30. KHÁCH QUÝ

Edited by Bà Còm


Tiết thị thật sự cảm thấy bất ngờ, Tiết Thần nghe vậy cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Đại danh của Lâu Khánh Vân nàng thật có nghe đến, mẫu thân là Trưởng Công chúa, phụ thân là Vệ Quốc Công, cữu cữu ruột là Hoàng Thượng. Không chỉ xuất thân hiển hách mà bản thân vị này cũng thập phần có tiền đồ, trong ba năm nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh đã thẩm vô số vụ án, âm thầm thay Hoàng Thượng giải quyết không ít nan đề. Chỉ mới ba năm mà đã phá được một vụ án tham ô kinh doanh muối lậu thật lớn ở Giang Nam, một nửa quan viên trong triều đều dính líu vào, thậm chí còn có cả một đại quan nhất phẩm cũng là tay trong. Đại Lý Tự tung quyền xuất kích, định tội cho không ít người, Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ, còn Lâu Khánh Vân thì nhờ vụ này mà thăng chức thành Tự Khanh của Đại Lý Tự.

Chẳng qua sau khi Lâu Khánh Vân thành Đại Lý Tự Khanh thì như ngồi ở trên mũi đao, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chỉ làm được hai năm thì chết bởi một màn mưu hại ám sát thật tỉ mỉ.

Tiết Thần còn nhớ rõ, đó là một ngày mùa đông, từng bông tuyết lớn bay tán loạn, đất trời là một mảng xơ xác tiêu điều, xác Lâu Khánh Vân được đưa về kinh thành, ba ngàn cấm vệ quân mở đường. Tang lễ được tổ chức thật trọng đại như một chí sĩ hy sinh cho tổ quốc, bảy ngày Quốc táng cấm vệ quân túc trực bên linh cữu, vạn gia không được đốt đèn. Sau khi quàng bảy bảy bốn mươi chín ngày thì đưa tang từ Vệ Quốc Công phủ, đội ngũ đưa tang dài đến mười dặm tới tận Nam Dương môn, tám trăm xe nghi thức, mấy ngàn ngọn cờ trắng, cơ hồ chật đầy đường phố của kinh thành. Thánh thượng hạ chỉ cả nước để tang, mọi nhà không được làm hỉ sự trừ ma chay, đẳng cấp tương đương với Hoàng tử qua đời, bá tánh không được nói cười trong ba ngày, không được tổ chức tiệc tùng trong ba tháng, trong Vệ Quốc Công phủ mặc kệ già trẻ phải chịu tang một năm, còn thân nhân ruột thịt ngang hàng hay thấp hơn phải để tang ba năm.

Lúc ấy Tiết Thần đã gả tới Trường Ninh Hầu phủ được hai năm, là đoạn thời gian nàng khốn khổ nhất. Khi đó tình cảnh của nàng như "trứng chọi đá", nhờ lễ tang của Lâu Khánh Vân mà giải thoát nàng khỏi cảnh "lửa sém lông mày". Bởi vì Thánh chỉ ban xuống cấm bên trong phủ của tất cả thế gia quý tộc tổ chức ca vũ tấu nhạc, uống rượu ăn thịt, mặc vàng đeo bạc, nhờ đó mà Tiết Thần thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cũng chính vì thời gian phải để tang này mà Tiết Thần tiết kiệm được chi tiêu, dành dụm ra một chút tiền vốn, sau đó nắm bắt một cơ hội đầu cơ trục lợi lương thực, vàng bạc kiếm lời đủ để xoay người, lúc này mới có thể làm cho cuộc sống ở Trường Ninh Hầu phủ của nàng bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Cho nên một người giống như trong truyền thuyết hôm nay sẽ xuất hiện ở Hàn gia, làm sao không khiến cho Tiết Thần có cảm giác khó mà tin được đây chứ?

Quả nhiên chỉ trong chốc lát thì một nam tử từ bên ngoài tiến vào, cao lớn vững chãi, phong thái uy nghi, mặc một bộ trường sam lụa màu xanh đá hồ trơn mịn không hoa văn, không đeo thắt lưng cũng không mang bội sức, toàn thân thuần tịnh nhưng vẫn lộ rõ vẻ uy nghiêm trời sinh, khí vận uyên bác sâu như biển cao như núi. Hiếm có nhất chính là gương mặt cũng thập phần xuất sắc, giống như trích tiên từ bức họa đi ra, lộ rõ sự tao nhã thâm trí, tiên khí ngưng tụ mười phần, một đôi mắt phượng tà mị sáng như sao trời phóng ra tia nhìn phong lưu ý nhị nói không nên lời, mũi cao thẳng tắp nhân trung đoan chính, cặp môi kia cũng thập phần dễ nhìn, môi mỏng hiện lên nửa phần bạc tình, nửa phần kiêu ngạo nhưng lại rất thích hợp khuôn mặt như họa kia, thật là bờ môi vô cùng đẹp mắt.

Mà lời phát ra từ đôi môi đẹp đó cũng thập phần dễ nghe. Vị này dường như bẩm sinh biết cách nói chuyện thế nào để có thể tác động nhân tâm, một khi mở miệng liền sẽ hấp dẫn sự chú ý của toàn thể mọi người.

Lâu Khánh Vân cũng không khuỵu gối hành lễ mà chỉ ôm quyền vái chào Vương thị và Ninh thị hành lễ vãn bối, sau đó ôm quyền gật đầu chào Tiết thị nói: “Hai vị Lão phu nhân mạnh khỏe, cữu mẫu mạnh khỏe. Kí Minh đường đột, đi theo Thư Ngạn đến đây bái tế cữu cữu, mong rằng cữu mẫu đừng chê.”

Xưng hô của Lâu Khánh Vân thập phần khách khí. Lâu Triệu Vân là đường đệ nhị phòng, hắn mới đúng là ngoại chất nhi của Tiết thị, còn Lâu Khánh Vân thân là quan tòng tam phẩm, lại là thế tử của Vệ Quốc Công phủ, thân phận này mà có thể mở miệng xưng hô Tiết thị là cữu mẫu thì thật sự thập phần cấp đủ mặt mũi.

Tiết thị lập tức đi qua tự mình nâng dậy khách khí nói: “Khánh ca nhi là quý nhân muốn mời cũng mời không được, làm sao có thể ghét bỏ. Mau ngồi xuống, Triệu ca nhi cũng ngồi đi, để ta kêu người dâng trà.”

Lâu Khánh Vân khoát tay nói: “Cữu mẫu khách khí rồi, vốn dĩ là đến thỉnh an, sao còn dám quấy rầy trà nước chứ?”

Tiết thị nhoẻn miệng cười: “Đứa nhỏ này, một chén trà thôi mà làm phiền cái gì? Mau ngồi đi!”

Lâu Triệu Vân cũng ở bên cạnh nói: “Đại đường huynh cứ ngồi đi, đều là người một nhà, không cần cư xử như khách lạ đâu.”

Tính cách của Lâu Triệu Vân hoàn toàn thừa hưởng của Lâu gia, tùy tiện không câu nệ tiểu tiết; còn tính cách của Lâu Khánh Vân tựa hồ nghiêng về Tiêu thị, đoan chính cẩn thận, trầm ổn đại khí.

Lâu Khánh Vân bất động thanh sắc cong cong khóe môi, bèn ngồi xuống ngay vị trí đầu tiên ở phía dưới Vương thị. Tiết thị sai nha hoàn bưng trà tới rồi tự mình đưa đến tay Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân lại đứng dậy nghênh đón, cúi đầu cảm tạ rồi mới đoan chính ngồi xuống, giở nắp trà lên gạt lá trà uống một ngụm nhỏ rồi đặt sang một bên.

Tiết thị trong lòng thập phần hảo cảm với vị thiếu niên quyền cao chức trọng này, nhớ rõ năm nay hắn đã mười chín, cũng chưa từng nghe nói có nạp thiếp hay thành thân, coi bộ vẫn còn độc thân, vừa đúng lúc bắt gặp Triệu thị ngồi bên cạnh liếc mắt ra hiệu. Tiết thị liền hiểu thầm, vẫy tay kêu bọn Hàn Ngọc đang ngồi đối diện nói: “Ngọc nhi, Thư Ngạn biểu huynh và Kí Minh biểu huynh đã tới, còn không ra chào hỏi. Tú tỷ nhi và Thần tỷ nhi cũng cùng nhau đến đây đi, tất cả đều là thân thích trong nhà, cũng không cần khách khí.”

Tiết Tú và Tiết Thần nhìn nhau một cái, Tiết Tú bị xấu hổ đến mức cúi đầu, Tiết Thần lại nhấp môi cười cười. Vừa rồi Tiết thị và Triệu thị đưa mắt ra hiệu cho nhau các nàng đều thấy, làm sao còn không hiểu Triệu thị đang muốn chấm tế tử chứ?

Đích xác nếu được Lâu Khánh Vân là tế tử chẳng phải là điều toàn thể quý phu nhân đều kiễng chân mong chờ sao? Xuất thân tốt, gia thế tốt, bản thân lại có tài cán, hiếm nhất chính là lại còn tuấn tú lịch sự, trong nhà nếu có cô nương đến  tuổi định hôn, ai không muốn cùng người như vậy kết giao?

Mà Tiết Thần cũng biết mình chỉ được gộp chung mà thôi, bởi vì Tiết thị không thể chỉ kêu Tiết Tú qua mà bỏ rơi chất nữ chính quy là nàng, cho nên vị trí của Tiết Thần giống như "thư đồng bồi Thái tử học hành", so với Tiết Tú bị xấu hổ thì nàng vẫn thật thản nhiên.

Hàn Ngọc đi tới trước mặt Lâu Khánh Vân và Lâu Triệu Vân, thoải mái hào phóng hành lễ với hai người, kêu một cách sảng khoái: “Hai vị biểu ca khỏe.”

Lâu Khánh Vân và Lâu Triệu Vân đứng lên đáp lễ, Lâu Triệu Vân là biểu ca chính quy của Hàn Ngọc, nhếch miệng cười nói: “Đã lâu không gặp, biểu muội trở thành đại cô nương rồi.”

Hàn Ngọc cũng cười nghịch ngợm nói: “Hì hì, đã lâu không gặp, biểu ca cũng thành đại nam tử.”

Nhờ một tiếng ‘đại nam tử’ của Hàn Ngọc mà không khí trong sảnh lập tức tốt hơn rất nhiều. Tiết thị thật hết ý kiến với nữ nhi của mình, lắc đầu thở dài, sau đó mới chỉ vào Tiết Tú và Tiết Thần giới thiệu: “Đây là Tú tỷ nhi, kia là Thần tỷ nhi, đều là muội muội trong nhà. Hiện giờ mọi người đều đã trưởng thành, nếu hiện tại không giới thiệu, sợ rằng có gặp nhau ở trên phố cũng không nhất định có thể nhận ra nhau.”

Tiết Tú và Tiết Thần song song tiến phía trước chào hỏi hai vị "Biểu ca". Tiết Tú mặt mày đỏ bừng, không dám liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Tiết Thần thật ra lại to gan, ngẩng đầu nhìn nhìn, rốt cuộc nàng cũng không phải là một thiếu nữ thật sự nên không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ là vô cùng tò mò rốt cuộc cục cưng bảo bối của Lâu gia, hiền tế tốt nhất được bình chọn trong cả Mạc Bắc mặt mày thế nào? Đời trước Tiết Thần không có vận khí tốt để có thể chính diện nhìn ngắm người trong truyền thuyết gần đến mức như vậy.

Ai ngờ không ngẩng đầu còn đỡ, vừa nhấc đầu lên liền đối diện một ánh mắt rất có hứng thú. Ánh mắt kia mang theo sự đánh giá cùng cảm xúc nhận ra người quen, chờ đến khi Tiết Thần muốn nhìn lại rõ ràng thì ánh mắt đó đã thay đổi, khiến cho Tiết Thần cứ ngỡ lúc nãy mình hoa mắt nhìn lầm.

Mà trên thực tế, chắc hẳn nàng đã nhìn lầm. Lâu Khánh Vân vì sao lại đánh giá nàng chứ? Cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dạng "thẳng đuột" như que giá đậu của mình, Tiết Thần càng thêm không hiểu nổi.

Sau khi chào hỏi, Tiết Tú và Tiết Thần liền lui trở về. Tuy nói là thân thích nhưng rốt cuộc cách mấy chục tầng, Tiết thị cũng chỉ có thể để bọn họ thấy mặt nhau, cũng không thể quang minh chính đại nói ra lời gì. Lâu Khánh Vân và Lâu Triệu Vân đều là công tử của đại gia tộc, làm sao có thể càn rỡ nhiều lời, đáp lễ gặp mặt một cách quy củ xong cũng liền ngồi xuống.

Kế tiếp chuyện trò trong đại sảnh chỉ xoay quanh đề tài bi thương và an ủi. Tiết thị dẫn Hàn Ngọc cáo từ ra sảnh ngoài tiếp khách, Tiết Tú và Tiết Thần cũng dẫn theo mặt các tỷ muội khác ra thính đường, đến thứ viện ở phía tây ngồi xuống.

Tiết Uyển cùng bọn Tiết Nhu đi ra sân viện xem hoa, Tiết Tú lôi kéo Tiết Thần vào nội gian, hiếm khi thở dài một cách bực bội. Tiết Thần thấy Tiết Tú như vậy bèn đưa nàng ta đến ngồi ở chiếc ghế  xếp khảm xà cừ, sau đó thay nha hoàn rót chén trà cho Tiết Tú, đích thân đưa đến trước mặt. Tiết Tú đang tức giận cũng phải mỉm cười, tiếp nhận chén trà rồi kéo Tiết Thần cùng ngồi xuống, nói: “Ai da, nương của ta và Hàn phu nhân cũng thật quá không đúng mực. Hôm nay trường hợp như vậy lại kéo hai chúng ta ra chào hỏi người khác, thật đúng là không rảnh lo thanh danh của chúng ta.”

Tiết Thần cười cười nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Không phải cô mẫu đã nói trước rồi sao? Đều là họ hàng trong nhà nên không ngại, sẽ không có người nói bừa gì đâu.”

Tiết Tú từ trước đến nay vẫn luôn giữ bộ dáng tiểu thư khuê các văn nhã tri thư đạt lý, chẳng qua hành động lúc nãy của Triệu thị tựa hồ làm nàng ta rất bực bội, vì thế giọng nói vẫn cáu kỉnh: “Ta cũng không phải sợ người ta nói bậy làm hỏng thanh danh gì đâu. Chẳng qua ta thấy bực mình nương của ta không biết tự đánh giá bản thân, gia thế chúng ta như vậy mà còn dám trèo lên tận đỉnh, nói ra không sợ người ta cười rụng răng hay sao? Lâu gia là chỗ nào chứ, Lâu Khánh Vân và Lâu Triệu Vân là loại người nào, bọn họ làm sao có thể nhìn trúng nữ hài nhi có gia thế như chúng ta.”

Tiết Thần thật ra không nghĩ tới vấn đề này. Rốt cuộc đời trước nàng đã chứng kiến thật rõ ràng, sau khi Tiết Kha và Tiết Lâm tiêu tan hiềm khích thuở xưa, Tiết gia đoàn kết cùng nhau tiến thối, đường quan của Tiết Vân Đào thuận lợi thẳng tiến đến nhị phẩm, còn phụ thân của Tiết Tú, Tây phủ Đại lão gia Tiết Vân Thanh cũng lên được vị trí tứ phẩm, cho nên dưới mắt của nàng, xuất thân của mình và Tiết Tú cũng không hề thua kém ai.

Tiết Thần không nhịn được nhếch môi cười, gương mặt như phấn đào nở hoa nghiên lệ làm Tiết Tú chói mắt, chỉ nghe Tiết Thần nói: “Xuất thân của chúng ta cũng đâu tính là kém chứ.”

Thật ra Tiết Thần cảm thấy Triệu thị cần gì nhọc lòng lo lắng cho Tiết Tú, đời trước Tiết Tú gả cho đích trưởng tử của Thượng Thư lệnh gia đấy thôi.

Tiết Tú thở dài, dùng ánh mắt ‘Ngươi vẫn là hài tử cái gì cũng không hiểu’ nhìn Tiết Thần: “Cho dù thân phận không thấp nhưng tuyệt đối không xứng đôi với Lâu gia công tử. Bọn họ xuất thân như vậy, gia trạch như vậy, tuy nhiên nghe nói mười chín tuổi còn chưa thú chính thê, không chừng là vì chọn lựa hoa cả mắt, đang chờ kiểu đích nữ nhà cao cửa rộng gì đó cũng không nói ngoa. Tuổi này khẳng định phải có mấy phòng thiếp thị, nói không chừng di nương thông phòng có cả một đống. Đến lúc chủ mẫu vào cửa, chuyện khác cũng chưa cần làm, chỉ lo thu nhặt hết đám người này cũng đủ bận không thở nổi rồi.”

Tiết Thần nghe Tiết Tú nói cũng phải bật cười, Tiết Tú cũng cảm thấy dường như mình nói rất đúng, hai nha đầu cứ thế mà xúm vào nói nhăng nói cuội về Lâu Khánh Vân, cũng coi như tự tìm giải trí cho mình.

Lâu Khánh Vân ở trong bữa tiệc đang uống trà. Tiệc tang không có rượu thịt, cho nên mời khách khứa chỉ có thể lấy trà thay rượu.

Chỉ đang uống trà nhưng không hiểu tại sao lại hắt xì vài cái, Lâu Khánh Vân bực bội đến cực điểm.

Lâu Triệu Vân thò qua hỏi: “Đại đường huynh, không có việc gì chứ?”

Lâu Khánh Vân bóp bóp mũi, lắc đầu nói: “Không có việc gì, hắt xì vài cái thôi.” Nhưng ánh mắt lại nhìn phía sau lưng, thời tiết tốt như vậy lại không có gió, chắc có người nào đang rủa mình đây.

Nhớ lại lúc nãy nhìn thấy giương mặt nhỏ nhắn thông minh diễm lệ, hóa ra tiểu cô nương hung hãn kia lại đẹp như vậy . . . Sau khi Lâu Khánh Vân ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, lập tức ho khan vài tiếng mới phục hồi tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top