Chương 25: Chu phủ (2)
Edit: Vương Triều Loan
Beta: Seokieyunkie
Lục phán hiển nhiên cũng rất giật mình, nói một câu không đầu không đuôi: "Chu huynh, còn không mau biến trở lại!"
Biến trở lại? Đàm Chiêu tinh tế đánh giá từ này, Chu sinh còn có thể biến thế nào? Thông minh lên? Ngu dốt trở lại? Không đúng, tư chất Chu Nhĩ Đán từ trước vốn ngu đần, giống như một người có thiên phú tầm thường đột nhiên trở thành tuyệt thế anh tài, nào có đạo lí sẵn sàng đổi trở lại?
Cho nên, hắn hoài nghi, đổi chỉ số thông minh này...... Khả năng còn có tác dụng phụ?
Tuy rằng hắn không xem tướng cũng không hiểu bói toán tính mệnh, nhưng vẫn có vài phần nhãn lực, Chu sinh này cũng không người thuần lương đoan hậu, mà vị Lục phán quan...... Mặt quá đen, hung tính mười phần.
"Tướng công!"
Chu Nhĩ Đán bị gọi, thực sự có chút giật mình, chỉ thấy một mỹ phụ từ phòng trong bước ra, má mang nước mắt, xúc động nhìn Chu Nhĩ Đán, nhưng đôi mắt...... Lại kỳ dị nhìn thoáng qua Đàm Chiêu.
Đàm Chiêu vô cùng kinh hãi, không phải nói thê tử Chu Nhĩ Đán dung mạo xấu xí sao? Đây là xú nữ nhân trong lời mọi người nói? Bá tánh thành Lăng Dương đều có thẩm mỹ đều dị dạng như vậy?
"Nàng mau trở về phòng!" Chu Nhĩ Đán thấy thê tử đến, mở miệng trách cứ, liều mạng đẩy thê tử vào phòng.
Chu thê lại rất quật cường, hai phu thê một đẩy một ngăn, Đàm Chiêu có ngu cũng biết trong này có ẩn tình, không ngờ tin tức địa phủ lại lạc hậu như vậy.
"Chu huynh đừng vội! Đợi đại ca lấy được linh hồn của đạo sĩ này rồi quyết định!"
Lục phán quan ở địa phủ bao năm, chuyện này đã thành thói quen, nửa phân cũng không liếc, trực tiếp nắm lấy bút phán quan bút tấn công, lại không ngờ trên người đạo sĩ kia cất giấu bảo bối, bút phán quan thế mà không có hiệu quả với một phàm nhân!
"Ngươi là ai?!" Lục phán lúc này mới liếc mắt nhìn đạo sĩ, lập tức kinh hãi, khắp Kim Hoa thành này, từ khi nào lại có phàm nhân mang đế hoàng chi khí mạnh như vậy! Lục phán cũng không ngu, vừa nghĩ như vật đã quyết đoán nói, "Chúng ta đi!"
Dứt lời, liền mang theo Chu Nhĩ Đán đi, mặc kệ Chu thê.
Chu thê thế mà không khóc nháo, thậm chí còn đẩy Chu Nhĩ Đán đi, chờ Lục phán quan mang theo Chu Nhĩ Đán rời khỏi, nàng lau khô nước mắt trên mặt, nói: "Vị đạo trưởng này, không đuổi theo người sao?"
Thú vị, Đàm Chiêu nhìn bầu trời đen khịt, nói: "Bọn họ trốn không thoát đâu."
Trên đường tới Lăng Dương thành, hắn nhận được thư của Yến Xích Hà, nói là bởi vì đi địa phủ, thời gian trì hoãn, làm Lục phán quan kia biết được tin tức chạy đến nhân gian mật báo, nếu không tìm thấy Chu sinh, tương đương với việc chết không đối chứng, cho nên phải nghĩ cách đem ngăn hai ngươi kia chạy trốn, cố gắng kéo chân đến khi nhân viên địa phủ tới.
Chuyện này nói đơn giản thì không đơn giản, nhưng nói khó cũng không phải khó, bởi phàm nhân muốn ngăn cản phán quan, giống như châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức, nhưng ai bảo bọn họ có viên Phật châu trời sinh oán khí!
Vừa rồi bọn họ tới cửa Chu phủ, hắn liền ám chỉ với đại lão nếu làm việc sẽ có đồ ăn, đại lão lập tức đồng ý, lúc này hắn mới yên tâm mang theo Mã Giới Phủ bước vào.
Nói là chặn cửa sau, kỳ thật là rủ tiểu hồ ly tại địa bàn của Lục phán quan làm chuyện xấu, tượng thờ của Lục phán quan tuy làm bằng đất, nhưng ngày ngày hưởng hương khói, đã cùng quỷ thể tương thông. Bọn họ không làm gì được Lục phán, chẳng lẽ không làm gì được một pho tượng đất sao?
Mà hắn chỉ cần tiểu hồ ly kéo dài một chút thời gian, đợi hắn sắp xếp xong xuôi liền không phải lo lắng.
"Phu nhân hình như có oan tình muốn nói?"
Chu thê theo bản năng mà sờ cổ, nàng lắc đầu, rồi lại gật đầu, một đôi mắt đẹp chứa đầy nước mắt: "Đạo trưởng hỏi tới, tiểu nữ xin thưa, Lục phán quan kia mạnh mẽ ương ngạnh......"
Đại để là thấy Lục phán cướp người chạy trốn, Chu thê mới dám chậm rãi nói ra sự tình.
Hoá ra, mùa xuân năm nay Chu Nhĩ Đán đã thi đỗ tú tài!
Đàm Chiêu hừ một tiếng, tình báo của địa phủ toàn bộ đều sai bét. Chu thê nói tiếp tướng công mình tuy rằng tư chất bình thường, lại là người nóng tính, công danh chưa có, nhưng tính tình hào phóng, cũng xem như là một trượng phu không tồi.
Thẳng đến mùa đông năm ngoái, Chu Nhĩ Đán đi theo một đám nho sinh uống rượu, đại khái là tửu tráng túng nhân đảm (*), Chu sinh nghe lời dụ dỗ của đám nho sinh, đem tượng đất của Lục phán quan tại Thập vương điện lấy ra.
Tửu tráng túng nhân đảm: Uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.
Đàm Chiêu:...... Không ngờ!
Lục phán quan cũng không tức giận, một người một quỷ vì chuyện này mà quen biết, kết thành huynh đệ, quan hệ thân thiết như ruột thịt.
" Lục phán quan kia mỗi ngày đều vì tướng công sửa lại chữ nghĩa, thẳng đến một ngày, không biết tại sao lại giúp tướng công đổi bộ não tài trí, không lâu sau, tướng công được như ý nguyện đứng đầu danh tú tài."
Đàm Chiêu tuy đã đoán được, nhưng vẫn có chút kinh ngạc: "Thế mà đã đổi qua một lần?"
Chu thê gật đầu, rơi lệ không dứt: "Lúc đó, tướng công nhà ta liền......"
Chu thê uyển chuyển nói ra, Chu Nhĩ Đán đột nhiên đứng đầu danh tú tài, khiến người ta ganh ghét, cảm thấy hắn dùng tiền mua chuộc giám khảo, trước mặt chúc mừng sau lưng đàm tiếu thị phi, phải đến khi bài thi của Chu sinh được dán lên tất cả mới im miệng.
Dựa theo phép cơ bản, loại chuyện tốt đổi chỉ số thông minh này chỉ cần cất giấu kĩ lưỡng là thành, nhưng Chu sinh này thì không, ngày ấy hắn say rượu trực tiếp đem chuyện mình cùng Lục phán quan trở thành bằng hữu thế nào, Lục phán quan thay hắn đổi trí thông minh ra sao.
Thậm chí làm việc càng thêm nghênh ngang, ỷ vào trí thông minh không thèm cố kỵ điều gì hết.
Tiền tài còn động nhân tâm, nói chi là công danh! Người đọc sách, ai mà không nghĩ đến một ngày kim bảng đề danh! Chu sinh kia lập tức liền thành một con rùa vàng, được người khác nịnh hót ca ngợi, mặc dù hắn hành sự khác người cũng không ai trách hắn.
Ai cũng muốn cùng hắn kết giao bằng hữu, nhưng Lục phán quan lại không dễ đối phó.
Chu sinh bị người ta thổi phồng đến thư sướng, liền tổ chức một bữa tiệc rượu lớn, có điều...... những thư sinh tham dự đều bị Lục phán quan dọa chạy té khói.
Tại sao Chu Nhĩ Đán có thể dựa vào Lục phán quan, còn bọn họ chỉ có thể gian khổ học tập?! Có người không cam lòng, nhưng chỉ có thể than mệnh, lại có người quyết tâm thi cử nhiều lần nhưng không đậu, nhập ma chướng, trực tiếp viết một đơn kiện đưa tới Miếu Thành Hoàng tại Lăng Dương thành!
"Cho nên chuyện Lục phán quan hoán tim đổi não địa phủ đã biết?"
Chu thê gật đầu: "Thành Hoàng gia nể mặt Lục phán quan đã cống hiến cho địa phủ nhiều năm, lại chưa hại đến mạng người, chỉ phán Lục phán quan thu hồi trí thông minh của tướng công, phạt bổng lộc 300 năm."
"......" Không còn lời nào để nói.
"Nếu đã là như vậy, tại sao Lục phán quan còn cố chấp muốn đổi trí thông minh cho Chu Nhĩ Đán lần nữa?"
Chu thê biết được hoàn toàn, lúc nhắc tới Lục phán và Chu Nhĩ Đán đều mang theo thù hận: "Hừ! Sao có thể cam tâm! Trí thông minh kia là Lục phán quan ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được, có thể dễ dàng từ bỏ sao?"
"......" Hắn không thể không bội phục sức tưởng tượng của Lục phán quan.
"Trí thông minh đó đã bị lấy lại, nhưng tướng công nhà ta sớm đã bị huỷ hoại! Hiện tại hắn đã không còn là Chu Nhĩ Đán trước kia!" Chu thê nói đến đây, đôi mắt đã phủ kín hận thù, "Còn có gương mặt nay của ta......"
Đàm Chiêu lúc này mới để ý, màu sắc da trên mặt Chu thê cùng cổ không giống nhau, phía trên còn có vết châm khâu, này...... Không thể nào?
Thế giới này thực sự rất khó chơi.
"Nói vậy đạo trưởng chắc đã đoán được, thiếp thân vốn có dung mạo bình thường, sau khi tướng công thay đổi tâm địa, cảm thấy khuôn mặt cũ của thiếp thân không vừa mắt, không màng đến ý nguyện của thiếp thân, đi cầu xin Lục phán quan, mạnh mẽ thay đổi bằng đầu người chết!"
Đối với Chu thê mà nói, chuyện này không khác gì gạt bỏ đi công lao của nàng. Nàng ở nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng, lo cho gia nghiệp, trượng phu lại ghét bỏ dung mạo mà lạnh nhạt với nàng, chỉ đơn giản thay đổi khuôn mặt đã khiến hắn vui mừng đến mức ngày ngày hoan hảo.
Hắn vui mừng, đến cùng là vì nàng? Hay là vì gương mặt này?
Lúc đầu Chu thê cũng có chút mê muội, nhưng mỗi lần hoan hảo, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp phản chiếu trong đôi mắt trượng phu, nàng đã hiểu.
Không phải vì nàng, là vì nàng gương mặt này!
Huống chi, nàng cũng không muốn dùng gương mặt của người khác cả đời! Gương mặt này tuy rằng đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng không phải của nàng, nàng tình nguyện rằng dung mạo mình xấu xí cũng không muốn bị ngươi ta xem là trò đùa tuỳ ý điều khiển! Nếu một ngày nào đó gương mặt này mất đi, Chu Nhĩ Đán có phải còn muốn đổi cho nàng một gương mặt khác nữa không?
Thế nhân toàn nói, người đọc sách là kẻ phụ bạc, thật thật không sai.
Đàm Chiêu chỉ có thể nói Chu sinh này không phải con người, Lục phán giúp hắn như vậy, khác gì câu nói đùa trên phố "Thăng quan phát tài chết lão bà"? Chuyện tốt đều do một người làm, nào có đạo lí dung tha?
"Đầu này của thiếp thân, chính là của con gái Ngô ngự sử, tướng công bởi vậy trở thành "nửa con rể" của họ Ngô, Lục phán quan đợi tướng công thi xong kỳ thi mùa thu, mới thu hồi tim não, chỉ sợ tướng công nhà ta đã đạt Giải Nguyên."
Đàm Chiêu càng nghe càng hồ đồ: "Ngô ngự sử kia thế mà cũng chịu?" Bởi vì một gương mặt, liền nhận một nữ nhi? Không thấy hoang đường sao?
Chu thê cười lạnh một tiếng: "Chịu! Vô cùng đồng ý! Lục phán quan thủ đoạn thông thiên, làm cho tiểu thư Ngô gia đi báo mộng cho phụ thân, nói rằng hãy coi thiếp thân như dưỡng nữ mà nuôi, thiếp thân cũng không biết kiếp trước mình tu được nhiều phúc như vậy đâu!"
Đàm Chiêu không nói gì, nói thật chuyện hôm nay đã đánh nát tam quan của hắn, hắn trước kia chỉ cảm thấy người giang hồ sẽ chơi, nhưng hiện không biết sẽ chơi đến mức vô pháp vô thiên như vậy.
"Chỉ tiếc hai người bọn họ ngàn tính vạn tính, lại không tính đến trí thông minh kia càng làm Chu Nhĩ Đán thêm phụ thuộc thêm ngu đần! Tính tình càng ngày càng kiêu căng làm càn!" Nói đến khó thở, Chu thê ngay cả hai chữ tướng công đều không gọi nữa.
"Cho nên, bọn họ mới bí quá hoá liều lấy đi trí tuệ của bằng hữu ta?"
Chu thê lắc đầu: "Có lẽ là như vậy, thiếp thân dù chết cũng chẳng từ, chỉ lo cho phụ mẫu bị Chu gia uy hiếp, cầu xin đạo trưởng......"
Đàm Chiêu lại thối lui nửa bước, làm người phía sau lộ ra: "Việc này, phu nhân hẳn nên cầu hắn thì hơn."
Chu thê ngẩn người, chỉ thấy bóng dáng một nam một nữ đứng đó, nữ dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, so với nàng còn xinh đẹp hơn ba phần, mà nam tử kia văn nhã tuấn tú, trong mắt mang theo phẫn nộ.
Đàm Chiêu nói: "Ninh huynh, người địa phủ đã tới?"
Ninh Thải Thần gật gật đầu, nhìn thấy Tư đạo trưởng, sắc mặt cũng khá hơn: "Tư huynh, tiểu sinh cũng không biết địa phủ này còn có tham quan vô lại chẳng phân biệt thị phi trắng đen như Lục phán quan, nếu không phải được các ngươi cùng Tiểu Thiến cô nương hỗ trợ, e rằng không có cách nào tố cáo!"
Ninh Thải Thần nói như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến càng phẫn nộ thêm, sau khi thoát khỏi Hòe Thụ Tinh, hỉ nộ của nàng đều để trên mặt, căn bản là lười che giấu.
"Ninh công tử xin hãy yên tâm, Tiểu Thiến nhất định thay công tử lấy lại công đạo!"
Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống một ngày bút ký: Nhập v đệ nhị càng, cũng tới liêu ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top