Chương 14: Nữ tổng tài bá đạo ⑭

Ngày mai liền đến buổi chiếu phim, hắn đã nghĩ đến tựa đề đầu bài tin tức giải trí rồi: Nam chính Đào Nhiên bởi vì say rượu lái xe bị tạm giam, vắng mặt trong buổi chiếu thử.

Sau đó trên mạng dâng một mảnh mắng chửi, nói hắn nhân phẩm không tốt, nói hắn còn chưa nổi danh liền bắt đầu ngông cuồng. Nếu là có người chụp được hình hắn cùng Bạch Thiếu Huy uống rượu với nhau, tựa đề chính là: Bạch thị đại thiếu đêm khuya hẹn gặp nam tài tử mỹ mạo, tung nhiều tiền cho người bên gối lấy tới vai nam chính.

Hoặc giả là, bí ẩn tính hướng của Bạch thị đại thiếu, nam nữ chính toàn bộ bắt lại.

Đào Nhiên quả thực không dám nghĩ nữa, hắn bám trên cửa sổ xe nhìn cảnh sát giao thông nói: "Tiểu ca ca, anh thả em một con ngựa đi."

Cảnh sát giao thông trẻ tuổi bị hắn làm cả người nổi da gà, hắn nói: "Anh buông tay tôi ra, nếu không tôi liền tố cáo anh đánh cảnh sát."

Đào Nhiên: "Cậu thả tôi đi, nếu không tôi liền tố cáo cậu xâm phạm tiết hạnh."

"..." Đồng chí cảnh sát giao thông mặt đều xanh, hắn không thể tin nổi nói: "Đường đường nam nhân có thể giữ chút thể diện hay không?"

"Cũng bởi vì cần thể diện, cho nên tuyệt không thể đi vào." Đào Nhiên thật lòng thành ý nói: "Nghề nghiệp tôi có chút đặc thù, không thể xuất hiện xì căng đan."

"Say rượu lái xe liền phải kiểm tra." Cảnh sát giao thông nói: "Nghề gì đều không thể bỏ qua, anh là tổng thống cũng không được."

Đào Nhiên liền không vui, "Cậu nói xem một tiểu tử trẻ tuổi như cậu, dáng dấp lại đẹp trai như vậy, thả tôi một con ngựa thì làm sao? Cứ phải giam tôi mấy ngày mới thoải mái đúng không?"

Đồng chí cảnh sát giao thông trên mặt xuất hiện đỏ ửng khả nghi, nói: "Dù sao tôi cũng không thể thả anh đi, nếu không thì anh gọi điện thoại tìm người tới bảo lãnh cũng được."

"Hừ!" Đào Nhiên tức giận nói: "Lấy tới, tôi thổi."

Hắn hướng về máy đo hít hơi thổi một cái, đồng chí cảnh sát giao thông xích lại gần nhìn, tức giận nói: "Rượu cồn hàm lượng thấp như vậy, anh rốt cuộc căng thẳng cái gì?"

"Ồ, vậy sao?" Đào Nhiên cực kỳ cao hứng, "Tức là tôi không có việc gì, không cần bị tạm giam?"

"Phải." Đồng chí cảnh sát giao thông viết giấy phạt nói: "Tiền phạt ba trăm."

"Aiz, được rồi, sáu trăm cũng chấp hết." Đào Nhiên rất vui vẻ bỏ tiền.

Phạt tiền xong cảnh sát giao thông lại nói: "Xuống đây đi."

"Làm gì?" Đào Nhiên cảnh giác nói: "Không phải nói không tạm giam sao?"

"Quả thật không cần tạm giam, nhưng mà phải tạm giữ bằng lái một tháng." Đồng chí cảnh sát giao thông lãnh khốc vô tình nói: "Đón taxi mà trở về, xe phải kéo đi."

Đào Nhiên: "..."

Đào Nhiên đứng ở đầu đường đêm khuya gió thổi lạnh, trơ mắt nhìn xe mình bị kéo đi. Tiểu ca ca cảnh sát giao thông thấy hắn đáng thương, liền nói: "Hay là gọi điện thoại kêu bằng hữu tới đón?"

Đào Nhiên gọi điện thoại cho Tony.

"Hi~ tôi là Tony, hiện tại chính đang bận, nếu như có chuyện trọng yếu xin nhắn lại..."

Đào Nhiên để điện thoại di động xuống khóc không ra nước mắt nói: "Không nghe điện thoại."

Tiểu ca ca cảnh sát giao thông xoắn xuýt nói: "Anh chỉ có một bằng hữu sao?"

Đào Nhiên: "Tôi vừa mới tới nơi này không bao lâu, ở trong thành phố xa lạ này đưa mắt không quen..."

"Chậc." Tiểu ca ca chỉ một cái tên trong danh bạ nói: "Cái này, Long tỷ tỷ là ai? Chú thích thân thiết như vậy, gọi cho nàng."

"Đây là lão bản tôi... Được rồi, tôi gọi."

Lại làm thêm giờ đến tối, Long Thu một lần nữa nhận được điện thoại của Đào Nhiên, "Trái táo nhỏ, lại muốn đưa tôi bữa khuya sao?"

"Không phải Long tổng, cô có thể tới đón tôi không?" Đào Nhiên ở đầu đường lộn xộn trong gió, "Tôi say rượu lái xe bị giam bằng lái."

Long Thu: "..."

Long Thu câm nín hồi lâu mới nói: "Đang ở đâu?"

Đào Nhiên quay đầu: "Tôi ở đâu a?"

Tiểu ca ca cảnh sát giao thông cầm điện thoại nói: "Hắn hiện tại ở trung tâm thành phố đường dành cho người đi bộ chỗ đèn xanh đèn đỏ, đúng đúng đúng, chính là chỗ này..."

"Được rồi." Tiểu ca ca trả lại điện thoại cho Đào Nhiên, "Lần sau nhớ, uống rượu tuyệt đối không được lái xe."

"Vâng vâng vâng, cảm ơn chính phủ dạy bảo, nhất định lần sau không viện dẫn lẽ này nữa."

Thời điểm Long Thu chạy tới nơi này, đã nhìn thấy Đào Nhiên một mình đứng bên đường hóng gió, tóc loạn hỏng bét, giống như một con mèo hoang bị vứt bỏ.

"Lên xe." Long Thu quay kiếng xe xuống nói: "Tại sao không gọi cho Tony?"

Đào Nhiên vội vàng lên xe, run lập cập nói: "Tony không nghe điện thoại, tôi cũng chỉ có thể gọi cho cô."

Long Thu lái xe đi, suy nghĩ một chút nói: "Thôi Hiểu đâu? Còn chưa bắt được cô ta sao?"

Đào Nhiên không biết nên mượn cớ gì, chỉ có thể nói: "Tôi lại không thích cô ta."

Không biết tại sao, nghe được câu này Long Thu có chút vui vẻ. Nàng nói: "Mặc dù là tôi bảo cậu đến gần Thôi Hiểu, nhưng nếu hai người thật sự cùng một chỗ tôi cũng sẽ không phản đối."

"Tôi sẽ không thích nàng." Đào Nhiên nói: "Tôi không có khả năng có cảm giác với nàng."

Đào Nhiên nói chắc chắn như vậy, để cho Long Thu có một loại ảo giác, bởi vì hắn có người mình thích, cho nên mới chắc chắn bản thân không thích Thôi Hiểu. Đào Nhiên không biết Long Thu não bổ nhiều như vậy, hắn chẳng qua cảm thấy nội tâm mình là nữ nhân, cho nên tuyệt đối sẽ không thích Thôi Hiểu.

"Long tổng, lễ trao giải năm nay cô có đi không?" Đào Nhiên hỏi: "Tony nói có mời tôi."

Long Thu suy nghĩ một chút nói: "Không biết Bạch Thiếu Huy có đi hay không?"

Đào Nhiên lập tức liền lười nói chuyện, Bạch Thiếu Huy Bạch Thiếu Huy chỉ biết Bạch Thiếu Huy, Bạch Thiếu Huy người ta căn bản cũng không thích ngươi.

Long Thu lái xe đến dưới lầu nhà Đào Nhiên, trong lòng Đào Nhiên lại vừa phiền vừa tức, hắn không chịu nổi Long Thu toàn tâm toàn ý đơn phương tương tư như vậy. Hắn xuống xe liền không nói tiếng nào lên lầu, Long Thu ở trên xe nói: "Tại sao không nói chuyện, không mời tôi đi lên uống ly cà phê sao?"

Đào Nhiên xoay người nhìn nàng, "Hừ!"

Sau đó xoay người thật nhanh vào thang máy.

Long Thu: "..." Hắn ra tật xấu gì?

Làm thêm đến bây giờ, lại lái xe ra ngoài đón Đào Nhiên, Long Thu cảm thấy có chút đói. Đào Nhiên này quá đáng ghét, bản thân cực khổ đi đón hắn, hắn lại dám hừ mình? Phản rồi, không biết ai là lão bản sao?

Long Thu càng nghĩ càng tức giận, nàng ghét bộ dáng Đào Nhiên không để ý tới nàng. Nàng đậu xe xong, khí thế hung hăng lên lầu. Phòng này là nàng cho Đào Nhiên trụ, giấy bất động sản còn viết tên nàng, nàng nghĩ vào lúc nào liền vào lúc đó.

Đào Nhiên mới vừa vào cửa liền có chút hối hận, hắn lại dám ném mặt Long Thu. Ngộ nhỡ Long Thu tức lên đem hắn tuyết tàng, cho hắn trở về tiếp tục nhảy thì làm sao bây giờ? Hắn còn chưa hối hận hai phút, tiếng gõ cửa liền vang lên.

Là Long Thu, Đào Nhiên mở cửa nói: "Cô đi lên làm gì?"

Long Thu hơi ngước cằm nói: "Nơi này là nhà tôi, tại sao tôi không thể vào?"

Đào Nhiên đổ mồ hôi một chút, cảm thấy Long Thu có chút ấu trĩ. Long Thu giống như đại gia ngồi trước bàn ăn, ngước mắt nhìn Đào Nhiên nói: "Tôi đói, muốn ăn mì, muốn hai quả trứng."

Đào Nhiên nói: "Buổi tối khuya ăn như vậy, cẩn thận béo chết."

"Không liên quan đến cậu, tôi nguyện ý béo." Long Thu mặt kiêu ngạo biểu tình đại gia nói: "Cậu dám không làm sao? Cẩn thận tôi tuyết tàng cậu."

Mẹ nó, cái đồ nhi đồng IQ thấp này. Đào Nhiên trợn trắng mắt vào phòng bếp nấu mì cho Long Thu, Long Thu tựa vào cửa phòng bếp nói: "Nấu nhiều một chút."

Đào Nhiên vừa thêm mì vào trong nồi, vừa nói: "Béo chết cô."

Long Thu: "Hừ!"

Đào Nhiên nấu một nồi mì lớn, dùng bát đựng canh múc mì cho Long Thu. Một bát mì lớn đắp lên hai quả trứng vàng óng ánh, Đào Nhiên bưng mì đến trên bàn, nói: "Mau ăn, ăn xong thì đi đi."

Long Thu cầm đũa đâm mấy cái, nói: "Tôi ăn không hết."

Đào Nhiên liền nổi cơn yo, hắn hai tay chống nạnh nói: "Không phải cô nói muốn nấu nhiều một chút sao?"

"Tôi vừa rồi rất đói, hiện tại lại không đói lắm nữa, chỉ có thể ăn một nửa." Long Thu mặt không biểu tình nói.

"Vậy thì cứ ăn đi, ăn không hết đổ."

Long Thu ngước đầu nói: "Vậy sao được, lãng phí là đáng xấu hổ."

Đào Nhiên sắp muốn sụp đổ rồi, "Cô nói xem cô muốn thế nào đây?"

"Tôi đại phát từ bi cho phép cậu ăn chung với tôi." Long Thu nói: "Tôi bố thí cho cậu một nửa bát mì."

Đào Nhiên: "..."

Đào Nhiên xoay người đi phòng bếp cầm chén đũa, Long Thu không nhịn được lộ ra một nụ cười gian kế được như ý. Nàng là CEO Tinh Huy, nàng tuyệt đối không thể cho phép nhân viên Tinh Huy bất kính với nàng, Đào Nhiên dám hừ nàng, liền phải chuẩn bị tốt để tiếp nhận đả kích trả thù.

Đào Nhiên cầm chén tới chia mì ăn với Long Thu, kể ra đúng là hắn có chút đói. Chia mì xong Long Thu lại đem trứng trong chén cho Đào Nhiên một quả, Đào Nhiên im lặng nhìn nàng. Long Thu trợn mắt nhìn hắn nói: "Nhìn cái gì? Buổi tối khuya bắt tôi ăn hai quả trứng, muốn béo chết tôi sao?"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top