Chương 6

Theo lời của Diệp Hân Đường, tầng nơi Giang Úc Bạch ở đã bị nhân viên an ninh bao vây.

Tôi phải đợi trong thang máy. Trên weibo của Diệp Hân Đường đã cập nhật rất nhiều ảnh phong cảnh.

Rất nhiều fans ở dưới đang chờ cô phát đường. Không ít người suy đoán rằng Giang Úc Bạch đang cùng cô đi ngắm cảnh sông nước.

Còn tôi thì đứng chờ từ sáng cho đến đêm khuya. Đúng lúc tôi nghĩ anh ấy sẽ không quay lại. Thang máy đột nhiên mở ra. Giang Úc Bạch đứng ở cửa.

Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, một mùi rượu thoang thoảng bay tới.

Anh không nói gì, trầm mặc mà bước vào, tựa lưng vào bức tường cách tôi không xa, khuôn mặt anh như càng được khắc họa rõ ràng dưới ánh đèn trên cao.

Thang máy bắt đầu di chuyển lên phía trên một cách chậm rãi. Cứ thế sự im lặng bao trùm trong thang máy.

Tôi nuốt khan.

"Giang Úc Bạch, tối nay chúng ta đã hẹn rồi."

"Chỉ cần cho tôi vài phút thôi, tôi sẽ nhanh chóng- -"

Đột nhiên một bàn tay to lớn vòng qua cổ tôi, đẩy tôi vào tường, bức tường lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.

Hơi thở nóng hổi phả xuống.

"Sao cô vẫn tới?"

Anh đủ cao để che mất ánh đèn thang máy, vừa vặn đem tôi bao phủ trong bóng tối, cảm giác thật áp bức.

Tôi nắm lấy cổ tay anh, sợ bị nhìn thấy, giọng nói có chút vội.

"Tôi muốn nhận tiền thưởng cuối năm, tôi muốn kiếm tiền."

"Kiếm tiền?"

Giang Úc Bạch tựa hồ nghe được cái gì buồn cười, hai tay run rẩy.

"Thiếu tiền mua sữa bột à?"

"Cái tên Triệu Hiên kia thật vô dụng, nửa đêm còn cần cô đi cầu xin bạn học cũ."

Tôi trầm mặc một lát.

"Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh."

"Phải không?"

Anh lấy từ trong túi ra một nắm thẻ ngân hàng đưa cho tôi.

"Hạ Thanh Lê, cầu xin tôi."

"Anh uống say rồi."

Giang Úc Bạch tiếp tục nói.

"Không đủ sao? Tôi còn có giấy chứng nhận bất động sản, em muốn bao nhiêu? Hay là muốn cả hai?"

Thấy tôi im lặng, anh đột nhiên cởi cúc áo.

"Em còn muốn tôi không?"

"Chỉ cần em yêu cầu, tôi đều cho em."

Đúng lúc điện thoại reo vào thời điểm không thích hợp.

Tôi đang định chạm vào điện thoại thì anh đã giật lấy nó từ tay tôi.

Anh nheo mắt, nhìn thấy tên Triệu Hiên, như bị kích thích bởi điều gì đó, anh ấn nút kết nối rồi đột nhiên cúi đầu hôn tôi.

Mùi rượu nồng nặc trong khoang miệng.

Tôi giật mình, kịch liệt giãy giụa.

Anh lại dùng lực mạnh ôm lấy mặt tôi, nhiệt độ cơ thể nóng rực từ ngực anh truyền đến lòng bàn tay tôi, cảm nhận được tim anh đập rất nhanh.

"Giang Úc Bạch, anh điên rồi!"

Anh làm lem son môi của tôi, cũng làm nhăn luôn cả váy.

Đáy mắt anh lóe lên sự khao khát điên cuồng. Giọng nói anh trầm thấp, khàn khàn.

"Thanh Lê, Lê Lê."

"Ly dị anh ta đi... ở lại với tôi."

"Tôi... sẽ đối tốt với em và đứa trẻ."

"Tôi thề."

Tôi thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nói không kịp thở.

"Tôi, tôi độc thân - ưm..."

Lời còn chưa dứt, tôi lại một lần nữa đón nhận nụ hôn nồng cháy như vũ bão của anh.

Yêu thầm một người thật nhiều năm, đột nhiên nhiều năm sau, một ngày nào đó họ lại xuất hiện, dùng mọi thủ đoạn của mình rồi tới dụ dỗ bạn.

Thật sự rất khó để cưỡng lại.

Đêm nay tôi lại mơ về tuổi trẻ của mình.

Tôi ôm lấy thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, cười nói.

"Này, Giang Úc Bạch, sau trận đấu, cùng tôi đi xem phim đi."

Giang Úc Bạch mím môi, lỗ tai hồng lên, ngữ khí lạnh lùng.

"Thầy giáo không cho phép nam nữ quá gần."

"Chỉ là xem phim thôi! Thật đấy! Cậu tin tôi đi!"

Lúc ấy Hạ Thanh Lê là một người thành tích ưu tú và tràn đầy tự tin.

Nếu thích ai đó, thì liền dám thể hiện tình yêu của mình một cách công khai.

Ngày hôm đó, tôi hôn Giang Úc Bạch ở rạp chiếu phim.

Giống như đêm nay anh ấy đã hôn tôi vậy.

Trái tim vốn đã đông cứng từ lâu đã nay lại cứ như thế bị anh đốt cháy.

Không ngừng quay cuồng.

Không ngừng va chạm.

Một đêm không rời.

Khi tôi tỉnh dậy, một nửa số lá còn lại ngoài cửa sổ bướng bỉnh phát ra âm thanh trên kính.

Giang Úc Bạch đã không còn ở đây nữa.

Tôi có chút bàng hoàng.

Đắp chăn, ngồi thẫn thờ trước ghế sofa.

Một hồi lâu mới nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra cái gì.

Lúc ấy, anh không ngừng gọi tôi là "Học sinh giỏi."

Kêu tên của tôi. Nhưng tôi đã lừa dối anh ấy.

Tôi từ từ che mặt lại. Nếu anh ấy biết tôi không học đại học Thâm Quyến mà đã bỏ học từ cấp 3, liệu anh ấy có còn thích tôi không?

------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top