6. 8 năm
"Cô còn muốn mặt mũi sao? Cô có phải hay không bị những cái gì nữ quyền trên mạng ung thư tẩy não? Thật cho rằng mình có thể dưỡng tiểu chó săn?"
"Tả Vũ Lâm không phải loại người như cô có thể nhúng chàm!"
"Ba mẹ Tả Vũ Lâm không có khả năng tiếp thu cô, đừng có nằm mộng!"
"Giống cô, phụ nữ sắp đến tắt kinh đến nơi, còn quấn lấy Tả Vũ Lâm như vậy, thật là không biết xấu hổ!"
"Tần Thanh bà già không biết xấu hổ!"
"Tần Thanh bà già không biết xấu hổ!"
"Tần Thanh bà già không biết xấu hổ!"
......
Tần Thanh gần đây bị đám bạn học Ngũ Tam dây dưa, mỗi ngày xóa tin nhắn không biết bao nhiêu mà kể, cuối cùng không thể nhịn được nữa đành phải đóng bình luận, có thể nói thể xác và tinh thần đều mệt.
Đối với những lời công kích lời lẽ ô uế như vậy, cô không trả lời cái nào, nhưng cô thừa nhận, có rất nhiều tin nhắn, lời lẽ thật chọc đến Tần Thanh không thể phản bác. Tất cả những lời này cô không nói một tiếng với Ngũ Tam. Ngũ Tam vô tội, cô không nghĩ tới làm ảnh hưởng tâm tình của anh bằng những chuyện không vui của mình.
Tâm tình đang bị tích tụ một đống không thoát, Tần Thanh đột nhiên nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp đại học – giáo sư Thẩm mời.
Cũng không biết bà lấy từ đâu ra số điện thoại của Tần Thanh. Nhiều năm chưa từng liên lạc, giáo sư Thẩm trong điện thoại thái độ thật khách khí, một chút cũng không giống bà năm đó.
"......"
"Tần Thanh, lần này tụ họp bạn học, cô nhất định phải tới. Tôi vừa về nước, bọn nhỏ là đón chào chúc mừng tôi."
Tần Thanh nhận được điện thoại có chút kinh ngạc, nghĩ thầm giáo sư Thẩm đã dạy nhiều học sinh như vậy, đào lý đầy trời, như thế nào lại cố tình tụ họp nhóm này?
Tần Thanh nhất quán không thích giáo sư Thẩm, tự nhiên không muốn đi, giáo sư Thẩm còn chưa nói được hai câu, cô đã bắt đầu tìm cớ: "Giáo sư Thẩm, gần đây em rất bận có lẽ không có thời gian, chỉ có thể nhờ bạn học thay thế em kính cô ly rượu."
Giáo sư Thẩm cười: "Tần Thanh, tốt nghiệp đến bây giờ cũng đã 6 năm, không cho cô mặt mũi sao?"
"Giáo sư Thẩm, em thật rất bận."
"Vậy cô ngày nào không bận? Chúng ta đổi thời gian cho hợp với cô."
"Em..." Tần Thanh một kế không thành, lại liên tiếp tìm vài lý do đều nhất nhất bị đánh bại. Giáo sư Thẩm tựa hồ không có cô không được, làm cho Tần Thanh có chút ngạc nhiên.
Bất đắc dĩ, cuối cùng Tần Thanh đành phải dành thời gian đi dự.
Tần Thanh thừa nhận, lần hội tụ này, ước chừng là lần tụ họp bạn bè ấn tượng sâu nhất cuộc đời cô.
Thứ nhất, Giang Yến về nước.
Không sai, chính là người năm đó Tần Thanh theo đuổi ba năm, anh chết sống không tiếp thu, Tần Thanh chỉ đành phải gắn cho anh một thẻ người tốt lúc anh tốt nghiệp.
Thứ hai, nguyên lai ở đại học người cực kỳ thấy cô chướng mắt giáo sư Thẩm, không phải ai khác, chính là mẹ của Ngũ Tam. Mà lần tụ hội này, là do giáo sư Thẩm đã biết chuyện của Tần Thanh cùng Ngũ Tam, cố ý ghép Tần Thanh lại cho Giang Yến. Bà ước chừng hy vọng bọn họ ở bên nhau, như vậy Tần Thanh sẽ không còn quan hệ gì với Ngũ Tam.
Cô đã từng thích Giang Yến như vậy, hiện giờ Giang Yến cũng giống cô đã ly hôn, mặc kệ là tình cảm hay vật chất, bọn họ đều thập phần đăng đối. Nhưng cô một chút cũng không thấy cao hứng.
Uy, còn có thứ ba, thứ ba là, Tần Thanh cuối cùng hạ quyết tâm, kết thúc quan hệ với Ngũ Tam. Không phải vì cô tôn trọng giáo sư Thẩm như vậy mà do lúc giáo sư Thẩm khẩn cầu cô, những lời này làm cô động dung.
Cô không chán ghét giáo sư Thẩm, cô thật sự có thể hiểu bà, bởi vì bà làm hết mọi chuyện như vậy, đều chỉ là vì yêu thương Ngũ Tam.
Cho nên... Cho nên Tần Thanh quyết định kết thúc.
Cả hai người đều hy vọng Ngũ Tam có thể có được cuộc sống thật tốt.
Tần Thanh rất rõ ràng, cô và Ngũ Tam không có tương lai. Cô đã 28 tuổi, đã ly hôn, Ngũ Tam chỉ mới 22, còn chưa tốt nghiệp đại học, vẫn còn đang thực tập.
Tựa như câu thơ kia:
"Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão."
Cô không sợ cùng với Ngũ Tam đối mặt với thế nhân đồn đãi vớ vẩn, cái cô sợ chính là, có một ngày Ngũ Tam thành thục, nhớ tới hiện tại đối với cô thật chấp nhất, anh sẽ tỉnh ngộ, xem bất quá chỉ là khinh cuồng tuổi niên thiếu, cuối cùng, cuối cùng anh sẽ oán hận cô.
Điều kiện của bọn họ, cho dù cùng tuổi, Tần Thanh thấy cũng không xứng với Ngũ Tam, huống chi thực sự Ngũ Tam còn nhỏ hơn cô nhiều tuổi như vậy. Cho dù cô phóng túng vô sỉ như thế nào, cô cũng không muốn hủy đi một người đàn ông ưu tú như vậy. Trong nội tâm cô, Ngũ Tam thật quá tốt, anh đáng giá có được những thứ tốt hơn cô.
Mặc kệ Tần Thanh nhẫn tâm tuyệt tình như thế nào, Ngũ Tam trước sau không chịu từ bỏ. Chỉ trong mấy ngày, Ngũ Tam râu ria xồm xoàm, suy sút ốm đi. Tần Thanh không đành lòng hại Ngũ Tam, cô mua vé máy bay đi nơi khác giải sầu, ý đồ dùng khoảng cách sẽ làm Ngũ Tam lui bước. Nhưng mà, sự chấp nhất của Ngũ Tam làm người khiếp sợ.
Bên ngoài chơi hơn mười ngày mới trở về, Tần Thanh mới vừa đến nhà liền đụng phải Ngũ Tam ngồi canh cửa.
Chỉ mười ngày, Ngũ Tam tiều tụy đến cơ hồ thành một người khác, Tần Thanh bị bộ dáng của anh làm sợ hãi.
Hốc mắt anh hãm sâu, vẻ mặt mệt mỏi, không biết bao nhiêu lâu không ăn cơm đầy đủ, cả người gầy đến lợi hại, xương gò má nhô cao, chỉ có đôi mắt khi thấy Tần Thanh xuất hiện toát ra tia sáng lộng lẫy vui sướng.
"Anh đợi ở đây đã bao lâu?" Tần Thanh hỏi.
"Không bao lâu." Thanh âm Ngũ Tam có chút khàn khàn, ước chừng trong khoảng thời gian này đã dùng không ít thuốc lá và rượu.
Tần Thanh đang chuẩn bị nói chuyện, "đinh" một tiếng, cửa thang máy mở, một bảo an của cao ốc đi ra. Anh đang đi tuần sát các lầu, đây là công tác của bọn họ.
Đi đến cửa nhà Tần Thanh, nhìn thấy Ngũ Tam, biểu tình bảo an không có gì khác thường, nhưng nhìn thấy Tần Thanh, vẻ mặt đột nhiên như trút được gánh nặng.
"Tần tiểu thư, cô đã trở lại." Anh ta chỉ chỉ Ngũ Tam: "Tiểu tử này mỗi ngày đều tới, tôi nói cô không có ở đây, cậu ta không tin."
Bảo an giảng giải, rồi đột nhiên khẽ thở dài một hơi: "Người trẻ tuổi, đừng cãi nhau nữa, tìm một người đàn ông yêu thương mình như vậy thật không dễ dàng."
......
Bảo an rời đi, hai người ở hành lang liếc nhau, biểu tình có chút xấu hổ.
Trong mắt Ngũ Tam đầy tơ máu, rõ ràng thể lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng, còn cố ra vẻ cường chống, cười cười với Tần Thanh: "Anh tan tầm, đi ngang qua."
Tần Thanh cảm thấy mũi có chút toan, cô nỗ lực đè nén khó chịu trong lòng.
"Tả Vũ Lâm, cậu đừng như vậy." Tần Thanh nói: "Cậu như vậy, làm tôi như có gánh nặng. Tôi đã nói, tôi muốn chia tay."
"Em thật sự muốn chia tay, thật sự không nghĩ ở bên nhau, anh sẽ không bức em, nhưng mà anh phải biết vì lý do gì." Ánh mắt Ngũ Tam chấp nhất: "Em tham gia tụ họp bạn bè xong thì trở thành như vậy. Em nói cho anh biết, em là bởi vì Giang Yến, hay là bởi vì mẹ anh?"
Ánh mắt Ngũ Tam mãnh liệt như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm Tần Thanh cơ hồ vô lực chống đỡ, cô nhìn đi hướng khác, làm bộ chẳng hề để ý, nói: "Có khác nhau sao? Tôi không muốn ở bên cậu nữa, cần gì lý do? Chính là, như vậy là đủ rồi, không được sao?"
Tần Thanh nói xong, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, cô cảm thấy mình như vai đại ác trên phim truyền hình.
"Còn không phải chỉ là thích nhau một thời gian thôi, Tả Vũ Lâm, đến nỗi làm cậu nhớ mãi không quên sao?"
"Không phải."
"Cái gì không phải?"
"Không phải chỉ thích nhau một thời gian." Ngũ Tam cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn Tần Thanh chăm chú, trong mắt dường như cả bầu trời thâm tình: "Anh đã biết em trước đây. Thanh Thủy Vũ Lâm, Thanh, Lâm."
Ngũ Tam nhắc tới, Tần Thanh mới phát hiện bí mật biệt danh của Ngũ Tam.
Cô quá chấn kinh.
"Như thế nào lại như vậy? Lúc trước? Khi nào?"
"Tám năm trước."
"Tám năm trước?" Tần Thanh nhíu mày: "Sao có thể, khi đó cậu mới 14 tuổi......"
Tần Thanh nói, trong đầu đột nhiên nhớ tới một mảnh vụn tám năm trước. Năm đó ở văn phòng giáo sư Thẩm, xác thật có một thiếu niên nằm trên ghế giáo sư Thẩm ngủ trưa, sau đó cậu còn chỉ đường sai cho cô...
Chỉ là gặp mặt ngắn ngủi một lần, cô đã sớm quên mất, ai có thể nghĩ đến thiếu niên năm đó sẽ lấy phương thức này lại lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh của cô?
Tần Thanh khó có thể tin mà ngẩng đầu nhìn về người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình.
Nguyên lai, thiếu niên kia đã lớn như vậy.
"Cậu đừng nói cho tôi, năm đó cậu đối với tôi là nhất kiến chung tình?" Tần Thanh mở to hai mắt nhìn, trước sau không thể tin được.
Thấy Tần Thanh không tin, Ngũ Tam tự giễu cười, hỏi ngược lại: "Nếu anh nói "phải" thì sao?"
Tần Thanh cảm thấy hết thảy đều là cực kỳ vớ vẩn, tiểu thuyết cũng không dám viết đến như vậy, cư nhiên lại buông xuống trên người cô? Cô vẫn là không thể tin tưởng, không thuận theo, không buông tha, hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết, vì cái gì mà cậu đối với tôi là nhất kiến chung tình? Tả Vũ Lâm, trên người tôi có cái gì đáng để cậu nhất kiến chung tình với tôi?"
Tần Thanh có bao nhiêu bình thường, cô chính mình rõ ràng nhất. Nhất kiến chung tình phát sinh ở trên người cô? Sao có thể?
Rất lâu sau đó, Ngũ Tam trước sau vẫn không nhúc nhích, biểu tình cũng không có gì biến hóa,
"Anh nói không được."
Tần Thanh có chút thất vọng, nhưng hết thảy cũng như cô dự kiến.
"Cậu xem, tôi nói mà, sao lại có thể?"
"Em có nghĩ tới không, nếu anh có thể lý trí mà giải thích vấn đề này, vì sao anh không có lý trí mà thích người khác?" Ngũ Tam nói, đột nhiên tự giễu mà cười cười: "Hay ít nhất, sẽ không giống hiện tại vất vả như vậy."
"Tần Thanh, yêu là yêu, không vì cái gì cả."
Biểu tình Ngũ Tam thật thành khẩn. Anh không giải thích được chính mình vì cái gì mà yêu cô như vậy, nhưng anh lại dùng hành động thực tế yêu cô.
Yêu là gì? Yêu là không có đạo lý, là không có logic, là mất đi lý trí, là liều mạng sinh mệnh. Là Ngũ Tam yêu Tần Thanh.
Tần Thanh hốc mắt có chút hồng.
Tần Thanh gắt gao nắm chặt tay, hồi lâu, cô chỉ là nhẫn tâm mà nói: "Tôi trước đây kết giao với những cậu trẻ tuổi, đều là hảo tụ hảo tán, vì cái gì chỉ có cậu dây dưa không thôi? Nếu không tôi dùng tiền bồi thường cậu đi? Tôi thật không nghĩ tới cậu là cần tiền như vậy."
......
Tần Thanh nói ra những lời đả thương Ngũ Tam biết bao nhiêu. Anh đau, cô càng đau hơn.
Ngày hôm đó Ngũ Tam phẫn nộ rời đi, đêm đó liền vào bệnh viện.
Tần Thanh đã cùng uống rượu với Ngũ Tam, biết anh tửu lượng rất lớn, không tưởng tượng ra với tửu lượng như thế, cư nhiên còn có thể uống đến xuất huyết dạ dày, anh rốt cuộc là uống bao nhiêu?
Việc này phát sinh hôm trước, buổi sáng hôm sau Tần Thanh mới biết được. Giám đốc của Ngũ Tam, bạn của Mẫn Mẫn gọi điện thoại tới, nói chuyện một hồi thì thở ngắn than dài: "Cô đi bệnh viện thăm cậu ấy đi. Cậu ta nhờ tôi gọi điện thoại cho cô. Ai, thật là không nghĩ tới..."
"......"
Do dự ba bốn giờ, Tần Thanh cuối cùng quyết định đi bệnh viện.
Trước khi đến bệnh viện, cô cố ý đi đến phố ăn vặt ở đại học Ngũ Tam xếp hàng mua bánh nướng, lại xách một chén mì nước Ngũ Tam thích ăn nhất. Lễ vật thật keo kiệt, nhưng cô nghĩ đây là lễ vật tốt nhất.
Chưa tiến đến phòng bệnh, mới vừa đi vào khu nằm viện, Tần Thanh đã gặp giáo sư Thẩm vẻ mặt mỏi mệt.
Nhìn thấy Tần Thanh, giáo sư Thẩm vẻ mặt như thấy quỷ.
"Sao cô lại tới đây?" Giáo sư Thẩm ngữ khí trách cứ, thậm chí có vài phần tức giận.
"Em......"
Giáo sư Thẩm ngắt lời Tần Thanh: "Tần Thanh, tôi van cầu cô, cô trở về đi."
Vừa dứt lời, giáo sư Thẩm nhịn không được nức nở lên: "Con trai tôi nước ngoài cũng không đi, sách cũng không đọc, còn bắt đầu uống rượu say, con tôi đã mau bị cô hủy hoạt rồi, cô buông tha cho con tôi đi, cầu xin cô, Tần Thanh, cầu xin cô."
Tần Thanh không nghĩ tới có một ngày sự tồn tại của mình lại có thể làm người bối rối như vậy.
"Tần Thanh, cô đáp ứng tôi đi, đừng đi kích thích con tôi, có được không? Tôi chỉ có một người con, thật sự không thể mất đi được. Cầu xin cô, buông tha con tôi đi."
Giáo sư Thẩm càng nói càng kích động, nước mắt cũng ngày càng nhiều, làm cho Tần Thanh cảm thấy thẹn.
Hốc mắt cô đỏ lên, trên tay xách bánh nướng cùng chén mì nước, cảm thấy mình như là trò chê cười lớn nhất trên thế giới.
"Thực xin lỗi, giáo sư Thẩm, thật sự thực xin lỗi." Tần Thanh hít hít cái mũi, rốt cuộc hỏng mất: "Em sẽ đi, em sẽ không lên nữa, em thật sự không đi nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top