Chương 6

Ngôn Luật Kỷ chán ghét nhìn cô gái bị mình đẩy ngã trên mắt đất, phát hiện hắn đã gặp cô gái này rồi. Buổi sáng hôm nay cô ta đã tới công ty phỏng vấn làm cổ vũ lập trình viên đây mà.

Hắn đã nói sớm với Tiêu Đông, căn bản công ty không cần cổ vũ lập trình viên gì gì đó rồi, nhìn xem đây là loại người gì?

"Này, tôi nói cho chú biết, nay lập tức xin lỗi tôi ngay." Lâm Dược xoa xoa cái mông đau đớn vì bị đẩy ngã, trừng mắt nhìn người đàn ông kia nói.

Ánh mắt Ngôn Luật Kỷ trầm trầm nhìn cô gái đang không ngừng xoa mông trước mặt mình, đã nói như thế vẫn không buông tha việc quyến rũ hắn.

"Chú đang nhìn chỗ quái nào vậy?" Lâm Dược phát hiện tầm mắt của người đàn ông này đang nhìn vào đâu, thẹn đỏ mặt duỗi tay chỉ vào mũi hắn chất vấn.

"Không ai dạy cô là khi nói chuyện không được phép dùng tay chỉ vào mặt người khác hay sao?" Ngôn Luật Kỷ ghét bỏ nói.

"Chú còn dám lên mặt với tôi á???" Lâm Dược nghẹn họng khó thở, "Chú nhanh nhanh xin lỗi tôi ngay!"

"Mặc xác cô, tránh ra!" Ngôn Luật Kỷ ghét bỏ đẩy Lâm Dược đang chắn trước mặt mình ra, lập tức rời khỏi phòng y tế.

"Chú đứng lại đó cho tôi!" Lâm Dược muốn đuổi theo, nhưng mà cô vừa quay người lại mông đã đau thấu trời "Đau quá đi, mẹ nó chắc chắn đã xưng hết cả rồi!"

Chờ Lâm Dược đuổi đến cửa, người đã không biết chạy đi hướng nào rồi, "Đồ khốn, đừng để tôi gặp lại chú nhá!!!"

==

Văn phòng tổng giám đốc nhân sự.

Tiêu Đông đang gọi cho giáo sư Phương xác nhận thân phận của Lâm Dược.

"Cái gì? Lâm Dược chạy đến công ty của các cậu làm bác sĩ chăm sóc sức khoẻ cho nhân viên? Ngàn vạn lần không được phép đồng ý, đây là lãng phí nhân tài đấy." Giáo sư Phương vừa nghe nói Lâm Dược rời khỏi Trung y Lục Viện để đến tập đoàn Đằng Phong làm bác sĩ chăm sóc sức khoẻ bèn gào lên một tiếng vô cùng đau đớn.

"Giáo sư Phương, lời này của ngài nói có hơi quá... đến chỗ chúng tôi sao có thể là lãng phí nhân tài được."

"Cậu không hiểu, không hiểu được đâu, nha đầu đó là hạt giống tốt trong tốt của chúng tôi." Giáo sư Phương nói, "Bệnh viện mới thích hợp với em ấy."

"Ở đâu mà không phải xem bệnh chứ, tập đoàn Đằng Phong của chúng tôi từ trên xuống dưới cũng có vài ngàn nhân viên, lượng người cũng không khác mấy so với bệnh viện đâu."

"Tôi không thể nói rõ với cậu được, dù sao cậu cũng không được đồng ý... Chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại hỏi em ấy một chút tại sao lại xảy ra chuyện này."

Tiêu Đông buông điện thoại, trong lòng hắn đã quyết định, mặc kệ giáo sư Phương nói như thế nào, chỉ cần y thuật của Lâm Dược đạt tiêu chuẩn là được rồi.

Cốc cốc.

"Mời vào." Tiếu Đông vừa ngẩn đầu đã thấy khuôn mặt đen thui của Ngôn Luật Kỷ.

"Không phải cậu đã về nhà nghỉ ngơi rồi sao? Sao lại còn ở công ty vậy?" Tiêu Đông biết dự án trong tay của Ngôn Luật Kỷ vừa hoàn thành trong buổi sáng hôm nay, người trong bộ phận R&D* được nghỉ buổi chiều hôm nay để quay về nghỉ ngơi.

(R&D (Research and Development) có nghĩa là nghiên cứu và phát triển bất kỳ hoạt động nào liên quan đến việc tạo ra sự đổi mới trong các dịch vụ, sản phẩm, quy trình hiện có hoặc phát hiện những cải tiến mới để tạo ra sản phẩm mới. Hiểu một cách đơn giản, R&D là quá trình nghiên cứu nhằm mục tiêu tạo ra cải tiến và sự đổi mới tích cực cho doanh nghiệp. Phần lớn các công ty hiện nay đều dành ngân sách và nguồn lực đầu tư cho các hoạt động của R&D để phát triển sản phẩm mới hoặc nâng các quy trình, sản phẩm đã có.-google)

Ngôn Luật Kỷ không trả lời câu hỏi của Tiêu Đông, mặt lạnh lùng nói, "Sau này cậu không cần tuyển cổ vũ lập trình viên gì gì đó nữa."

"Làm sao vậy?" Sao cảnh tượng này có chút quen mắt vậy ta ơi? Tiêu Đông đoán được một khả năng, mắt hắn sáng lên hỏi, "Lại có mỹ nữ nào 'quan tâm chăm sóc' cậu nữa à?"

Từ khi Tiêu Đông tìm một ít mỹ nữ về làm cổ vũ lập trình viên gì gì đó, một đám phụ nữ đó không hiểu sao nghe được tin Ngôn tổng- người phụ trách bộ phận khai phá phần mềm vẫn còn độc thân, bèn theo đuổi hắn từ trong tối đến ngoài sáng kiểu nào cũng có, nhưng không phải giống như hôm nay, trực tiếp bò lên giường của hắn khi hắn đang ngủ, đây là lần đầu tiên Ngôn Luật Kỷ gặp phải tình huống như vậy.

"Buổi sáng hôm nay có một cô gái tóc ngắn đến cằm đến đây phỏng vấn, lập tức đuổi đi."

"Buổi sáng hôm nay đến phỏng vấn á?" Tiêu Đông độc ác giễu cợt hắn, "Này, chưa có vào công ty làm việc đã nhắm vào cậu, đoán chừng đã sớm thăm dò tốt rồi đấy, hay là do cậu ở bên ngoài rước lấy hoa đào ở nơi nào rồi?"

"Đuổi đi!" Ngôn Luật Kỷ cả giận nói.

"Được, được, được, nghe lời cậu tất." Tiêu Đông thấy bạn tốt nổi điên không nhỏ, chỉ có thể trấn an hắn, dù sao cũng chỉ là một người đến phỏng vấn mà thôi, "Nhưng mà tớ rất tò mò đấy, cô ta đã làm gì với cậu? Sao cậu giận dữ quá vậy?"

Ngôn Luật Kỷ lạnh lùng nhìn lướt qua Tiêu Đông.

Tiêu Đông lập tức thức thời không truy hỏi nữa, nói sang chuyện khác "Đúng rồi, Hướng Xung mời chúng ta ra ngoài xuống rượu, tối nay cậu có đến không?"

"Không đi." Ngôn Luật Kỷ đã đạt được mục đích, liền xoay người rời đi "Tớ về trước đây."

Bên kia, Lâm Dược sau khi bị một phen tai bay vạ gió, cũng vô tâm tiếp tục ngồi thu dọn dược liệu. Hoãn lại một lúc, chờ đến khi mông đỡ đau, Lâm Dược dự định đi chào hỏi anh họ của Tiểu Minh một tiếng sau đó trực tiếp đi về nhà.

Cô khập khiễng đi đến cửa văn phòng của Tiêu Đông, vừa mới đến nơi đã gặp oan gia ngõ hẹp, mẹ nó mới đó đã gặp kẻ thù.

"Là chú!" Lâm Dược kích động gào lên đến nổi giọng nói trở nên cao vút bén nhọn.

"Tránh ra." Ngôn Luật Kỷ nhìn thấy cô gái chặn trước mặt mình, sắc mặt vô cùng thối.

"Tưởng bở." Vì phòng ngừa gã đàn ông này lại chạy trốn, Lâm Dược bèn tiến lên nắm chặt tay áo hắn, "Xin lỗi tôi, ngay lập tức."

Nghe được động tĩnh, Tiêu Đông vừa chạy đến cửa đã nhìn thấy Lâm Dược túm tay áo bạn tốt của hắn không buông, hai người giằng co, không khí giương cung bạt kiếm.

"Đây...Xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Đông sững sờ hỏi.

"Chính là cô ta, lập tức đuổi cô ta đi ngay." Ngôn Luật Kỷ trừng mắt nhìn Tiêu Đông.

"Không chịu xin lỗi?" Lâm Dược dự định cho người này một cơ hội cuối cùng.

"Buông ra." Ngôn Luật Kỷ chỉ vào tay áo bị Lâm Dược túm lấy quát lớn.

"Không xin lỗi đúng không?" Lâm Dược thấy đối phương sống chết không chịu xin lỗi liền quạo, Gói Thuốc từ trước đến nay chưa bao giờ chịu thiệt ngay lập tức bùng nổ, túm lấy cánh tay của ông chú này, một ngụm liền ngoạm thật mạnh.

Bà cắn chết ngươi!

Ngôn Luật Kỷ đau hít một hơi dài, cơ bắp cả người căng cứng, liều mạng già đem cánh tay rút ra, nhưng mà Lâm Dược sống chết ôm chặt hắn, căn bản rút không ra...

Tiêu Đông nhìn cảnh tượng bao lực trước mắt nghẹn họng trân trối đánh mất luôn khả năng ngôn ngữ của bản thân, má nó, hạ răng cũng thật tàn nhẫn quá đi, khẳng định chảy máu chắc luôn!

"Cô điên rồi phải không?" Cuối cùng Ngôn Luật Kỷ cũng rút được cánh tay mình về, vừa vén tay áo lên đã nhìn thấy, đuỹ mẹ...chảy máu rồi.

"Đáng lắm." Tâm tình Lâm Dược tốt hơn một chút.

"Cô......?"

"Có chuyện gì thì từ từ nói, chuyện gì cũng phải từ từ nói." Tiêu Đông nhìn thấy hai người bọn họ lại sắp lao vào đánh nhau, hắn hấp tấp vọt vào giữa hai người, đem người tách ra,
"Lão Ngôn, bác sĩ Lâm, hai người có chuyện gì cũng phải từ từ nói mới được."

Tiêu Đông mang hai người tiến vào văn phòng, mang cho mỗi người một ly cà phê, bắt đầu hoà giải.

"Hai người, ai có thể giải thích một chút được không, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Đông hỏi.

"Ông chú này," Lâm Dược tức giận chỉ vào Ngôn Luật Kỷ, "chú ta bỗng nhiên nổi điên động thủ đẩy ngã tôi, làm cho mông tôi... Dù sao thì bây giờ đi đường đau muốn chết."

"Lão Ngôn ơi, cậu sao có thể đối xử thô bạo với con gái như vậy chứ?" Tiêu Đông không thể nào tin nổi nói.

"Rõ ràng là cô ta không biết xấu hổ." Ngôn Luật Kỷ phản bác.

"Chú có ý gì, chú nói cho ràng xem nào?"

"Hai người đừng cãi nhau, chúng ta có thể mang tình huống lúc đó nói cho ti mỉ một chút được không?" Tiêu Đông đề nghị nói.

"Tôi nói trước." Lâm Dược nói, "Lúc ấy tôi đang ở trong kho phân loại dược liệu, đến hai giờ, tôi cảm thấy đói bụng, định ra ngoài ăn chút gì đó. Kết quả vừa mở cửa kho ra, ông chú này không biết đến từ lúc nào đã di chuyển một cái giường đến chặn cửa, trực tiếp ngủ say như chết ở đó, hại tôi bị chặn ở bên trong."

Ngôn Luật Kỷ nghe xong thì mày nhăn lại, ngẫm nghĩ một hồi, cũng không nhớ nổi nơi đó có một cái kho hay không.

"Tôi đói quá, cũng không biết chú ta ngủ đến khi nào, nghĩ muốn bò ra ngoài, kết quả người này không phân xanh đỏ đen trắng liền vung tay đẩy ngã tôi, thiếu chút nữa tôi ngã đến tàn phế rồi."

"Này, cô thật sự bò lên giường đấy hả?" Tiêu Đông có chút không dám tin hỏi.

"Nếu giống như cô nói, tại sao lúc ấy không gọi tôi dậy?" Ngôn Luật Kỷ hỏi.

"Bởi vì......" Lâm Dược tuyệt đối không thừa nhận là bởi vì cô nhất thời mềm lòng, nhìn thấy sức khoẻ hắn không tốt, lại ngủ không an ổn, cô bị ma xui quỷ khiến nên mới quan tâm đến cái đồ đại bại hoại này, "Chú làm sao biết được tôi không gọi, gọi có tỉnh đâu chứ."

"Không thể nào, tôi ngủ luôn không sâu." Ngôn Luật Kỷ nói, "Hơn nữa ở nơi đó không có cái kho nào cả."

"Chú......"

Tiêu Đông thấy Lâm Dược sắp nổi điên, vội vàng ngăn cảnh "Có, có, tớ làm chứng, ở khu nghỉ ngơi bên cạnh đó có một cửa ngầm."

Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc nhìn Tiêu Đông, thấy đối phương gật đầu, trong mắt cũng có chút mờ mịt, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm?

"Được rồi, xem như tôi đã hiểu tất cả, đây chỉ là hiểu lầm thôi." Tiêu Đông cười ha ha định làm người hoà giải, "Hai người cũng coi như không đánh thì không quen nhau đi, mọi người coi như làm quen với nhau một chút, đều là đồng nghiệp cả."

"Nói chú ta xin lỗi tôi." Lâm Dược tức giận, "Chú ta xem tôi là loại người nào chứ, cũng không nhìn bản thân là dạng người gì, lôi thôi lếch thếch, đã có tuổi rồi, có khi có thể làm ba của tôi nữa, sao tôi có thể coi trọng người như vậy được chứ? Còn nói tôi không biết xấu hổ, xì, chú không có bệnh thật chứ?"

"Phụt........" Tiêu Đông đánh giá tình hình hiện tại của bạn tốt mình một chút, so với dĩ vãng thì, má nó, giá trị nhan sắc tuột xuống mức âm luôn rồi, xác thật thảm không nỡ nhìn ... Cho nên, đàn ông nhất định phải cạo râu sạch sẽ.

Biết được bản thân hiểu lầm đối phương, Ngôn Luật Kỷ đang định tìm từ xin lỗi, lại bị Lâm Dược 'đả kích cá nhân' một phen, áy náy bay sạch không sót lại chút nào, oán giận trực tiếp nói, "Vậy chuyện cô cắn tôi thì tính như thế nào?"

"Đó là do chú xứng đáng."

"Được, được rồi." Tiêu Đông thấy ngọn lửa chiến tranh sắp bùng phát trở lại, hắn hấp tấp ngăn cản, "Như vầy đi, mọi người hoà nhau, được không?"

Lâm Dược chớp chớp mắt, cô có chút chột dạ, nên cũng không kiên trì muốn đối phương xin lỗi nữa.

"Mọi người về sau đều là đồng nghiệp cả, làm quen một chút, vị này chính là bác sĩ Đông y chăm sóc sức khoẻ cho nhân viên của công ty ta, Lâm của song mộc, Dược trong thảo dược, tiếp đến" Tiêu Đông giới thiệu Ngôn Luật Kỷ "Vị này là tổng giám đốc bộ phận R&D của công ty chúng ta, Ngôn Luật Kỷ, Nghiêm trong phải nghiêm túc, Ngôn trong ngôn ngữ."

"Cô họ Lâm?" Ngôn Luật Kỷ đứng lên hỏi.

"Thì sao?" Lâm Dược khó hiểu nói.

"Tôi chỉ cảm thấy cô thích hợp với họ Cao hơn thôi." Ngôn Luật Kỷ nâng nâng cánh tay bị cắn của mình nói, "Dán lên thì không thể rũ bỏ."

"Chú nói cái gì cơ...."

Ngôn Luật Kỷ đút tay vào túi quần, xoay người, cực kỳ kiêu ngạo rời khỏi văn phòng của Tiêu Đông, bỏ lại Lâm Dược dậm chân đầy giận dữ.

"Chú ta có ý gì?" Lâm Dược cả giận nói.

"Không có ý gì cả, cậu ta nói đùa thôi."
Lão Ngôn thật là lời nói càng ngày càng độc miệng mà 'cao dược', vậy mà hắn cũng nghĩ ra được.....

Editor: Ý anh nói chị là cao da chó =)))

C.K Lưu Hi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top