Chương 124: Tiểu bạch hoa hẻm tối ⑳
Có người nói khi một nữ nhân sáng sớm về nhà, hơn nữa tóc lộn xộn còn mặc y phục của ngày trước đó, liền có thể nói rõ rất nhiều điều.
Mục Hoan Hoan lặng lẽ đẩy cửa nhà mình, bên trong một mảnh tĩnh lặng, vì vậy nàng rón rén đi vào. Cởi giày lặng yên không tiếng động lên lầu, cuối cùng thời điểm tay cầm lấy được chốt cửa phòng mình, nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi về rồi à." Một thanh âm đột nhiên xuất hiện.
Mục Hoan Hoan bị hù sợ trợn tròn hai mắt, quay đầu nhìn lại, liền thấy Mục Tuấn Tuấn mặc đồ ngủ nhìn nàng.
"Hù chết em." Mục Hoan Hoan nhỏ giọng nói: "Anh đi đường sao không có thanh âm a?"
Mục Tuấn Tuấn nói: "Ngươi muốn ta làm điểm thanh âm, để tiện đem ba mẹ dẫn tới sao?"
Mục Hoan Hoan siết quả đấm một cái, sau đó quay đầu nói: "Vào đi."
Mục Tuấn Tuấn đi theo Mục Hoan Hoan vào phòng, Mục Hoan Hoan động tác chậm chạp ngồi trên ghế, một khắc ngồi xuống kia, biểu tình nàng tựa như vặn vẹo một chút. Mục Tuấn Tuấn nhìn không chớp mắt, xoắn xuýt nói: "Ngươi sẽ không phải là vừa mới..."
Mục Hoan Hoan: "Vừa mới cái gì?"
Mục Tuấn Tuấn nói: "Hồi cấp ba sau khi ta cùng bạn gái đầu tiên qua đêm lần đầu tiên, nàng chính là bộ dáng này."
Mục Hoan Hoan: "..."
"Cầm thú." Mục Hoan Hoan nói: "Người ta là lần đầu tiên lại vẫn còn là vị thành niên, anh cũng xuống tay được?"
Mục Tuấn Tuấn hai tay khoanh trước ngực nói: "Nói cứ như lúc đó ta đã trưởng thành ta không phải lần đầu tiên vậy."
"Được rồi, cái này không trọng yếu." Mục Hoan Hoan nói: "Rốt cuộc tại sao đột nhiên gọi em về?"
"Ba mẹ đã hoài nghi ngươi, ngươi biết không?" Mục Tuấn Tuấn nói: "Triệu Tín đều đã vào ngục giam ngươi còn cả ngày ngây ngô ở bên ngoài, bọn họ nghe được một ít lời đồn đãi không tốt liên quan tới ngươi."
Mục Hoan Hoan xoay tròn con ngươi một chút, nói: "Lời đồn đãi gì?"
"Nghe nói ngươi ở bên ngoài không học theo gương tốt, ngày ngày đi quán bar hẹn pháo*, bọn họ định đem ngươi bắt trở lại, không cho ngươi đi ra ngoài nữa."
(*) hẹn pháo: hẹn sex
"Cái gì?" Mục Hoan Hoan tức giận nói: "Ai nói?! Ai hẹn pháo? Em rõ ràng hôm nay mới lần đầu tiên..."
Ánh mắt Mục Tuấn Tuấn nhìn về phía Mục Hoan Hoan hơi có điểm đau lòng nhức óc, hắn nói: "Ngươi thật thích cái tên cưỡng..."
Mục Hoan Hoan: "Hửm?"
"... tội phạm?" Mục Tuấn Tuấn nói: "Cái bộ dáng này của ngươi giống như cải trắng nhà ta cực cực khổ khổ nuôi lớn, kết quả bị một con heo rừng hoang dại ăn."
"Hắn không phải tội phạm, hắn đã bị hủy tiền án, chính phủ đều đã phát tiền bồi thường cho hắn, em không cho phép anh lại nói hắn tội phạm." Mục Hoan Hoan biểu tình bao che con cái nói: "Anh còn nói hắn như vậy em liều với anh."
"Không nói thì không nói." Mục Tuấn Tuấn thấy Mục Hoan Hoan có vẻ rất không thoải mái, liền nói: "Ta tuy rằng còn chưa gặp hắn, nhưng mà ấn tượng của ta đối với hắn thật không tốt. Ngươi đây là lần đầu, sao hắn có thể lăn lộn ngươi ác như vậy?"
Nói tới cái này Mục Hoan Hoan chính là một phen chua cay lệ, nàng đưa tay nắm cổ áo Mục Tuấn Tuấn nói: "Không cho phép anh đối hắn ấn tượng không tốt, hắn không có lăn lộn em."
Mục Tuấn Tuấn: "Vậy ngươi..."
Mục Hoan Hoan: "Là em lăn lộn hắn."
Mục Tuấn Tuấn: "..."
Mục Hoan Hoan nói: "Anh ra ngoài trước đi, em muốn tắm."
Mục Tuấn Tuấn đi ra ngoài, Mục Hoan Hoan tắm táp xong, cuối cùng thư thái một chút. Nữ nhân trong tiểu thuyết chủ động đến cửa nhìn có vẻ rất lợi hại, sao mà đến lượt mình thì khó chịu như vậy? Lần sau vẫn là đem quyền chủ động nhường cho Chung Hiểu đi, cái này không tranh với hắn nữa.
Chờ nàng tắm xong thay quần áo khác, Mục ba ba và Mục thái thái đã chuẩn bị ăn điểm tâm. Mục Hoan Hoan đi xuống lầu, Mục thái thái nói: "Con ở nhà sao? Về nhà lúc nào?"
"Tối hôm qua." Mục Hoan Hoan nói.
Mục ba ba nói: "Tối hôm qua chúng ta ở bên ngoài xem ti vi đến mười một giờ cũng không thấy ngươi trở về."
"Con về lúc mười một giờ rưỡi." Mục Hoan Hoan cười khan vịn cái ghế ngồi xuống, sau đó nói: "Bởi vì quá muộn, nên không quấy rầy ba mẹ."
Mục thái thái không nói gì, người một nhà chờ ăn điểm tâm.
Bảo mẫu bưng lên bữa sáng, Mục Hoan Hoan thật có chút đói, ăn thức ăn từng ngụm từng ngụm. Mục ba ba uống một hớp sữa bò, tựa như thuận miệng hỏi, "Mấy ngày nay tại sao không trở về nhà?"
"Ách..." Mục Hoan Hoan nói: "Con trước đó là nhậm chức ở một trường học mà, cho dù muốn từ chức, cũng có chuyện cần xử lý không phải sao."
"Không ra ngoài lêu lổng?" Mục ba ba hai mắt như điện nhìn Mục Hoan Hoan, "Có người nói với ta liên tục nhìn thấy ngươi đêm khuya xuất hiện trong quán bar, còn cùng một đám nam nhân trêu chọc uống rượu với nhau."
"... Ai nói?"
Mục ba ba: "Ngươi nói đi có phải không?"
"Trong này có hiểu lầm." Mục Hoan Hoan nói: "Sự thực không phải như vậy."
Mục ba ba: "Đó là như thế nào?"
Mục Hoan Hoan: "Nói rất dài dòng."
Mục ba ba: "Vậy thì nói tóm tắt."
Mục Tuấn Tuấn chen miệng nói: "Được rồi con nói cho, bởi vì bạn trai Hoan Hoan là chủ quán bar."
"..."
Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh, người một nhà đều bắt đầu nhìn chằm chằm Mục Hoan Hoan, Mục thái thái nín hồi lâu nghẹn ra một câu: "Con không phải luôn luôn thích Triệu Tín sao, nhanh như vậy đã di tình biệt luyến?"
Mục Hoan Hoan: "..."
Mục ba ba liền không vui, nói: "Bà nói cái này làm gì? Chẳng lẽ bà thích Hoan Hoan vẫn luôn nhớ nhung tên Triệu Tín khốn kiếp kia sao?"
Nói xong hắn sờ cằm một cái nói: "Mở quán bar à, nhân phẩm thế nào?"
"Nhân phẩm rất tốt." Mục Hoan Hoan nói: "Trước đó lúc con vẫn là một lão sư nghèo không cơm ăn, hắn thường nấu cho con ăn."
"Con trai biết nấu cơm nha." Mục thái thái nhìn chồng mình nói: "So với ông mạnh hơn nga."
"Mở quán bar thông thường tác phong sinh hoạt đều chẳng ra sao." Mục ba ba bày ra gương mặt nghiêm túc nói: "Hắn bao lớn? Cha mẹ làm gì? Học vấn thế nào? Các ngươi là làm sao nhận thức?"
Mục Hoan Hoan: "Hắn hai mươi, là cô nhi, quen lúc con làm lão sư thuê căn nhà cách nhà hắn không xa. Trình độ học vấn... trung học cơ sở."
"..."
"Ta không đồng ý các ngươi cùng một chỗ!" Mục ba ba giống như con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, "Ngươi làm sao có thể cùng một chỗ với người như vậy? Các ngươi có tiếng nói chung sao? Nghe điều kiện của hắn xem, nhìn đã biết là lưu manh xã hội, ngôn hành cử chỉ cũng không biết là hình dáng gì."
Mục Hoan Hoan nói: "Ba đừng nói hắn như vậy, hắn rất tốt, quán bar cũng là gần đây mới mở, trước đó nghề nghiệp hắn là... nhà văn."
"Nhà văn?" Mục ba ba nói: "Cái gì nhà văn? Viết sách gì cho ta nhìn xem."
Mục Hoan Hoan bịch bịch bịch lên lầu, sau đó cầm một quyển sách mặt bìa rất tinh xảo xuống, Mục thái thái mắt sáng lên, lấy sách tới nói: "Nha, là hắn à, hóa ra tác giả là nam?"
Mục ba ba nói: "Bà biết hắn?"
"Ông quên à? Tối hai ngày trước tôi nằm trên giường đọc sách khóc tơi bời hoa lá, chính là nhìn quyển sách này." Mục thái thái mặt hưng phấn nhìn Mục Hoan Hoan nói: "Tác giả là bạn trai con? Ta còn tưởng là nữ tác giả? Thế nào, có đẹp trai không?"
"Rất tuấn tú." Mục Hoan Hoan nói: "Con lấy hình cho mẹ xem."
"Được nha được nha." Mục thái thái cầm điện thoại di động Mục Hoan Hoan xem hình, mặt si mê nói: "Ai nha, thật là đáng yêu nha, giống như đúc đại đại trong tưởng tượng của ta."
Mục Tuấn Tuấn không nhịn được chen miệng: "Đại đại mẹ tưởng tượng không phải là nữ sao?"
Mục thái thái không để ý tới hắn, nói với Mục Hoan Hoan: "Hắn lúc nào ra sách mới? Ai nha, kêu hắn tới nhà ăn cơm đi, hắn biết nấu cơm hả? Ma ma muốn nếm thử tay nghề hắn một chút."
Mục ba ba giận dữ hét: "Trong cái nhà này ta có còn chút quyền phát biểu nào hay không? Ta có nói muốn gặp hắn sao?"
"Ông làm gì nổi giận a?" Mục thái thái không vui nói: "Còn chưa thấy người ta liền nói người ta không tốt, Hoan Hoan thích hắn mà, chẳng lẽ ông cứ muốn nhét cho Hoan Hoan một người nó không thích?"
Mục ba ba: "Ta không phải là..."
"Đứa nhỏ người ta đã rất đáng thương, cô nhi aiz, từ nhỏ đến lớn ăn nhiều khổ như vậy còn nghĩ phấn đấu gây dựng sự nghiệp, ông còn chưa nói chuyện với hắn câu nào đã muốn phủ định hắn sao?"
Mục ba ba: "Ta không có..."
Mục thái thái nói: "Con cái bao nhiêu nhà đều là bởi vì ba ba cứ muốn bổng đả uyên ương, cuối cùng ép con đi lên tuyệt lộ."
Mục ba ba: "Đừng có nói bậy bạ..."
Mục Hoan Hoan bỗng nhiên nói: "Thế rốt cuộc có gặp hay không?"
"Gặp!"
Đào Nhiên mặc tây trang phẳng phiu ôm lễ vật trong ngực đi theo bên cạnh Mục Hoan Hoan, Mục Hoan Hoan nói: "Anh nhớ chủ yếu nhất là dỗ cho được mẹ em, chỉ cần dỗ được mẹ em, ba em căn bản không cần để ý."
Đào Nhiên nói: "Em khinh thường ba ba như vậy có phải không tốt lắm hay không?"
"Anh nghe em là được."
Mục thái thái đứng ngồi không yên nói: "Ai nha, đại đại sẽ tới, thật hồi hộp a."
Mục Tuấn Tuấn: "Hồi hộp cái gì nha, hắn là bạn trai con gái mẹ, so với con gái mẹ còn nhỏ hơn hai tuổi."
"Phải ha." Mục thái thái nói: "Con gái ta đúng là có bản lãnh, lại có thể cua được cỏ non."
Mục ba ba: "... Có người nói con gái mình như vậy sao?"
"Đinh đông!"
"Tới rồi tới rồi!"
Mở cửa chính là Mục Tuấn Tuấn, Đào Nhiên vừa nhìn thấy hắn liền cười nói: "Vị này là ca ca phải không, rất tuấn tú mà, Hoan Hoan lại dám gạt tôi."
Mục Tuấn Tuấn: "Nó gạt cậu cái gì?"
Đào Nhiên: "Nàng nói anh mặt mũi xấu xí vóc dáng còn lùn, thật là nói càn, rõ ràng rất tuấn tú."
"Mục Hoan Hoan!" Mục Tuấn Tuấn lập tức đắp bả vai Đào Nhiên nói: "Mắt nó có vấn đề, cậu đừng nghe nó nói càn, ánh mắt cậu vẫn là rất tốt..."
Hướng về cha mẹ Mục Hoan Hoan, Đào Nhiên tao nhã lễ phép nói: "Xin chào thúc thúc a di, lễ vật nho nhỏ không đủ để bày tỏ kính ý, mong mọi người chấp nhận."
Mục ba ba đang muốn làm ra vẻ trưởng bối uy nghiêm, Mục thái thái liền xông tới nói: "Ai nha nha, thật là đẹp trai nha. Mục Tuấn Tuấn con nhìn người ta xem, nếu con đẹp trai bằng một nửa hắn ma ma nằm mơ cũng có thể cười tỉnh rồi."
Mục Tuấn Tuấn: "..."
"Đứa trẻ ngoan, mau ngồi xuống, a di rất thích lễ vật con tặng." Mục thái thái càng nhìn Đào Nhiên càng thích, nàng nói: "Hảo hài tử, đã nhiều năm chịu không ít khổ đi?"
"Không sao." Đào Nhiên nói: "Nam nhân chịu khổ một chút là nên."
Nghe lời này Mục ba ba thoáng hài lòng, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy nam nhân thì nên chịu khổ một chút.
Đào Nhiên nói: "Cháu làm không tốt, không xứng với Hoan Hoan, trước khi tới luôn rất hồi hộp."
Mục ba ba liền nói: "Một đại nam nhân hồi hộp cái gì, Hoan Hoan thì làm tốt sao? Rời nhà thiếu chút nữa tự làm mình chết đói."
Mục Hoan Hoan bĩu môi nói: "Nào có ai nói con gái mình như vậy?"
Mục ba ba liền nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Đào Nhiên cũng rất ôn nhu cười nói: "Hoan Hoan rất tốt, cháu nấu cơm cho nàng ăn là được."
Mục thái thái: "Ai zô đừng cười như vậy, trái tim thiếu nữ đều phải bị cười đi ra rồi."
Đào Nhiên tiếp tục cười rất ôn nhu rất ôn nhu, nghe nói rất khó khăn? Rõ ràng rất dễ dàng liền giải quyết xong mà.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top