Chương 27: Tư Dương tiên sinh

Edit: Vương Triều Loan
Beta: Seokieyunkie

Trương sinh vừa nghe, lập tức vô cùng vui vẻ, nhảy dựng lên nói: "Học sinh Trương Mậu, bái kiến Tư tiên sinh."

Đêm đầy sao sáng, sân đầy ánh trăng, sau trận mưa mùa thu ngày hôm qua, ban đêm càng thêm lạnh lẽo, Đàm Chiêu lại cảm thấy không khí không tệ lắm, tuy hắn còn chưa có biện pháp che lấp "Bóng đèn", nhưng vấn đề này không lớn, được A Phật lấy oán khí che giấu, ngay cả Thành Hoàng gia liếc mắt một cái cũng khó nhìn ra, mặc dù có hoài nghi, cũng sẽ không tìm ra hắn. Nghĩ đến đây, trên mặt hắn ra một nụ cười nhẹ nhàng: "Ai nha, khách khí như vậy làm gì, chúng ta nói tới vấn đề quà nhập học đi."

Trương sinh: "......" Đạo trưởng không hổ là đạo trưởng, thật sự đỉnh!

Thương lượng xong xuôi, ngày thứ hai Trương sinh đã kêu xe ngựa về Lan Khê, không quên mang theo rượu sơn trà chôn ở sau vườn. Lúc đi đến ngoại thành, tiểu hồ ly Mã Giới Phủ tới tiễn hắn, thật ra muốn theo chân bọn họ đi, có điều trong tộc có tộc muội gặp chuyện, hắn phải trở về thay tộc muội chủ trì công đạo.

"Yên tâm, chờ giải quyết xong chuyện trong tộc, chắc chắn sẽ đi Lan Khê tìm các ngươi uống rượu."

"Đi đi đi, ai muốn cùng một con hồ ly như ngươi uống rượu!"

"Ta là tìm đạo trưởng, không phải ngươi, ngươi quản cái gì!"

Hai người đấu khẩu xong lại nhìn nhau bật cười, ước định ba năm sau cùng nhau thi tú tài, lúc này mới phất tay cáo biệt.

Cuối thu mát mẻ, các thư sinh tham gia kì thi cũng lục tục ra khỏi thành, Đàm Chiêu cùng Trương sinh xen lẫn trong đó, nhưng rất khó phân biệt, bởi vì hai người nhiệt tình lại có nhân duyên tốt, quen được không ít thư sinh cùng trò chuyện.

Có điều người giống ngốc nghếch như Ninh Thải Thần lại không có một ai, vừa nghe nói hai người vô danh một kẻ đồng sinh, tất cả đều lui.

"Thực tế! Quá thực tế! Chờ lúc ta trúng tiến sĩ......"

Đàm Chiêu vỗ tay Trương sinh: "Muốn trúng tiến sĩ, chỉ còn ba năm đèn sách, hiện tại là thời gian tiêu dao cuối cùng của ngươi."

Trương sinh "Á ——" một tiếng, đau khổ bưng kín mặt, không cẩn thận đụng đến A Phật ngồi bên cạnh, lại bị A Phật đánh đến đầu đầy bánh bao.

"Mệt, mệt, ngươi đánh không mệt sao, có nước không?"

Đàm Chiêu cầm lấy túi nước đưa qua, Trương sinh uống liên tục, cảm thấy không đủ, nhìn thấy ven đường có một hán tử bán lê, lập tức kêu xa phu dừng xe, lôi kéo đạo trưởng đi mua lê ăn.

Hiện giờ vừa lúc là mùa lê, đến gần còn có thể cảm thấy tư vị ngọt thanh của quả lê, nhất định chất lượng không tồi.

Hai người đi đến gần, lại thấy hán tử cùng một đám người nổi lên tranh chấp, các hương thân phụ lão bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trương sinh thích nhất là xem náo nhiệt, liền đến bên cạnh một người hỏi: "Có chuyện gì vậy? Lê ăn thịt người sao?"

Người này cũng người thích bát quái, lập tức nói: "Sao có thể a? Người này là kẻ trồng lê có tiếng, loại quả ngọt, vị đạo trưởng kia đi ngang qua nơi đây, khát nước khó nhịn, xin hắn một quả, hắn không chịu cho, còn quát lớn với đạo sĩ, cũng không thể nhìn người ta ăn mặc rách nát mà đối xử như thế a!"

Trương sinh: "......" Người này dùng công sức chính mình trồng lê, không cho cũng không sai đi?

"Có người nhìn không được, mua một quả lê cho đạo sĩ này." Người này nói xong, còn nhịn không được bình phẩm hai câu, "Trên đời này vẫn còn rất nhiều người thiện tâm a, người này trồng được quả lê, có gì đặc biệt hơn người mà quát nạt người khác!"

Trương sinh đang lắng nghe, đằng trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng trầm trồ khen ngợi.

Hắn ngẩng đầu lên, bỗng chốc cảnh xung quanh mờ ảo, chỉ thấy đạo trưởng kia lôi kéo hán tử cùng phân lê cho mọi người, chen chúc trong đám người.

Sao lại thế này?!

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Trương sinh vội vàng quay lại bên cạnh Tư Dương, nhịn không được hỏi.

Đàm Chiêu nhón chân nhìn nhìn, mày nhăn chặt: "Đạo sĩ này dùng thuật ảo cảnh, bề ngoài là chia lê cho mọi người cùng ăn, kỳ thật chỉ muốn lấy lê của hán tử, giấu trời qua biển thôi. Nhưng trên đời này, làm gì có việc đạt thành tựu trong một sớm một chiều, hán tử này trồng lê cũng rất vất vả!"

"Cái gì? Đạo môn các ngươi còn có loại cặn bã này? Không có tiền mua lê, liền trêu đùa người ta như vậy? Nực cười!" Trương sinh dứt lời, đẩy đám người đang chen lấn sang một bên, nhìn đến hán tử, nói thẳng: "Còn thất thần cái gì! Lê của ngươi đã bị đạo sĩ kia chia cho người khác rồi!"

Hán tử này đang chìm trong ảo cảnh đến vui vẻ, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn, tức giận đến mức đỏ mắt, lập tức hô lên: "Không được ăn lê của ta! Không được ăn lê của ta!"

Hắn hô lớn, còn bắt lấy vạt áo của đạo sĩ: "Đồ đê tiện vô liêm sỉ! Không có tiền còn muốn ăn lê! Đi, cùng ta đi gặp quan!"

Hán tử muốn lôi đạo sĩ đến gặp quan, mọi người xung quanh liền cản hắn, nói bọn họ đều thấy quả lê là này là do đạo sĩ dùng hạt trồng ra, không phải lê nhà hắn.

Hán tử tức giận muốn chết, đạo sĩ nghe được lời này, cũng vô cùng tức giận: "Buông ra! Bần đạo tuy nghèo, nhưng là người có chí khí, nếu ngươi không cho ——"

"Ta lại không nhìn thấy ngươi có chí khí gì."

Đạo sĩ đang muốn phản bác, đã thấy một thư sinh tuấn tú đứng bên cạnh, trên môi ngậm mỉm cười, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu nhân tâm, trên người kim quang bốn phía, nhất thời ngơ ngẩn.

"Tiểu Trương, còn không mau động thủ!"

Trương sinh không hiểu, nhưng Phật châu đại lão đã hiểu, đây là thời điểm tốt làm công đức, nó lập tức động thân, cây lê cao lớn đĩnh bạt vừa mới mọc giây lát đã biến mất, thay vào đó...... Là ở chiếc xe chở lê quen thuộc của hán tử.

Quần chúng ăn lê:......

Đạo sĩ thấy phép thuật của mình bị phá, lập tức chạy trốn, Trương sinh lanh mắt, lập tức kéo hắn lại, hán tử nông thôn cũng đuổi theo, đem đạo sĩ đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Có người vây xem cầm lê chưa ăn, liền thả lại vào trong xe, người ăn rồi cũng thiện ý mà trả tiền, trong chốc lát, đám người liền tan.

"Đa tạ hai vị ân công, quả lê này xin tặng cho hai vị giải khát."

Trương sinh xua tay, từ trong lồng ngực móc ra một túi tiền ném qua: "Lê này của ngươi, tiểu gia lấy tất, đưa hết lên xe ngựa đi."

Hán tử sau khi nghe xong, càng thêm cảm kích, chờ dọn xong lê, lôi đạo sĩ kia đi gặp quan.

"Nha, Trương đại nhân tương lai của chúng ta thật sự là càng ngày càng không tồi."

Trương sinh hiếm khi có chút thẹn thùng: "Tiên sinh nói đùa, lại nói, nếu đạo sĩ kia không cam lòng, lại hại người thì sao?"

Đàm Chiêu lắc đầu: "Ngươi cho rằng ai cũng là Yến đạo trưởng sao, tên kia chỉ biết vài thuật ảo cảnh đơn giản, trên người cũng chỉ có hai kiện đồ vật của đạo môn thôi."

Trương sinh lập tức vui vẻ, cầm một quả lê xoa xoa, cắn một ngụm, quả nhiên thơm ngọt.

Trở lại huyện Bình An vừa vặn là lúc mặt trời lặn, đây là nơi Trương sinh sinh ra và lớn lên, lúc đến gần cột mốc biên giới, hắn liền cảm thấy cực kì thân thiết, tới huyện thành, giống như là yến ngóng về tổ.

Lại không ngờ cha mẹ huynh trưởng đều không ở nhà.

Quản gia nhìn thấy tiểu thiếu gia trở về, nước mắt tuôn rơi: "Tiểu thiếu gia, ngài rốt cuộc đã trở về, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, lão gia nói sẽ không bao giờ ép người đọc sách nữa."

Trương sinh: "......" Quá muộn, cha ơi, ngài đúng là thân sinh của ta!

"Mau mau mau, chắc ngài ở bên ngoài chịu khổ nhiều rồi, lão gia cùng đại thiếu gia phân phó qua, chỉ cần ngài trở về......"

Trương sinh kéo lấy tay quản gia: "Không vội, cha mẹ huynh trưởng bọn họ đâu?"

Quản gia nghe vậy, than một tiếng, rốt cuộc vẫn mở miệng: "Tiểu thiếu gia, ngài còn nhớ hồi còn nhỏ đi học, nhà ngoại bên kia có một tiểu thiếu gia họ Vương cùng tuổi với ngài không?"

Trương sinh sửng sốt, trên mặt có chút khó coi: "Ngươi nhắc đến hắn làm gì!"

"Vương sinh kia không còn nữa."

Trương sinh kinh hãi: "Cái gì?"

"Lão gia và đại thiếu gia đã vội về chịu tang."

Trương sinh cũng không rảnh lo đến chán ghét trong lòng, vội hỏi: "Tại sao lại mất rồi? Hắn không phải đọc sách không tồi, năm nay muốn thi cử nhân sao?"

Quản gia cũng thập phần tiếc hận: "Ai nói không phải đâu, haizz, lão gia cũng là nghe thấy tin tức này mới cảm thấy không nên bức thiếu gia ngài đọc sách nữa."

Trương sinh khó được có chút thổn thức.

Buổi tối, hắn nằm trên giường, lăn qua lộn lại mà ngủ không được, tất cả đều tà khung cảnh thuở nhỏ khi hắn cùng Vương sinh tranh chấp, kỳ thật hắn mười tuổi năm ấy liền trúng đồng sinh, quan hệ với Vương sinh cũng không xấu.

Càng nghĩ, lại càng không ngủ được.

Phật châu cảm ứng được tâm tư chủ nhân, hiếm khi giúp đỡ Trương sinh chuồn ra ngoài.

Trương sinh đi trên đường, tối om lại hơi se lạnh, có chút sợ hãi, mải nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa quán trọ Vân Hải.

Đàm Chiêu tạm nghỉ tại quán trọ Vân Hải.

Vốn Trương sinh muốn lôi kéo người đến Trương phủ, nhưng suy xét đến nhân gia một nhà đoàn tụ, Đàm Chiêu là một ngoại nhân ở lại cũng không hay, liền cự tuyệt.

Ai biết nửa đêm vừa muốn ngủ đã có người chạy tới gõ cửa.

"Sao rồi? Học nữ quỷ nửa đêm tới gõ cửa? Với tư sắc này của ngươi, không được đâu!" Đàm Chiêu ngáp một cái, thuận miệng nói.

Trương sinh sờ mặt chính mình, vô cùng tự tin: "Tiểu sinh cảm thấy tư sắc của mình cũng không tệ lắm."

"Nói đi, đã trễ thế này còn tìm ta, có phải bị cha ngươi đuổi ra khỏi nhà rồi không?" Đàm Chiêu nâng má, chỉ khoác một kiện áo mỏng.

"Sẽ không đâu, cha ta thương ta nhất!" Trương sinh nhịn không được cũng ngáp một cái, "Này, đạo trưởng, sao sắc mặt ngươi lại mệt mỏi như vậy?"

Còn không phải vì không có đại lão che chở "ánh sáng", hắn hiện tại ở trước mặt thiên đạo đi tới đi lui, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng chết thẳng cẳng: "Còn không phải bị ngươi phiền! Đúng rồi, hôm nay ta ra ngoài nghe được chuyện cũ của ngươi."

"Chuyện gì?"

Nói đến, Đàm Chiêu có chút không tin tưởng: "Tiểu Trương, nhìn không ra nha, thời điểm ngươi mười tuổi đã trúng đồng sinh?"

Mười tuổi đỗ đồng sinh là khái niệm gì? So với hiện tại chính là đỗ trường cao trung trọng điểm a!

"Hảo hán không kể chuyện xưa, đều là quá khứ rồi." Trương sinh thở dài, hắn tự nhiên cũng hiểu người khác nói hắn "Thương Trọng Vĩnh" là có ý gì, dù sao trong huyện nhắc tới người trẻ tuổi thông minh, tất có tên hắn, hắn đã quen rồi.

Đây là chuyện xưa, nếu không phải có ẩn tình, lấy tính cách của Trương sinh, nhất định sẽ treo ngoài miệng một ngày nói ba lần.

Trương sinh nhoài người trên bàn, nhìn ngọn đến đang cháy, nhìn đến mức đôi mắt cay xè muốn rơi lệ mới nhắm mắt lại, nói: "Đạo trưởng, nếu có người trộm đồ vật của ngươi, còn không trả cho ngươi, ngươi sẽ làm gì?"

Đàm Chiêu nghĩ nghĩ, đưa một câu trả lời hợp lí nhất: "Vậy cỏ trên phần mộ của hắn bây giờ, khả năng đã dài quá 3 mét."

Trương sinh: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Bút kí một ngày của hệ thống: Ký chủ, ngươi thực ngông cuồng a, có phải đã quên ngươi không thể giết người không? →_→! 【 cảnh cáo một lần 】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top