Chương 43: Nhóc lừa đảo

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 43: Nhóc lừa đảo

***

... Để người khác ỷ lại, dù sao cũng tốt hơn ỷ lại người khác.

***

Chúc Miêu vạn lần không nghĩ tới chuyện là như vậy.

Hai tay cậu đang túm lấy cánh tay Hạng Chú, cậu cảm giác được tay Hạng Chú hơi hơi phát run, đồng thời còn muốn rút ra ngoài. Cậu vô thức lướt tay xuống, cầm lấy bàn tay của Hạng Chú, cảm thấy lòng bàn tay anh dính nhơm nhớp, toàn là mồ hôi lạnh.

Bắt đầu từ giây phút nghe Nhất Ninh nói về căn bệnh của Hạng Chú, trong lòng Chúc Miêu chưa từng đánh trống lui quân.

Đột nhiên, nghĩ đến người phụ nữ kia, còn có con búp bê vải cũ nát, tim cậu thót lên không ngừng.

Người phụ nữ kia, ban đầu ôm búp bê vải, mặt mũi là nụ cười điềm tĩnh, như thể con búp bê kia là con của bà. Nhưng sau đó, bà lại vô tâm xé toạc nó như thế.

Chúc Miêu thấy hốc mũi mình mỏi nhừ, cổ họng căng lên. Cậu hít hít mũi, không khóc, bày ra vẻ mặt mà cậu tự nhận là thành thục chững chạc nhất. Vì duy trì vẻ mặt này, môi cậu mím thật chặt.

Trong căn phòng đã hoàn toàn an tĩnh lại, nhưng thoáng xa xa lại có nhưng thanh âm khác, không biết là truyền từ căn phòng nào tới, không biết là tiếng khóc hay tiếng nói chuyện.

Nghe mà tim Chúc Miêu co rút từng trận. Cậu không biết nói gì cho phải, chỉ có thể ngẩng lên nhìn mặt Hạng Chú.

Hạng Chú vẫn như thế, không lộ vẻ gì.

Ngày thường Chúc Miêu cảm thấy anh rất cường đại, tựa như một gốc cây cao lớn che trời, tỏa bóng râm che chở trong phạm vi anh có thể che. Chúc Miêu ở bên cạnh anh, như cây non run rẩy trong gió, chỉ có thể ngửa đầu nhìn.

Nhưng bây giờ, không giống thế.

Ngay lúc này Chúc Miêu thấy mình đã mạnh mẽ hơn, muốn bảo vệ anh.

Nhưng Chúc Miêu lại không biết nên làm gì, tất cả là theo bản năng mà thôi. Cậu không nói gì, cũng không làm gì.

Cậu tiến lên một bước, vươn tay vít chặt cổ Hạng Chú, ôm lấy anh.

Hạng Chú cao hơn cậu một chút, hạ eo xuống theo động tác của cậu, một cách tự nhiên dúi đầu vào cổ cậu.

Hạng Chú mở to mắt, nhìn chằm chằm một góc sân được ánh sao chiếu sáng sau lưng Chúc Miêu, hoa nở điềm tĩnh, một bên mặt anh chính là nhịp đập động mạch chủ của Chúc Miêu, từng nhịp từng nhịp, hơi nhanh.

Hạng Chú ngửi thấy mùi trên người Chúc Miêu, hỗn hợp hương vị của bột giặt và cà phê, giống y đúc mùi trên người mình. Anh còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, nóng rực, tưởng đâu khiến anh bị bỏng, phải mất một lúc mới biết là bởi toàn thân mình đang rét run, nên mới thấy người Chúc Miêu nóng bỏng như thế.

Trước kia, gần như tự ngược, anh thường xuyên leo tường vào đây, cách một khoảnh sân nhìn vào.

Lần nào cũng thế, anh cảm thấy máu khắp người đông đặc, toàn thân rét run. Vừa rồi cũng vậy, cả người anh cứng lại, không có cách nào suy nghĩ không có cách nào hành động.

Anh không hề lại gần nhìn, nhưng trong lòng anh rõ ràng Chúc Miêu sẽ thấy những gì. Những cảnh từng thấy trong dĩ vãng lần lượt tua lại trong đầu anh. Gió ngừng thổi, tiếng côn trùng kêu cũng yên tĩnh, ngay cả ngọn cây cũng ngừng chập chờn.

Nhưng thần kỳ là, ngay khoảnh khắc Chúc Miêu rộng mở vòng tay ôm ghì lấy anh, Hạng Chú cảm thấy máu của mình lại một lần nữa chảy xuôi.

Anh cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của Chúc Miêu. Gió lại phất qua ngọn cây, côn trùng tiếp tục kêu vang.

Thật thần kỳ.

Bọn họ cứ ôm như đang chèo chống giúp đỡ nhau, không biết ôm bao lâu, tiếng hít thở từng nhịp từng nhịp, bình ổn như thủy triều dao động.

"Hình như có người đến." Chúc Miêu nhỏ giọng nói.

Đúng là xa xa có ánh đèn pin cầm tay loang loáng đang chiếu khắp nơi. Chúc Miêu vội vã nắm lấy tay Hạng Chú, hóp bụng như mèo chuồn về. Lúc tới là Hạng Chú dẫn cậu theo, bây giờ đến lượt Chúc Miêu dắt anh quay về.

Bọn họ quay lại chỗ trèo tường vừa rồi. Lần này là Chúc Miêu trèo lên đầu tường trước. Cậu nhìn ánh đèn đang từ xa lại gần, hơi nóng ruột, vươn tay về phía Hạng Chú, nhỏ giọng nói: "Anh, mau lại đây."

Đột nhiên Hạng Chú nhớ tới hôm đó trong trường học, cái ngày đánh Lâm Chu, Chúc Miêu cũng như vậy, trèo lên đầu tường vươn tay về phía anh.

Chúc Miêu thấy anh đứng bất động, vội đến mức suýt lộn xuống lần nữa, may mà Hạng Chú tức thì nắm lấy tay cậu trèo lên.

Hai người thuận lợi vượt qua bức tường, quay lại cổng chính của trại an dưỡng, xe motor vẫn đỗ ở chỗ cũ. Mọi thứ chỉ trôi qua trong giây lát, nhưng bất kể là với Hạng Chú hay Chúc Miêu, đều cảm thấy như đã rất lâu rất lâu.

Hạng Chú dắt xe ra ven đường cái, Chúc Miêu đi bên cạnh anh, lầm bà lầm bầm nói chuyện.

"Anh cho rằng như thế là có thể vứt bỏ em à, anh chẳng nói rõ sự tình cho em gì cả." Cậu lải nhải liên miên, "Anh, mẹ anh như vậy em cũng thấy rất khó chịu, nhưng sao em có thể vì vậy mà không thích anh nữa. Người có bệnh thì không được yêu thích chắc? Vậy sau này trước khi yêu đương đi khám sức khỏe là được rồi..."

"Lại nói chứ, em cũng không có gì đặc biệt cả. Anh nhìn em nè, em không có tiền, thành tích cũng không tốt, ngay cả chỗ ở cũng không có. Nhưng không phải anh cũng thích..."

Nói nói, giọng của Chúc Miêu bé dần đi.

Hạng Chú xoay người lại. Đường cái vùng ngoại ô chỉ có hai người bọn họ.

Chúc Miêu nhìn anh một chút, hơi bất an hỏi: "Anh à, anh thích em mà nhỉ?"

Hạng Chú vươn tay vuốt đầu cậu, nói: "Trở về rồi nói. Lên xe."

Chúc Miêu ngoan ngoãn đội mũ bảo hiểm lên, trèo lên xe, tay vịn vào bả vai Hạng Chú, ghé vào tai anh nói: "Chúng mình về nhà ạ? Đến bờ biển được không anh?"

Hạng Chú không do dự, "Ừ" một tiếng đồng ý.

Chúc Miêu: "Đi chậm thôi đấy."

Hạng Chú khởi động xe, đúng là lái rất chậm. Dọc đường về, Chúc Miêu ôm eo anh, kề sau lưng anh, như một hằng tinh nhỏ tiếp tục tỏa nhiệt.

Vẫn là vùng biển kia, vẫn là bãi đá ngầm kia. Xe dừng trên bờ cát, bọn họ dựa vào đá ngầm, vai sóng vai ngồi trên bờ cát.

"Anh à," Giọng Chúc Miêu hòa với tiếng sóng biển, "Anh muốn nói gì cũng được, em đều nghe hết."

Hạng Chú nhìn vùng biển đen kịt, nhìn sao trời và mặt trăng, nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu. Nhưng một khi máy hát được mở, hết thảy đều trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Khi gặp gỡ Hà Tranh, anh vừa mới bắt đầu chữa bệnh, phối hợp trị liệu thuốc và trị liệu tâm lý. Thời điểm đó không khác mấy khi mới gặp Chúc Miêu, thường xuyên thức trắng đêm trắng đêm không ngủ được. Khi hưng phấn vui vẻ thì cảm thấy trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được anh, khi hậm hực cáu giận thì lại cảm thấy mình đã biến mất khỏi thế giới này, ngay cả mình cũng không tìm ra bản thân.

Hà Tranh mở quán cà phê, dạy anh cà phê. Anh nhanh chóng sinh ra sự ỷ lại với Hà Tranh. Nhưng anh không biết, ỷ lại là cảm xúc nguy hiểm hơn yêu thích nhiều. Khi cơn nóng nảy của anh phát tác, đánh một đối tác kinh doanh có tranh chấp với Hà Tranh. Một mình anh ngồi trong đồn công an, chờ Hà Tranh đến bảo lãnh anh ra.

Anh cũng đưa Hà Tranh đến xem mẹ của anh. Trước mặt họ bà nổi điên kéo đứt đầu của búp bê vải.

Rõ ràng Hà Tranh bị dọa sợ, anh có thể cảm nhận được.

Điều này rất bình thường. Bố của anh chính là bị bệnh tình lặp đi lặp lại của mẹ giày vò đến kiệt sức, sau đó bỏ đi. Cuối cùng anh và Hà Tranh vẫn tách ra.

Anh cố gắng làm một gốc cây lớn để che chở cho người khác. Bởi vì anh biết, để người khác ỷ lại, dù sao cũng tốt hơn ỷ lại người khác.

Sau này, bệnh tình của anh dần dần ổn định lại.

Anh cũng bắt đầu mở quán cà phê, đam mê cà phê. Khi anh và Hà Tranh gặp lại nhau lần nữa, hai bên bình tĩnh hàn huyên, lúc này Hạng Chú mới biết, mới hiểu được, giữa bọn anh không có tình yêu chân chính.

Hà Tranh chỉ như tiện tay chăm nom cho một con mèo hoang đồng thời thu nhận anh. Anh thì bắt lấy Hà Tranh giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Mà bây giờ, anh có càng nhiều thứ dư dả để yêu người, cũng có càng nhiều thứ dư dả để người khác yêu anh.

Chúc Miêu gác cằm lên đầu gối, lẳng lặng nghe, làm một thính giả vô cùng đạt tiêu chuẩn, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.

Cậu nói: "Anh, em xin lỗi. Hôm nay không phải sinh nhật em, em lừa anh đó. Em chỉ muốn ở cùng anh, để anh kể chuyện của anh cho em nghe."

Hạng Chú có bản sao chứng minh thư của Chúc Miêu.

Anh nói: "Tôi biết mà, nhóc lừa đảo."

Sau đó bọn họ hôn nhau.

Hết chương 43.

Tác giả có lời muốn nói: Nghỉ ngơi ba hôm, chủ nhật có chương.

Tôi cảm thấy toàn bộ tuyến tình cảm đã tương đối rõ ràng, gần như có thể kết thúc rồi. Phần du lịch để ở phiên ngoại cũng được.

🥭: Tối nay tác giả up weibo, giới thiệu sơ qua một số thứ về pha cà phê mà chị ấy học được. Trong đó chị ấy có nói, đó giờ chị ấy thích uống cà phê hòa tan của Việt Nam đó =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top