1. Giang Yến
Ngày 13 tháng 2 năm 2009, trường Thống Nhất.
Trước tiên tới trường học thật là một quyết định sai lầm, đặc biệt là không có người yêu, quả thực là tới chịu ngược.
Tần Thanh ôm bao đồ tắm, một người hiu quạnh đứng xếp hàng giữa trời gió lạnh.
Hôm nay tới tắm rửa bạn học đặc biệt nhiều, rốt cuộc ngày mai là một ngày đặc biệt.
Ai, thật sự chịu không nổi những xú sinh viên không biết xấu hổ này, đều có bạn trai, buổi tối không thể đi khách sạn tắm hay sao? Sao phải nhất định đoạt nhà tắm với dân độc thân?
Tần Thanh choàng áo lạnh lên, vẻ mặt bất mãn.
"Bang ——" một bàn tay nặng nề vỗ vào trên vai Tần Thanh, còn không đợi Tần Thanh phản ứng, Chu Phóng đã ôm chậu rửa mặt chui vào phía trước Tần Thanh, mặc kệ người phía sau nhiều bất mãn, cô yên tâm thoải mái chen ngang vào.
Tần Thanh xoa xoa bả vai bị Chu Phóng chụp đau, bất mãn mà trừng mắt liếc mắt nhìn Chu Phóng một cái: "Không đi hẹn hò cùng Hoắc Thần Đông, chạy tới nơi này xem náo nhiệt gì?"
Chu Phóng cười hì hì nói: "Tớ hy vọng ngày mai thời điểm anh ấy ôm tớ có thể ngửi được mùi hương của tớ."
"......" Tần Thanh vô ngữ cứng họng: "Biến!"
Thật vất vả cuối cùng cũng được vào nhà tắm, bởi vì người quá nhiều, quản lý nhà tắm cứ mười lăm phút lại kiểm soát một lần. Tần Thanh tính thời gian không đủ, sau này mỗi lần cô đều chuẩn bị đầy đủ mới bắt đầu tắm rửa.
Tắm tới năm phút cuối cùng, Chu Phóng đột nhiên thô lỗ mà đấm lên vách ngăn với Tần Thanh, Tần Thanh bất đắc dĩ đành phải mở cửa.
Chu Phóng giống cá chạch chui vào, cợt nhả mà nói: "Tớ nói mười lăm phút không đủ! Cùng nhau tắm đi!"
Chu Phóng chẳng những không tắm rửa đàng hoàng, còn vẫn luôn ở bên cạnh ca hát.
"Gió thổi mạnh, sông Hoàng Hà rít gào..."
Tần Thanh không thể nhịn được nữa, tưới một gáo nước lên mặt cô. Chu Phóng bị rót nước tự nhiên là muốn phản kích, tay cô ác độc hướng về phía ngực Tần Thanh đánh úp lại, Tần Thanh quay người nhanh lại, móng vuốt Chu Phóng chộp vào lưng Tần Thanh.
"Tần Thanh, cậu phản ứng thật nhanh a!"
Tần Thanh xem thường: "Cậu không phải đàn ông, tại sao lại thích chộp vào ngực tớ?"
"Khát vọng với bộ ngực vĩ đại tuyệt đối không phải là độc quyền của đàn ông." Chu Phóng nhìn thoáng qua ngực Tần Thanh, hâm mộ mà cảm khái: "Người đàn ông của cậu sau này cũng thật hạnh phúc, có ngực lớn như vậy để sờ."
"......" Tần Thanh ngày thường mạnh bạo, kỳ thật bên trong nội tâm vẫn thực bảo thủ. Bị Chu Phóng "đùa giỡn" đến không thể nhịn được nữa: "Tắm xong rồi phải không? Tắm xong rồi thì cút đi!"
Tắm xong quay trở về phòng ngủ, sớm oa oa chui vào chăn, một phòng ngủ có bốn người, ba người kia đều có bạn trai. Tần Thanh, thanh lệ thoát tục như thế, không giống các cô kia.
Nghe người khác ngọt ngào mà nói chuyện phiếm, Tần Thanh tránh ở trong chăn, lấy ra di động, suy nghĩ hồi lâu, gởi cho Giang Yến một cái tin nhắn: "Giang học trưởng, ngày mai có rảnh không?"
Một phút đồng hồ sau, Giang Yến trả lời, liền một chữ, "Không."
Tần Thanh có chút mất mát, vẫn là không nhụt chí, lại gởi thêm một tin: "Có chuyện gì sao?"
"Hẹn giáo sư, giao đề báo cáo."
Giang Yến đã học đại học năm thứ tư, hoàn toàn không giống trạng thái của Tần Thanh.
Năm đó ở trường Giang Yến là nòng cốt hội học sinh tới tiếp đãi tân sinh, chỉ giúp Tần Thanh xách hành lý, Tần Thanh đã toàn tâm toàn ý nhận định anh.
Bất tri bất giác, Tần Thanh đã đuổi theo anh ba năm. Tần Thanh cũng là đủ chấp nhất, mặc kệ Giang Yến cự tuyệt bao nhiêu lần, cô vẫn như cũ không buông tay, đương nhiên, Giang Yến so với cô càng chấp nhất, mặc kệ Tần Thanh thổ lộ bao nhiêu lần, anh vẫn như cũ không dao động.
Tần Thanh nhìn di động, nghĩ đến Giang Yến sắp sửa tốt nghiệp, mũi đau xót.
"Giang học trưởng, hỏi anh một vấn đề, có thể chứ?"
"Hỏi."
"Anh sắp tốt nghiệp, thích em một chút, sẽ chết sao?"
Sau một lúc lâu, Giang Yến hồi phục: "Sẽ không chết, nhưng anh xác thật không nghĩ đến yêu đương."
Tần Thanh ấn phím di động, lại nhắn thêm một tin: "Vậy anh coi như chúng ta đang làm gay, có thể chứ?"
"Anh không phải gay"
"Giang Yến, đi tìm chết đi!"
"Ha hả."
Không nhớ rõ bao nhiêu lần Giang Yến lấy phương thức như vậy kết thúc đối thoại. Mỗi lần bị cự tuyệt, Tần Thanh đều phải dùng ngôn ngữ kịch liệt đáp lại Giang Yến, nhưng anh chưa bao giờ tức giận. Tần Thanh thật sự không biết nên hình dung như thế nào, Giang Yến ở cuộc sống đại học của cô sắm vai nhân vật gì.
Không hề nghi ngờ, Giang Yến đối với Tần Thanh thực tốt, xứng với chức học trưởng, nhưng anh tuyệt đối không bao giờ vượt rào sắm vai bạn trai. Anh không yêu đương với Tần Thanh, cũng không hề yêu đương với người khác, cái này làm cho Tần Thanh thập phần rối rắm, từ bỏ hay không buông tay, cô giãy giụa ở giữa.
"Có đôi khi tớ thật sự hy vọng Giang Yến là gay, như vậy thời điểm tớ từ bỏ cũng có thể mang tâm thái mà chúc phúc cho anh ấy."
Những lúc nghe Tần Thanh nói như vậy, Chu Phóng hơn phân nửa sẽ trả lời một câu: "Tớ trước sau cảm thấy Giang Yến đặt cậu lên hàng đầu, bằng không sao cậu lại chuyên nhất như vậy, ngay cả Giang Yến không tệ lắm, cũng không đáng theo đuổi ba năm sao?"
Tần Thanh cười, nghĩ thầm, có đáng giá hay không, nơi nào là cô định đoạt?
Trường học nằm ở một mảnh đất trống trải, khu mới ở vùng ngoại thành, ngày thường so với thành phố lạnh hơn một chút, hiện giờ trong trường học người đều đã hết tiết học, trường càng có vẻ lạnh hơn.
Ba người trong phòng ngủ đều đi ra ngoài lễ Tình Nhân, chỉ còn lại Tần Thanh, một người thật đáng thương. Chu Phóng thay xong quần áo, trang điểm thật đẹp, không đành lòng đi ra cửa: "Nếu không cậu đi chơi với bọn tớ đi."
Tần Thanh cười hì hì, bộ dáng ra vẻ không có việc gì: "Được sao, đi theo các cậu buổi tối tớ ngủ thế nào, các cậu làm việc tớ ở bên cạnh xem à?"
Chu Phóng liếc Tần Thanh một cái: "Đêm nay trường học phát thông báo sẽ kiểm tra phòng, không cho ở ngoài đâu!"
......
Mọi người đều đi ra ngoài hẹn hò, Tần Thanh bọc chăn, lạnh lạnh lùng lùng, thê thê lương lương mà ở phòng ngủ ngủ.
Ngẫm lại lại không cam lòng, lại gởi cho Giang Yến một tin nhắn: "Đã ăn cơm chiều chưa"?
Rất lâu sau vẫn không thấy Giang Yến trả lời, Tần Thanh không nhịn được gọi điện thoại qua.
Điện thoại vừa thông, Tần Thanh liền nhịn không được có chút ủy khuất chất vấn: "Anh bây giờ cũng không thèm trả lời tin nhắn của em?"
Điện thoại kia trầm mặc một lúc, hồi lâu truyền đến thanh âm Giang Yến có chút suy yếu, "Xin lỗi, không nhìn thấy."
Tần Thanh nghe Giang Yến thanh âm có chút kỳ quái, lập tức khẩn trương lên: "Anh làm sao vậy?"
"Khụ khụ, hình như là cảm mạo, có lẽ hơi phát sốt."
"Sao lại bị như thế?" Tần Thanh lập tức từ trên giường bắn lên, nhanh nhẹn mà mặc quần áo vào: "Uống thuốc chưa? Muốn đi đến phòng y tế không?"
"Lâu lắm không sinh bệnh, thuốc đều đã hết hạn rồi, không dám uống."
Tần Thanh nhìn thoáng qua thời gian, hấp tấp nói: "Em đem cho anh, chỗ em có."
"Không cần......" Giang Yến còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Tần Thanh cắt đứt.
Vườn trường trống trải gió lạnh từng cơn, Tần Thanh đã khoác lên áo bông vẫn cảm thấy phía sau lưng từng trận lạnh rợn cả người, cô kéo cao cổ áo chạy về phía phòng ngủ nam sinh. Lúc Tần Thanh muốn tiến vào, bị dì quản lý ngăn lại. Dì quản lý phòng ngủ chỗ Giang Yến cũng khá quen thuộc với Tần Thanh, và cũng khá là không chào đón.
"Bạn học Tần, nơi này là chỗ của nam."
Tần Thanh cầm thuốc, vẻ mặt thành khẩn mà nói với dì quản lý: "Dì ơi, cháu chỉ là tới đưa thuốc, đưa xong cháu liền đi ra."
Dì quản lý tức giận mà nói: "Cớ này cô đã dùng qua rất nhiều lần, làm phiền cô nghiêm túc đi, có được không?"
"Dì ơi, lần này là thật sự." Tần Thanh cầm thuốc, sắp khóc đến nơi: "Cháu thật là tới đưa thuốc."
Dì quản lý thấy Tần Thanh gàn bướng hồ đồ, câm cây chổi quét vào người cô đuổi đi: "Đi mau đi mau! Một cô nương như thế nào lại không biết xấu hổ, theo đuổi ba năm, người ta cũng không đáp ứng, như thế nào còn ở đây mãi dây dưa!"
Tần Thanh cứ như vậy bị đuổi ra, câu chuyện cậu nhỏ cứ mãi đùa "chó sói tới" là bản thật là ở đây, trước kia vì theo đuổi Giang Yến, cô đã nói dối dì rất nhiều lần, hiện tại nói thật ra, dĩ nhiên dì không tin.
Không thể trách dì quản lý, muốn trách, đại khái chỉ có thể nói Tần Thanh quá ngốc. Ngẫm lại lời dì nói, Tần Thanh cầm hộp thuốc trên tay thật chặt, đến bóp méo cả cái hộp.
Một người mất mát quay trở về, đi được một đọan, Tần Thanh quay đầu lại, vừa lúc có thể thấy phòng ngủ của Giang Yến ở mặt trái. Tần Thanh liếc mắt một cái rồi tìm cửa sổ phòng ngủ Giang Yến, 308, tầng lầu tính ra cũng không quá cao, cho nên thật dễ tìm.
Tần Thanh thấy ban công phòng ngủ Giang Yến không đóng, bất tri bất giác liền đi qua.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt đo đạc độ cao, cuối cùng hạ quyết tâm.
Tần Thanh thừa nhận, cô thích Giang Yến, đã thích đến có điểm điên cuồng.
Tay không bò vào phòng ngủ nam, đây là lịch sử huy hoàng nhất của Tần Thanh thời đại học.
*****
Tần Thanh ở ngày lễ Tình Nhân bò vào phòng ngủ nam sinh bị trường học thông báo phê bình. Chuyện bò vào phòng nam sinh, bị đồn thành n phiên bản, Giang Yến liên quan cũng bị phê bình theo. Vốn dĩ hảo tâm đưa thuốc, cuối cùng làm bệnh Giang Yến càng nặng hơn.
Cô làm ra việc kinh thế hãi tục vậy, Giang Yến lại không bực bội cô.
Xong việc, Giang Yến chỉ là sờ sờ đầu cô, thực ôn nhu mà nói: "Về sau đừng lại làm loại sự tình này, quá nguy hiểm."
Tần Thanh nghĩ, vì cái gì ba năm cũng không thể hoàn toàn từ bỏ anh? Ước chừng chính là sự ôn nhu này, thật làm người bị bao buộc.
Giang Yến tuy rằng không trách cô, chủ nhiệm lớp giáo sư Thẩm lại có ý kiến rất lớn. Giáo sư Thẩm đang ở thời kỳ cạnh tranh trong tổ chủ nhiệm, vốn dĩ vẫn luôn đứng đầu, ai ngờ Tần Thanh gây nên sự náo loạn như vậy. Lãnh đạo, vì chuyện Tần Thanh, đem bà ra phê bình một chặp, việc cạnh tranh trong tổ chủ nhiệm, căn bản thế là cũng đi đời.
Mới vừa bị lãnh đạo phê bình, giáo sư Thẩm cũng là nghẹn một đầu, xong tiết học đem Tần Thanh đơn độc lưu lại hung hăng phê bình.
"......"
"Em bò đến phòng ngủ nam sinh để làm gì? Hiện tại em vẫn tốt ở đây, không có việc gì, nếu em thật sự ngã xuống, biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?"
Giáo sư Thẩm tức muốn hộc máu: "Tần Thanh, em là con gái, em rốt cuộc có biết xấu hổ hay không? Em như thế nào lại có thể làm ra loại sự tình như vậy? Em có biết đến quan niệm lễ nghĩa liêm sỉ, em cảm thấy việc em làm, người bình thường có thể làm được hay sao?"
Phê bình hai mươi mấy phút, giáo sư Thẩm thấy Tần Thanh trước sau không có phản ứng gì, trong lòng càng tức: "Viết cho cô một bài tự kiểm 3000 từ, viết rõ ra em rốt cuộc vì cái gì làm như vậy! Sám hối cho thật tốt cho cô!"
"......"
Tần Thanh từ nhỏ đến lớn, ghét nhất chính là viết văn. Vì viết cái bài 3000 chữ này, Tần Thanh có thể nói là vắt hết óc, viết cả đêm rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Quầng thâm mắt thật lớn, cả người giống như hút qua khí độc suy sút rã rời. Cô cầm tờ tự kiểm tới văn phòng giáo sư Thẩm, giơ tay lên gõ cửa, lại không nghĩ, cửa vừa chạm vào liền mở ra. Trong văn phòng không có người nào, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, buổi chiều 2:45. Tần Thanh nghĩ, khả năng là các giáo sư đi họp hết cả.
Bàn làm việc giáo sư Thẩm ở trong một góc, Tần Thanh không muốn đi vòng vào, đứng cách bàn một giáo sư khác phóng tờ giấy lên bàn giáo sư Thẩm. Vừa buông ra, Tần Thanh lại do dự, văn phòng không có ai, cũng không ai nhìn thấy cô giao tự kiểm, hiện tại giáo sư Thẩm chán ghét cô như vậy, vạn nhất bà nói bà không nhận được, chẳng lẽ là cô công cốc? Nghĩ như vậy, Tần Thanh lại chạy nhanh lấy tờ kiểm điểm trở về.
Đang chuẩn bị rời đi, trong đầu Tần Thanh chợt đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua giáo sư Thẩm phê bình cô, nói ra những điều thật quá phận.
Ngay cả cô có sai, sao có thể nói đến việc cô có xấu hổ hay không, có lễ nghĩa liêm sỉ hay không? Còn không phải là vì cạnh tranh trong khối chủ nhiệm hay sao?
Tần Thanh ngẫm lại khó chịu, lại rón ra rón rén đi rồi trở về. Tần Thanh với tới cái bàn, cẩn thận quan sát một chút bàn làm việc của giáo sư Thẩm, cuối cùng hấp dẫn tầm mắt cô là hai chồng luận văn học sinh ở trên bàn. Tần Thanh tùy tiện phiên phiên, phát hiện giáo sư Thẩm đã phê xong một chồng, chồng thấp hơn đã phê chữa xong, chồng cao hơn còn chưa có.
Tần Thanh tròng mắt xoay chuyển, khóe miệng toát ra một ý cười đùa dai.
Cô đem hai chồng luận văn chồng vào nhau, sau đó đông lấy một quyển, tây cắm một quyển, chỉ chốc lát đem trình tự xếp hoàn toàn rối loạn, cô đại khái vẫn phân ra hai chồng, một cao một thấp, chỉ là bên trong đã hoàn toàn không phân rõ cái nào đã phê chữa hay chưa.
Hoàn thành xong trò đùa, Tần Thanh ôm bài tự kiểm muốn đi ra. Lúc chạy trốn quá nóng nảy, một chân đá phải bồn tráng men trên mặt đất.
Tráng men đụng phải gạch men phát ra thanh âm chói tai, dọa Tần Thanh nhảy dựng lên.
"Cmn, hù chết." Tần Thanh lầm bầm lầu bầu.
"Phụt ——"
Trong văn phòng đột nhiên truyền đến một tiếng cười xa lạ, Tần Thanh theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện trong văn phòng có thêm một người.
Gió ôn nhu nhẹ nhàng lướt qua bức màn màu lam, ngoài cửa sổ chim bay ngang qua, lưu lại tiếng hót dễ nghe, mây trắng từ từ bay trên bầu trời xanh thẳm, phong cảnh trước mắt giống như một bức họa. Sau giờ ngọ ánh mặt trời có chút ấm áp, vầng sáng vàng nhạt nhu hòa chiếu lên hình dáng thiếu niên, cậu mặc một cái áo thun trắng, tóc mềm mại hơi rũ trên đầu, nhìn qua tuổi trẻ mà thật ôn nhu.
Mới vừa rồi cậu ngủ ở trên ghế nằm ở văn phòng cho nên Tần Thanh không phát hiện ra. Giờ phút này ước chừng vừa tỉnh, cậu lười lười xoa tóc, trên mặt còn có chút nhập nhèm buồn ngủ, nhìn Tần Thanh, trên mặt có ý cười hài hước.
Tần Thanh vừa thấy có người, lập tức thân dựng lên tiến vào trạng thái cảnh giới.
"Cậu là ai?"
Cậu thiếu niên nhìn thoáng qua Tần Thanh, hơi hơi cong cong khóe miệng: "Chị đoán đi?"
Tần Thanh thấy thiếu niên kia bộ dáng không có ý tốt, trong lòng lộp bộp nhảy dựng: "Cậu... cậu... cậu, cậu nhìn thấy gì?"
"Chị là nói chị đem luận văn trên bàn đảo lung tung sao?" Thiếu niên kia mỉm cười: "Tôi đây đều nhìn thấy được."
"......" Dạ dày Tần Thanh có điểm đau mà nhìn về thiếu niên trẻ tuổi kia, nghĩ không ra thân phận cậu ta, trong lòng suy đoán, cậu ta là học sinh hay là thân thích của giáo sư nào?
"Cậu muốn thế nào? Đi mét giáo sư sao?" Tần Thanh cố ý đứng thẳng ngực, cố ý làm ra vẻ chẳng hề để ý hỏi.
Thiếu niên từ trên ghế nằm đứng lên, một bước đã đi tới.
Thiếu niên đến gần, Tần Thanh mới phát hiện cậu ta nhìn gầy gầy, cư nhiên lại cao như vậy, so với cô còn cao hơn gần một cái đầu.
"Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là đừng nói nhiều." Tần Thanh hung tợn cảnh cáo, tuy rằng một chút lực uy hiếp đều không có.
Thiếu niên kia cúi đầu liếc mắt nhìn Tần Thanh một cái, câu môi cười cười, ngay sau đó chỉ chỉ đồng hồ phía sau lưng Tần Thanh: "Hội nghị thường kỳ đã kết thúc, dự tính trong năm phút các giáo sư đều sẽ trở về. Nếu chị muốn bị bắt lại, có thể tiếp tục lưu lại hiện trường vụ án."
"Tôi......"
"Nếu chị muốn chạy trốn, tôi kiến nghị chị đi thang lầu cửa nam, bởi vì bọn họ sẽ trở về từ cửa bắc."
"Ngao ~" Tần Thanh lòng bàn chân như có bánh xe mà chạy đi, nghe nam sinh kia kiến nghị mà hướng tới cửa lầu phía nam.
Rốt cuộc cuối cùng cũng tìm được cửa thang lầu, mới vừa bước xuống được một bậc cầu thang, Tần Thanh nghe thấy tiếng một đoàn giáo sư đang đi lên lầu, giống như chuông lễ tang gõ vang bên tai Tần Thanh.
"Tần Thanh?"
Không đợi Tần Thanh thay đổi phương hướng, thanh âm giáo sư Thẩm đã vang lên: "Sao em lại ở đây?"
Vẻ mặt Tần Thanh đầy sắc thái quay đầu lại, lắp bắp nói: "Tới giao kiểm điểm, không nghĩ tới... không nghĩ tới giáo sư không có ở đó."
Thẩm lão sư ghét bỏ mà nhìn cô một cái, duỗi tay ra: "Đem đến đây."
Tần Thanh ngoan ngoãn đem giấy trong lòng ngực ra, giao lên.
"Trở về đi." Giáo sư Thẩm lạnh lùng nói.
"Dạ......"
Nhìn đến giáo sư Thẩm trở về văn phòng, Tần Thanh nghĩ, xong đời, trong chốc lát giáo sư Thẩm về tới bàn làm việc phát hiện luận văn rối loạn, dùng móng chân cũng có thể nghĩ là cô làm.
Giờ này khắc này, Tần Thanh thở ra lửa, tràn ngập phẫn nộ!
Cmn! Tiểu tử thúi kia! Cư nhiên dám chơi cô!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top