69. MƯỜI BỐN

Edited by Bà Còm in Wattpad


Cho dù trong lòng có chút oán trách nhưng Tiết Thần vẫn thật tự giác đi đến thư phòng. Bởi vì Lâu Khánh Vân thường xuyên dùng bồ câu truyền thư cho nàng, đôi khi nàng viết hồi âm sẽ cần một ít thời gian, bèn quyết định chuẩn bị cho bồ câu một cái lồng sắt thoải mái với đồ ăn nước uống cho nó, để bồ câu có thể ở trong lồng nghỉ ngơi chờ nàng viết hồi âm.

Mà bồ câu luôn là chạng vạng mới bay đến nên ban ngày nàng mới có thể yên tâm ra cửa. Thật đúng là không ngờ hôm nay bồ câu tới sớm như vậy, còn vừa vặn bị Tú tỷ nhi bắt gặp. Tiết Thần gỡ xuống ống trúc nhỏ trên chân bồ câu, nhìn về hướng giường nệm sau bình phong thăm dò, thấy Tiết Tú vẫn nằm ở trên giường mặc sức tưởng tượng kế hoạch truy phu vĩ đại, xác thật không có bất luận chú ý gì đến mình, Tiết Thần mới ngồi xuống sau án thư, mở ống trúc lấy thư ra. Chữ viết quen thuộc lại đập vào mắt của nàng, còn chưa xem nội dung mà Tiết Thần đã nhịn không được khóe miệng cong lên.

Hóa ra hôm nay chàng đến chỗ nuôi voi của Cẩm Y Vệ, thấy thật nhiều voi được thuần hóa, trở về liền nghĩ nhanh chóng đem chuyện này kể cho Tiết Thần biết. Đọc thư với nội dung đa số là tin tức vụn vặt, cũng đâu có gì đặc biệt cần nói mà hôm nay chàng lại vội vàng truyền thư làm chi không biết nữa.

Tiết Thần đọc thư xong bèn cất lá thư vào tráp có khóa đặt trên kệ sách. Trong tráp này đều là những lá thư từ trước tới giờ Lâu Khánh Vân viết cho nàng, mỗi một lá thư nàng đều cất giữ cẩn thận. Sau khi cất thư xong, Tiết Thần liền cầm lấy bút chấm mực bắt đầu hồi âm cho chàng, tuy chỉ có vài chữ ít ỏi nhưng cũng có thể biểu hiện được tâm tình vui vẻ của nàng. Tiết Thần thật cẩn thận cuộn nhỏ lá thư lại, nhét vào ống trúc rồi cột vào chân bồ câu, sau đó thả bồ câu bay ra ngoài.

Lúc này Tiết Thần mới nhẹ nhàng thở ra, về tới nội gian liền thấy Tiết Tú đang ghé đầu trên gối mềm của nàng, vừa nghịch đuôi tóc của mình vừa nhỏ giọng lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì trong miệng. Tiết Thần không thèm để ý tới bộ dáng si ngốc của nàng ta, nhanh chóng thay y phục rồi đi tịnh phòng.

*Đăng tại Wattpad*

Chuyện của hai nhà Liễu - Diệp càng nháo càng lớn. Qua vài ngày sau, Nghiêm Lạc Đông đến báo cáo cho Tiết Thần phiên bản hoàn chỉnh về sự kiện gì đã diễn ra.

“Lúc này Liễu gia coi như bằng bất cứ giá nào cũng phải trực tiếp tống Liễu Mân Tuyên vào Diệp gia, bắt Diệp Khang phải lãnh trách nhiệm, nếu không sẽ dùng hết toàn lực 'đồng quy vu tận' cùng Diệp gia. Không biết từ đâu mà Liễu gia đưa ra miếng ngọc bội mà Diệp Khang đưa cho Liễu Mân Tuyên lúc xưa, cường ngạnh nói đó là tín vật đính ước, muốn Diệp Khang phải thú Liễu Mân Tuyên làm bình thê. Triệu thị thê tử của Diệp Khang đâu bao giờ chịu thỏa hiệp, trực tiếp đem lụa trắng treo trước cửa Diệp gia, tuyên bố chỉ cần đưa Liễu Mân Tuyên vào cửa làm bình thê thì nàng sẽ treo cổ ngay trước cửa Diệp gia. Một đống thúc bá huynh đệ Triệu gia mỗi ngày đều vây quanh Diệp gia chờ kết quả. Liễu Mân Tuyên cũng 'bí quá hóa liều', biết đời này nếu không quấn lấy Diệp Khang thì nàng ta sẽ không còn người nào chịu cưới, vì thế nhất định lên án Diệp Khang dùng tín vật đính ước lừa nàng ta, nếu Diệp gia không thừa nhận thì nàng ta liền đi báo quan, cáo trạng Diệp Khang cường đoạt dân nữ. Lúc này Diệp Khang đã hoàn toàn chọc vào cả Liễu gia lẫn Triệu gia, Diệp đại nhân bị hai nhà ép quá đành phải áp giải Diệp Khang đến trước bài vị tổ tông đánh gãy chân, như vậy mới miễn cưỡng bình ổn một chút lửa giận của hai nhà. Cuối cùng hai nhà thỏa hiệp để Liễu Mân Tuyên nhập phủ làm thiếp. Liễu gia tuy không muốn nhưng cũng biết chuyện này nếu tiếp tục nháo thì đối với ai đều chẳng có chỗ tốt gì, vì thế cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận chuyện này -- làm thiếp thì phải làm thiếp thôi, còn tốt hơn so với chuyện chưa kết hôn mà đã có thai nên phải chết già ở nhà. Còn Triệu gia cũng bởi vì chuyện này mà kết thù sống núi với Diệp gia, nhưng bởi vì khuê nữ đã gả vào Diệp gia nên không tốt để từ hôn. Hơn nữa, Liễu gia cũng cam nhận làm thiếp nên Triệu gia đành phải tạm thời nuốt xuống cơn giận này. Tuy nhiên mấy ca ca của Triệu thị đã tuyên bố rõ ràng, sau này ở trên phố mà nhìn thấy Diệp Khang một lần thì đánh một lần, không hề nể mặt gì cả.”

Những việc này trên cơ bản đều trong dự kiến của Tiết Thần, dù sao cũng là kế hoạch do một tay nàng đặt ra. Nàng an bài Nghiêm Lạc Đông chú ý đến thời điểm bọn Diệp Khang muốn tự tay xử trí thai nhi trong bụng Liễu Mân Tuyên, kêu Nghiêm Lạc Đông lén lút tráo dược nên xem như bảo vệ được hài tử trong bụng Liễu Mân Tuyên. Rồi tới ngày ở Diệp gia uống rượu mừng, bởi vì dân nhà giàu khi đưa đồ ăn lên đều phân công cho mỗi nha hoàn, trước khi khai tiệc đã chuẩn bị từng mâm khác nhau, chờ đến khách nhân ngồi chỉnh tề thì mỗi nha hoàn bưng lên mâm được giao cho mình phụ trách đưa lên bàn, như vậy liền rất dễ dàng hạ độc một mâm đồ ăn. Đương nhiên, Tiết Thần cũng không phải muốn độc chết ai, chẳng qua chỉ hạ một chút dược để làm đau bụng chứ không có chứng bệnh gì khác. Ở trong bữa hỉ yến, khách khứa ăn đồ bị đau bụng thì chủ gia dĩ nhiên phải thỉnh đại phu tới. Giống như dân nhà giàu khác, trong Diệp phủ ít nhiều gì cũng có một hai đại phu, chỉ cần bắt mạch một vòng thì không thể nào giấu được hài tử trong bụng Liễu Mân Tuyên.

Chẳng qua, Tiết Thần cũng không ngờ Diệp thái thái và Liễu phu nhân lại 'kẻ xướng người hoạ' đem chuyện này nháo lớn đến như vậy. Vốn dĩ nàng chỉ muốn cho hai nhà vạch trần chuyện này trong buổi tiệc náo nhiệt, lại không ngờ hai vị phu nhân kia vốn đã chất chứa oán hận lẫn nhau, ai cũng không nhường ai, đem sự tình nháo đến mức mọi người đều biết, coi như cũng là báo ứng. Nếu lúc ấy hai vị kia bất luận là có chuyện gì cũng nhường nhau mỗi bên một ít thì có lẽ sự tình sẽ không phát triển tới mức nan kham như vậy.

“Người ở Diệp gia hạ dược đã an bài cho hắn xong hết chưa?” Trước khi hạ dược, Tiết Thần cũng đã tìm một "con dê béo" để thế tội.

Nghiêm Lạc Đông gật đầu: “Đã xong, tìm được đúng người tiểu thư dặn dò. Huynh đệ của người đó làm tay đấm trong Hương Phấn Lâu của Hứa Kiến Văn. Nếu Diệp gia muốn tra thì tất nhiên sẽ tra được trên người Hứa Kiến Văn. Đến lúc đó, chuyện Hứa Kiến Văn ngầm kinh doanh Hương Phấn Lâu cũng nhất định sẽ bị lòi ra, chỉ cần lúc đó lại thông tin cho Liễu gia, chỉ ra bọn chúng chính là kẻ lên kế hoạch ép Liễu Mân Tuyên phá thai, vậy là đủ để hai nhà Liễu - Diệp cho Hứa Kiến Văn một trận.”

Đúng vậy, chỉ cần Hương Phấn Lâu của Hứa Kiến Văn bị tra được trồi lên mặt nước, vậy không khó hướng dẫn tầm mắt mọi người thẳng tới trên người gã mập kia, mà mấu chốt là hắn xác thật đã hạ dược Liễu Mân Tuyên, chẳng qua là không thành công mà thôi. Có vụ án này thì không sợ hai nhà Liễu - Diệp sẽ bỏ qua cho hắn. Tên mập kia đời trước không biết gài bẫy biết bao nhiêu nữ hài nhi đàng hoàng vào Hương Phấn Lâu, còn bồi dưỡng rất nhiều ca kỹ chuyên môn đưa cho quan lớn để cấu kết với bọn quan lại làm không ít chuyện trái với lương tâm. Nếu có thể ngăn chặn những hành động ác nhân của hắn trước khi thật sự xảy ra thì cũng coi như vì dân trừ hại.

*Đăng tại Wattpad*

Để Nghiêm Lạc Đông lui xong, Tiết Thần đi nhà ấm trồng hoa ngắm nghía. Tiết Tú từ ngoài tiến vào, cao hứng phấn chấn khoe với nàng: “Nguyên gia tháng bảy tổ chức hoa yến, Liễu gia bị xoá tên.”

“. . .” Tiết Thần không hiểu một tin tức tất nhiên như vậy sao có thể làm Tiết Tú cao hứng đến độ đó? Tuy nhiên vẫn phối hợp hùa theo: “Thật vậy chăng?”

Tiết Tú liên tục gật đầu: “Thật sự thật sự. Ta mới vừa về nhà một chuyến nghe mẫu thân nói, muội đoán xem nói gì?”

Tiết Thần thấy Tiết Tú phấn khích đến nỗi đôi mắt tỏa hào quang, cong môi hỏi: “Sao nào, Nguyên gia mời Đại phu nhân chứ gì?”

Tiết Tú nghe xong, ngăn không được bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng đẩy đẩy Tiết Thần nói: “Muội thật là thông tuệ, cái gì cũng biết.”

“. . .” Tiết Thần nhìn Tiết Tú cười cười: “Với biểu tình này của tỷ, ngay cả tên ngốc cũng sẽ nhìn ra.”

Chọc cho Tiết Tú nhào đến cốc cho vài cái, sau đó liền lôi kéo Tiết Thần đi về hướng Tây phủ, nói muốn Tiết Thần sang tham khảo ngày đó nên mặc cái gì, lôi Tiết Thần đi không cho từ chối. Tiết Thần bất đắc dĩ cực kỳ than: “Ai nha, đến tháng bảy lận mà! Gấp như vậy làm gì chứ?”

Cho dù phản kháng nhưng không có hiệu quả trước mặt Tiết Tú tiểu thư bị tình yêu che hai mắt. Tiết Thần bị Tiết Tú kéo đến Tây phủ,trên đường vừa vặn gặp được Tĩnh tỷ nhi, Tiết Tú liền nhân tiện cũng lôi Tĩnh tỷ nhi ra phủ. Tiết Thần đành phải sai người gác cổng đi thông báo cho Tiêu thị một tiếng, sau đó mới đi theo lên xe ngựa.

Khi đến Tây phủ, Tiết Tú còn cảm thấy chưa đủ nên sai người đến mời gấp Hàn Ngọc lại đây, rốt cuộc Hàn Ngọc có tay nghề bới tóc, có thể sau khi lựa xong xiêm y thì nghiên cứu một kiểu tóc mới mẻ độc đáo lại đoan trang. Vì đây là lần đầu tiên ra mắt Nguyên phu nhân, Tiết Tú cũng thật cực kỳ dụng tâm.

Bị lưu tại Tây phủ ăn cơm chiều xong thì Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi mới được Tiết Tú thả về phủ. Sau khi trở về, hai người cùng đi chủ viện thỉnh an Tiết Vân Đào và Tiêu thị. Tiết Vân Đào vừa ăn xong liền đi thư phòng, Tiêu thị ngồi dưới đèn xem sổ sách, thấy các nàng tiến vào liền vẫy tay kêu các nàng hỏi: “Các con đã trở lại, ăn cơm chiều chưa?”

Tĩnh tỷ nhi gật đầu rồi đi tới đứng phía sau Tiêu thị. Tiết Thần đi đến trước mặt Tiêu thị, nhìn lướt qua sổ sách trên bàn rồi trả lời Tiêu thị: “Chúng con đã ăn rồi. Tú tỷ nhi bất thình lình kéo chúng con đến chơi, dĩ nhiên phải lo cơm chiều. Nếu nàng ta mặc kệ, con liền ăn vạ không đi.”

Tiêu thị và Tĩnh tỷ nhi đều bị Tiết Thần chọc cười. Tiêu thị gom sổ sách đặt thành một chồng, sau đó nói với các nàng: “Đúng rồi, vào dịp lễ Vu Lan ngày mười lăm tháng bảy, phủ Thượng Thư lệnh Nguyên gia tổ chức hoa yến, cũng đưa thiệp mời chúng ta. Đến lúc đó  Thần tỷ nhi sẽ theo ta cùng đi nhé.”

Tiết Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu thị, thấy bà dưới ánh đèn cười rất hiền lành, kéo tay Tiết Thần nói: “Năm nay con cũng đã mười bốn, nên thường xuyên ra ngoài lộ mặt để mọi người nhận thức con nhiều hơn.”

“. . .” Tiết Thần chỉ cảm thấy da đầu bị tê dại một trận.

Nếu không phải Tiêu thị nhắc tới chuyện này, nàng thật đúng là quên mất hóa ra mình cũng đã mười bốn. Ở tuổi này, thêm hai năm nữa là có thể xuất giá.

Tiết Thần có chút mất tự nhiên cười cười, chỉ vào Tĩnh tỷ nhi dời đi sự chú ý: “Tĩnh tỷ nhi cũng mười bốn . . .”

Tiêu thị lại lắc đầu: “Nàng đấy à, đương nhiên ta sẽ không quên! Chẳng qua Nguyên gia có một vị Đại công tử, năm nay hai mươi mốt, tuổi tuy có chút lớn nhưng năm trước khảo trúng Thám Hoa lang, nhân phẩm cùng tướng mạo đều rất xuất chúng, tài hoa hơn người, nếu . . .”

Không đợi Tiêu thị nói xong, Tiết Thần liền vội vàng cắt ngang: “Thái thái xin đừng nói nữa, đề tài này thật quá thẹn thùng.” Phải cho Tiết Tú biết ngay thôi, không muốn liều mạng với nàng ta đâu.

Tiêu thị thấy Tiết Thần ngượng ngùng bèn bật cười: “Nha đầu này thật là, chuyện này có gì mà phải thẹn thùng! Mẫu thân của con đi sớm, nên có người thu xếp cho con, đương nhiên, cuối cùng vẫn là tự con phải quyết định. Nhưng lộ mặt nhiều một chút cũng không có gì không tốt.”

Tiết Thần hiếm khi kiên quyết tỏ thái độ: “Không không không, vẫn là thôi đi ạ. Nếu không, Thái thái cứ dẫn Tĩnh tỷ nhi theo, năm nay Tĩnh tỷ nhi không phải cũng mười bốn sao?”

Nghe Tiết Thần đem dẫn lửa tới người mình, Tĩnh tỷ nhi đến bên người Tiết Thần, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tiết Thần rồi mới lắc đầu từ chối: “Muội, muội cũng không đi.”

Tiêu thị thấy hai nữ hài nhi đều trưng ra bộ dáng này, không khỏi trấn an: “Ai nha, ta nói các con đây là làm sao vậy? Bất quá chỉ là theo ta đi tham gia hoa yến, lại không phải thật sự đi xem mắt người ta, có gì phải thẹn thùng chứ?”

Tiết Thần thấy Tiêu thị bắt đầu thuyết giáo, đưa mắt ra hiệu cho Tĩnh tỷ nhi. Tĩnh tỷ nhi liền nháy mắt hiểu ý Tiết Thần, giành trước chặn lại: “Được được, nương à, bây giờ cũng không còn sớm, con và tỷ tỷ muốn về phòng nghỉ ngơi. Ngày mười bốn tháng bảy con sẽ ở nhà chơi với tỷ tỷ, nương cứ đi một mình thôi.”

Nói xong liền chủ động lôi kéo Tiết Thần ra ngoài. Ngụy Chỉ Tĩnh cũng chỉ đối với Tiêu thị mới dám bạo dạn lên tiếng như vậy, huống chi lại có Tiết Thần ở phía sau chống lưng nên lá gan cũng lớn hơn. Không đợi Tiêu thị phản ứng, hai nàng liền chạy trốn như bay ra chủ viện.

Tiêu thị nhìn bóng dáng phóng nhanh như thỏ của hai nàng, đuổi theo cũng không kịp, đi đến cạnh cửa bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tuy nhiên, nhìn hai nàng quan hệ hòa hợp, Tiêu thị vẫn thật vui mừng. Lúc trước sở dĩ bà chọn Tiết Vân Đào cũng chính vì thấy nhà ông nhân khẩu đơn giản -- chỉ có một đích nữ, thứ tử và thứ nữ đều bị đưa ra ngoài phủ, chắc là phạm phải lỗi gì đó nên coi bộ sau này chưa chắc sẽ về lại. Tuy bà là Huyện chủ nhưng vẫn là một nữ nhân độc thân mang theo hài tử, tóm lại có rất nhiều thứ không tiện. Huống chi, Tĩnh tỷ nhi lại nữ hài tử tính tình mềm mại, nếu gặp nhà dân cư phức tạp thì thật sự khó có thể ứng phó.

Hiện giờ xem ra bà chọn lựa cửa này gởi thân thật là đúng đắn. Nhìn Tĩnh tỷ nhi theo sát Thần tỷ nhi, đích xác trở nên cởi mở hoạt bát hơn rất nhiều. Chỉ cần Thần tỷ nhi chịu dẫn theo nàng, tương lai cho dù có chuyện gì cũng có Thần tỷ nhi chiếu ứng, như vậy thật không gì tốt bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top