Chương 35: Mai Hoa trang

Edit: Vương Triều Loan
Beta: Seokieyunkie

Vừa dứt lời, một trận yêu quang từ bên ngoài tường viện loé lên, trong phút chốc lại biến mất, Đàm Chiêu dẫn theo kiếm, mũi chân nhẹ điểm, đứng trên tường viện.

"Chạy đi đâu!"

Chóp mũi vẫn là hương vị khó ngửi của hồ ly, yêu quái này chỉ sợ đã hại không ít mạng người, kinh thành tại sao lại có yêu quái hung ác đến cực điểm như vậy mà không ai phát giác? Có điều tên này chạy trốn cũng rất nhanh, bốn phương tám hướng đều là mùi yêu hồ, làm người ta rất khó phân biệt rõ phương hướng.

"Tiên sinh?"

Triệu thế tử thề, từ nay về sau, Tư đạo trưởng là người hắn sùng bái nhất, không gì sánh nổi.

Nếu hắn có thể như thế thì tốt rồi, Triệu thế tử gục đầu xuống, trong mắt khó nén vẻ cô đơn.

Đàm Chiêu từ trên tường nhảy xuống, không có tí phong phạm cao thủ nào mà hắt xì, tùy tay đem thiết kiếm treo lại trên tường, cầm ly trà nóng, hướng về phía hai người kia lộ ra một nụ cười hiền lành.

Trương sinh dẫn đầu giơ lên tay: "Hắn! Đều là hắn, tiểu sinh trọng sạch, tuyệt đối không trêu chọc hồ họa."

Vì thế, Đàm Chiêu nhìn về phía Triệu thế tử ngốc bạch ngọt, Triệu thế tử lập tức nói: "Bổn thế tử hành sự đoan chính, phẩm tính thanh khiết, sao có thể trêu chọc tai họa này! Tuyệt đối không phải bổn thế tử!"

"......" Vừa rồi còn bị doạ suýt tè ra quần, hiện tại lại tự tâng bốc chính mình không có nửa phần thẹn, lợi hại lợi hại.

"Chuyện ngày hôm nay là thế nào?"

Còn có thể nói thế nào, tất nhiên là tiểu nồi phân nửa, huynh đệ chia nhau mà đội. Hôm nay Trương sinh đáp ứng lời mời đi ra ngoài tham gia thơ hội, thật sự là đẩy kéo không được mới phải đi, phải biết thư sinh giao hảo là điều vô cùng trọng yếu.

Đừng tưởng rằng nhóm thư sinh chỉ biết gian khổ học tập mười năm, chết cũng đọc sách, những người có thể đến tham gia khoa cử tại kinh thành này đều là người tài giỏi, dù không trúng cử vẫn có thể làm quan, sớm kết giao một chút chỉ có lợi chứ chẳng có hại.

Nếu Trương sinh chỉ là một cử nhân bình thường, muốn không đi thì không đi là được, nhiều ngươi như vậy thiếu một người cũng chẳng sao, nhưng ai bảo hắn là Giải Nguyên của Kim Hoa thành? Thiếu ai cũng không thể thiếu hắn, vì thế hắn chỉ đành cáo biệt tiên sinh, mang theo A Phật đến hội thơ.

Thời điểm tới đó, Trương sinh cũng bội phục.

Thời điểm trước kia hắn ăn chơi trác táng, so với thiếu gia trong huyện Bình An vẫn coi như biết chơi, nhưng so với thế gia công tử tại kinh thành, vẫn không là gì.

Hiện giờ thủy ấm hoa khai, hội thơ phổ thông như vậy làm sao có thể xứng đôi với các cử tử phong nhã? Đã làm, thì phải làm tới bến. Hơn nữa hội thơ này cũng có không ít nhị thế tổ tham gia.

Một đám thiên chi kiêu tử rủ nhau đi Mai Hoa trang nổi danh khắp kinh thành.

Tuy gọi là Mai Hoa trang, nhưng bên trong không hề có mai, chỉ có bách hoa đua sắc, vậy tại sao lại có tên như vậy? Đương nhiên là do chủ nhân của nó.

Văn nhân nhã khách thích nơi này, dần dà trở thành chỗ chỉ có người trí thức mới đặt chân vào.

Một đám người tới Mai Hoa trang, trước thác nước uốn lượn, ngâm thơ vẽ tranh, còn mời một vị hoạ gia tới bình phẩm.

Chuyện này ai cũng biết, còn thích biểu hiện ra ngoài, nhưng Trương sinh tương đối cô độc, bởi vì...... Hắn vẽ tranh thật sự là vô cùng khó nhìn, còn khó nhìn đến mức nào sao? Dù sao tiên sinh nhà hắn nhìn thấy bức tranh hắn vẽ, nhất định sẽ cầm theo kiếm đuổi giết hắn.

Vừa lúc Triệu thế tử cũng tham gia hội thơ, hắn cầm kì thi hoạ mọi thứ đều không thông, liền tới ngồi cạnh Trương sinh, tốt xấu gì cũng không bị lạc quẻ.

"Nếu ngươi tứ nghệ không thông, vậy đến đây làm gì!" Trương sinh quả thực tuyệt vọng.

Triệu thế tử tỏ vẻ chính mình nói có sách, mách có chứng: "Bằng hữu mời, nếu không đi chẳng phải cô phụ ý tốt của người ta sao."

"Là bằng hữu nào thiếu đạo đức như vậy, không bằng sớm tuyệt giao đi."

Đàm Chiêu nhíu lại mi: "Không nói nữa là ta đi."

Trương sinh lập tức tiến lên ôm đùi: "Nói nói nói! Kỳ thật tiểu sinh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải so tranh vẽ sao, có người nói ' họa hồ ' đi, vì thế mới quyết định chủ đề này."

"Ngươi cũng vẽ?"

Trương sinh gật đầu: "Vẽ, ta vẽ Mã huynh."

...... Mã Giới Phủ nếu như biết ngươi vẽ hắn, nói không chừng sẽ nhảy dựng lên đánh cho ngươi một trận.

"Vậy còn ngươi?"

Triệu thế tử ôm đầu: "Bổn thế tử đương nhiên vẽ!"

"Đúng vậy, ngươi vẽ một con mèo."

"Đó là hồ ly!"

"Tiểu sinh thay hồ ly cảm thấy uỷ khuất nha, khác gì con mèo không."

Triệu thế tử muốn tuyệt giao.

"Tiếp tục."

"Sau khi chúng ta vẽ tranh, luận đệ nhất xong, cất bức tranh đi." Trương sinh gãi đầu, biểu hiện có chút buồn rầu, "Thật ra lúc chạng vạng tối ta đã về, không ngờ rằng...... Chúng ta không đi ra được Mai Hoa trang."

Triệu thế tử điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng đúng, chúng ta vẫn luôn ở trong rừng đi lòng vòng, không nhìn thấy người khác, còn bị thứ gì đó truy đuổi, ta cùng Trương sinh một lúc lâu mới đến sân tường viện, phát hiện đã đến giờ Tý."

"Các ngươi thực sự không đi động hồ ly sao?"

Trương sinh có chút không quá hiểu, tại sao hắn lại xui xẻo như vậy a.

Đàm Chiêu nghe xong, cơn buồn ngủ bị đánh tan chút ít, lười nhác dựa trên ghế: "Bức hoạ vẽ hồ ly đứng đầu kia như thế nào?"

Triệu thế tử tuy rằng vẽ tranh không đẹp, nhưng bình phẩm lại rất được: "Là Phúc Hồng Hồ Quy Sơn Đồ (*), thợ săn trẻ tuổi lên núi đặt bẫy bắt thú, bắt được một con Hồng hồ, giống này toàn thân đỏ lửa, ánh mắt tinh tường, hiểu thông nhân tính, vì thế thợ săn thương tiếc thả nó đi, núi xa, thác nước, hồng hồ, chân thực vô ngần, ngay cả bàn tay thợ săn cũng phảng phất như thực."

Nguyên văn là: 幅红狐归山图, theo mình sợt gg thì là cáo đỏ trở về núi.

Trương sinh gật đầu: "Không sai, rất thực, nếu không phải tiểu sinh tận mắt nhìn thấy, có lẽ sẽ cảm thấy sơn cảnh kia là dùng pháp thuật thu vào trong tranh."

Đàm Chiêu nghe mãi cũng chưa thấy nguyên cớ: "Các ngươi tin hồ ly có thể từ trong tranh chạy ra sao?"

Trương sinh & Triệu thế tử: Run bần bật, không dám nói lời nào.jpg

Ngày thứ hai, lúc mặt trời lên cao, Triệu thế tử sống chết không hồi phủ, Trương sinh cũng không muốn ra cửa, nhưng tối qua hai người một mình trở về từ Mai Hoa trang, dù thế nào vẫn nên đi nhìn một cái.

"Ba năm rồi, Tiểu Trương, ngươi còn chưa quen sao?"

"Đây là thói quen của người sao! Tiểu sinh không phục!"

Đàm Chiêu chống cằm nhìn cảnh xuân bên ngoài, gật đầu nói: "Ta cũng không có việc gì, cùng các ngươi đi một chuyến vậy."

Hai người lập tức vui vẻ, chuẩn bị xe ngựa đi tới Mai Hoa trang.

Đến nơi, mặt trời vừa lên giữa đỉnh, Đàm Chiêu nhìn phương hướng, quan sát kĩ Mai Hoa trang, bên môi mang theo một ít ý nghiền ngẫm.

"Đi thôi."

Đàm Chiêu tùy tay tạo cho chính mình một trận pháp ngăn cách, đi theo Triệu thế tử đi vào.

Người trong thôn trang nhìn thấy Triệu thế tử, vẻ mặt đều là kinh ngạc cùng vui sướng: "Triệu thế tử, ngài đi ra ngoài tại sao lại không nói một tiếng, khiến chúng tiểu nhân đều cho rằng ngài lạc ở trên núi."

Triệu thế tử có chút ngốc: "Đi lạc? Các ngươi tối hôm qua......"

"Tối hôm qua sao?"

Biểu tình Triệu thế tử càng thêm kỳ quái, chẳng lẽ hắn thấy yêu quái giả?!

Vừa vặn, bạn bè Triệu thế tử cũng vội vàng tìm đến, nhìn thấy Triệu thế tử bình an liền vô cùng vui vẻ, sắc mặt tươi vui, Triệu thế tử thấy vậy cũng cao hứng, đem Tư Dương đạo trưởng giới thiệu cho bạn tốt một lượt.

"Vị này chính là ——"

"Tiểu sinh Tư Dương, gặp qua Mai công tử."

Vị này là Mai công tử, chủ nhân của Mai Hoa trang, cũng là nhi tử của Lại Bộ Thị Lang, có điều không phải do chính thất sinh ra.

Triệu thế tử có chút khó hiểu tại sao đạo trưởng lại nói như vậy, nhưng hắn cũng không muốn hỏi nhiều: "Tư công tử lợi hại."

Mai công tử mặt mang nụ cười nói: "Tại hạ Mai Hoa."

Trương sinh đã gặp Mai công tử vào hôm qua, liền gật đầu xem như chào hỏi, Triệu thế tử cũng không muốn kể chuyện quái dị hôm qua gặp, liền giả vờ đi gặp Tư Dương, nửa chữ cũng không đề cập tới hồ yêu.

Tất cả mọi người cũng không hoài nghi gì, ăn qua cơm sáng, liền lục tục trở về thành.

"Chúng ta cũng xin cáo từ."

Triệu thế tử có chút chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn dằn xuống, sau khi nhận lá bùa hộ mệnh của Trương sinh đưa cho, cùng Mai Hoa rời đi.

Trương sinh quay đầu: "Tiên sinh, Mai Hoa kia có vấn đề?"

"Ai da, đúng là càng ngày càng thông minh, hôm qua ngươi phát hiện điều gì?" Đàm Chiêu vỗ tay, lấy kỳ khen ngợi.

Trương sinh nhìn sắc trời dần chìm xuống, lên án nói: "Tiên sinh từng nói kinh thành vô số kẻ tài ba, nhất định không có mối họa gì!"

Ý tứ chính là, hắn tin tưởng vậy không phải do Tư đạo trưởng sao?

Đàm Chiêu đùa giỡn đáp: "Ta nói vậy ngươi cũng tin?"

"......" Là hắn quá ngây thơ!

"Mai Hoa xác thật có chút vấn đề, nhưng trên người hắn không có yêu khí, chỉ là một phàm nhân."

"Phàm nhân? Vậy sao tiên sinh còn nói hắn có vấn đề?"

Đàm Chiêu cầm một lá bùa bị thiêu đốt thành màu đen: "Phàm nhân thì không có vấn đề sao? Hắn tuy chỉ là phàm nhân, nhưng lệ khí trên người so với quỷ yêu không hề kém, ngươi nhìn phù chú này, chỉ sợ dương thọ hắn sớm đã tận."

Trương sinh:...... Thật khiến cho người ta phát sầu, vì sao hắn chuyên gặp những chuyện này?

"Vậy hồ ly đâu? Tiên sinh không phải nói có hồ yêu sao?"

Đàm Chiêu lắc đầu: "Ta cũng không phải thần toán, có điều những việc này chắc chắn liên quan đến hắn, đi theo hắn, phỏng chừng có thể thăm dò rõ ràng."

Trương sinh đột nhiên nhanh trí: "Triệu thế tử?!"

Đàm Chiêu gật đầu: "Là hắn, thời điểm mới gặp hắn, trên người hắn quanh quẩn yêu khí, nhưng thập phần nhạt nhẽo, ta đoán hắn đi lung tung đây đó mà lây dính, hắn thay chúng ta thuê chỗ ở, ta liền thay hắn loại bỏ chút yêu khí này."

Thì ra là thế, hắn biết tiên sinh sẽ không tuỳ tiện xen vào việc của người khác đâu.

"Vậy hiện tại vẫn có sao?"

Đàm Chiêu gấp lá bùa trong tay, nhét vào túi tiền bên hông, gật đầu nói: "Không sai, hơn nữa nồng đậm đến mức muốn nuốt chửng hắn."

"Vậy......" Trương sinh nhớ tới vừa rồi mình đưa cho hắn lá bùa hộ mệnh, lúng ta lúng túng nói, "Lá bùa hộ mệnh kia dùng được không?"

Đàm Chiêu vô cùng không phụ trách nhiệm mà lắc đầu: "Không được nha ~"

Trương sinh:...... Đáng thương, a di đà phật, thiện tai thiện tai, Triệu thế tử ngươi kiếp sau nhớ chọn lại ngày sinh đi.

Tác giả có lời muốn nói: Bút kí một ngày của hệ thống: Gần đây có khả năng sẽ chỉnh sửa lại mấy chương trước, nếu không cập nhật lúc 8h tối thì đều là giả, hy vọng mọi người biết. 【 đột nhiên vui sướng 】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top