Chương 42: Đại lão Hợp Hoan Tông ⑩
Chưởng môn cũng thường xuyên đến đưa thuốc cho Đào Nhiên, Hách Uyển ở bên ngoài rừng trúc trợn mắt nhìn chưởng môn, chưởng môn đi ra thấy nàng, biết nàng có lời muốn nói: "Hách sư chất muốn nói cái gì?"
Hách Uyển liếc nhìn rừng trúc, nhỏ giọng nói: "Sư phụ thương tổn thế nào rồi? Đệ tử cảm giác sao mà càng ngày càng nghiêm trọng?"
"Aiz" Chưởng môn thở dài nói: "Vạn Hồn Phiên một kích toàn lực đặt ở trên người, sợ là liền thân tử đạo tiêu ngay tại chỗ, sư đệ hắn sống đến bây giờ đã là do hắn tu vi cao rồi."
Hách Uyển ngay lập tức liền chảy nước mắt, nàng nghẹn họng nói: "Thật không còn biện pháp sao?"
Chưởng môn lắc đầu một cái, thở dài nói: "Phù Tang Cổ Mộc là thứ trong truyền thuyết, không nơi có thể tìm a."
Mắt thấy chưởng môn rời đi, Hách Uyển lau nước mắt vào rừng trúc. Sư phụ đang lệch người đọc sách trên ghế dựa, nàng luôn cảm thấy sư phụ gần đây ôn nhu rất nhiều, chẳng lẽ là bởi vì biết đại hạn buông xuống, cho nên mới có thay đổi sao?
Tuy rằng Hách Uyển rất thích sư phụ ôn nhu như vậy, nhưng mà nàng tình nguyện sư phụ vẫn là sư phụ lạnh như băng trước kia, ít nhất hắn vẫn khỏe mạnh, sẽ không đột nhiên có một ngày rời đi.
Cảm nhận được ánh mắt của Hách Uyển, Đào Nhiên quay đầu nói: "Chuyện gì?"
"Sư phụ, mấy vị sư huynh mời con cùng đi dò tìm bí cảnh, đồ nhi là tới nói cho sư phụ."
"Ừ, ngươi đi đi." Đào Nhiên lật một trang sách nói: "Nhớ đem bùa chú vi sư đưa cho ngươi."
"Ừ." Hách Uyển đáp ứng, trước khi đi bỗng nhiên nói: "Sư phụ, khoảng thời gian đồ nhi không có ở đây, người phải chăm sóc bản thân kỹ lưỡng a."
Lời này Hách Uyển trước kia tuyệt sẽ không nói ra miệng, nhưng Đào Nhiên cũng không phải Huyền Thanh trước kia, cho nên không cảm thấy chỗ nào không đúng. Hắn nhàn nhạt cười một cái nói: "Được."
Hách Uyển quay đầu, ra khỏi Bồng Lai một mình bay ở trên biển. Nàng khóc, bởi vì nàng lừa sư phụ, nàng cũng không phải là cùng các sư huynh đi dò tìm bí cảnh, nàng muốn đến Hợp Hoan Tông ở Nam Hoang tìm Tường Vi. Không có Phù Tang Mộc, thuốc cũng không hiệu nghiệm, vậy thì chỉ còn thuật song tu lợi hại của Hợp Hoan Tông là có hy vọng.
Nếu không phải sư phụ tình huống nguy hiểm như vậy, nàng tuyệt sẽ không đến Hợp Hoan Tông tìm Tường Vi. Nàng thích sư phụ như vậy, làm sao có thể cam tâm đem sư phụ nhường cho người khác? Chỉ là nàng cũng không biết thuật song tu, tu vi cũng quả thực nông cạn, cho dù sư phụ nguyện ý cùng nàng song tu, tu vi của nàng cũng không giúp được sư phụ cái gì, cho nên nàng chỉ có thể đến Hợp Hoan Tông tìm Tường Vi.
Ở Nam Hoang, tông môn càng cao cấp càng ở chỗ sâu. Hợp Hoan Tông vốn chính là môn phái hạng nhì đứng đầu, hơn nữa do đặc thù của môn phái, vị trí một chút cũng không kém hơn tông môn hạng nhất. Hách Uyển một thân một mình đi tới đất Nam Hoang sơn cùng thủy tận, mờ mịt nhìn chung quanh.
Lần trước tới Nam Hoang là bị Ma Đế mang vào, trong một hơi thở liền đến Ma cung Nam Hoang, nàng căn bản cái gì cũng không thấy. Lúc rời đi ngồi Vô Ảnh Toa, tốc độ cũng thật nhanh, hơn nữa lòng nôn nóng trở về căn bản không có tâm tư nhìn ngắm Nam Hoang. Cho nên lần này, nàng coi như là lần đầu vào Nam Hoang.
Biết đại khái vị trí Hợp Hoan Tông, nhưng nửa đường sẽ trải qua cái gì, nàng một chút cũng không biết.
Hách Uyển cầm bản đồ Nam Hoang của Bồng Lai, bản đồ này đã khá nhiều năm, khoảng thời gian này Nam Hoang có thay đổi gì hay không trên bản đồ căn bản không nhắc nhở. Hách Uyển không dám ngự kiếm bay trên trời, như vậy mục tiêu quá lớn, nàng chỉ có thể niệm Thần Hành Chú chạy trên mặt đất. Chạy như vậy đến Hợp Hoan Tông, ít nhất cũng cần sáu bảy ngày, Hách Uyển vui trong khổ cực nghĩ, may mà Ma Đế đã bị sư phụ đánh chết, nếu không bản thân cũng không dám tới Nam Hoang.
Tường Vi cũng không biết Hách Uyển đang trên đường tìm mình, lần trước sau khi thả lời hung hãn với Đào Nhiên xong rời khỏi, tức giận trong lòng nàng cũng không có tiêu tán. Mình ngàn dặm xa xôi đến đưa cho song tu, kết quả người ta mặc quần vào liền trở mặt không nhận người, còn mỹ danh viết chính ma không thể cùng một chỗ.
Nói tới nói lui còn không phải bởi vì không muốn cùng bản thân cùng một chỗ, hắn đường đường Huyền Thanh Kiếm Tôn, trước mặt Ma Đế đều có thể giết, làm chuyện lại không có sảng khoái bằng Ma Đế. Hắn nếu đem bản thân đoạt về Bồng Lai giống như Ma Đế cướp Hách Uyển, ai dám nói một chữ không?
Đạo sĩ thúi đạo sĩ chết tiệt, đạo sĩ thúi trời đánh!
Tường Vi trở lại Hợp Hoan Tông, người khác không nhìn ra nàng biến hóa, chưởng môn thì thấy rõ.
Chưởng môn Hợp Hoan Tông mặc một thân y phục diễm lệ, phong tình vạn chủng đi tới vén sợi tóc Tường Vi một cái nói: "Yo, Tường Vi của chúng ta cuối cùng thông suốt, cũng biết tìm nam nhân rồi."
Tường Vi nhíu mày nói: "Đừng đụng ta."
"Được được được, ta không đụng ngươi." Chưởng môn bát quái nói: "Vậy ngươi nói một chút xem, rốt cuộc là mẫu nam nhân như thế nào lại để cho Tường Vi trưởng lão trăm năm xử nữ động tâm?"
Tường Vi mặt đen lại nói: "Có gì hay mà hỏi, cũng chỉ là một đạo sĩ thúi vô tình vô nghĩa thôi."
Chưởng môn phát giác xảy ra cái gì, ý vị thâm trường nhìn Tường Vi nói: "Đạo sĩ thúi vô tình vô nghĩa cũng đáng giá ngươi nhìn với con mắt khác? Ngươi sẽ không phải là bị đạo sĩ chính đạo nào chiếm tiện nghi chứ?"
Hồi tưởng tình huống khi đó, rõ ràng là mình chiếm tiện nghi người ta mới đúng. Tường Vi bỗng dưng có chút xoắn xuýt nói: "Nào có chuyện đó? Chớ đoán bậy bạ."
"Không muốn để ta đoán bậy bạ, ngươi liền nói rõ ràng." Chưởng môn cứ như đang bị một đôi tay câu người gãi trong lòng vậy, "Ngươi không nói tỷ liền không nhịn được đoán bậy bạ, tỷ đoán loạn lên liền không nhịn được đi nói khắp nơi. Sư muội, ngươi hiểu ta mà, đến lúc đó bị nói thành cái dạng gì ta không dám xác định đâu."
"..." Tường Vi bi phẫn quay đầu, "Tỷ uy hiếp ta?"
"Nếu như ngươi cứ muốn hiểu như vậy, thế thì chính là vậy đi." Chưởng môn dị thường lưu manh nhìn Tường Vi, lòng nói dù sao ngươi cũng không thể làm gì ta."Tỷ muội chúng ta có cái gì mà không thể nói? Lần trước ta đi chính đạo ngủ chưởng môn Côn Luân, không phải cũng nói với ngươi sao."
Tường Vi nhìn chằm chằm chưởng môn, nói: "Ta nói với tỷ, tỷ không thể nói cho người khác biết."
Chưởng môn hưng phấn gật đầu, "Ừ ừ."
"Tỷ thề đi." Tường Vi nói: "Thề trước tâm ma của mình."
Chưởng môn: "Cái này..."
Tường Vi: "Hửm?"
"Được rồi." Chưởng môn nói: "Ta thề trước tâm ma của ta, nếu như ta đem chuyện này nói cho người khác, liền để cho ta bị tâm ma nhập thể vĩnh thế không thể tiến thêm."
"Cái này còn không tệ lắm." Tường Vi tiến tới bên tai chưởng môn nhỏ giọng nói: "Ta... cho Huyền Thanh trúng Âm Dương Hợp Hoan Tán."
"Trời má!"
Chưởng môn chấn kinh thiếu chút nữa té xuống.
"Suỵt suỵt..." Tường Vi: "Nhỏ tiếng một chút."
"Thật không hổ là trưởng lão của Hợp Hoan Tông ta." Chưởng môn mặt ngưỡng mộ nói: "Thế nào? Huyền Thanh Kiếm Tôn tư vị thế nào?"
Tường Vi nhớ lại Đào Nhiên suy yếu nằm trên đất, vô lực bị mình lấy hết y phục, còn có biểu tình cố nén ở cái loại thời khắc đó. Nàng trầm mặc một hồi, phát ra từ nội tâm nói: "Rất tốt."
Chưởng môn không tin nói: "Chỉ là rất tốt?"
Làn da thoáng ửng đỏ hơi hơi rỉ ra mồ hồi...
Được rồi... Tường Vi nói: "Là phi thường tốt."
Huyền Thanh Kiếm Tôn nà, chưởng môn móc ra một quyển sổ nhỏ nói: "Vị trí đệ nhất trong bảng xếp hạng đối tượng ta muốn song tu a, còn xếp hạng trên cả Ma Đế, không ngờ lại bị ngươi chà đạp."
"Cái gì gọi là chà đạp?" Lời này Tường Vi không thích nghe, "Ta cũng là lần đầu tiên song tu được không?"
"Cái gì?!"
Chưởng môn lại thét chói tai một tiếng, "Kiếm Tôn lần đầu tiên của hắn bị ngươi... hm?"
Tường Vi dè đặt gật đầu, "Ừ."
"Hu hu hu..." Chưởng môn đưa tay đi bóp cổ Tường Vi, "Ta liều mạng với ngươi..."
Tường Vi tránh chưởng môn, cau mày nói: "Tốt xấu gì cũng là chưởng môn một phái, có thể trang nghiêm chút hay không?"
Chưởng môn nói: "Nói thử xem ngươi là làm sao hạ Âm Dương Hợp Hoan Tán cho hắn? Huyền Thanh Kiếm Tôn nà, tại sao lại bị ngươi đắc thủ? Ngươi nói một chút đi mà, ta cũng nghĩ giải mộng một lần."
Tường Vi làm sao có thể đem chuyện Đào Nhiên bị thương nói ra? Nàng chỉ nói: "Đắc thủ thì thế nào, hắn căn bản không muốn cùng ma đầu như ta lui tới."
Nói xong liền đi, chưởng môn cho là Tường Vi một mảnh si tâm bị Huyền Thanh cự tuyệt. Nàng than thở lắc lắc đầu nói: "Nha đầu ngốc, người Hợp Hoan Tông còn mong thật lòng cái gì, huống hồ còn là người như vậy."
Bảy ngày sau Hách Uyển đi tới cửa lớn Hợp Hoan Tông, giờ phút này trên mặt nàng viết phong trần mệt mỏi bốn chữ to, đứng ở cửa Hợp Hoan Tông như một kẻ ngố. Người giữ cửa Hợp Hoan Tông thấy một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở cửa, tức thì nước miếng liền chảy xuống, tiến tới nói: "Cô nương, là đến tìm người song tu sao? Ta thấy chúng ta tu vi tương đương, nếu như không ngại, tại hạ nguyện ý tự tiến cử gối chiếu."
Hách Uyển liên tiếp lui về phía sau nói: "Không không không ta không phải tới song tu, ta đến tìm người, ta đến tìm Tường Vi trưởng lão của quý phái."
Đệ tử Hợp Hoan Tông bày tư thế lẳng lơ thất vọng nói: "Cô nương này cô tìm lộn người rồi, Tường Vi trưởng lão là nữ nhân, Hợp Hoan Tông chỉ có công pháp song tu giữa nam nhân và nữ nhân, nam nhân và nam nhân, lại không có nữ nhân và nữ nhân."
Hách Uyển bị hắn nói mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nói: "Ta tìm Tường Vi trưởng lão có việc gấp, ngươi đi thông báo một chút, cứ nói Hách Uyển cầu kiến."
Thấy nàng thật không phải tới song tu, đệ tử kia liền có chút mất hết hứng thú, lười biếng nói: "Chờ đó, ta đi thông báo trưởng lão."
Tường Vi đang nói chuyện với chưởng môn, tên đệ tử kia tới nói: "Bái kiến Tường Vi trưởng lão, ngoài cửa có nữ tu sĩ tự xưng Hách Uyển muốn gặp ngài."
"Hách Uyển?" Chưởng môn nói: "Sao ta cảm giác có chút quen tai?"
Tường Vi vừa nghe đến người và chuyện có liên quan Huyền Thanh liền tức giận, nàng nói: "Không gặp, bảo nàng cút!"
"Vâng."
"Đợi một chút." Chưởng môn nói: "Hách Uyển không phải là đệ tử của Huyền Thanh Kiếm Tôn bị Ma Đế cướp về Ma cung kia sao?"
Tường Vi cắn răng nghiến lợi nói: "Là nàng."
"Tại sao không gặp? Ngộ nhỡ nàng là Huyền Thanh Kiếm Tôn phái tới sao?" Nghĩ đến Huyền Thanh, chưởng môn đều sắp chảy nước miếng ra rồi. Nàng nói: "Mau mời vào, mau đưa nàng mời vào, không thể chậm trễ khách quý."
Cứ như vậy Hách Uyển liền bị mời đến trước mặt Tường Vi và chưởng môn, Tường Vi nói: "Ngươi muốn gặp ta? Làm gì?"
Hách Uyển liếc nhìn chưởng môn, ý tứ là có thể để cho người khác tránh hay không.
Tường Vi nói: "Đây là chưởng môn của bỉ phái, có lời gì cứ nói, không cần cố kỵ."
Hách Uyển nhìn Tường Vi nói: "Nể tình sư phụ ta từng cứu ngài một mệnh, vãn bối muốn mời tiền bối đi Bồng Lai một chuyến?"
Tường Vi: "Mời ta đi Bồng Lai làm chi?"
Hách Uyển liếc nhìn chưởng môn, có chút khó mà mở miệng nói: "Sư... Sư phụ ta hắn..."
Tường Vi: "Hắn làm sao vậy?"
"Sư phụ hắn thương tổn vô cùng nặng, chưởng môn sư bá nói chỉ có Phù Tang Mộc trong truyền thuyết mới có thể trị hết. Nhưng Phù Tang chính là vật trong truyền thuyết, thế gian khó tìm, cho nên vãn bối nghĩ... có thể thuật song tu của Hợp Hoan Tông sẽ hữu dụng..."
Chưởng môn Hợp Hoan Tông trợn to hai mắt, "Kiếm Tôn bị thương?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top