9. TRỪNG TRỊ LẬP UY
Edited by Bà Còm
Vân thị bị Tạ Hộ thuyết phục, tuy trong lòng vẫn cảm thấy có chút không ổn, nhưng một bên là nữ nhi một bên là nhi tử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nghĩ đến nếu vì chuyện này khiến hai huynh muội sinh ra hiềm khích thì mất nhiều hơn được. Thôi chỉ còn cách phái người ra ngoài thăm dò, nếu Tạ Thiều đã đem đồ đi cầm, bà sẽ âm thầm tự chuộc về cũng được, coi như thành toàn cho tình nghĩa huynh muội của hai đứa bé.
Sau khi hạ quyết tâm như vậy, Vân thị đứng lên kêu nha hoàn bên ngoài vào hầu hạ, Tạ Hộ thấy Hàm Hương cũng vào theo. Hàm Hương trông rất kiều mị, ánh mắt đong đưa tình tứ cứ như sóng nước hồ thu thật động lòng người. Lúc này nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Hộ, bởi vì hôm qua Tạ Hộ mới cảnh cáo nàng ta phải biết trung thành với ai. Hàm Hương tự nhủ nàng ta rất trung thành, chính vì trung thành nên nàng ta mới không thể nhìn cô nương phạm sai lầm, do đó mới mạo hiểm bị cô nương ghét bỏ tiến đến trước mặt phu nhân báo cáo việc này.
Trong lòng Hàm Hương nghĩ như thế này: Ngũ cô nương hiện thời sợ là đang oán hận mình, nhưng chờ đến tương lai lúc thật sự xảy ra chuyện, Ngũ cô nương chắc chắn sẽ cảm tạ mình.
Đây là ý tưởng trong lòng của Hàm Hương, nàng ta cảm thấy mình làm rất đúng, đây mới là chuyện nên làm của một nha hoàn trung thành thay thế chủ tử suy nghĩ, nàng ta không biết rằng lần này nàng ta đã hoàn toàn sai rồi. . .
Tạ Hộ kêu Vân thị ở lại, nói với bà: "Mẫu thân dừng bước. Con có chuyện muốn thương lượng với mẫu thân."
Vân thị quay đầu lại, khó hiểu nhìn Tạ Hộ, nào biết Tạ Hộ còn chưa mở miệng, bên kia Hàm Hương tự mình quỳ xuống, ngẩng đầu nói với Tạ Hộ: "Cô nương, nô tỳ thật vì muốn tốt cho cô nương mới đi báo cho phu nhân chuyện này. Nếu không nói ra, trong tương lai cô nương vì thế mà gặp phải nhiễu loạn gì, đó mới là nô tỳ thất trách, không dám nói chính mình trung thành. Xin cô nương xét lại nô tỳ một mảnh trung tâm, tha thứ nô tỳ lần này."
Tạ Hộ nhíu mày nhìn Hàm Hương dành phần nói trước, Vân thị giơ tay ra hiệu cho Hàm Hương: "Đứng lên đi, cô nương biết ngươi là người trung thành, không cần quỳ để biểu lộ."
Hàm Hương lại nhìn nhìn Tạ Hộ rồi đứng lên, Vân thị cầm tay Tạ Hộ dịu dàng hỏi: "Con muốn thương lượng với mẹ chuyện gì? Cứ nói đi!"
Tạ Hộ nhìn lướt qua Hàm Hương, nói với Vân thị: "Mẹ, con muốn để Hàm Hương đến hầu hạ cho mẹ, ở Tốn Phương cư có Hoa Ý và Trúc Tình là đủ rồi."
Vân thị sửng sốt: "Hả? Đang êm đẹp sao lại không cần Hàm Hương? Nếu như vì chuyện này mà con bực nó, vậy thì mẹ sẽ không ưng thuận. Hàm Hương cũng vì tốt cho con mà thôi, nếu loại việc lớn này nó không biết suy nghĩ cho chủ tử mà nói ra, vậy thì nó cũng không phải đứa tốt. Mẹ biết hiện tại con chưa hiểu rõ những đạo lý bên trong, chờ đến khi con lớn hơn một chút, lại trải qua chút chuyện đời, con sẽ hiểu được sự trung thành của Hàm Hương."
Gương mặt nhỏ trầm tĩnh của Tạ Hộ nở nụ cười thật đáng yêu, giọng điệu lại không chút nào nhân nhượng: "Mẹ, con đã không còn nhỏ, có một số việc đương nhiên có thể tự mình làm chủ. Hàm Hương đúng là trung thành, ngặt nỗi nàng ta không phải trung thành với con, mà là trung thành với mẹ, vì thế chuyện hôm nay con không trách nàng ta. Người làm mẫu thân thương yêu con cái muốn tốt cho con cái nên cần quản giáo, đương nhiên con rất hiểu, hơn nữa có thể tiếp nhận; tuy nhiên nàng ta chỉ là một nha hoàn, nếu con dung túng cho một nha hoàn ở bên người quản giáo con giống như mẫu thân, vậy thì có hợp với thân phận của nàng ta hay không? Tương lai con phải làm thế nào để phục chúng? Cho nên con khẳng định không cần Hàm Hương. Nếu mẹ chịu nhận nàng ta, vậy là nàng ta có phúc, con sẽ đưa thân khế của nàng ta đến chỗ mẹ ngay; nếu mẹ không chịu thu, ngày mai con sẽ trả nàng ta về nhà, thừa dịp nàng ta còn trẻ, cũng nên tìm một nhà tốt để gả."
Vân thị không ngờ khuê nữ đứt khoát như vậy, lúc trước tuy con bé kiêu ngạo nhưng không hề để bụng những chuyện bên người, mặc kệ bà an bài người nào, cho dù con bé bất mãn nhưng sẽ không nói ra; thế mà sau trận bệnh nặng dường như thay đổi thành một người khác, làm cho Vân thị khó xử.
Hàm Hương sợ tới mức không dám nói lời nào, vừa mới đứng lên lại vội vàng quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ, không thốt nên lời chỉ biết lắc đầu. Trong phòng các nha hoàn khác cũng đang nhìn nhau, không ai dám gây ra một tiếng động, chỉ cảm thấy vị Ngũ cô nương này bỗng trở nên cực kỳ lợi hại.
Tạ Hộ có thể lợi hại như vậy cũng không phải không có đạo lý, bởi vì mỗi người hầu hạ trong mỗi viện đều có thân khế trong tay chủ tử; thân khế của Hàm Hương đích xác ở trong tay Tạ Hộ, vì thế muốn lưu lại hay tống cổ, thật sự do chính Tạ Hộ định đoạt.
Hàm Hương không dự đoán được lúc này tai họa lớn lại giáng xuống như sấm sét, nàng ta luôn cho rằng Ngũ cô nương vẫn là đứa nhỏ, nàng ta còn lớn tuổi hơn, có một số việc muốn quản lý thay cô nương, lại sợ cô nương thật sự bắt lỗi nên chen vào dành phần lên tiếng trước nói ra suy nghĩ của mình, cũng dễ làm phu nhân ra mặt. Chỉ cần cô nương nghe theo phu nhân, sau này sẽ không lôi chuyện ngày hôm nay ra làm khó nàng ta, coi như lợi dụng phu nhân để ép buộc Ngũ cô nương không so đo hiềm khích. Vốn dĩ kế hoạch của nàng ta rất tốt, nhưng không ngờ Ngũ cô nương đột nhiên mạnh mẽ như vậy, khiến nàng ta thật sự phải ngậm bồ hòn, không còn mặt mũi gì.
Vân thị có chút do dự, nhìn sắc mặt nữ nhi bắt đầu trở nên nghiêm khắc, bà lại nhìn thoáng qua Hàm Hương, cuối cùng hỏi: "Con nói thật à? Phải biết tất cả nội vụ trong viện của con đều do Hàm Hương thay con xử lý, nếu con không cần nó, tương lai những chuyện lớn bé trong viện này có ai thay con sắp xếp? Thôi đừng náo loạn, nếu con bực nó thì cứ phạt nó là được, đâu cần giải quyết nghiêm trọng như vậy?"
Hàm Hương như bắt được cọng rơm cứu mạng, lại một lần nữa đoạt lời của Tạ Hộ, dập đầu van xin: "Cô nương bớt giận, nô tỳ biết sai rồi, cô nương muốn đánh muốn phạt, Hàm Hương tuyệt không dám nghi ngờ mà chịu tội. Cầu cô nương xét lại tình cảm từ trước đến giờ, đừng tống cổ nô tỳ ra ngoài, nô tỳ bên ngoài đã sớm không còn người nhà, không có sinh kế, lúc này ra ngoài chính là đường chết, xin cô nương khai ân."
Hàm Hương vừa nói vừa dập đầu, làm ra tư thái rất đáng thương, đặt Tạ Hộ vào tình thế nếu không tha thứ nàng ta thì chính là ý chí sắt đá. Tạ Hộ nhìn thấy rất bực bội, vẻ mặt lạnh băng nói với Vân thị: "Mẹ, hôm nay mẹ đã chứng kiến tận mắt, nha hoàn này không hề coi con là chủ tử, năm lần bảy lượt dành phần nói trước, đây là hành động của một nô tỳ trung thành? Nàng ta hiện giờ vẫn muốn mượn oai phu nhân để áp lên đầu con, loại nô tỳ này cho dù cho con một trăm đứa con cũng không cần, ai biết sau này nàng ta sẽ mang tiếng vì con mà làm ra chuyện gì? Các nha hoàn khác đều đã thấy, nếu lấy đây là tấm gương để noi theo, vậy sau này bên cạnh con chẳng phải tất cả nha hoàn đều muốn mượn oai phu nhân để ép buộc? Mẹ muốn con từ nay về sau đều không dám ngẩng đầu, ngay cả nha hoàn cũng có thể bắt nạt con hay sao?"
Tạ Hộ nói ra những lời này đương nhiên không phải không có đạo lý. Thật ra bắt đầu từ khi nàng tỉnh lại cũng đã tính toán không muốn giữ loại nha hoàn hạnh kiểm xấu như Hàm Hương, bởi vì nàng biết rõ không bao lâu nó sẽ bò lên giường Tam lão gia, được Tam lão gia thu làm di nương, tuy rằng cuối cùng bị Tam phu nhân đánh chết, nhưng đây cũng không thể chôn vùi sự thật về phẩm đức của nàng ta. Lúc nàng ta câu dẫn Tam lão gia, có từng nghĩ tới muốn nguyện trung thành với cô nương này không?
Dù không nhắc đến chuyện xảy ra sau này, nhưng hiện giờ Hàm Hương xác thật đã phạm vào kiêng kị của Tạ Hộ. Hôm qua rõ ràng đã cảnh cáo nàng ta, nếu trong lòng nàng ta vẫn coi Tạ Hộ là chủ tử, vậy sẽ không làm ra chuyện ngầm hướng Vân thị cáo trạng, nếu đã dám làm thì nên gánh vác hậu quả của chuyện này. Lời nói của Tạ Hộ không phải nhắm vào Hàm Hương mà nói lên sự thật -- nếu lúc này không hoàn toàn lập uy với người hầu hạ bên cạnh, tương lai không chừng còn sẽ xuất hiện thêm một vài Hàm Hương, hôm nay có kẻ cáo trạng, ngày mai có kẻ lén bò giường, vậy nơi này của nàng sẽ loại thành cái gì?
"Chuyện này . . ."
Vân thị có chút khó xử, cũng có chút dao động, bà không thể phủ nhận lời nói của Tạ Hộ rất có đạo lý. Tuy cảm thấy Hàm Hương có chút oan uổng nhưng làm sao có thể so được với nguyện vọng của khuê nữ, dù gì chỉ là một nô tỳ mà thôi. Khuê nữ mới vừa khỏe lại một chút, thật không đáng vì một nô tỳ mà gây tổn thương cho khuê nữ, vì thế gật đầu chấp nhận. Còn chưa kịp lên tiếng lại thấy Hàm Hương dành trước kêu khóc bò tới bên chân, ôm hai chân bà đau khổ cầu xin: "Phu nhân, phu nhân, nô tỳ cầu xin ngài, cầu xin ngài ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ. Nô tỳ từ nhỏ đã lớn lên trong phủ, phu nhân nhìn nô tỳ trưởng thành, nô tỳ thật sự không có ý xấu, nô tỳ không làm chuyện xấu gì mà. Cầu phu nhân cứu nô tỳ, cầu phu nhân cứu nô tỳ!"
Vân thị bị ôm hai chân, tuy rằng bực bội nhưng bà lại không quyết đoán như Tạ Hộ, chỉ trợn mắt đứng ngây người. Hàm Hương xác thật là bà nhìn lớn lên, cho dù nó không nói Vân thị cũng sẽ không đuổi nó ra khỏi phủ. Nhưng bà không đuổi Hàm Hương là ân điển, vậy mà Hàm Hương ở trước mặt mọi người bức bà đáp ứng, việc này làm như vậy hoàn toàn không đúng, lúc này bà đã có thể hiểu được cảm thụ của khuê nữ. Vân thị thở dài, rốt cuộc vẫn không thể nhẫn tâm nên nói: "Ngươi đứng lên đi. Nếu cô nương không cần ngươi, vậy ngươi dọn dẹp chút đồ đi theo ta, đừng lưu tại nơi này thật chướng mắt."
"Vâng, cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân." Hàm Hương vừa nghe Vân thị nói không đuổi nàng ta ra phủ, tiếng khóc lập tức dừng lại, thẳng người hành lễ tạ Vân thị, sau đó đứng dậy quay về phòng mình, ngay cả cáo biệt chủ cũ cũng không có.
Đương nhiên Tạ Hộ cũng không muốn nghe nàng ta cáo biệt.
Hàm Hương đi rồi, Tạ Hộ đưa cho Vân thị thân khế đã để trong tay áo từ trước: "Mẹ, đây là thân khế của Hàm Hương, con giao cho mẹ. Nha hoàn này có nuôi cũng không thân thiết được đâu, mẹ nên để ý một chút thì tốt hơn."
Sau khi Vân thị trải qua một màn bị "bức bách" vừa rồi, trong lòng cũng nổi lên hiềm khích với Hàm Hương, gật đầu nói với Tạ Hộ: "Con vừa mới khỏe lại, đừng quá để tâm vào chuyện này, người thì mẹ sẽ mang đi, sự vụ trong viện này con hãy giao cho nha hoàn khác, nếu làm không xong thì mẹ sẽ tìm một nha hoàn quản sự cho con."
"Vâng, cảm ơn mẹ."
Tạ Hộ giải quyết xong một chuyện, tâm tình cực tốt, vì thế phá lệ ôm lấy Vân thị, chui vào lòng bà nũng nịu dụi tới dụi lui, chọc Vân thị vui vẻ cười hớn hở, cảm thấy con gái là đứa bé đáng yêu nhất trên đời, cho dù muốn tim của bà thì bà cũng không do dự móc ra.
Mặc kệ thế nào, con gái đã muốn vươn lên bằng năng lực bản thân, đây là chuyện tốt, bà đương nhiên hy vọng có một đứa con gái vừa tự lập lại vừa lợi hại. Mang thân phận nữ nhi, nếu không có chút thủ đoạn thì tương lai có thể phải giống bà, thua thiệt trước mặt các chị em bạn dâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top