Chương 126 - CÓ TỰ TIN
Khúc Tống đồng ý: "Ta đích thân đi ngay."
Khúc Duyệt nói: "Ừ, huynh phải tới đây, muội không thể quan tâm chuyện Nhan Phong được nữa, huynh phải đích thân xử lý thôi. Còn nữa, bảo Rau Hẹ nói với sư phụ hắn một tiếng, chuyện muội đồng ý với y, muội không làm được nữa, y có thể bị bại lộ."
"Còn dặn dò gì nữa không?"
"Nói với Rau Hẹ, khoác áo choàng giống lần trước đến đây, dừng ở chỗ lần trước ngắm sao là được." Lần đó gọi Cửu Hoang đến là ý định nảy sinh bất chợt của Tuyết Lí Hồng, có thể thấy Tông Quyền không nhìn ra được gì trên người hắn, song Khúc Duyệt vẫn dặn dò.
"Được."
Ngắt kết nối với Khúc Tống, Khúc Duyệt phong bế hoàn toàn khí hải, ôm chân cuộn tròn người lại bên cạnh ao.
Sau khi phong bế, nhĩ lực của nàng càng nhạy bén hơn, tiếng gặm đá rào rạo của một con sao biển cách xa mấy trăm trượng vẫn lọt được vào tai.
Khúc Duyệt cẩn thận lắng nghe tiếng động xung quanh, là thanh âm của thiên nhiên, lên xuống theo nhịp điệu, nàng cảm nhận quy luật, thả mình đắm chìm trong đó và quên đi sự thống khổ trong thân xác.
Lại nói, bấy nay lu bu bận rộn, rất lâu chưa dừng lại tĩnh tâm nhập định, song có lẽ nhờ vậy tu vi của nàng đã bỏ xa bạn bè cùng lứa tuổi. Còn trẻ tích lũy thêm kinh nghiệm quan trọng hơn nhiều so với việc suốt ngày âm thầm luyện tập.
--- ---
Trước khi Diệp Thừa Tích đi Tây Hải đã dặn dò Cửu Hoang đưa dây xích núi đang quấn mỏ khoáng thạch đến cho Cảnh Khải, phong chủ Khí Phong, nhưng Cảnh Khải không có ở nhà, Cửu Hoang đành đeo dây xích núi trên thắt lưng.
Cả một núi khoáng thạch cuộn trong sợi dây đỏ, trông giống một khối ngọc bích.
Cửu Hoang và Tuyết Lí Hồng cùng nhau rời khỏi Quy Hải Tông.
Sau khi ra khỏi phòng giam Tuyết Lí Hồng đã muốn đến gặp Ẩm Triều Tịch để xem thanh Thiên Hố Kiếm đang bị vỡ của hắn.
Hai thầy trò không cưỡi dực lòng, vừa trò chuyện vừa chầm chậm đi xuống núi. Khi đến cổng Tử Tinh Thành, nhìn thấy hai tu đạo giả cấp sáu không biết vì duyên cớ gì mà cãi vã, một lời không hợp liền động tay.
Trong thành cấm thi pháp đánh nhau nhưng ngoài thành không cố kỵ. Trùng hợp lúc này, vài phàm nhân muốn vào thành đều bị pháp lực này làm chấn kinh.
Mắt thấy bọn họ như cá trong chậu bị vạ lây, Tuyết Lí Hồng định ra tay ngăn cản, đồ đệ bên cạnh đã nhanh hơn một bước.
Sợ khí độc của mình làm bị thương phàm nhân không tu vi, Cửu Hoang trực tiếp nhảy đến trước mặt họ che chắn, đồng thời quát lớn với hai kẻ tu đạo đang ra tay ở bên kia: "Dừng tay!"
Hai người kia không thèm quan tâm, Cửu Hoang tung một quyền, khí độc màu lục sẫm chia thành hai luồng, "bang, bang" đánh bay họ ra xa.
Cả hai chẳng còn chút khí lực nào, lực đạo vừa rồi khiến lòng họ run sợ: "Tiền bối, đây là ở ngoài thành mà..."
Cửu Hoang: "Không quan tâm ở trong hay ngoài thành, ta chỉ đánh, không nhìn."
Quân thủ thành đứng trên tường thành im thin thít, tà tu đỉnh cấp tám thế này, hai tu đạo giả liền đoán được là ai, không dám đắc tội xám xịt bỏ đi.
Mấy phàm nhân nói cảm tạ với Cửu Hoang, hắn không để ý quay trở lại bên cạnh Tuyết Lí Hồng: "Sư phụ, vừa rồi người nói đến đâu?"
Tuyết Lí Hồng lạ lẫm đánh giá hắn: "Ta còn tưởng ngươi không chịu nổi quy củ của gia đình quyền quý áp chế, không ngờ ngươi cũng lĩnh ngộ khá lắm, Diệp Thừa Tích dạy ngươi à? Đáng tiếc ngươi là tà tu, vị trí gia chủ không đến lượt ngươi, giờ có trách sư phụ khiến ngươi tu tà đạo không?"
Tuyết Lí Hồng vốn không muốn để hắn đi vào tà đạo nhưng hắn trúng độc Quả Hợp Đạo, chỉ có thể tu luyện tà công.
Cửu Hoang không quan tâm: "Con không thèm làm gia chủ, con chỉ muốn thành cái thế anh hùng mà Lục Nương thích."
Cửu Hoang hỏi Diệp Thừa Tích làm thế nào trở thành người chiến thắng cưới được mẫu thân về nhà, Diệp Thừa Tích đương nhiên không thể khoe hôn nhân của ông là liên hôn gia tộc nên nói với hắn rằng mình là người đứng đầu chính đạo, có nhân cách đáng trọng, tất nhiên được người yêu thích.
Vì vậy, Cửu Hoang càng tin tưởng chuyện "nữ nhân đều thích cái thế anh hùng".
Tuyết Lí Hồng mỉm cười vỗ vai hắn: "Anh hùng không dễ làm, người xấu càng khó làm hơn, cố gắng lên!"
Hai thầy trò vào thành đi về hướng quán trọ Thiên Hạ Lâu, từ xa đã nhìn thấy Tân Lộ vội vàng chạy ra cửa.
Ba người gặp nhau, Tân Lộ vẫy tay: "Cái Thế huynh!"
Tuyết Lí Hồng đánh giá Tân Lộ, dò hỏi Cửu Hoang: "Hắn là nam hay nữ ngươi có biết không?"
Cửu Hoang: "Là nam nhân."
Tuyết Lí Hồng gật đầu.
Cửu Hoang hỏi: "Làm sao ạ?"
Tuyết Lí Hồng nói: "Không có việc gì."
Tân Lộ nhìn Tuyết Lí Hồng, đi lên trước hành lễ với y, sau đó tủm tỉm cười với Cửu Hoang: "Cái Thế huynh, thật khéo nha."
Cửu Hoang: "Không khéo, ta đến tìm Ẩm Triều Tịch."
Tân Lộ nói: "Vậy thật là không khéo, thái sư bá của ta không ở đây, ta ra ngoài hai ngày mới quay về, nhìn thấy thái sư bá nhắn lại cho ta, nói đồ đệ của ngài có lẽ đang đánh đến Nhan gia Tây Hải, cho nên ta đang định đến Tây Hải xem đây."
Hắn đi xem náo nhiệt, nơi nào có náo nhiệt liền chạy đến nơi đó. Sau đó lại đến Tử Tinh Thành vì nơi này cũng sắp mở đại hội thưởng kiếm.
"Thì ra ma tu đánh đến Nhan gia là Câu Lê." Cửu Hoang nhíu nhíu mày, hắn rất chú ý Ẩm Triều Tịch nên cũng biết kha khá.
Câu Lê ở trong thế giới ma chủng suốt thời gian qua, mà nay đột nhiên xuất hiện ở Thập Cửu Châu, có lẽ Khúc Duyệt đã thả hắn ra, vậy thì có khả năng Lục Nương cũng có mặt ở Nhan gia, thế nên Ẩm Triều Tịch mới chạy qua đó.
Cửu Hoang vội nói: "Sư phụ, con cũng muốn đi Châu Tây Hải một chuyến."
"Hay quá, hay quá, vậy chúng ta cùng đi đi." Có bạn đồng hành, nhiều thêm hỗ trợ, Tân Lộ vui đến muốn xoay vòng.
Tuyết Lí Hồng hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn đến đó?"
Cửu Hoang: "Lục Nương có thể đang ở đó."
Hắn không tiết lộ gì, Lục Nương đã dặn hắn không được cho người khác biết bất cứ gì liên quan đến nhiệm vụ của nàng, kể cả sự phụ.
"Ngươi đi đi." Tuyết Lí Hồng không hỏi cũng không ngăn cản.
Nhìn theo bóng lưng Cửu Hoang, Tuyết Lí Hồng không khỏi nhủ thầm, Khúc Duyệt đến Nhan gia còn thu hút nhiều cao thủ đến theo như vậy.
Cau mày thật chặt, y đi về phía nhà họ Diệp, muốn gặp Nhan Linh.
Vừa đến trước cửa Diệp gia, có người truyền âm gọi: "Tuyết Lí Hồng tiền bối?"
Bị gọi thẳng tên thật, Tuyết Lí Hồng lập tức dừng chân, quay đầu nhìn qua phía người gọi.
Khúc Tống vừa ra khỏi trận pháp lập tức chạy đến Diệp gia tìm Cửu Hoang, nhưng không gặp hắn mà lại thấy ngay Tuyết Lí Hồng ăn mặc như tà tu đang đi tới.
Khúc Tống bước lên: "Vãn bối là nhị ca của Khúc Duyệt."
Tuyết Lí Hồng hiểu ra: "A, là kẻ bắt nhốt đồ đệ của ta."
"Chuyện đó không trách được vãn bối." Khúc Tống không muốn lòng vòng nói thẳng, "Tiền bối, xá muội bị Thiên Ma thú gây thương tích, hiện đang ở Châu Long Nha, nàng nhờ vãn bối đến báo với ngài..."
Sau khi nghe Khúc Tống nói, Tuyết Lí Hồng chỉ hướng cho anh đuổi theo Cửu Hoang, sau đó vẫn tiếp tục đi tìm Nhan Linh.
"Mấy năm nay rốt cuộc ngươi và Nhan Phong đang làm gì?" Sau khi nhìn thấy Nhan Linh, Tuyết Lí Hồng lạnh mặt gặng hỏi.
Vẻ mặt Nhan Linh mờ mịt.
"Ma tu tên Câu Lê kia vì sao đánh đến Nhan gia? Vì sao Nhan gia bị thế giới bên ngoài chú ý?" Tuyết Lí Hồng bước lên một bước, giọng điệu ngày càng gay gắt, "Có người vẫn luôn hãm hại đồ đệ ta, ta trước sau không đoán ra đó là ai nhưng cũng chưa từng nghĩ đến các người. Bây giờ càng nghĩ càng thấy đúng, chỉ các người biết rõ thân phận của ta, biết ta tu luyện tà công."
"Còn nữa, không phải lúc trước ta đã nói với ngươi Tông Quyền đang ở Long Nha hay sao? Ngươi không bảo Nhan Phong trốn đi cho nhanh mà còn dám ra ngoài gây sự?"
Những lời này Nhan Linh hiểu được: "Đã nói nhưng ca ca ta nói không cần sợ, huynh ấy đã tìm được cách giết chết Tông Quyền."
Tuyết Lí Hồng trợn mắt một lát rồi cơ hồ gào lên: "Các người rốt cuộc đang làm gì?"
--- ---
Khúc Duyệt đang lắng nghe âm thanh của tự nhiên, đột nhiên phát hiện một vài tiếng động lạ, tựa hồ mệnh lệnh phát ra từ miệng cho loài động vật không hiểu tiếng người nào đó.
Tiếp đó là vài tiếng "sột xoạt" truyền đến, rất khẽ.
Cảm giác được nguy cơ, Khúc Duyệt mở mắt, lẽ nào Nhan Phong cảm giác được Quả Hợp Đạo nên đã lần đến nơi?
Nàng ngước đầu nhìn Tông Quyền, thấy hai mắt hắn khép hờ, sắc mặt như thường, hẳn là không phát giác được gì.
Lúc nhập định hắn đưa thần thức dàn trải ra bên ngoài, tựa như giăng một tấm lưới chờ đợi con mồi vướng vào, chỉ khi có lực đập vào hắn mới cảm nhận được.
Nếu kẻ đột nhập cố tình né tránh, liền dễ dàng trở thành cá lọt lưới.
Theo lời Câu Lê, hắn từng bị một Quả Hợp Đạo Ác bắt làm thí nghiệm, không biết lão quả đó có liên hệ gì với Nhan Phong hay không. Lão quả ấy vẫn luôn làm thí nghiệm với hậu duệ thiên nhân, đối với thiên nhân ắt có hiểu biết không ít.
Khúc Duyệt nhắc nhở Tông Quyền sẽ làm lộ thính giác cực nhạy của nàng, song thính giác tốt cũng không đại biểu cho điều gì.
Trong lúc nàng cân nhắc, tiếng "sột xoạt" kia càng ngày càng đến gần, không chần chừ được nữa, Khúc Duyệt gọi: "Tiền bối!"
Tông Quyền mở mắt: "Có chuyện gì?"
"Có lẽ vãn bối đã mang đến phiền toái cho ngài rồi." Khúc Duyệt nhìn về hộp chứa Quả Hợp Đạo bên hông hắn, "Có người đuổi theo quả này tới đây."
Tông Quyền cảm nhận chung quanh, nói: "Cô lo lắng quá rồi."
Khúc Duyệt chắc chắn nói: "Không, thật sự có."
Thấy ánh mắt nàng kiên định, hắn thắc mắc: "Làm sao cô biết?"
Khúc Duyệt chỉ chỉ tai mình: "Vãn bối nghe được, vãn bối là nhạc tu, có một môn công pháp gia truyền giúp tu luyện tai thính."
Công pháp của Phàm Nhân Cảnh lợi hại như vậy ư? Tông Quyền nhớ đến Tuyết Lí Hồng vẫn thường nói hắn xem thường phàm nhân, hắn chưa bao giờ để ý.
"Cô nương, ta không tiện nhúng tay vào chuyện phân tranh bảo vật của các người."
"Vãn bối hiểu nhưng người đuổi theo có thể điều khiển Thiên Ma thú, thậm chí hắn còn biết cách biến hậu duệ thiên nhân thành Thiên Ma thú. Hắn đã bắt không ít hậu duệ thiên nhân để thí nghiệm mà có được phương pháp này." Khúc Duyệt bổ sung, "Đặc biệt bắt không ít hậu duệ Thiên Võ, một bằng hữu của vãn bối đã phải hứng chịu cực hình này."
Nghe thấy Thiên Võ được nhắc tới, mắt Tông Quyền nheo lại: "Có chuyện như vậy sao!"
Nếu đây là thật, hắn không thể không quản.
Khúc Duyệt gật đầu: "Ngài có thể xé đôi dực long bằng tay không, vãn bối đoán ngài cũng có huyết mạch Thiên Võ, xin ngài cẩn thận một chút, bằng hữu của vãn bối đã ở cảnh giới Độ Kiếp rồi nhưng vẫn không thể tự khống chế..."
"Ta biết rồi."
Giọng nàng bị giọng của Tông Quyền át đi.
Sau khi được nàng nhắc nhở, Tông Quyền cố ý cẩn thận cảm nhận, quả nhiên nhận ra một chút khác lạ. Những quái vật đó đã cách hắn rất gần. Thần thức của hắn bao phủ bên ngoài nhưng không cảm nhận được chấn động nào, người tới quả thật không đơn giản.
Tông Quyền nhảy từ trên vách núi đá xuống, khom lưng nhấc Khúc Duyệt từ mặt đất lên, tung lên vách núi nơi hắn vừa tọa thiền, búng ngón tay, một vòng bảo vệ lập tức giăng ra xung quanh nàng.
Khúc Duyệt nhìn hắn rút ra cây cung màu đen, thoáng do dự rồi thu lại.
Linh tiễn quả thực không hợp, bởi vì những "quái vật" đang lao về phía sơn động có kích thước vô cùng nhỏ, chỉ lớn hơn con kiến một chút, nhưng số lượng lại vô cùng lớn.
Đoán rằng người nọ đã nhìn thấy tấm da rắn treo trên nhánh cây trong sơn cốc, biết Tông Quyền là nhân vật lợi hại nên không cùng hắn cứng đối cứng.
"Đó là thứ gì? Cũng là Thiên Ma thú sao?" Khúc Duyệt cảm thấy không phải, vì số lượng của chúng rất lớn.
"Không biết, chúng không có khí tức Thiên Ma." Sau khi thu hồi cung tiễn, hắn chẳng có động tác gì, bình tĩnh nói, "Yên tâm, ta trước giờ chưa từng gặp được đối thủ."
Lại tới rồi.
Khúc Duyệt vốn cực kỳ an tâm, bởi vì trong lòng nàng Tông Quyền tuyệt đối là kiểu đại lão "siêu cấp đáng tin cậy".
Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của nàng trước đây, người hay nói những lời này, mười người hết tám chín sẽ ngủm.
--- ---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top