Chương 3

Chương 3 

"Không...... không mệt......" Ôn Khách Hành ấp úng, nhưng mồ hôi trên trán càng nhiều, không giảm tí nào.

Chóp mũi bỗng nhiên ngửi được lãnh hương thấm vào ruột gan, sau đó mồ hôi trên thái dương được người ta tinh tế lau giúp. Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy nhẹ cả người, công tử mặt mày như họa đã vững vàng đứng bên người hắn.

Ôn Khách Hành ngốc nghếch: "A Nhứ?"

"Ta chọc ghẹo ngươi thôi." Chu Tử Thư cười khẽ một tiếng: "Từ đây trở về, ít nhất cũng vài dặm đường, chẳng lẽ ngươi muốn cõng ta cả đường?"

"Có gì không thể?" Ôn Khách Hành nói như việc đương nhiên.

Tim, đột nhiên đập lỡ một nhịp.

Ánh mắt Chu Tử Thư hơi dừng lại, ôn nhu như một hồ nước mùa xuân, một lát sau mới lên tiếng: "Ta luyến tiếc."

Ôn Khách Hành hoảng hốt một chút, cả người hắn nhẹ nhàng như đạp lên mây, bên tai chỉ còn lại câu 'luyến tiếc' kia.

Hắn chú ý tới ánh mắt của Chu Tử Thư, thâm tình như vậy, ôn nhu như vậy...... khiến cho người ta động lòng.

Bọn họ rõ ràng vừa mới quen biết, sao có thể có được tình ý sâu đậm như vậy. Ôn Khách Hành biết Chu Tử Thư đang xuyên thấu qua mình mà nhìn một ai đó, trong lòng không khống chế được mà dâng lên một cỗ chua xót.

Bỗng nhiên hắn vô cùng ghen ghét người kia, người như thế nào mà có thể được A Nhứ nhìn với ánh mắt như thế. Nếu A Nhứ biết thân phận của hắn, chỉ sợ là nói chuyện bình thường cũng không thể......

Ôn Khách Hành phe phẩy quạt xếp cười gượng hai tiếng, che giấu mất mát của mình: "Ta biết A Nhứ cũng giống ta, lần đầu gặp nhau đã là nhất kiến như cố. A Nhứ, ta nói có đúng không?"

"Không phải nhất kiến như cố, là......" Cửu biệt trùng phùng.

Chu Tử Thư nhấp môi cười khẽ, nhìn Ôn Khách Hành chằm chằm không nói.

"Là cái gì?"

"Là......"

Chu Tử Thư nhướn mày, tùy tay tiếp được vài cánh hoa đào hồng phấn ném lên người Ôn Khách Hành, quay người bỏ chạy: "Không nói cho ngươi!"

Ôn Khách Hành cười lớn đuổi theo: "A Nhứ đừng chạy! Xem chiêu! A Nhứ! A Nhứ! Huynh chậm một chút đi mà!"

***************

Nguyệt thượng cửu thiên, lúc này Kính Hồ Kiếm phái đã là một mảnh thây sơn biển máu, ánh lửa tận trời.

Ôn Khách Hành đi theo phía sau nhẹ nhàng lay động quạt xếp, ánh mắt lạnh lùng, chỉ cười không nói. Lão Vô Thường vẫn không an phận như trước, mới vừa ra khỏi cốc đã gấp không chờ nổi mà gây chuyện. Như vậy cũng tốt, trận lửa này cháy càng lớn, càng có lợi cho hắn!

Chu Tử Thư thờ ơ lạnh lùng, mặt mày thanh lãnh, chưa từng có chút gợn sóng nào. Y sớm đã sắp xếp tất cả, để người khác dịch dung thành một nhà Trương Ngọc Sâm, một nhà Trương Ngọc Sâm thật sự đã được y an bài thỏa đáng.

Chu Tử Thư không có ý đi cứu Kính Hồ Kiếm phái, người y muốn cứu chỉ có một mình Thành Lĩnh mà thôi.

Có đôi khi, tồn tại mới là một loại trừng phạt. Lòng người như quỷ vực, khiến những người này chết đi, chẳng phải là quá dễ dàng cho bọn họ sao. Y muốn những người này sống, vĩnh viễn mang theo áy náy với một nhà tiền bối Chân Như Ngọc, cả đời đau đớn nhưng không thể chết.

Nếu nhân gian này không muốn tiếp nhận lão Ôn, vậy thì y sẽ tái tạo một nhân gian khác. Y muốn lão Ôn đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời, y muốn tất cả những người trong giang hồ nhìn thấy lão Ôn đều sẽ như chuột thấy mèo, cả đời không dám ngẩng đầu.

Giống với đời trước, lão thuyền phu mang theo Trương Thành Lĩnh chạy trốn, Chu Tử Thư thuận nước đẩy thuyền, đáp ứng đưa Trương Thành Lĩnh đến Tam Bạch sơn trang.

"Sư phụ! Con không đi Tam Bạch sơn trang gì đó!" Thiếu niên vừa mới mất người nhà, đau lòng đỏ mắt: "Con chỉ muốn đi theo sư phụ! Học võ công thật tốt! Báo thù cho người nhà!"

"Thành Lĩnh!" Chu Tử Thư duỗi tay xoa đầu của cậu: "Tình cảm sư đồ của ta và con chỉ mới ngắn ngủi có nửa tháng, phụ thân con không tín nhiệm ta là đúng, là lẽ đương nhiên. Nếu đây là di nguyện của phụ thân con, con nên hoàn thành mới đúng."

Trương Thành Lĩnh thất hồn lạc phách ngồi một chỗ, lau đi nước mắt trên khóe mắt: "Dạ, con nghe lời sư phụ."

Ôn Khách Hành ở phía sau nhịn không được nắm chặt cây quạt, sắc mặt trắng bệch. Hắn không nghĩ tới, tiểu tử Kính Hồ Kiếm phái này thế mà là đồ đệ của A Nhứ!

Bên ngoài miếu hoang bỗng nhiên truyền đến tiếng cười âm trầm khủng bố, tiền giấy màu vàng từ trên trời rơi xuống. Sau đó, nhóm ác quỷ vây quanh công kích vào.

Ánh mắt Ôn Khách Hành lạnh băng, đáy mắt hiện lên sát khí mãnh liệt. Hắn phi thân ra ngoài, chỉ nghe bên ngoài truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, sau đó tất cả trở nên an tĩnh.

Trên mặt đất là thi thể tứ tung ngang dọc không đếm xuể, cổ bị người ta đơn giản thô bạo mà cắt ngang, máu tươi cuồn cuộn phun ra không ngừng, khiến cho người nhìn vào vô cùng sợ hãi.

Ôn Khách Hành thu hồi quạt, viền vàng đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

Trương Thành Lĩnh co rúm lại một chút, sắc mặt trắng bệch.

"Còn không mau đi qua đa tạ Ôn thúc của con, thay con giải quyết phiền toái lớn như vậy." Chu Tử Thư ngồi xổm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Con không giết người thì người sẽ giết con. Thành Lĩnh, con nên trưởng thành."

"Con hiểu rồi, sư phụ."

Trương Thành Lĩnh nặng nề gật gật đầu, trực tiếp chạy tới ôm lấy Ôn Khách Hành: "Đa tạ Ôn thúc."

Bỗng nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, trong nháy mắt thân thể Ôn Khách Hành cứng đờ.

Lúc trước mỗi khi hắn giết người, ai cũng cách xa hắn ba thước, vừa kinh vừa sợ. Ánh mắt nhìn hắn, như là đang nhìn quái vật. Trừ A Tương ra, chưa từng có ai dám tới gần hắn.

Trong lòng Ôn Khách Hành là tư vị không nói nên lời: "Đứa nhỏ này, sao ngươi lại ngốc như vậy hả, ngươi không sợ ta sẽ giết luôn cả ngươi sao?"

"Không sợ."

Trương Thành Lĩnh lắc đầu: "Con tin Ôn thúc là người tốt."

Khóe miệng của Ôn Khách Hành nhịn không được hơi giương lên, duỗi tay xỉa trán cậu: "Mới ngày đầu tiên quen biết ta, đã tin ta là người tốt rồi? Đúng là tiểu tử ngốc."

Chu Tử Thư từ phía sau đi tới, kéo Trương Thành Lĩnh xuống khỏi người Ôn Khách Hành: "Được rồi, nhanh rời khỏi đây thôi, còn chậm chạp nữa thì khách điếm gần đây sẽ đóng cửa hết, ba người chúng ta phải ăn ngủ ngoài đường đó."

Hết chương 3.

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 21:36 - 29/05/2021

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top