7. 22


Tần Thanh ngồi xổm ở ven đường, gian nan mà ăn chén mì nước cùng bánh nướng. Trời lạnh làm bánh nướng và mì đã hoàn toàn mất đi mùi vị, cô vẫn một ngụm rồi một ngụm ăn vào, giống như nhai cao su.

Nhìn đường cái xe chạy người đi đông như trẩy hội, trong đầu không ngừng nghỉ tình cảnh lúc trước Ngũ Tam mang cô đi phố ăn vặt, khi đó bọn họ còn thật tốt.

Đại học của Tần Thanh là đại học tổng hợp tốt nhất lúc bấy giờ, năm đó cũng coi như cố gắng tột bực so với người thường, thành bạn cùng phòng với Chu Phóng, cùng nhau ở đại học trải qua bốn năm. Trường của Ngũ Tam là đại học kinh tế tài chính tốt nhất, không xa với trường của Tần Thanh, nhưng Tần Thanh chưa từng tới bao giờ.

"Anh thành tích không được tốt như em, không đi đậu vào trường của em." Có lúc Tần Thanh chế nhạo Ngũ Tam.

Ngũ Tam gắp cho cô một đũa rau thơm mà cô chán ghét, cười nói: "Anh bởi vì có nguyên nhân cá nhân mới không học trường của em. Anh thích tự do sinh hoạt."

Lúc ấy Tần Thanh khinh bỉ luận điệu của Ngũ Tam, hiện tại nghĩ lại, nguyên nhân cá nhân mà Ngũ Tam nói, ước chừng chính là giáo sư Thẩm. Anh vì tránh mẹ mình mới lựa chọn đại học kinh tế tài chính kia.

Cô lại nghĩ tới, rất nhiều rất nhiều năm trước, bọn họ làm bạn trên mạng nửa năm, lần đầu tiên gặp mặt anh từng nói qua với cô: "Tôi muốn cô nhớ rõ tôi."

Nguyên lai, nguyên lai, nhiều năm như vậy, anh từng nhớ tới cô như thế.

Hình ảnh thay đổi, trước mắt lại biến thành cô gái trẻ yêu thầm Ngũ Tam kia, ngón tay chỉ chỉ vào mặt Tần Thanh chỉ trích, rồi lại biến thành khuôn mặt giáo sư Thẩm đau khổ cầu xin.

28 năm qua, mặc kệ trong miệng Tần Thanh nói ra những điều tùy tiện gì, trong lòng cô trước sau như một có một khát vọng hèn mọn, có thể gặp được một người thật sự yêu cô, cả đời.
Hiện giờ người này rốt cuộc xuất hiện, lại chú định không thể ở bên nhau.

Quan hệ bọn họ có nhiều vấn đề đan xen như vậy, cư nhiên không phải một mình cô là có thể giải quyết. Nguyên lai trên thế giới này có nhiều chuyện, nỗ lực thế nào cũng không thể lướt qua.

Tần Thanh nhịn không được khó chịu mà khóc.

Tần Thanh khóc lóc khóc lóc, trời lại bất chợt đổ mưa. Tần Thanh nghĩ, thật đúng như phim truyền hình, nữ chính vừa khóc trời nhất định sẽ mưa. Vai kịch chật vật này, cô rốt cuộc cũng có thể làm nữ chính một lần.

Tần Thanh đáng thương hề hề ôm đầu gối, cúi đầu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da màu đen.

Tần Thanh ngẩng đầu, một người đàn ông giơ ô che, đem cô bảo vệ dưới cây dù. Thấy rõ người tới, Tần Thanh cả người có chút ngơ ngẩn.

Giang Yến ôn nhu mà nâng Tần Thanh dậy, đôi mắt vẫn như nhiều năm trước, như vậy ấm áp.

Anh nói: "Cô chó nhỏ đi lạc, anh đưa em về nhà."

"Thực xin lỗi, làm dơ xe của anh." Tần Thanh ngồi trong xe, phát hiện quần áo ướt dầm dề thấm ướt lưng ghế ô tô, nhịn không được có chút áy náy.

"Ngốc." Giang Yến cười: "Anh lại cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt cho anh biểu hiện."

Giang Yến cởi áo khoác, khoác trên người Tần Thanh.

Không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi cô vì cái gì mà khóc. Vĩnh viễn thân sĩ như vậy, ôn nhu đến như nam chính trên phim truyền hình, tốt đến làm người cảm thấy không chân thật.

Làm Tần Thanh nhịn không được, mũi chợt toan.

"Vì sao anh năm đó chết sống vẫn không chịu đáp ứng em?" Tần Thanh khó chịu mà nhìn Giang Yến: "Nếu năm đó ở bên nhau, vậy hiện tại sẽ không như thế này."

Giang Yến dựa vào tay lái, lười biếng hỏi Tần Thanh: "Như vậy chúng ta có thể coi như thời gian trôi ngược, một lần nữa bắt đầu lại sao?"

Tần Thanh lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy thống khổ: "Thời gian không có khả năng chảy ngược, Giang Yến, em đã yêu người khác."

"Là con trai giáo sư Thẩm sao?" Giang Yến hồi tưởng lại ngày tụ họp bạn học hôm đó, sờ sờ cằm: "Tần Thanh, anh phát hiện em rất chuyên nhất, mặc kệ nhiều hay ít tuổi, em đều thích thanh niên 20 tuổi."

Một câu, làm Tần Thanh nguyên bản đang cực kỳ thương tâm, phụt một tiếng bật cười.

Cảm thấy tâm tình tốt lên nhiều.

"Giang Yến, em thật may mắn năm đó thích anh, anh làm em cảm thấy, ánh mắt em thật sự không tồi."

Giang Yến cười, nụ cười mang theo vẻ mất mát không dễ phát hiện: "Vinh hạnh của anh!"

Về đến nhà, Giang Yến kiên trì đưa Tần Thanh lên lầu. Hai người cùng nhau bước ra thang máy, mới vừa đi ra tới thấy được ngay Ngũ Tam mặc thường phục. Anh dựa vào tường, sắc mặt có chút tái nhợt, bên trong áo khoác là quần áo bệnh viện, rõ ràng chính là trực tiếp đến từ bệnh viện.

Cô không đi bệnh viện, anh liền tới.

Không biết anh đã đợi bao lâu, lúc này chờ đến Tần Thanh cùng Giang Yến trở về. Ánh mắt anh nhìn Giang Yến như muốn giết người.

Tần Thanh lo lắng cho thân thể Ngũ Tam, nhưng nghĩ đến thái độ giáo sư Thẩm lại ngoan độc nói: "Cậu tìm tôi có việc sao?"

Ngũ Tam cúi đầu, nhìn chằm chằm Tần Thanh, môi giật giật: "Em không biết anh ở bệnh viện sao?"

"Biết."

Ngũ Tam nhìn thoáng qua Giang Yến: "Bởi vì anh ta sao?"

Tần Thanh nắm chặt tay, cố ý cười: "Đây là học trưởng ở đại học Giang Yến, cậu có thể hỏi thăm một chút, uy, mẹ cậu cũng biết. Tôi năm đó theo đuổi anh ấy ba năm, vì đưa thuốc cho anh ấy mà tôi tay không bò lên lầu ba. Cả thanh xuân của tôi đều là Giang Yến, hiện tại anh ấy đã trở lại, thanh xuân của tôi cũng đã trở lại."

Sắc mặt Ngũ Tam ngày càng trắng bệch, hai tay đỉnh đỉnh lên bụng mình, rốt cuộc là không muốn nghe: "Đủ rồi."

Tần Thanh dùng hết sức lực mới không nói thật ra với Ngũ Tam.

"Cậu quay trở về bệnh viện đi." Tần Thanh nói, "Bên ngoài trời mưa, để tôi lấy cho cậu cây dù."

Nói xong, cô quay đầu lại, đối với Giang Yến nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì: "Giang Yến, anh vào phòng em ngồi một lát đi."

Giang Yến nhìn thoáng qua Ngũ Tam, lại nhìn thoáng qua Tần Thanh, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là quay đầu lại muốn đi vào phòng.

Anh mới vừa bước ra một bước, đã bị Ngũ Tam cường thế ngăn lại.

"Anh ta không thể vào."

Tần Thanh nhíu mày nhìn về phía Ngũ Tam: "Đây là nhà của tôi."

Cô cố ý gỡ tay Ngũ Tam đang nắm tay Giang Yến ra, nhưng Ngũ Tam nắm thật chặt, Tần Thanh căn bản không gỡ được, "Buông tay đi, như vậy không thú vị."

Gân xanh trên tay Ngũ Tam nhô lên, đốt ngón tay trắng bệch, nghĩ đến dùng hết sức lực toàn thân khắc chế cảm xúc.

"Anh không trơ mắt nhìn anh ta đi vào được, trừ phi anh chết." Ngũ Tam bướng bỉnh nhìn chằm chằm Tần Thanh, như muốn nhìn thấu cả người cô, anh hỏi: "Tần Thanh, em muốn mạng anh sao?"

"Mạng của anh tôi muốn thì có ích lợi gì?" Tầm mắt Tần Thanh đảo qua một bên, cô cố ý lạnh nhạt: "Tả Vũ Lâm, cậu đi tìm một cô gái thích hợp đi. Tôi loại tỷ tỷ như vầy thật sự không thích hợp với cậu. Cậu xem, tình chị em chơi cũng không vui chút nào."

Ngũ Tam nhìn Tần Thanh thật sâu, gằn từng chữ một: "Trên thế giới này nào có tình chị em. Anh yêu em, chỉ là lấy tâm tình của một người đàn ông yêu một người đàn bà."

Ngũ Tam thất vọng, buông lỏng kềm chế tay Giang Yến.

Anh che lại bụng mình, đỡ tường từng bước từng bước một rời đi.

Giây phút bóng dáng cô tịch biến mất ở thang máy, tâm Tần Thanh như dao cắt, cơ hồ hô hấp đều bị sẽ ngưng lại.

Thời khắc khó chịu nhất, Tần Thanh cảm thấy phía sau lưng mình bị người đẩy một chút. Cô lảo đảo đi về phía trước một bước.

Quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Giang Yến.

Anh trước sau tươi cười ôn nhu.

"Năm đó em bò vào phòng ngủ đưa thuốc cho anh, kỳ thật là thuốc trị dạ dày." Giang Yến hồi tưởng tình hình năm đó, không nhịn được vẫn cảm thấy rất tốt đẹp: "Anh bị cảm, em lại đưa tới thuốc dạ dày. Em nói, đây là ông trời an bài sao?"

"Nhiều năm như vậy, anh chưa từng gặp được người con gái nào giống em, đối với anh chấp nhất như vậy. Em thật đúng là kỳ quái, mất đi mới biết được chính mình đã từng có được thứ tốt nhất. Tần Thanh, anh không muốn nhìn em hối hận giống như anh vậy." Giang Yến cổ vũ cô: "Đi đi, cậu ấy hẳn là chưa đi xa."

......

Lúc Tần Thanh vọt vào trời mưa to, Ngũ Tam quả nhiên chưa đi xa.

Dạ dày anh đau, đi trong mưa rất gian nan.

Tần Thanh bước nhanh tới, hoàn toàn theo tâm ý của mình, từ sau lưng hung hăng ôm lấy Ngũ Tam.

Mưa to rơi trên hai thân thể dính sát vào nhau, cọ rớt nước mắt Tần Thanh đang nức nở.

"Thật xin lỗi." Tần Thanh thanh âm nghẹn ngào: "Những lời em nói đều không phải thật tình."

"Anh biết." Thanh âm Ngũ Tam cũng có chút mất mát mà tìm lại được may mắn.

Ngũ Tam bị cô đâm cho suýt nữa té ngã, cảm giác được phía sau lưng dán lên một thân thể mềm mại nữ tính, trong lòng có cảm giác thỏa mãn xưa nay chưa từng có. Tay anh phủ lên cánh tay Tần Thanh đang gắt gao ôm lấy anh, lực đạo ôn tồn mà lưu luyến.

"Anh không tin lúc chúng ta ở bên nhau, ánh mắt em là giả dối." Ngũ Tam xoay người lại, ôm Tần Thanh vào trong lòng ngực, ôm đến khẩn thiết, khẩn đến phảng phất chỉ hận không đem cô nhập vào trong lục phủ ngũ tạng mới có thể thật sự bảo đảm cô không rời đi.

"Tần Thanh, anh là đàn ông, em phải tin tưởng, anh sẽ xử lý tốt hết thảy." Ngũ Tam ôn nhu hôn hôn lên trán Tần Thanh, vô cùng chắc chắn mà nói: "Không cần rời anh đi, anh không sợ người khác phản đối, anh chỉ sợ em không dám cùng anh đối mặt."

Tần Thanh mặt chôn ở trước ngực Ngũ Tam, mũi nghẹt dày đặc.

Rất nhiều rất nhiều năm trước, cô bò ba tầng lầu, lại đưa thuốc dạ dày cho Giang Yến cảm mạo phát sốt.

Nguyên lai, cô không phải là thuốc của Giang Yến, mà là của Ngũ Tam.

Có lẽ, đây mới là trời cao an bài.

****

Sau khi hòa lại với Ngũ Tam, Tần Thanh không gặp giáo sư Thẩm nữa.

Không biết Ngũ Tam xử lý như thế nào, hoặc là Ngũ Tam cũng không có xử lý gì.

Theo kinh nghiệm của Tần Thanh bốn năm cùng với giáo sư Thẩm, bà là người phi thường cố chấp, trong ngắn hạn muốn bà tiếp nhận con trai bảo bối ưu tú cùng một người phụ nữ hơn sáu bảy tuổi, lại từng ly hôn, sợ là còn khó hơn giết bà. Huống chi thời đại học bà phi thường chán ghét Tần Thanh, loại ác cảm này sợ là rất khó tiêu trừ.

Tần Thanh tuy rằng lo lắng, nhưng Ngũ Tam nói cô đừng động tới, cô cũng không muốn đi truy vấn.

Sau ngày đó, Tần Thanh cũng không gặp lại Giang Yến. Lần sau khi gặp lại Giang Yến là hôn lễ của Chu Phóng và Tống Lẫm.

Cũng không biết trong đầu Chu Phóng có cái gì, để Giang Yến cùng Tần Thanh, Ngũ Tam ngồi chung một bàn.

Giang Yến thật không có gì, phong độ nhẹ nhàng tư thái tự nhiên, mà Ngũ Tam toàn bộ một cây dấm to, tầm mắt Giang Yến mà hướng tới bên phía Tần Thanh một chút, anh đề phòng lên ngay, muốn chuẩn bị tư thế đánh lộn.

Hôn lễ kết thúc, Ngũ Tam lái xe chở Tần Thanh về nhà, mặt xụ xuống trên cả đoạn đường. Về đến nhà, anh vẫn buồn xo, không chịu nói chuyện với Tần Thanh.

Tần Thanh bất đắc dĩ đi lên ôm anh, anh không đẩy cô ra, nhưng cũng không như ngày thường nhiệt liệt đáp lại.

"Ghen à?" Tần Thanh nói: "Nếu không phải Giang Yến, em cũng không có đủ dũng khí đuổi theo anh, anh chẳng những không cám ơn, còn ra bộ dáng muốn ăn thịt người, thật là lấy oán trả ơn."

Ngũ Tam quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tần Thanh: "Em còn không biết xấu hổ?"

"Nếu năm đó Giang Yến đáp ứng em, củ cải nhỏ như anh thì thấm gì!"

"Anh ta dám!"

Tần Thanh cười: "Anh ấy không dám, anh ấy chỉ thấy em chướng mắt."

"Hừ."

Rửa mặt lên giường. Ngũ Tam xoay người đi lên, cởi bỏ quần áo Tần Thanh, động tác thật thành thạo.

"Em lúc đó thật sự theo đuổi anh ta ba năm?" Ngũ Tam đối với chuyện này vẫn thật khó chịu, nhịn không được cúi đầu cắn Tần Thanh một ngụm.

Tần Thanh bị anh cắn đến có điểm ngứa, hì hì bật cười: "Ai bảo anh lúc đó còn nhỏ như vậy, nếu anh cũng lớn như em, em đã truy anh rồi."

"Cái người phụ nữ này!" Ngũ Tam tức muốn hộc máu, dùng sức trừng phạt cô: "Lời nói liền chọc cho anh tức giận."

Anh một bên động thân, một bên hỏi Tần Thanh như thẩm tra phạm nhân, hỏi Tần Thanh chi tiết năm đó truy Giang Yến như thế nào. Tần Thanh hoàn toàn bị động tác của anh khống chế, đại não trống rỗng, còn năng lực đâu mà trả lời.

"Anh hỏi em, em tại sao lại không trả lời?" Vừa nói vừa như trừng phạt, Ngũ Tam dùng sức động vài cái, Tần Thanh nhịn không được ưm mấy tiếng.

"Trả lời cái gì?"

Ngũ Tam không trả lời nghi hoặc của Tần Thanh, chỉ là một mặt phát tiết: "Em cư nhiên dám thích người khác ba năm!"

Trên thân thể cả hai đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Tần Thanh ý thức mơ hồ, chỉ có thể bám chặt vào vai vào lưng Ngũ Tam.

Đến lúc chuẩn bị phóng, Ngũ Tam đột nhiên rút ra, bất chợt hư không làm Tần Thanh nhịn không được mở to mắt.

"Anh nghĩ ra rồi, phương thức tốt nhất có thể làm ba mẹ anh tiếp thu chính là như vậy." Ngũ Tam quyết đoán, cởi bao ra rồi lại một lần nữa tiến vào.

"Anh 22." Ngũ Tam nói: "Tần Thanh, chúng ta kết hôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top