🌼 Tuyến 17: Cuối cùng của cuối cùng
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
T17:
Nhìn thấy sự thay đổi của bản thân, phản ứng của Giang Cố bình tĩnh hơn cậu tưởng, thậm chí cậu còn có cảm giác cuối cùng mọi chuyện cũng đã được định đoạt.
Cậu không hề sợ hãi trước sự biến mất của mình, rời khỏi nơi này, cậu cũng chỉ là quay về bên cạnh Tư Hành của tương lai mà thôi. Nhưng Tư Hành mười tám tuổi thì phải làm sao đây? Liệu anh có còn nhớ cậu không, hay rồi cũng quên mất cậu?
Nhận ra người trong lòng đang mất tập trung, Tư Hành khẽ cắn nhẹ lên môi cậu: "Như này cũng có thể phân tâm à?"
Giang Cố vòng tay ôm lấy cổ anh, còn tiện thể vuốt nhẹ mái tóc sau gáy, cười nói: "Còn nhớ ngày quan trọng mà em đã bảo anh không?"
Tư Hành: "Ngày 21 tháng 4 năm 2017, sao vậy?"
Giang Cố: "Anh nhất định phải nhớ kỹ, ngày hôm đó anh phải giữ chú dì ở nhà, nhất định không được đi đâu cả. Còn nữa..."
Cảm giác bất an bất chợt ập đến, Tư Hành siết chặt vòng tay ôm lấy eo cậu, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn: "Còn gì nữa?"
Giang Cố nghịch lọn tóc trước trán anh, dịu dàng nói: "Còn có, em đã nói cả đời là thật lòng, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau rất lâu rất lâu, nếu một ngày nào đó em biến mất, đừng sợ, cũng đừng đi tìm em, đến thời điểm, em sẽ quay về."
Sắc mặt Tư Hành hoàn toàn căng thẳng: "Có ý gì? Cái gì gọi là một ngày nào đó em biến mất? Có phải mẹ em biết quan hệ của chúng ta rồi không, Giang Cố, em đừng nghĩ một mình gánh vác, chúng ta cùng nhau đối mặt có được không, nếu mẹ em không cho em ở lại, anh cùng em ra nước ngoài, bất kể thế nào, chúng ta luôn có thể ở bên nhau."
Giang Cố nâng mặt anh lên, cười hôn nhẹ một cái: "Không liên quan đến người khác, Tư Hành, em đã từng nói với anh chưa, em yêu anh, anh của hiện tại, anh của tương lai."
Tư Hành ôm người thật chặt, như thể chỉ cần nới lỏng một chút, người trong lòng sẽ tan biến mất. Nỗi hoảng loạn dâng lên trong anh, dự cảm chẳng lành trong suốt thời gian qua dường như đang trở thành sự thật, nhưng anh chẳng biết gì cả, dù có hỏi, Giang Cố cũng không nói.
Giang Cố vỗ vỗ vai anh: "Được rồi, chúng ta đã hôn nhau ở nơi cao nhất, cả đời này sẽ không chia lìa."
Thế nhưng Tư Hành chỉ im lặng nhìn cậu, không nói lời nào. Anh không hiểu, có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ, bố mẹ Giang Cố không đồng ý, nhưng bố mẹ anh lại ủng hộ, cho dù bản thân họ không thể giải quyết được, vậy thì giao cho bố mẹ giải quyết, trời sập xuống cũng sẽ có người chống đỡ.
Rõ ràng Giang Cố không định tiếp tục chủ đề này, bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng không thể kiểm soát hay tìm ra cách giải quyết, chi bằng nhân lúc còn thời gian làm những điều cậu muốn nhưng trước đây chưa có cơ hội thực hiện.
Giang Cố nhìn thời gian hỏi: "Tối nay chúng ta không về nhà được không?"
Tư Hành: "Được, anh đã xin nghỉ ngày mai rồi, hôm nay em muốn làm gì cũng được, còn muốn đi đâu nữa?"
Giang Cố chỉ nhìn anh cười.
Sau khi xuống khỏi vòng đu quay, cậu kéo Tư Hành rời khỏi khu vui chơi, ước lượng số tiền trong thẻ, sau đó nắm tay anh đi thuê phòng.
Cậu chọn một căn phòng chủ đề sang trọng, với bồn tắm rộng gần cửa sổ sát đất, chiếc giường nước hai mét, và đủ loại đạo cụ mà không tiện nói ra.
Một người vừa mới mất đi nụ hôn đầu như Tư Hành làm sao từng thấy cảnh tượng này. Anh vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng thực tế lại không biết phải đặt tay chân ở đâu.
Giang Cố cũng là lần đầu tiên đến nơi này, cậu tò mò sờ đông chạm tây, sau đó phấn khích nhảy phắt lên giường nước, âm thanh bì bõm vang lên trong căn phòng ngập ánh đèn hồng dịu dàng và mùi hoa hồng, khiến người ta càng thêm khô cổ khát nước.
Giang Cố nằm nghiêng trên giường vỗ vỗ: "Tư Hành, mau đến thử xem, chiếc giường này thú vị thật đó ha ha ha ha ha."
Tư Hành khẽ ho một tiếng: "Cái giường này mềm quá, ngủ sẽ không thoải mái. Em mà ngủ ở đây cả đêm, ngày mai chắc chắn sẽ đau lưng đấy."
Giang Cố "hừ hừ" lăn một vòng trên giường, nghĩ bụng: đã đến đây rồi thì ai còn ngủ nữa chứ, nhưng nhìn Tư Hành hoàn toàn không có kinh nghiệm, tai đã đỏ đến mức sắp chảy máu, Giang Cố cười hì hì bò dậy: "Đi tắm thôi, bồn tắm to thế này, chúng ta có thể ngâm mình chung."
Tư Hành cảm thấy không thể như vậy, anh nghĩ ít nhất cũng nên đợi đến khi cả hai vào đại học. Nhưng rồi anh bị Giang Cố đẩy vào bồn tắm đầy bọt, khi nước ấm bao phủ lấy người anh, thì lời chưa kịp nói ra đã bị chặn lại hoàn toàn.
Ngoài cửa sổ sát đất, không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng lẫn trong gió lạnh mùa đông, điểm xuyết trên bầu trời rực rỡ ánh đèn.
Xe cộ trên đường ngày càng ít, chỉ còn lại những dãy đèn đường kéo dài bất tận, soi sáng lối về nhà của người qua kẻ lại.
Sàn bên cạnh bồn tắm ướt đẫm, vài cánh hoa hồng đỏ thắm nổi lềnh bềnh trên mặt nước, phản chiếu ánh sáng hắt vào từ bên ngoài.
Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở khẽ khàng, lẫn khuất trong không khí. Nhưng khi lắng nghe thật kỹ, tất cả lại chỉ còn sự yên tĩnh.
Khi trời hửng sáng, nhìn người đang say ngủ bên cạnh, Giang Cố không nhịn được đưa tay chạm vào anh, nhưng bàn tay cậu lại càng trở nên trong suốt hơn.
Giang Cố cũng không sợ hãi, chỉ là rúc vào trong lòng Tư Hành, người đang ngủ say gần như theo bản năng ôm chặt lấy cậu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ hai cái lên lưng như đang trấn an, nhưng rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Giang Cố ôm lấy Tư Hành, khẽ hôn lên tai anh: "Đừng quên nhé, ngày 21 tháng 4, còn nữa, em đợi anh ở tương lai."
***
Trời sáng rõ, Tư Hành tỉnh giấc, cả người có chút nhức mỏi. Khi anh vừa ngồi dậy, chiếc giường nước dưới thân cũng khẽ rung động.
Nhìn căn phòng tràn ngập không khí chủ đề này, trong mắt Tư Hành có chút nghi hoặc. Sao anh lại ở đây? Còn về chuyện đau lưng mỏi gối trên người, chắc là do nằm trên chiếc giường nước này mà ra.
Anh vén chăn, bước xuống giường, ở phía sau lưng mà Tư Hành không nhìn thấy, từng vết cào chi chít đang dần dần lành lại, anh nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc từng cái một, sau khi xác định trong phòng không còn bỏ sót gì, lúc này Tư Hành mới mở cửa xuống lầu.
Lúc làm thủ tục trả phòng, dường như có điều gì thôi thúc, anh hỏi: "Xin hỏi, ai là người đặt phòng vậy?"
Nhân viên nhìn một chút, nói: "Là số chứng minh thư của anh thuê."
Tư Hành nghe vậy, khẽ gật đầu rồi xoay người rời khỏi khách sạn.
Trở về nhà với vẻ mặt đầy khó hiểu, phát hiện ba mẹ đều không có ở nhà, Tư Hành lên lầu, định về phòng lấy quần áo đi tắm. Dù đã trễ, nhưng nếu đến trường bây giờ vẫn có thể kịp học nửa ngày.
Chỉ là vừa về đến phòng, nhìn thấy trên bàn học của mình có đặt một quả táo đỏ, khoảnh khắc đó tim Tư Hành như bị thứ gì đó bóp nghẹt, dâng lên một cơn đau nhói dày đặc.
Anh không biết nỗi đau này đến từ đâu, cũng chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy quả táo ấy lại cảm thấy buồn bã như vậy. Anh chỉ có cảm giác như bản thân đã quên mất điều gì đó, nhưng dù cố thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Cầm quả táo không biết ai đã đặt ở đây, Tư Hành muộn màng cảm thấy trong phòng có chút trống trải đến lạ, trống đến mức tựa như trái tim anh cũng thiếu mất một mảnh, để mặc từng cơn gió lùa qua.
Một giọt nước mắt rơi xuống quả táo trong tay anh, lúc này Tư Hành mới phát hiện mình đang khóc. Đưa tay chạm vào vệt nước nơi gò má, khuôn mặt anh đầy bối rối - anh thậm chí còn không biết vì sao mình lại khóc.
***
Trở lại trường học, Đường Minh vẫn là bộ dạng ngủ không đủ giấc đó, vừa dịch ghế nhường lối cho anh, vừa ngáp dài: "Không phải mẹ cậu đã xin nghỉ một ngày cho cậu để đón Giáng sinh sao, sao lại chạy đến rồi?"
Tư Hành lật sách giáo khoa: "Giáng sinh có gì hay mà đón, chán chết đi được."
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Tống Thư phát bài kiểm tra hóa học rồi trở lại chỗ ngồi.
Tư Hành nhìn chỗ trống bên cạnh hắn, tim lại bắt đầu đau nhói: "Bạn cùng bàn của cậu đâu?"
Tống Thư nhìn anh đầy khó hiểu: "Tôi đâu có bạn cùng bàn, chỗ này vẫn luôn trống mà?"
Đường Minh không nhịn được lại ngáp một cái, nhìn về phía Tư Hành: "Cậu ngủ đến lú lẫn rồi à?"
Tư Hành không trả lời. Anh nhớ rõ ở chỗ đó phải có người, một người mà chỉ cần anh ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy.
Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách bình lặng. Tháng mười hai qua đi, bước vào tháng một, tháng hai, học sinh sắp thi đại học có một cái Tết ngắn ngủi rồi lại trở lại trường học.
Không khí học tập trong lớp ngày càng căng thẳng, ngay cả Tư Hành cũng trở nên nghiêm túc hơn, không còn dáng vẻ lơ đễnh trước đây nữa.
Thấy anh như vậy, Đường Minh nhỏ giọng nói: "Cậu cũng căng thẳng vì kỳ thi đại học à? Đề thi đại học năm ngoái cậu cũng có thể thi được hơn bảy trăm điểm, cậu nghiêm túc như vậy, tôi sợ đó."
Tư Hành cười cười: "Sắp thi rồi, chẳng lẽ không nên nghiêm túc sao?"
Đường Minh: "Nhưng cũng phải xem là ai chứ! Cậu cứ nhắm mắt cũng có thể đỗ vào mấy trường top đầu."
Tư Hành: "Thi đại học không khó, tôi muốn thử giành thủ khoa."
Đường Minh "a" một tiếng: "Vậy à, vậy thì đúng là nên nghiêm túc một chút, nhưng sao tự nhiên cậu lại muốn giành thủ khoa? Thấy chán nên muốn lập thành tích à?"
Tư Hành chỉ cười mà không nói gì. Anh chỉ có một cảm giác - mình nhất định phải giành được vị trí đó.
Năm ấy, anh thực sự đạt được thành tích mong muốn, trở thành thủ khoa khối tự nhiên. Cái tên Tư Hành được báo chí đưa tin rầm rộ một thời gian rồi dần lắng xuống, cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra theo đúng quỹ đạo.
Bước vào đại học, nhờ ánh hào quang thủ khoa cùng ngoại hình xuất sắc, anh nhanh chóng trở thành nhân vật nổi bật trong trường.
Có không ít người tỏ tình với anh, chỉ tính số thư tình nhét vào khe cửa ký túc xá cũng đếm không xuể. Trong số những nam nữ này cũng không thiếu những người cực kỳ ưu tú, nhưng Tư Hành vẫn chẳng động lòng. Trong mắt anh, chỉ có bài vở và sự nghiệp.
Nhìn những lá thư tình bị từ chối đó, Đường Minh nằm trên giường của Tư Hành, vừa phe phẩy quạt vừa lười nhác nói: "Người ta là đại mỹ nhân thực thụ đó, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn học thức có học thức, nghe nói điều kiện gia đình cũng không tệ, vậy mà cậu vẫn không để mắt đến, sau này cậu muốn tìm người như thế nào?"
Tư Hành ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thoáng trầm mặc. Anh không biết mình muốn tìm một người như thế nào, anh chỉ biết rằng, khi người ấy xuất hiện, anh sẽ nhận ra ngay. Trước đó, dù có người ưu tú đến đâu, anh cũng không muốn thỏa hiệp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, công ty do anh sáng lập ngày càng phát triển, từ một văn phòng nhỏ dần mở rộng đến hai tầng tòa nhà.
Hôm đó trên đường về nhà, Tư Hành gặp tắc đường, tài xế lái xe chậm rãi nhích từng chút về phía trước, Tư Hành ôm máy tính xử lý tài liệu, Cảm thấy mỏi mắt, anh ngẩng đầu xoa mi tâm, nhân tiện nhìn ra ngoài cửa sổ để thư giãn một chút.
Chính khoảnh khắc ấy, anh trông thấy người đang đứng bên kệ sách trong tiệm sách ven đường, chăm chú cúi đầu đọc.
Trái tim Tư Hành trong một giây ngắn ngủi, như bị thứ gì đó giáng xuống thật mạnh. Tất cả những năm tháng không chấp nhận thỏa hiệp, tất cả những ngày dài đợi chờ - hóa ra, chỉ để dành cho khoảnh khắc này đây.
***
Lần nữa mở mắt ra, cậu nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình. Một bên giường vẫn còn vương chút hơi ấm, chăn nệm hơi lún xuống, như thể vẫn còn có ai đó nằm bên cạnh. Giang Cố đưa tay sờ thử, liền chạm phải một cục bông mềm mại, cậu không nhịn được mà xoa nhẹ vài cái. Nhóc Guli dụi vào người cậu, lười biếng vươn vai, sau đó lại lật người tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Bên còn lại của Giang Cố, là Tư Hành đã lâu không gặp, trưởng thành, chín chắn.
Rõ ràng trước khi ngủ, nằm cạnh cậu vẫn là Tư Hành hồi còn học cấp ba. Vậy mà chỉ chớp mắt một cái, anh đã trưởng thành rồi.
Giang Cố đưa tay ôm lấy người bên cạnh, Tư Hành vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn theo thói quen ôm lại cậu.
Giang Cố không nhịn được, bèn bóp nhẹ chóp mũi anh, rồi lại véo véo vành tai anh. Bị quấy rối đến tỉnh giấc, Tư Hành còn chưa mở mắt đã bật cười bất lực, giọng nói khàn khàn cất lên: "Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy, có phải đói rồi không?"
Giang Cố khẽ hôn lên cằm anh, giọng đầy vẻ làm nũng: "Em nhớ anh."
Tư Hành nghe vậy lại ôm người chặt hơn một chút, bàn tay to lớn áp sát vào tấm lưng gầy mỏng của cậu, giọng nói mang theo cảnh cáo: "Sáng sớm, đừng trêu anh."
Giang Cố cười đưa tay vào trong quần áo của anh nghịch ngợm, dùng hành động để thể hiện, trêu anh thì anh có thể làm gì chứ.
Tư Hành giữ tay cậu lại: "Đừng nghịch, hôm nay đã nói là về nhà cùng bố mẹ ăn sáng rồi, sau đó còn phải đi câu cá, đi câu này là phải ngồi cả buổi sáng đó."
Giang Cố sửng sốt một chút, ngồi bật dậy nói: "Bố mẹ?"
Tư Hành thuận tay lấy áo khoác phủ lên người cậu: "Sao vậy?"
Giang Cố cười cười: "Không có gì. Vậy thì mình dậy sớm một chút, về sớm một chút."
Tư Hành xoa xoa tóc cậu: "Còn sớm mà, để anh làm gì đó cho em lót dạ trước."
Nhìn anh đứng dậy, định vào phòng tắm rửa mặt, Giang Cố đột nhiên gọi: "Anh còn nhớ lần đầu tiên em đến nhà anh, anh đã nói gì khiến bố mẹ nhận quà của em không?"
Tư Hành vừa mặc quần áo vừa cười nói: "Nhớ chứ. Anh nói, cứ nhận trước đi, sau này bọn con kết hôn, lúc đổi cách xưng hô, sẽ mừng lại một bao lì xì thật to."
Giang Cố đưa tay về phía anh: "Không muốn tự đi. Bế em vào phòng tắm đi."
Tư Hành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đi tới, bế bảo bối trong lòng mà mình cưng chiều nhất lên, ôm thật chặt.
- Hết -
[ Truyện kết thúc thật rồi ạ! Cảm ơn mọi người đã theo dõi!]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top