Chương 1
Diêm Hiệp lần thứ 1001 trong lòng quyết định cùng Thời Dịch chia tay.
Còn tại sao lại đến một nghìn lần.... Chủ yếu là do cậu sợ, không dám nói.
Lại nói, Thời Dịch người này tuy rằng tính tình có lạnh lùng, nhưng lại làm cho người ta nhìn vào đều sợ hãi.
Không chỉ làm người khác sợ hãi, hắn cũng rất khó thân cận, nhưng lại rất đẹp.
Thời Dịch dung mạo rất tuấn tú, mấy năm trước thời còn đi học rất nhiều người chú ý hắn. Lúc ấy đang tập huấn, tất cả mọi người đều phơi nắng đến đen thui, chỉ có Thời Dịch, cả người đều trắng giống như ánh sáng giữa tối đêm. Nói hắn giống như ánh sáng cũng không phải quá.
Người đẹp trai cao gầy không chỉ chiếu sáng tâm của tất cả bạn nữ, cũng trực tiếp chiếu vào tâm Diêm Hiệp, là một người gay, làm dưới háng hai lượng thịt kia nổi lên phản ứng xấu hổ.
Tiểu tử này đúng là cực phẩm!
Diêm Hiệp thừa dịp nghỉ trưa nhàn hạ, liền đánh giá bạn học mới. Thời Dịch thân hình thon dài, khi xếp hàng đứng tại mấy vị trí, chỉnh tề nghiêm túc không thể nào làm Diêm Hiệp dễ dàng nhìn tới.
Khuỷu tay chống lên đầu gối ngồi ở dưới gốc cây, trắng nõn dường như khác biệt với mọi người, lông mi mảnh dài rũ xuống.
Quân phục mặc trên người khác đều là nhăn nhúm, nhưng mặc ở trên người hắn liền hoàn toàn không như vậy. Hắn mặc quân phục cả người đều đẹp, nghiêm trang, dưới vành nón lộ ra gương mặt xinh đẹp, nhìn vào có điểm dụ hoặc ý vị.
Hắn tháo mũ xuống, phẩy phẩy quạt lên, lập tức có bạn học nữ cầm quạt nhỏ đi lên làm quen, hắn qua loa mỉm cười có lệ, thuần thục dăm ba câu liền đem người đuổi đi.
Diêm Hiệp xung phong nhận việc giúp lớp trưởng cùng nhau phát nước, phát được mấy chai liền phát tới Thời Dịch
Thời Dịch nhận lấy chai nước liền uống ngụm to, nuốt không kịp tràn ra ngoài chảy xuống cái cổ thon dài và xương quai xanh, cuối cùng hoàn toàn đi vào cổ áo.
Diêm Hiệp vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Thời Dịch uống xong, thấy bạn học đưa nước vẫn đang đứng trước mặt mình, lại còn nhìn chằm chằm, loại ánh mắt này hắn cũng còn xa lạ gì, liền không nóng không lạnh hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Diêm Hiệp da dày thật sự, mặt không đỏ tim không đập lại đưa thêm một chai nước: "Thấy cậu uống đến gấp, hẳn là rất khát liền thấy thêm một chai nữa đi"
Thời Dịch nhìn nhìn cậu giống như người buôn bán giới thiệu sản phẩm, nhướng mày nhìn về phía cậu, khẽ cười một chút.
Diêm Hiệp mặc kệ hắn đang cười cái gì, trong lòng cậu tim đập 'bịch bịch bịch', là một người nhan cẩu, nháy mắt liền trầm luân.
Diêm Hiệp là một người mặt dày tự mình nói: "Hắn đang cười với mình" "Hắn có hảo cảm với mình"
Thế là cậu bắt đầu kiếp sống làm chó liếm.
Tục ngữ thường nói 'liệt nữ sợ triền lang' (ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám), huống chi Thời Dịch cũng không phải liệt nữ, cùng lắm giống bạch phú mỹ.
Thời Dịch là cái song tính luyến (thích nam và nữ). Bởi vì dung mạo mà không ít nam nữ đến tiếp cận làm quen, nhưng thái độ của hắn trước sau như một: ôn hoà, xa cách, không muốn đắc tội với người khác cũng không muốn đáp lại, làm đối phương biết khó mà lui.
Nhưng Diêm Hiệp là người cố chấp đầu tiên mà hắn gặp được, cậu ta thế mà bất chấp làm chó liếm, bám riết không tha theo đuổi Thời Dịch hơn một năm trời, đúng là chó liếm cao cấp.
Bạn cùng phòng biết được sự việc kinh ngạc cảm thán: Đây là sức mạnh của chó liếm sao? Liếm thật dai dẳng, mặt dày, lại liếm đến giáo thảo đồng ý luôn!
Diêm Hiệp mặc kệ bạn cùng phòng nghĩ gì, ăn mặc tuấn tú đi hẹn hò.
Hẹn hò tới bây giờ, nếu thời gian có thể quay lại, Diêm Hiệp chỉ muốn quay lại thời điểm ba năm trước đây, hung hăng tát chính mình thật mạnh năm đó bắt đầu làm chó liếm.
Cho mày tiện! Không có việc gì lại đi trêu chọc biến thái! Hiện tại hối hận cũng không còn kịp!
Đánh chết Diêm Hiệp đều không thể tưởng được: nhìn Thời Dịch là mỹ nhân sạch sẽ, ở trên giường lại là tên biến thái chết tiệt!
Lần đầu bọn họ lên giường với nhau đối với Diêm Hiệp là cơn ác mộng.
Truyện chỉ đăng trên app TYT và Wattpad này, còn lại đều là reup
Diêm Hiệp tự nhận tuy rằng mình không cao bằng Thời Dịch, nhưng ít ra cậu mày rậm mắt to, gương mặt đoan chính, màu da hơi đen, cậu cảm thấy mình còn đàn ông hơn so với tên gà bệnh Thời Dịch kia! Trước kia cậu làm tình đều làm cho những tao 0 chết đi sống lại kêu "Anh trai" "Chồng".
Nhưng không nghĩ tới tên Thời Dịch này lại không làm theo kịch bản, không ngoan ngoãn nằm sấp xuống làm 0, mà lại đem cậu đè xuống giường không chút lưu tình đụ lên....
Bình thường Diêm Hiệp có thể nhịn đôi chút, nhưng ai biết tiểu tử này nhìn băng thanh ngọc khiết, lúc lên giường lại là tên biến thái! Làm cậu không muốn nhớ lại những chuyện này.
Diêm Hiệp bị đối tượng đùa bỡn, bị làm một phen, lúc sau không nhịn được nữa uyển chuyển đưa ra kiến nghị muốn tách ra
Thời Dịch mặt ngay tức khắc trầm xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thời điểm cậu theo đuổi tôi cũng không dùng thái độ này, không phải nói thích tôi sao? Thích của cậu liền rẻ rúng như thế?"
Diêm Hiệp biện minh nói: “Ai biết anh lại thích như thế……”
Những lời kháng nghị của cậu thực mau bị Thời Dịch chặn lại, bên dưới càng thêm ra sức đâm vào.
Từ đó về sau, Diêm Hiệp vì bảo vệ mình, đành phải nhẫn nhịn, đem hai chữ 'chia tay' nói thầm trong lòng.
Hôm nay, cậu theo thường lệ ngồi ở tiệm thức ăn nhanh, uống một ly trà sữa mười đồng tiền cọ wifi lên mạng hỏi nhân sinh.
Người phục vụ đi qua đi lại liếc nhìn cậu, làm cậu tức giận gan trở nên lớn, đột ngột đập một cái trên bàn đứng dậy: Hôm nay! Liền hôm nay! Cậu nhất định phải chia tay tên biến thái Thời Dịch kia!
Cậu cầm lấy di động, chuẩn bị gọi điện thoại, nghĩ nghĩ, vẫn là gửi tin nhắn đi, lại nghĩ nghĩ…… Hay là viết thư? Gửi qua bưu điện đưa Thời Dịch, càng có hình thức. Tuyệt đối không phải do cậu không dám đối mặt nói, mà là sợ Thời Dịch không chấp nhận được sự thật, đây là nghĩ cho hắn.
Diêm Hiệp mở ra giao diện bắt đầu lựa chọn giấy viết thư. Lúc này, điện thoại gọi tới hiện tên Thời Dịch làm cậu sợ tới mức run tay, thiếu chút nữa là làm rơi điện thoại, tay chân vội vàng bắt máy: "Alo?"
Nhưng bên kia truyền đến không phải giọng nói của Thời Dịch: " Chào ngài, xin hỏi ngài là bạn của Thời Dịch tiên sinh sao? Thời Dịch tiên sinh xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại đang ở……”
Diêm Hiệp vội vàng tới bệnh viện, nhìn đến Thời Dịch ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, giống như không có vấn đề gì lo ngại, nhưng lời nói tiếp theo của bác sĩ làm cậu choáng váng
"Bác sĩ nói cái gì? Mất trí nhớ?" Diêm Hiệp khiếp sợ với thời đại phát triển, tai nạn xe cộ liền mất trí nhớ? Giống với tiểu thuyết viết đi, cái cốt truyện rác rưởi gì đó?
Bác sĩ lại nghiêm túc giải thích một lần, một đống từ ngữ chuyên ngành làm đầu óc Diêm Hiệp càng thêm mơ hồ.
Chờ đến bác sĩ hộ sĩ đều rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diêm Hiệp và Thời Dịch, hai người đều mờ mịt nhìn nhau
Diêm Hiệp xấu hổ đánh vỡ không khí trầm mặc: “Cái kia, cậu còn nhớ tôi không?"
Thời Dịch thành thật lắc đầu: "Cậu nhìn không giống người thân của tôi"
Diêm Hiệp nói: “Tôi là bạn học của cậu"
"Chỉ là bạn học?" Thời Dịch muốn hỏi: "Vậy tại sao bệnh viện lại liên hệ với cậu?"
"Lúc trước cậu có nói, người nhà của cậu đều ở nước ngoài, chắc là liên lạc không được?" Diêm Hiệp nghĩ nghĩ: "Chắc cũng do thường ngày chúng ta liên lạc nhiều"
"Bạn bè?" Thời Dịch có chút kinh ngạc, ở trong tiềm thức chính mình sẽ không có người bạn thân nào: "Quan hệ của chúng ta rất tốt?"
“Ách, kỳ thật chúng ta……” Diêm Hiệp vừa định đem tất cả nói hết ra, bỗng nhiên nghĩ đến: Thời Dịch hiện tại không nhớ rõ bọn họ kết giao, vậy cậu chỉ cần giả vờ như mình chỉ là bạn học quan hệ bình thường, này còn không phải là thuận lý thành chương “Chia tay” sao?
Cậu lập tức nói lại: Chúng ta là bạn cùng phòng!”
“Phải không?”
Bọn họ xác thật là cùng khoa, cũng ở cùng nhau, Diêm Hiệp nói được không ít chi tiết, Thời Dịch cũng không có hoài nghi.
Hộ sĩ thúc giục Diêm Hiệp đi thanh toán tiền viện phí, người bệnh ngoại thương không nghiêm trọng, nhưng vẫn cần quan sát một ngày, mai là có thể xuất viện, còn việc mất trí nhớ thì không biết lúc nào có thể nhớ lại.
Diêm Hiệp trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên có cảm giác gì với việc mất trí nhớ của Thời Dịch, cho dù trong lòng nghĩ tới một ngàn một vạn lần chia tay, cũng không đại biểu cậu thật sự muốn đối phương quên mất mình.
Trở lại phòng bệnh, Thời Dịch quay đầu nhìn cậu, mỉm cười nói lời cảm tạ: “Thật là phiền toái bạn học, tớ cảm giác mình rất thân cận với cậu, chúng ta quan hệ hẳn là rất tốt?"
Bộ dạng ôn hoà điềm đạm, làm Diêm Hiệp chợt nhớ lại lúc ban đầu mình động tâm
Thời Dịch hiện tại đã quên hết mọi chuyện, vậy không phải cậu có thể làm chủ.
Lần trước là do hắn quá hung ác, làm cậu thoái lui, nhượng bộ.
Lần này, Thời Dịch đang mất trí nhớ giống như một con thỏ, chính mình nói cái gì hắn đều tin, chính là một bộ dạng bị mình dạy dỗ, việc chia tay giống như không cần thiết.
Diêm Hiệp liếm liếm môi, gan lớn nói: "Đúng là rất tốt, kỳ thật chúng ta không chỉ là bạn cùng phòng……”
Cuối cùng, lại tìm đường chết nói ra câu kia làm cậu sau này hối hận không thôi: “Chúng ta kết giao đã ba năm, cậu là vợ của tôi"
Câu 'Vợ của tôi' quả nhiên làm Thời Dịch kinh sợ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ kinh ngạc nhìn cậu.
Diêm Hiệp thấy hắn không tin, đơn giản ở sau cổ trực tiếp hôn lên.
Hôn như vậy đối với Diêm Hiệp không xa lạ gì, không phải bọn họ không hôn môi, mà là do Thời Dịch mỗi lần hôn môi đều mang vẻ chiếm hữu, giống như muốn cắt nuốt đầu lưỡi và không khí của cậu.
Nếu không phải cùng Thời Dịch kết giao, loại thân mật này làm Diêm Hiệp rất khó tưởng tượng, ngày thường nhìn Thời Dịch ôn hòa xa cách, cư nhiên lại nhiệt tình như thế.
Vừa đọc vừa edit, nên sẽ có lỗi sai, truyện chưa beta, mọi người đọc thấy lỗi nào nói, em sửa lại. Tks!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top