59. ĐỘT NHẬP
Edited by Bà Còm in Wattpad
Tiết Thần bận rộn cả một ngày, ngay cả cơm trưa cũng không ăn được mấy miếng. Bởi vì váy áo bị dính vệt trà nên thật vất vả nàng mới thoát thân được trở về thay xiêm y. Hôm nay Khâm Phượng và Chẩm Uyên cũng bị sai sử vòng quanh, Tiết Thần không kêu các nàng đi theo, tự mình về phòng, đóng cửa cẩn thận rồi cài then lại.
Tiết Thần đứng ở cạnh cửa ngắm nghía làn váy dính vệt trà, cũng không phải rất nhiều, nhưng váy tán hoa dài chấm gót trắng tinh khiến cho vệt trà lộ ra rõ ràng. Tiết Thần đi vào gian trong, từ tủ y phục lấy ra một bộ áo ngắn màu hồng phấn kết hợp với váy dài màu trắng trăng non, cầm xiêm y treo trên bình phong, đang muốn cúi đầu cởi y phục thì nghe thanh âm hài hước từ sau người truyền đến: “Ta cảm thấy ta thật quá thiện lương. Muốn đợi chút nữa mới lên tiếng nhưng lại thấy không nên xem.”
Tiết Thần nghe thanh âm quay phắt lại, liền thấy Lâu Khánh Vân không biết từ khi nào đã xông vào phòng. Hắn đang chỉnh lại tư thế dựa người vào thành cửa sổ phía tây, trong tay cầm một quyển sách trong thư phòng nhỏ của nàng, nhìn dáng vẻ như đã ở trong phòng nàng một hồi, lúc này đang cười như không cười nhìn nàng. Cơ hồ là theo phản xạ, Tiết Thần muốn mở cửa xông ra, nhưng còn chưa đi đến cửa đã bị người nào đó nhanh chân đến trước giữ tay lại. Lâu Khánh Vân cúi đầu, giọng điệu nghiền ngẫm: “Ta thật vất vả mới tiến vào, muội ngay cả một câu cũng không thèm nói với ta?”
Tiết Thần rút tay mình ra từ lòng bàn tay cực nóng của hắn, ngữ khí hơi mang chút phẫn nộ, đè thấp thanh âm mắng: “Vì sao huynh luôn không nói một tiếng đột nhập vào phòng nữ nhân? Nếu bị người ta nhìn thấy thì làm thế nào bây giờ?”
Những lời này quả thực đụng đến tâm khảm của Lâu Khánh Vân, nha đầu này nói "bị người nhìn thấy thì làm thế nào bây giờ" chứ không phải mắng hắn không nên tới. Chi tiết không quan trọng này làm tâm tình của hắn rất tốt, không những không có sám hối, ngược lại nhìn quanh đánh giá khuê phòng của Tiết Thần. Cuối cùng nhìn đến giường La Hán đặt ở ngoại thất bèn 'đại mã kim đao' ngồi xuống, kéo qua gối dựa lót dưới cánh tay. Tiết Thần chán nản nhìn bộ dáng tự quen thuộc của hắn, nghĩ tới muốn lôi hắn ra nhưng lại sợ nháo lên động tĩnh quá lớn để người bên ngoài phát hiện, vì thế không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiết Thần thấy hắn không trả lời mà dùng hành động diễn tả ý tứ, lại thấy trong tay hắn cầm đúng là bản đơn lẻ mà nàng yêu thích nhất liền duỗi tay muốn đoạt lấy, nhưng nàng đâu phải là đối thủ của Lâu Khánh Vân. Đoạt vài lần không được Tiết Thần cũng không dám tiến thêm về phía trước, sợ chân không vững bổ nhào vào người hắn thì thật có thể gây ra đại sự.
Lâu Khánh Vân thấy nàng không đoạt nữa, xinh xắn đứng yên một chỗ, dùng đôi mắt tuyệt mỹ nhưng mang sát ý nhìn chằm chằm hắn. Gương mặt này ở dưới mắt hắn thật không có bất kỳ nữ tử nào trên thế gian mỹ mạo bằng. Ánh mắt của hắn lưu luyến trên chiếc miệng xinh xắn đang hơi bĩu ra, một lát sau đành phải tước vũ khí đầu hàng, đem sách trong tay đưa tới trước mặt nàng: “Được rồi, cầm lấy đi.”
Tiết Thần dùng sức giựt mạnh quyển sách trong tay hắn, oán giận liếc hắn một cái. Lâu Khánh Vân cảm thấy nếu mình cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện, dứt khoát tránh tầm mắt đi, lại cầm lên giá nến đặt trên ghế con cạnh giường La Hán đưa tới trước mắt nhìn nhìn. Tiết Thần đem sách để vào thư phòng nhỏ, ra tới liền thấy hắn đang cầm giá cắm nến ngắm nghía, quả thực hết nói nổi hắn rồi. Lâu Khánh Vân nhoẻn miệng cười với nàng, dung mạo tuấn mỹ khuynh thế cũng không át được khí chất vô lại, chỉ nghe hắn hỏi một câu không thể hiểu được: “Qua năm muội đã mười bốn rồi phải không?”
Tiết Thần lười đi để ý đến vấn đề của hắn, từ trên tay hắn đoạt lại giá cắm nến thả lại trên ghế con, tính đi ra ngoài nhưng đột nhiên nhớ tới xiêm y của mình còn chưa thay, bèn xoay người lại dấm dẳn nói với hắn: “Ta muốn thay xiêm y. Huynh có thể ra ngoài hay không?”
Lâu Khánh Vân liếc mắt nhìn vệt trà trên làn váy của nàng, sau đó mới từ giường La Hán đứng lên, đôi tay khoanh trước ngực hỏi Tiết Thần: “Buổi trưa ta chưa ăn no, muội ăn no chưa? Khẳng định không có, đúng không?”
Tiết Thần chỉ chỉ cửa sổ, ý tứ rõ ràng muốn hắn trèo ra ngoài. Lần đầu tiên cùng hắn lén gặp mặt là trong thiện phòng của chùa Định Tuệ, lần thứ hai là hắn lén hẹn nàng đi Phù dung viên, hai lần kia còn chưa tính, tất cả đều không ở trong phạm vi Tiết Thần có thể khống chế. Chỉ là lần thứ ba này thì khác, chỗ này là Tiết gia, nếu bị người thấy có một nam tử xa lạ từ phòng nàng xuất nhập, vậy thì sau này làm sao nàng còn mặt mũi nào ở trong phủ làm người? Cho nên, dưới mắt Tiết Thần, lần này tuyệt đối không thể nuông chiều, bởi vậy vô luận là thần thái hay động tác đều tận lực làm một cách không hàm hồ, trực tiếp biểu đạt ý tứ.
Vốn dĩ Tiết Thần cho rằng hắn sẽ còn nói một vài câu giảo biện không thể hiểu được, nhưng không ngờ Lâu Khánh Vân chỉ gật gật đầu, ngoan ngoãn đi về hướng cửa sổ, chống một bàn tay lên bậc cửa sổ rồi xoay người nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Tiết Thần không thèm nhìn xem hắn đi hướng nào, xác nhận phía sau cửa sổ không có ai bèn đóng lại hơn nữa còn cài then cẩn thận. Sau đó nàng lại kiểm tra tất cả cửa sổ trong phòng có đóng chặt hay chưa, rồi mới đi đến phía sau bình phong nhanh chóng thay đổi xiêm y.
Nhưng ai ngờ nàng vừa mặc xong xiêm y thì cửa sổ phía tây lại truyền đến tiếng gõ ‘cốc cốc cốc’. Tiết Thần có tâm làm hắn nghĩ rằng nàng đã rời đi, bèn im hơi lặng tiếng không nói lời nào, ai biết ngoài cửa sổ lại có tiếng nói vọng vào: “Ta ở bên ngoài thật ra cũng chẳng sao, chỉ sợ lát nữa có người đi ngang qua cửa sổ của muội . . .”
“. . .”
Tiết Thần quả thực muốn lật bàn đánh người. Đối mặt với Lâu Khánh Vân vô lại không biết xấu hổ như vậy, nàng thật không biết nên ứng đối thế nào, trong lòng cũng nôn nóng, lo lắng lời nói của hắn thành sự thật. Tiết Thần buông xuống chiếc lược trong tay, giống như nhận mệnh đi đến cửa sổ phía tây mở ra.
Một chén hoành thánh thơm nức đột nhiên đưa đến trước mặt nàng. Hoành thánh cỡ bằng nén bạc nhỏ, trắng trẻo mập mạp trôi nổi trong nước canh trong vắt, phía trên rải hành thái xanh non cùng dầu mè, mùi hương đập vào mũi thật sự câu hồn.
Lâu Khánh Vân xoay người vào phòng, chén hoành thánh trong tay không sánh ra ngoài một giọt nào. Coi bộ hoành thánh quá nóng nên thấy hắn luân phiên chuyển chén hoành thánh giữa hai tay rồi đặt cẩn thận lên bàn trang điểm nàng vừa ngồi, sau đó mới vẫy tay kêu Tiết Thần: “Mau tới đây ăn đi. Chờ lát nữa nguội không ăn ngon đâu.”
Trong nháy mắt, quả tim của Tiết Thần thật rung động, cho dù nàng đã tự nhắc mình hình ảnh trước mắt thật sự không đúng. Lâu Khánh Vân dựa vào bên cạnh bàn trang điểm, trên mặt bàn bày biện trâm thoa ngọc bội của nàng, ngay giữa đám bảo bối toát ra ánh vàng rực rỡ đặt một chén hoành thánh nóng hổi đang tỏa hương ngào ngạt . . . Tình huống như thế này, ngay cả Tiết Thần có nằm mơ cả đời cũng mộng không ra.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại thật sự bước tới đứng trước bàn trang điểm. Nàng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đình trệ nhìn chằm chằm vào chén hoành thánh kia, thật lâu cũng không nói một lời. Lâu Khánh Vân thấy nàng phát ngốc, dứt khoát đi đến sau lưng nàng, ấn nàng ngồi xuống ghế. Gương mặt Tiết Thần lại một lần nữa xuất hiện trong gương đồng, ánh mắt hơi động, nàng vừa thấy rõ ràng biểu tình kinh ngạc mang theo cảm động của mình.
Lâu Khánh Vân thấy nàng không động tay, quyết định cầm cái muỗng múc một viên hoành thánh mũm mĩm, đặt bên môi thổi thổi, sau đó đưa đến trước miệng Tiết Thần thúc giục: “Mau ăn, lão Mễ mới vừa nấu, hương vị rất ngon.”
Chóp mũi Tiết Thần tràn ngập mùi hương thơm nức, mùi hành, mùi thịt, mùi dầu mè, mỗi một mùi hương đều như tập kích nàng, khiến nàng khó có thể chống cự được. Tiết Thần vô thức mở miệng ra, khi miếng hoành thánh thật sự đưa vào miệng của mình, Tiết Thần lúc này mới bừng tỉnh nhận ra mình vừa được Lâu Khánh Vân đút ăn, xấu hổ cúi gầm đầu xuống. Hương vị của miếng hoành thánh bắt đầu tràn ngập răng miệng của nàng, thật sự rất ngon. Trong tay Tiết Thần đột nhiên được nhét vào chiếc muỗng, nàng lại giương mắt nhìn nhìn Lâu Khánh Vân, thấy hắn tiêu sái dựa ngồi trên mép bàn trang điểm của nàng, gương đồng sáng bóng phản chiếu hình ảnh nửa người của hắn.
Hoành thánh nóng hôi hổi làm Tiết Thần tạm thời quên mất mọi thứ khác, ôm chén lên uống một ngụm canh, cứ thế mà tiếp tục ăn.
Lâu Khánh Vân thấy nàng rốt cuộc ngoan ngoãn ăn liền cười vừa lòng. Nhìn đôi môi mềm mại của nàng lúc đóng lúc mở, ý nghĩ ma chướng trong lòng hắn lại nổi lên. Lâu Khánh Vân sợ tới mức mau chóng dời mắt đi, thấy trên bàn trang điểm đặt một đôi vòng cẩm thạch trắng, kiểu dáng có chút cũ xưa, không cùng một thời lưu hành với những đồ khác trên bàn, bèn cầm lên hỏi: “Vòng tay này sao không thấy muội mang qua?”
Tiết Thần đang thổi thổi một viên hoành thánh, trả lời trước khi đưa vào miệng: “Hôm nay có một trưởng bối cho.” cũng không tính nhiều lời. Lâu Khánh Vân ngắm nghía mặt trong của vòng tay, tìm được hai chữ khắc ở mặt trong, đọc ra tiếng: “Gia Hòa . . .”
Lâu Khánh Vân ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải đây là Gia Hòa Huyện chủ đưa cho muội không?”
Tiết Thần có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn một cái hỏi: “Huynh biết bà ta?”
Lâu Khánh Vân cúi đầu nhìn vòng tay, gật đầu nói: “Biết. Là đích nữ của Bắc Tĩnh Vương, mười mấy năm trước gả đến Uyển Bình, chẳng qua nghe nói mấy năm trước trượng phu đã qua đời. Đồ của bà ta sao lại ở chỗ muội?”
Tiết Thần không nói gì, chỉ vùi đầu chuyên tâm ăn hoành thánh. Lâu Khánh Vân thấy nàng như vậy, trong đầu tựa hồ đoán được một chút tình huống, thử hỏi: “Không phải là . . . Tiết đại nhân muốn tục huyền chứ?”
Đối với suy đoán của Lâu Khánh Vân, Tiết Thần cũng không trả lời, mà đem cái muỗng đặt vào trong chén, từ tay Lâu Khánh Vân đoạt lấy đôi vòng tay kia, ngay trước mặt hắn để vào hộp bách bảo của mình, sau đó mới tiếp tục ngồi xuống ăn.
Lâu Khánh Vân thấy nàng không muốn nói đến đề tài này cũng không miễn cưỡng. Thấy khóe miệng của nàng tựa hồ dính chút dầu, hỏi nàng: “Hoành thánh ăn ngon không?”
Tiết Thần gật đầu: “Ăn khá ngon.”
Được nàng ca ngợi, Lâu Khánh Vân miễn bàn có bao nhiêu đắc ý, cười hắc hắc nói: “Nhất định rồi, hoành thánh của lão Mễ tuyệt vời nhất kinh thành, lâu lâu ta phải đi ăn một bữa. Hôm nay mang đến cho muội là nhân thịt bình thường, hôm nào sẽ dẫn muội tới tiệm của lão Mễ, trong tiệm còn có rất nhiều loại nhân khác nhau.”
Tiết Thần nghe hắn nói càng ngày càng lúng túng, một miếng hoành thánh chưa thổi nguội đã đưa vào miệng, nóng đến mức làm nàng bụm miệng lại, mũi sụt sịt, khóe mắt ửng đỏ. Bộ dáng của nàng làm Lâu Khánh Vân tức khắc khẩn trương, cong lưng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Thần, cũng không chê dơ trực tiếp cho tay vào miệng nàng lấy viên hoành thánh kia ra, sau đó đưa cằm Tiết Thần ra hướng ánh sáng từ cửa sổ chăm chú nhìn nửa ngày.
Tiết Thần ngượng ngùng để hắn nhìn như vậy, muốn tránh thoát nhưng lại không phải là đối thủ của hắn. Lâu Khánh Vân quan sát một lát sau rồi nói: “Tựa hồ phỏng đỏ rồi, sao còn cắn vào lưỡi nữa?”
Tiết Thần thật quẫn bách. Sau khi Lâu Khánh Vân bỏ tay ra, nàng mới cúi đầu che miệng ngập ngừng nói: “Lúc nãy không cẩn thận cắn phải, không có sao.”
Lâu Khánh Vân thấy nàng ngượng ngùng cũng không thể làm quá phận, đành phải áp xuống đau lòng, rút ra khăn tay nàng cài dưới nách, lau lau khóe miệng cho nàng. Một loạt động tác này làm xong Tiết Thần thật sự không dám nhìn mặt hắn, chỉ cần tưởng tượng mình mất thể diện như vậy ngay trước mặt hắn liền cảm thấy hai má nóng lên một cách lợi hại.
Lâu Khánh Vân cũng chưa từng gặp qua Tiết Thần đỏ mặt như vậy. Ngay đúng lúc cảm xúc mênh mông thì ngoài phòng truyền đến tiếng Khâm Phượng gõ cửa: “Tiểu thư, ngài thay xiêm y xong chưa? Cô nãi nãi kêu tiểu thư đi một chuyến, Ngọc tiểu thư và Tú tiểu thư đều đang tìm ngài.”
Tiết Thần đưa đẩy đầu lưỡi bị bỏng có chút tê dại, bụm mặt đứng lên, kinh hoảng nói với ra ngoài: “Được, thay, thay xong rồi. Ta lập tức ra ngay.”
Khâm Phượng đi rồi Tiết Thần cũng không dám ngồi lại. Nhìn chén hoành thánh nàng mới ăn một nửa, thật sự không có dũng khí tiếp tục ăn xong. Nàng quay về phía Lâu Khánh Vân chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo mình muốn ra ngoài, huynh cũng có thể đi rồi . . .
Lâu Khánh Vân biết nàng có chuyện cần làm, cũng không ngăn cản, chỉ quan tâm hỏi một câu: “Miệng không sao chứ?”
Tiết Thần lắc đầu, thanh âm lí nhí như tiếng muỗi vo ve: “Không, không có việc gì, huynh đi nhanh đi. Đừng để cho ai phát hiện.”
Lâu Khánh Vân nhìn bộ dáng sợ sệt của nàng không khỏi buồn cười, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của nàng, sau đó mới mang theo chén hoành thánh còn dư, thân thủ nhanh nhẹn xoay người ra từ cửa sổ phía tây.
Tiết Thần nhanh chóng dọn dẹp trong phòng thật cẩn thận, xác định không có lưu lại dấu vết gì mới mở cửa phòng, chịu đựng đau đớn trong miệng đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top