Chương 114: Hối hận
Tiệm ăn vặt đầu ngõ, sinh ý vẫn hoả bạo như cũ, hai vợ chồng chủ quán bận tối mặt tối mũi nhưng ý cười trên mặt cũng chưa từng biến mất.
Thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi, ông chủ quán bụ bẫm nhìn chiếc siêu xe kia, quay qua nói nhỏ với vợ mình: "Bà nói vị khách kia rốt cuộc có chuyện gì? Đi cái loại xe này, ăn mặc như vậy nhưng tại sao mỗi ngày đều tới chỗ chúng ta ăn cơm? Mấu chốt là cậu ta không ăn hết a!"
Bà chủ quán nhìn liếc qua nam nhân cao lớn soái khí, tây trang phẳng phiu, lắc lắc đầu: "Ai mà biết được? Đầu năm nay, người càng có tiền càng cổ quái."
Nói xong bà lại tiếp tục chuẩn bị đồ ăn đưa đến cho vị khách kia: "Hai bát mì lớn, một phần đồ chiên, một phần bánh hạt điều, hai ly nước ngô."
Mấy món này đều là lần trước Tả Ninh đưa Du Hạo Nam đến đây gọi. Trong nửa tháng này, mỗi ngày Du Hạo Nam đều đến nơi này, mỗi lần gọi đều gọi những món ăn giống nhau.
Uống một ngụm nước ngô, hắn nhịn không được lại mở điện thoại ra.
Weibo mới nhất mà Tả Ninh đăng tải là vào tháng 10, chỉ ngắn ngọn có một câu: "Tiểu thuyết chuẩn bị quay lại thể loại lịch sử, muốn viết về thời đại Chiến quốc, mọi người có đón chờ không?
Hắn còn nhớ rõ khi đó, mỗi ngày hắn đi làm về, cô đều ở biệt thự tra xét tư liệu, nấu cơm cho hắn.
Có một hôm hắn vừa mới bước vào phong khách, cô liền chạy đến ôm lấy hắn làm nũng: "Bộ tiểu thuyết mới của em lấy nguyên hình của anh để miêu tả nam chính được không? Em muốn viết một quân chủ thời Chiến quốc, em cảm thấy cái khí thế vương giả trên người anh rất phù hợp, đương nhiên là không thể viết những thời điểm mà anh ấu trĩ, nếu không sẽ làm rơi ấn tượng a."
Sau đó bởi vì hai từ "Ấu trĩ" cô bị hắn đè lên trên sô pha trừng phạt một hồi cho đến khi cô khóc xin tha.
Chỉ là không nghĩ hai tháng cũng chưa qua, những ngày hạnh phúc như vậy, đã biến thành hồi ức.
Rõ ràng bánh hạt điều rất ngọt nhưng ắn trong miệng lại không có cảm giác gì. Du Hạo Nam buông đũa, lại click mở WeChat.
Tả Ninh cũng không kéo đen hắn, hắn vẫn còn có thể gửi tin nhắn cho cô, ngày nào hắn cũng gửi, nhất nhất biến biến mà xin lỗi, nhất nhất biến biến mà giải thích, cũng nhất nhất biến biến thông báo, chỉ là chưa từng được cô phản hồi.
Bạn bè của cô cũng rất ít, cái nội dung đêm đó cô cố ý chia sẻ cho hắn "Vì anh rửa tay vào bếp" cũng đã sớm bị cô gỡ bỏ.
"Anh có biết, nếu ngày đó tôi kiên trì, cô ấy tuyệt đối sẽ vứt bỏ anh và ở bên tôi không? Là tôi không muốn làm cô ấy khó xử, là tôi hy vọng cô ấy có thể có được niềm vui chân chính. Cô ấy đã nói với tôi, bạn trai đối với cô ấy rất tốt, nhưng anh thì sao? Anh đối với cô ấy thật sự tốt sao?"
Đây là những lời Phương Kinh Luân túm lấy cổ áo Du Hạo Nam mà nói vào nửa tháng trước ở khách sạn sau khi đánh hắn một quyền.
Ngay sau đó, sáu nam nhân tự nhiên tan rã trong không vui, nhưng cuối cùng đều dùng cách của mình tìm kiếm Tả Ninh, nhưng mà không một ai biết cô đã đi nơi nào.
Rời khỏi tiệm ăn vặt, Du Hạo Nam lái xe chạy về công ty. Chuyện cần hắn phải xử lý có rất nhiều, hắn cũng rất vui lòng mà chú tâm vào làm việc, bởi vì chỉ có như vậy, mỗi thời khắc hắn mới không bị sự hối hận với thương nhớ kia tra tấn đến không thở nổi.
Ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại bàn luận công chuyện xong đã là chạng vạng, hắn một mình đi thang cuốn xuống tầng, muốn hóng gió để tỉnh rượu.
Khi đến khu nam trang ở tầng năm, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một kiện áo khoác có chút quen mắt, hắn theo bản năng lao từ thang cuốn xuống, chạy vào cửa hàng đó.
Một nữ nhân trước ngực đeo một cái thẻ ghi "Cửa hàng trưởng" vội vã đi tới, mỉm cười nói: "Tiên sinh, rất xin lỗi, bộ quần áo này đã có khách đặt trước, chắc là do nhân viên cửa hàng sơ sẩy mới đem treo ra ngoài, ngài xem mấy mẫu khác được không?"
Du Hạo Nam vẫn bắt lấy bộ quần áo không chịu bỏ, nỗ lực nhớ lại cuộc trò chuyện video ngày đó của hắn với Tả Ninh.
Hắn nhớ không lầm, Tả Ninh nói phải mua cho hắn, chính là bộ này. Đêm đó sau khi hắn trở về nhà còn hỏi cô vì sao không mua, cô nói không có hàng nhưng đã đưa tiền thế chấp rồi.
Lúc ấy cô cũng đến cửa hàng trong trung tâm thương mại này sao? Thậm chí người đặt trước bộ này cũng là cô? Hắn vội vàng kéo mác quần áo nhìn một chút, đây chính là số đo của hắn.
"Là ai đã đặt bộ quần áo này? Cho tôi xem thông tin một chút."
"Xin lỗi, tiên sinh, đây là quyền riêng tư của khách hàng."
"Tôi chỉ xem một chút, tuyệt đối không làm gì khác."
"Tiên sinh......"
"Vậy tôi đây không xem, cô giúp tôi xác nhận một chút, người đặt có phải tên là Tả Ninh không?"
Đại khái là bị khí thế quyết không bỏ qua của hắn làm kinh hãi, cửa hàng trưởng rốt cuộc cũng thoả hiệp, đi xem xét thông tin một chút, có chút nghi hoặc nhìn hắn: "Tiên sinh, vị khách đặt hàng đúng thật tên là Tả Ninh, sau khi hàng chuyển đến, chúng tôi đã gọi điện cho cô ấy nhưng vẫn không liên lạc được."
Du Hạo Nam gắt gao cầm chặt bộ quần áo trong tay, một lúc sau mới nói: "Bộ quần ái này, tôi muốn."
"Xin lỗi, tiên sinh, Tả Ninh tiểu thư đã giao tiền thế chấp, trừ phi cô ấy cầm biên lai tới lấy hàng, nếu không chúng tôi không thể bán."
Biên lai? Du Hạo Nam căn bản không biết Tả Ninh đem vật kia vứt đến chỗ nào, thậm chí còn không dám khẳng định có còn ở biệt thự hay không, hắn đi đến chỗ nào mà tìm?
"Tả Ninh là bạn gái tôi, quần áo này, là cô ấy mua cho tôi, biên lai...... Bị tôi đánh mất, các người muốn bao nhiêu tiền cũng được, đem nó bán cho tôi."
"Xin lỗi, tiên sinh, cái này không phải vấn đề tiền bạc, cái này liên quan đến danh dự của chúng tôi. Nếu Tả Ninh tiểu thư là bạn gái của ngài, vậy ngài có thể đưa cô ấy cùng đến, chúng tôi đã đăng ký rõ ràng thông tin của cô ấy rồi, chỉ cần cô ấy đưa chứng minh thư ra là có thể nhận."
Đưa Tả Ninh tới? Nếu hắn biết cô ở đâu, nếu hắn nhìn thấy cô, cần gì phải ở đây chấp nhất như vậy với một kiện quần áo?
Thất hồn lạc phách đi ra khỏi cửa hàng, Du Hạo Nam nghe được trong cửa hàng có một nhân viên hướng dẫn nhỏ giọng nói: "Vừa nhìn là biết bạn gái của anh ta không cần anh ta, mới nhớ tới người ta còn mua quần áo cho hắn, đây là điển hình của việc mất đi mới biết quý trọng. Mất công trông anh ta soái như vậy, nói không chừng cũng chỉ là một tên tra nam!"
Mất đi mới biết đến quý trọng.
Du Hạo Nam không nhịn được cười nhẹ một tiếng, người kia thật đúng là chửi rất giỏi.
Buổi tối, trong lúc hắn đang lục tung biệt thự lên tìm biên lai thì có một cuộc điện thoại gọi đến: "Chủ tịch, gần đây có một vị tiên sinh rất chấp nhất, một hai phải mua đống biệt thự hoa sen khê ban, ngài xem....."
"Không phải tôi đã nói mặc kệ là ai trả bao nhiêu tiền cũng không bán hay sao? Đừng tới làm phiền tôi!"
Gắt điện thoại, Du Hạo Nam ngồi trên ghế thở dài một hơi, lại đột nhiên nhớ những điều Văn Khải An nói đêm đó: Nếu cậu thật sự thích cô ấy, vậy hãy hoàn toàn chặt đứt quá khứ, cho cô ấy một sự tôn trọng cơ bản nhất.
Chặt đứt quá khứ......
Dừng một chút, hắn lại cầm điện thoại gọi lại: "Đống biệt thự kia..... Bán đi."
"Vâng, chủ tịch, tôi lập tức đi làm, vừa vặn Cao tiên sinh nói bao nhiêu tiền cũng có thể ra, anh ta là đại minh tinh, có rất nhiều tiền, bán cho anh ta nhất định sẽ không thiệt."
"Minh tinh? Họ Cao?"
"Vâng, tôi nghe Tiểu Trương nói, chính là người đã từ làm đại diện phát ngôn hợp tác với công ty chúng ta Cao Hạ."
"Tại sao lại là anh ta?" Lông mày của Du Hạo Nam nhíu chặt lại, suy tư một lúc lâu mới nói, "Hẹn anh ta đến, chuyện biệt thự, tôi sẽ tự mình nói với anh ta."
Nhìn thấy người ngồi trên ghế, Cao Hạ rõ ràng cũng sửng sốt: "Tại sao lại là anh?"
"Đống biệt thự kia, bảy năm trước tôi đã mua." Du Hạo Nam gắt gao nhìn chằm chằm Cao Hạ, "Sao anh một hai phải mua, kia chẳng qua chỉ là đống biệt thự cũ đã qua tay vài lần, tôi tin anh không phải muốn vào đó ở, nhưng nếu là vì đầu tư, anh đưa giá cao cũng đã mất đi ý nghĩa."
"Bảy năm trước? Anh mua?" Khuôn mặt Cao Hạ lộ vẻ nghi ngờ, "Khi đó anh, vì sao lại mua? Có liên quan đến Tả Ninh không? Hai người...... Sớm như vậy đã quen biết sao?"
Cả người Du Hạo Nam run lên: "Anh mua biệt thự, có liên quan đến Tả Ninh? Vậy cô ấy....... Đống biệt thự kia......."
"Đây là chỗ trước kia cô ấy đã ở cùng với ba mẹ nuôi, những năm gần đây cô ấy vẫn luôn tích góp tiền, chính là muốn mua đống biệt thự kia."
"Cư nhiên...... Là cô ấy...... Tại sao..... Tại sao lại là cô ấy? Rõ ràng..... Tôi thật sự quá tra...... Tại sao..... Tả Ninh..... Vẫn luôn là Tả Ninh...."
Toàn bộ cơ thể Du Hạo Nam trượt xuống mặt đất, khuôn mặt xám như tro tàn.
Editor: sacnu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top