Chương 135: Phong hồi (cốt truyện)
Hai ngườì quấn quýt triền miên mấy ngày không biết ngày đêm, sáng sớm ngày này thức dậy, Thích Kỳ Niên bỗng nhiên nói với Minh San, hắn muốn ra ngoài một thời gian, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không trở về.
Minh San biết được tin này, hoàn toàn ngây người.
Sau đó nàng ôm chặt lấy phụ thân, không muốn buông tay.
“Không thể không đi sao?”
Nàng đáng thương hỏi hắn, lại nói: “Em ở nhà một mình rất sợ.”
“Bảo bối, bên ta rất an toàn, nếu có một ngày, quân đội ngoài thành không thủ được, em dẫn mấy người Tiểu Thanh trốn vào mật thất, đồ dự trữ bên trong đủ cho các em sinh hoạt một đoạn thời gian.”
Nghe giọng phụ thân, Minh San biết mình không giữ được hắn, lại hỏi: “Người sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Phụ thân không gạt em, ngoại địch đã đánh tới tỉnh lân cận, nếu ta không dẫn binh đi chống đỡ, e rằng tỉnh ta cũng sẽ nhanh chóng bị chiếm.”
“Nhưng…… Nhưng em không muốn người gặp chuyện...” Minh San nước mắt tuôn rơi, nàng đã mất mẫu thân, nếu lại mất phụ thân, nàng e rằng cũng không thể sống một mình.
“Ta bảo đảm, nhất định sẽ an toàn trở về gặp em.”
Thời gian cấp bách, Thích Kỳ Niên không thể từ biệt nữ nhi lâu hơn, lập tức chuẩn bị lên đường, Trương Hành cũng đi theo, để lại Minh San và Tiểu Thanh khóc đẫm lệ.
Từ đây về sau, toàn bộ quốc gia rơi vào một cuộc đại hỗn chiến.
Trong khói lửa chiến tranh này, Minh San và phụ thân đã trải qua không biết bao nhiêu lần gặp gỡ rồi lại chia ly, mỗi một lần gặp nhau đều vô cùng quấn quýt, mỗi lần chia lìa đều đau đớn đứt ruột, cũng may mắn là họ trước sau vẫn luôn bình an.
Nơi này, cuối cùng, Nghi Thành vẫn không tránh khỏi bị thất thủ, Minh San mang theo người trong nhà trốn vào mật thất, trốn liền mấy tháng, dựa vào đường hầm bí mật thông đến nơi khác mới có thể an toàn sống sót.
Nhưng phủ đại soái phủ thực sự quá nổi bật, không còn là nơi an toàn nữa, Minh San bị phụ thân sắp xếp dời đi, đến hậu phương lớn của Hồng quân, lần này, hai cha con xa cách gần nửa năm.
Thích Kỳ Niên không phải chưa từng cân nhắc việc đưa nữ nhi đi nước ngoài tránh nguy hiểm, nhưng mỗi lần đều bị Minh San kịch liệt phản chối, nàng không muốn xa phụ thân cách cả đại dương.
Tuy rằng tin tức xấu chiếm đa số, nhưng xen giữa cũng có tin tốt, Tiểu Thanh cùng Trương Hành thành thân, còn sinh hạ một bé trai kháu khỉnh khỏe mạnh, hai nữ nhân tưởng niệm nhớ nhung nam nhân của mình, cuối cùng không còn nhàn rỗi nữa, mà bận rộn chăm sóc hài tử.
Minh San bản thân không thể sinh con liền coi hài tử của Tiểu Thanh như con ruột của mình, khi Tiểu Thanh không đủ sữa, nàng liền đỏ mặt tự nguyện làm bà vú cho đứa nhỏ.
Sữa này của nàng, vốn là do cùng phụ thân chơi tình thú mà ra, giờ đây phụ thân thường xuyên không có nhà, không có cách bú sữa cho nàng, nàng cũng không nỡ để mất sữa, mỗi ngày đều đều vắt sữa, hiện giờ có em bé giúp nàng bú, nàng ngược lại rất vui vẻ.
Hôm nay nàng ôm hài tử phơi nắng trong sân, đứa nhỏ bé bé đã đói, cọ cọ ngực nàng kêu "ê a", Minh San rất thuần thục cởi bỏ vạt áo, để lộ ra một bên ngực lớn nặng trĩu, đưa núm vú vào miệng em bé.
Tiểu gia hỏa này rất thuần thục với việc bú sữa, mút mạnh.
Tiểu Thanh ôm một quần áo ra, thấy nàng lại đút sữa cho hài tử, cười nói: “Không phải mới ăn xong không lâu sao? Tiểu thư người còn cứ đút cho bé như thế, bé sẽ nhanh sẽ thành em bé béo ú đấy.”
“Ta vui mà, em bé béo ú đáng yêu, khỏe mạnh biết bao!” Minh San ôm tiểu gia hỏa, quả thực yêu thích không muốn buông tay.
Tiểu Thanh lắc đầu, ôm quần áo đến hậu viện phơi nắng.
Vừa mới dựng xong cây sào trúc, có người đột nhiên từ sau lưng ôm chặt lấy nàng ấy, Tiểu Thanh giật mình, theo bản năng giãy giụa, ngay sau đó liền nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: “Hư, đừng nháo, là ta……”
Là Trương Hành.
Tiểu Thanh vui mừng khôn xiết, vội quay đầu lại xem liền thấy nam nhân dáng vẻ mệt mỏi đầy phong trần, trên mặt đã mọc râu lún phún.
“Sao anh đột nhiên trở lại rồi?” Nàng căn bản không nhận được chút tin tức nào, lần gặp trước của họ đã cách hơn hai tháng.
“Ừ, bộ đội cách đây không xa, nên về thăm.”
“Đại soái đâu?”
“Ở trong sân.”
Nghe thấy đại soái đã về, Tiểu Thanh liền thở phào nhẹ nhõm, tiểu thư lần này vui trở lại rồi.
Giây tiếp theo, Tiểu Thanh đã bị Trương Hành bế lên, vội vàng ôm đến dưới một gốc cây lớn, đặt xuống liền cởi quần nàng ấy.
“Đừng…… Đừng ở chỗ này, còn phải về ôm Tuấn Tuấn……”
Trương Hành lại vội vàng thò qua hôn nàng ấy: “Đừng đi, đại soái giờ này chắc đã bắt đầu chơi rồi.”
“Nhưng…… Tuấn Tuấn làm sao bây giờ?”
“Bảo bảo ba tháng biết cái gì đâu, không cần lo.” Trương Hành nói, cởi quần Tiểu Thanh ra, nói giọng khàn khàn: “Bảo bối, anh muốn chết rồi, nhớ em đến nỗi đau cả buồi.”
Tiểu Thanh hờn dỗi trừng hắn một cái, vẫn ngoan ngoãn hạ eo chổng mông lên, bày ra tư thế đón nhận.
Nam nhân trẻ tuổi hơn hai tháng không đụng đến lão bà, căn bản không kiềm chế được dục vọng trong cơ thể, vội vàng cởi quần của mình, đỡ dương vật đang cứng sắp nổ nhằm vào bướm dâm ướt át kia, hung hăng thúc vào.
“A……”
Tiền viện.
Minh San ôm tiểu bảo bảo, cũng khó có thể kìm chế mà kêu ra tiếng: “A……”
Nàng đang ôm bảo bảo trước ngực, bản thân lại bị nam nhân cao lớn ôm vào lòng, ngồi trên đùi hắn, con cặc nóng bỏng thô to đang cắm sâu vào lồn nàng.
“Đừng, phụ thân…… Bảo bảo vẫn còn ở đây……” Minh San nũng nịu thở dốc.
Phụ thân đột ngột trở về làm nàng cảm thấy kinh ngạc và mừng rỡ, nhưng hắn vội vàng địt lồn lại làm nàng vô cùng xấu hổ, vì trong lòng nàng, còn đang ôm một em bé đang bú sữa.
“Đừng để ý đến nhóc ấy.” Thích Kỳ Niên khàn giọng nói, ôm nữ nhi bắt đầu địt điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top