Chương 25 - Thời niên thiếu: Tuổi trẻ cứ như vậy mà kết thúc
Trường nhất trung Nam Gia.
Chuông báo tan học vang lên, trong phòng học Ôn Hàn Thủy không khỏi nắm chặt tay, trong lòng rục rịch chỉ muốn bay ra ngoài. Thầy giáo trên bục giảng như không biết cô đang nghĩ gì, làm xong bài kiểm tra rồi mới chậm rãi nói lớp tan học.
Ôn Hàn Thủy đang vội vàng định rời đi thì bị Từ Phỉ ngồi bên cạnh chặn lại, cô vội vàng vỗ vai cậu: "Mau tránh ra, nhanh lên nào!"
Một loạt lời thúc giục, giọng điệu cùng hành động đều lộ ra như rất quen thuộc.
Từ Phỉ chậc một tiếng, đứng dậy nhường chỗ cho cô. Nữ sinh ngồi bàn sau hỏi: "Hàn Thủy, cậu đi đâu mà vội vậy?"
"Đi vệ sinh." Ngay khi lời nói vừa rời khỏi miệng, người đã biến mất khỏi lớp.
Nữ sinh ngồi sau thản nhiên than thở: "Thầy cô đúng là không phải con người". Cô ngẩng đầu thấy nụ cười trên môi Từ Phỉ, nhưng trong chốc lát cậu lại không có biểu cảm gì.
Ra khỏi phòng học, Ôn Hàn Thủy chạy xuống tầng cách phòng bảo vệ trước cổng trường học, vì vậy cô tăng tốc chạy. Vào đầu mùa hè, thời tiết đang từ từ nóng lên nhưng Ôn Hàn Thủy lại vô thức siết chặt áo, giống như sợ có thứ gì đó rơi ra ngoài.
Không bao lâu, cô đã đến phòng bảo vệ, ngoại trừ bàn ghế cho nhân viên bảo vệ nghỉ ngơi còn có một chiếc tủ cao, màu sắc và hoa văn đều cũ kỹ. Bên trong chứa các lá thư hàng ngày mà trường nhận được, cùng các tạp chí và báo khác nhau.
Lúc này có vài học sinh đứng trước hộc tủ, dường như thay lớp mình đến để nhận báo. Ôn Hàn Thủy bước đến gần họ, cúi xuống bắt đầu tìm kiếm các lá thư. Phong thư của người bạn qua thư thần bí sáng chói đến nỗi Ôn Hàn Thủy rất nhanh đã nhìn thấy, một bên cô lấy được lá thư, một bên đặt lá thư của chính mình vào bên trong nhân lúc không ai nhìn thấy.
Sau khi làm xong, cô lập tức rời đi.
Đây là cách liên lạc mới mà cô trao đổi với người bạn qua thư thần bí.
Không có thời gian để Ôn Hàn Thủy dừng lại và mở lá thư ra xem, nhưng cô vẫn vội vàng đọc lướt qua mặt trước của phong thư, bước chân bất chợt dừng lại.
Góc trên bên phải có một con tem, nhưng quy cách của bức thư không đúng lắm, có điều đó không phải là vấn đề lớn, cái sai là người nhận, được viết nguệch ngoạc trên mặt của phong thư – cô em họ.
Khá lắm, thế này mà là an toàn à?
Ôn Hàn Thủy chỉ cảm thấy mình bị lợi dụng. Không được, cô phải chiếm tiện nghi lại mới được!
Mối liên hệ giữa Ôn Hàn Thủy và người bạn qua thư thần bí vẫn được duy trì. Quan hệ giữa hai người bắt đầu một cách vô cùng kỳ diệu đến nỗi thỉnh thoảng Ôn Hàn Thủy nghĩ lại thấy điều đó thật khó tin. Ban đầu họ đặt cho nhau những câu hỏi mục đích là để làm khó nhau, nhưng sau này đã quen thân hơn mà tâm sự về cuộc sống.
Cậu sẽ lắng nghe tâm sự của cô, trong từng câu chữ dường như rất hiểu cô.
Cậu gọi cô là cô em họ, cô cũng không khách khí gọi cậu là cậu em họ.
Cậu còn đặc biệt vì cô mà luyện chữ, so với lần đầu tiên cậu viết thư đã đẹp lên rất nhiều.
Cậu cũng có ý hỏi han tình hình của cô.
...
Thật dễ dàng để yêu một người ở độ tuổi còn non nớt. Ôn Hàn Thủy đã sớm yêu người con trai mà cô chưa từng gặp mặt này, cũng vì suy nghĩ này, cô đã cố gắng đi đến phòng bảo vệ để xem liệu cô có thể gặp cậu hay không.
Nhưng cô luôn gặp trở ngại.
Ngày đầu tiên đợi được vài phút, Từ Phỉ liền đi đến trước mặt cô: "Đi ăn cơm không?"
"Không đi."
"Tôi mời."
"... Được."
Nhiều lần như vậy, đừng nói muốn ngồi chờ người, mấy lần cùng Từ Phỉ đi ra ngoài hầu như lúc về đã muộn, chủ nhiệm lớp giám sát ở cửa, bọn họ giống như là người trong giới trải trí lén lút yêu nhau, một trước một sau thấy thầy cô giáo thì nghiêm túc vào chỗ ngồi.
Nhưng Ôn Hàn Thủy có một cách khác.
Cô viết một lá thư tỏ tình và cất vào tủ đựng những lá thư được xếp chồng lên nhau như thường ngày. Lúc đó cô rất căng thẳng, nhưng cô cũng để ý Từ Phỉ không đến lớp. Cuối giờ học cô gọi điện cho Từ Phỉ, phải mất một lúc lâu bên kia mới bắt máy.
"Là tôi, Ôn Hàn Thủy."
Từ Phỉ giọng nói bình tĩnh: "Có chuyện gì thế?"
"Sao cậu không đến trường, ốm à?"
Từ Phỉ: "Không muốn đi."
"..."
Ôn Hàn Thủy nhanh chóng cúp điện thoại, nghĩ thầm, đúng là điên mới đi hỏi thăm tên mặt lạnh Từ Phỉ.
Từ trước đến nay cậu luôn làm ngơ trước sự quan tâm của người khác.
Nhưng mà cô không biết, vừa cúp điện thoại Từ Phỉ liền kêu lên một tiếng đau đớn, thân trên để trần, sau lưng đỏ ửng và có chút bầm tím, bác sĩ đang cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Trong phòng ngủ, sự im lặng như muốn nuốt chửng người ta.
Chủ nhiệm lớp nói rằng Từ Phỉ đã xin nghỉ phép ba ngày, mỗi khi Ôn Hàn Thủy muốn gọi điện chào hỏi, lại nghĩ đến vẻ lạnh lùng của Từ Phỉ, trong vô thức liền lùi lại. Có lẽ trong lòng, cô nghĩ cậu sẽ không sao nên cô cũng mặc kệ.
Cô bắt đầu quan tâm đến tình trạng quan hệ của chính mình.
Cuối bức thư tỏ tình, cô nói, nếu cậu đồng ý, hãy cầm lá thư và đến gặp tôi dưới gốc cây bạch quả.
Một ngày sau khi phong thư được gửi đi, Ôn Hàn Thủy không thấy ai cả. Ngày thứ ba cũng không có, lúc này Ôn Hàn Thủy đã rất thất vọng, cắn môi, đá lên một chiếc lá rụng, buồn chán rời đi.
Vừa đi được vài bước, cô đã nhìn thấy một người con trai cầm trên tay một chiếc phong thư đang ngập ngừng đi về phía cô.
Mỗi bước đi của anh đều giống như giẫm vào đáy lòng Ôn Hàn Thủy, tim đập dữ dội.
Từ Phỉ đến lớp sau khi xin nghỉ phép, phát hiện thế giới đã thay đổi.
Ôn Hàn Thủy thực sự đã yêu, ngay khi vừa tan lớp cô thích chạy sang lớp khác. Cách cô nhìn Từ Phỉ rất lịch sự, cô cũng chú ý tránh tiếp xúc thân thể với cậu, trong khi cô dường như đã quên rằng người bạn qua thư của cô, người đã trò chuyện với cô một thời gian, là cậu ấy chưa bao giờ nhận được một lá thư nào cả.
Lần đầu tiên Từ Phỉ cảm thấy không cam lòng khi bị giẫm đạp lên như vậy, cậu lạnh lùng nhìn nụ cười ngọt ngào mỗi ngày của Ôn Hàn Thủy, lòng tự cao không chịu nổi đả kích. Dù muốn hay không, Ôn Hàn Thủy đã có ý thức vạch rõ mình với đám con trai.
Bọn họ cũng không biết, ai đó đã để ý đến họ từ lâu.
Anh ta là một anh chàng đẹp trai, một nhân vật nổi tiếng trong lớp và là một tay sát gái. Về sau người có tiền như Từ Phỉ lại có ngoại hình đẹp và thậm chí là thành tích xuất sắc vào nhập học đã đánh cắp mọi sự chú ý của anh ta. Hắn không phục, trong tiềm thức liền chú ý tới Từ Phỉ.
Anh ta phát hiện ra Từ Phỉ thích Ôn Hàn Thủy khi những người trong cuộc thậm chí còn không biết.
Anh ta có ý muốn đoạt lấy mọi thứ từ cậu.
Quá trình này rất đơn giản.
Anh ta vui mừng đến mức đi bar cùng bạn bè, cười nói: "Từ Phỉ thì có gì hay ho chứ, người mà anh ta thích vẫn bị tôi đánh bại, chính là Triệu Phụng Vũ tôi đây."
"Mắt nhìn kém, cũng chẳng có sức quyến rũ." Triệu Phụng Vũ cười đến mức hai mắt híp lại, tay ôm cô gái ngồi bên cạnh, còn chưa kịp tự đắc, Từ Phỉ đã bước vào từ cửa quán bar, nhìn thấy Triệu Phụng Vũ đang ôm một cô gái khác, mặt cậu sa sầm, không nói một lời đi tới tóm lấy anh ta, đánh anh ta như một cái đầu heo giữa tiếng la hét.
Triệu Phụng Vũ biết quá rõ điểm yếu của Từ Phỉ, tức giận nhìn cậu, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thoải mái. Thiên chi kiêu tử* thì sao chứ, vẫn bị anh ta chà đạp dưới chân thôi. Anh ta tìm đến Ôn Hàn Thủy với khuôn mặt đầy vết bầm tím, dùng lời nói khoa trương để khiến Ôn Hàn Thủy đau lòng.
—Chú thích của editor: *Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Thậm chí, cô còn đi tìm Từ Phỉ: "Tại sao cậu lại làm thế với Triệu Phụng Vũ?"
Từ Phỉ hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp giải thích thì Triệu Phụng Vũ đã đuổi theo cô nói: "Đừng trách cậu ấy, tất cả đều là lỗi của anh."
"Liên quan gì đến anh, thậm chí hai người còn không quen biết nhau." Ôn Hàn Thủy còn an ủi Triệu Phụng Vũ, kết quả nhìn thấy Từ Phỉ từ từ cởi đồng hồ và áo khoác, tò mò nhìn qua thì cậu ném vào tay cô, "Cầm hộ tôi?"
Ôn Hàn Thủy: ? ? ?
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng gào khóc, Từ Phỉ bắt đầu đánh người. Cậu đã tập Taekwondo từ nhỏ, sau đó còn được đưa vào quân đội để huấn luyện, vì vậy cậu biết bộ phận nào trên cơ thể bị thương mà không thể tìm thấy. Triệu Phụng Vũ tự cho mình là một người đẹp trai, nhưng đối mặt với Từ Phỉ trực tiếp đánh người như vậy, hắn không thể đắc ý được.
Ôn Hàn Thủy vừa lo giữ áo cùng đồng hồ của Từ Phỉ, vừa cẩn thận ngăn cản, "Này đừng đánh, đừng đánh nữa."
Vừa bị thương cộng thêm vết thương cũ, cuối cùng Triệu Phụng Vũ rơi lệ.
Sau đó Từ Phỉ rốt cục cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn Ôn Hàn Thủy an ủi Triệu Phụng Vũ, mới buông xuống một câu, "Ôn Hàn Thủy, vì sao mắt nhìn của cậu kém vậy."
Đáng tiếc lúc đó trong mắt cô chỉ có một người khác, không để ý đến cậu, ghen tuông đến điên cuồng.
Việc đánh nhau không có lần sau, vì sau ngày hôm đó Từ Phỉ không đến trường nữa.
Ôn Hàn Thủy tức giận đến mức mắng Từ Phỉ trên mạng, nhưng cậu không bao giờ đáp lại. Cô mắng rồi mới nhớ ra bị cậu đánh đến mức bàn tay sưng đỏ, thế là vẫn lo lắng hỏi thăm. Cô tìm đến vài người bạn của Từ Phỉ để hỏi, nhưng họ cũng không biết gì.
Từ Phỉ không ở đây, Ôn Hàn Thủy không có chút tinh thần, bên tai vẫn luôn vang lên giọng mắng chửi của Triệu Phụng Vũ, lại một lần nữa không kìm được mà nói: "Từ Phỉ không bao giờ đánh người lung tung, có phải anh..."
Triệu Phụng Vũ trừng mắt nhìn chằm chằm cô.
"Em nghĩ chúng ta có thể không hợp."
Ôn Hàn Thủy dứt khoát nói xin lỗi. Cô không nghĩ mình và Triệu Phụng Vũ hợp nhau, cô không thích nửa kia của mình cứ luôn miệng mắng người. [wattpad aristocraticboy_duu]
Mối tình ngắn ngủi khắc cốt ghi tâm, cứ thế mà kết thúc chóng vánh. Nhưng cuộc sống không thể như trước, Từ Phỉ như biến mất khỏi thế giới này, mọi cách liên lạc cũng đều không tìm được cậu. Sau đó tin tức về việc chuyển trường của cậu được đưa ra, không lâu sau một người đàn ông mặc vest đen đến giúp cậu thu dọn đồ đạc. [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Bạn bè cậu nói, cậu đã ra nước ngoài, không liên lạc với ai cả.
Ôn Hàn Thủy vì thế mắng cậu rất lâu, cho đến một lần vô tình mắng nhiều đến mức bật khóc. Sau thời gian này, cô không còn trách mắng cậu nữa, cũng cố gắng không nghĩ đến cậu nữa. Cô dường như dần dần nhận ra điều gì đó, sự đặc biệt mà bình thường cậu đối với cô, sự dịu dàng mơ hồ của cậu. Ôn Hàn Thủy không dám nghĩ tới, nghĩ tới sẽ buồn bực.
Sau đó, cô đi học ở ngoại tỉnh, sống ở một thành phố hoàn toàn không có bóng dáng của Từ Phỉ, cô dần dần bỏ lại quá khứ. Có vài lần cô nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, trong vô thức đuổi theo và phát hiện đó chỉ là một người xa lạ. Cuộc rượt đuổi này xuất hiện vài lần, cô lại thấy bóng dáng quen thuộc, vì đã học cách dừng lại nên không bận tâm nữa.
Cô là một kẻ nhát gan, nhưng một trong số ít điểm mạnh của cô có lẽ là trí nhớ tốt, vì một chút nóng giận tuổi trẻ mà ghi nhớ nhiều năm như vậy.
***
Mười năm trước, sân bay.
Ngụy Khiêm vội vàng chạy tới, đuổi kịp Từ Phỉ: "Cậu thật sự muốn đi du học sao?"
"Đúng."
"Ở nhà thì sao?"
"..."
Ngụy Khiêm khó hiểu, giọng điệu có chút kích động: "Cậu cứ như vậy từ bỏ à? Vậy những tổn thương của cậu không phải là vô ích sao?"
Từ thị lâm vào cảnh khó khăn vì vấn đề tài chính, nhà họ Vương đồng ý cho vay tiền giúp đỡ, đồng thời có ý định tác hợp Vương Lật và Từ Phỉ. Từ Phỉ đã có người trong lòng nên đã dứt khoát từ chối. Trong cuộc tranh cãi, gia đình cậu coi thường người cậu thích, trái tim của chàng trai trẻ nói rằng cậu thà chết đói chứ không bán hôn nhân của mình.
Một câu đã xúc phạm đến hai thế hệ, Từ Phỉ bị đánh một trận, đau đớn suốt nhiều ngày.
Những điều xui xẻo thường đến dồn dập, Từ Phỉ giờ đã trở thành một con người thực sự.
Về sau, cậu không bao giờ nói một lời nào.
Hôm đó là một ngày mây mù hiếm hoi ở Nam Gia, thời tiết ảm đạm đến mức khiến người ta không thở nổi. Từ Phỉ bước vào cửa kiểm tra an ninh mà không hề ngoảnh lại, bóng lưng hiện lên một chút cô đơn.
Không ai có thể ngờ rằng vài năm sau cậu lại trở về rực rỡ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top