Phiên ngoại - H

Diêu Thanh Thanh hoạt bát cười cười, giả bộ như vô thức hỏi, "Sư huynh a, em có thể hỏi anh một vấn đề hơi riêng tư một chút không?"

Hoàng Cảnh Du nhìn cô một cái, ngón tay ở trên bàn gõ qua một vòng, sau đó cười, nói, muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi.

Mắt Diêu Thanh Thanh vèo một cái sáng lên, trước tiên đem Hoàng Cảnh Du thổi phồng đến mức thiên hoa loạn trụy, thổi đến nhân thần cùng phẫn, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí hỏi, cái kia liên quan tới đại tẩu, có thể tiết lộ một chút không? Cô thật sự tò mò người như thế nào mới có loại vận khí tốt như vậy.

Trong nội tâm cô có chút thấp thỏm, biết lời này ít nhiều có chút mạo phạm, nhưng không chịu nổi lòng hiếu kỳ đã tích tụ thật lâu, rốt cục có cơ hội, làm gì cũng nổi lên mặt nước, đều không giấu được.

Diêu Thanh Thanh là cháu gái của lão sư thời đại học của Hoàng Cảnh Du, từ nhỏ đến lớn đều được bảo hộ rất tốt, bước vào giới văn nghệ cũng coi như có người hộ giá hộ tống, một đường xuôi gió xuôi nước, ngay cả tâm tư cũng đơn thuần, không biết vòng tròn nước này sâu thế nào.

Mà lần này tranh thủ đến cùng cơ hội được diễn chung với Hoàng Cảnh Du, tiểu mê muội càng kích động mấy phần.

Lão sư năm đó đối xử với Hoàng Cảnh Du không tệ, tính anh có ơn phải báo. Hoàng Cảnh Du cũng chiếu cố vị tiểu cô nương fan hâm mộ này mấy phần, không phật mặt mũi lão sư.

"Là vận khí của tôi tốt."

Diêu Thanh Thanh nhìn người trước mắt nghe đối phương đột nhiên nở nụ cười, sau đó ung dung cảm thán, "Không phải vận khí người đó tốt, là vận khí của tôi tốt."

"A??!"

Hoàng Cảnh Du hơi híp mắt, giống như đang nhớ lại, "Thời điểm gặp người ấy... Là giai đoạn khó khăn nhất của tôi. Lúc đó tôi vừa mới vào vòng giải trí không lâu, chính là một cái diễn viên quần chúng a, không có danh tiếng."

"Nói đến đây cô hẳn phải biết điều kiện gia đình tôi không đặc biệt tốt đúng không."

Bị gọi tên, Diêu Thanh Thanh bỗng nhiên ngồi thẳng, liên tục không ngừng gật đầu, làm fan hâm mộ trung thành đã yêu thích nhiều năm, đương nhiên là đã nhớ hết tất cả mọi thứ về thần tượng trong tim.

Điều kiện gia đình của Hoàng Cảnh Du đâu chỉ không tốt, là phi thường không tốt.

Người thân trong nhà sức khoẻ không tốt lắm, cơ hồ là vừa học đại học vừa đi làm, có tiền phần lớn cũng gửi về nhà, cũng bởi vậy một lần lâm vào khốn cảnh áo cơm thiếu thốn. Lão sư của anh, cũng chính là cậu của cô, giới thiệu chút công việc người mẫu cho anh, lúc này mới an ổn học xong đại học.

"Ừm, lúc đó tôi đóng phim kiếm một chút tiền đều gửi về nhà, mỗi ngày đều ăn mì hoành thánh, cho nên hiện tại cũng không thể nào thích ăn mì hoành thánh." Hoàng Cảnh Du lắc đầu, khẽ cười một cái, "Lúc ấy công ty lại nâng đỡ một người khác, tôi là nhân vật râu ria, thật sự không nhìn thấy đường ra."

"Tôi lúc đầu muốn từ bỏ nghiệp diễn, dự định làm người mẫu nghiệp dư. Công việc này nhàn rỗi, còn có thể rút sạch về thăm người nhà một chút."

"Người ấy... trong thời điểm u ám của tôi liền xuất hiện, cơ hồ cứu vớt tôi." Hoàng Cảnh Du nói xong chính mình lại không nhịn được cười, "Quá kiêu căng."

"Cho nên tôi đã từng nói người ấy là mặt trời của tôi."

"A..." Diêu Thanh Thanh bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, "Cho nên dây chuyền 'Z' này chính là ám chỉ người ấy sao?"

Hoàng Cảnh Du đưa tay sờ sờ dây chuyền trên cổ, cười đến có chút ngọt, "Đúng vậy."

Dây chuyền là Hoàng Cảnh Du và nhãn hiệu nào đó cùng hợp tác khắc tên chữ cái lên, quảng cáo cũng không ít, cho nên Hoàng Cảnh Du cả ngày mang theo lúc đóng phim cũng không sao.

Nhưng gây nên suy đoán chính là, Hoàng Cảnh Du không đeo chữ cái viết tắt tên mình, ngược lại đeo một chữ Z, không ít người đều cho rằng đây là tên người kia của anh.

"Được rồi, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu." Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu ra hiệu cho Diêu Thanh Thanh nhìn sân bãi bố trí không sai biệt lắm, "Cô tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút đi."

Tiểu mê muội nghe đầy một lỗ tai tình sử của thần tượng, mơ mơ màng màng diễn, nhiều lần cũng không qua cảnh diễn, còn không đợi cô xin lỗi, chỉ nghe thấy đạo diễn mang theo loa lớn hô ngừng một chút ngừng một chút có người đưa cơm tới.

Diêu Thanh Thanh nghĩ đêm nay ngược lại cơm đến đúng giờ, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy hai xe nhà ăn tràn ngập đang tiến đến.

Có người từ phía sau xe bảo mẫu không thấy rõ nhảy xuống, đạo diễn một mực cung kính chào, tựa hồ là đại nhân vật có máu mặt.

Sau đó đại nhân vật thẳng tắp đi về phía mình, Diêu Thanh Thanh hoảng hốt một chút, chính là nín hơi ngưng thần, phát hiện người ta thẳng tắp vượt qua mình đi tới bên cạnh Hoàng Cảnh Du, dáng vẻ rất quen anh.

Diêu Thanh Thanh lúc này mới vụng trộm dò xét, phát hiện người này thoạt nhìn thấp hơn Hoàng Cảnh Du một chút, dáng người rất tốt, sườn mặt rất tinh xảo, trong lúc nhất thời cô liền đứng hình, nghĩ thầm kiểu khuôn mặt này trong giới không thể không có ấn tượng a.

"Không phải đã nói tối nay anh sẽ về sớm một chút sao, tại sao còn tới."

"Không có việc gì em liền không thể đến xem? Chậc chậc chậc, thế nào, ảnh hưởng chỗ anh làm việc yêu đương?"

"Châu Châu..." Hoàng Cảnh Du bất đắc dĩ kéo dài âm cuối, cười sờ sờ đầu người kia, "Được rồi, anh sai rồi."

Hai người ở trước mặt mọi người nói đùa, tựa hồ cũng không kiêng dè.

Qua một lúc lâu, người này mới quay đầu chào cô.

"Là tiểu Diêu sao?"

Người trước mặt khoé mắt mày cong, cười thật ngọt ngào, "Anh ấy đối với người cộng tác yêu cầu rất nghiêm, vất vả cho cô rồi."

Nhưng không biết tại sao cô không nghe thấu được ý tứ biểu thị công khai chủ quyền.

"Không có không có, sư huynh đối xử với tôi rất tốt, người khác cũng rất tốt... Ừm... Chính là dù sao chính là rất tốt."

"Vậy sao..." Người kia chớp mắt mấy cái, "Cơm sắp nguội rồi, cô nhanh đi ăn đi."

Diêu Thanh Thanh vô  thức phục tùng đề nghị, ngoan ngoãn đi ăn cơm.

Trước khi đi cô phát hiện trên cổ người kia đeo dây chuyền có khắc một chữ cái 'Y' sáng loáng khiến cô quên cũng không quên được.

Y? Anh (ying: Anh trong 'Tiếng Anh')? Dũng (yǒng)? Hoặc là... Du (yu) trong Hoàng Cảnh Du?

Như vậy Z chính là Châu Châu mà Hoàng Cảnh Du vừa mới gọi... Hứa Ngụy Châu?

Diêu Thanh Thanh đột nhiên hiểu ra vì sao nhiều lần hỏi cậu mình về chuyện tình cảm của Hoàng Cảnh Du kết quả lại bị quở mắng tiểu hài tử đừng có phí công hỏi, vì cái gì tất cả mọi người đối với việc này ngậm miệng không nói.

Người đứng đầu nhà họ Hứa tên là Hứa Ngụy Châu, loại thường thức này cô vẫn nắm rõ, a, nguyên lai một mực là chính mình không kịp phản ứng.

Hoàng Cảnh Du nói người kia, rõ ràng là cậu ấy.

Cái này rõ ràng là đến tú ân ái!

Tức quá, Diêu Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy cơm trong miệng không ngon.

#

Thẳng đến lúc lên giường, Hứa Ngụy Châu vẫn như cũ một bộ lão tử tức giận.

"Em tức giận một cái tiểu cô nương vừa mới trưởng thành làm gì." Hoàng Cảnh Du cười hôn phần gáy cậu, ngậm một ngụm thịt cắn một chút.

"Cô ấy được người trong nhà bảo hộ quá tốt." Hoàng Cảnh Du đưa tay vuốt ve bên hông Hứa Ngụy Châu, "Không biết quan hệ của chúng ta cũng là chuyện bình thường. Hôm nay đến tuyên thệ chủ quyền đã hài lòng chưa? Tiểu cô nương về sau đều không dám nhìn anh."

Mèo con giống như được an ủi, giãn hạ thân, tùy theo Hoàng Cảnh Du dùng ngón tay khuếch trương cho cậu.

Lòng ham chiếm hữu của Hứa Ngụy Châu có lẽ là bẩm sinh, trước khi cả hai chân chính yêu đương có lẽ cậu muốn lấy kiểu anh là đồ chơi của em để che lấp, nhưng về sau dứt khoát nghênh ngang bày ngoài sáng. Cậu không còn tận lực che giấu quan hệ với Hoàng Cảnh Du, thoải mái dẫn anh đi tham gia một chút sự kiện quan trọng, cũng thỉnh thoảng thăm ban đoàn làm phim của anh.

Mà cậu đối với tin đồn huyên thuyên không thèm để ý chút nào, nhàn rỗi cực điểm liền bắt hai cái chỉnh lý điển hình, giống như gia vị bình thản trong sinh hoạt.

"Em còn mạnh miệng cái gì? Hửm? Lần trước chuyện cô thư kí kia anh còn không tìm em tính sổ đâu." Hoàng Cảnh Du dùng đốt ngón tay hung hăng cọ xát nơi nào đó trong vách tràng, Hứa Ngụy Châu cơ hồ lập tức lên tiếng rên rỉ.

"Đó là ngoài ý muốn! Là ngoài ý muốn!" Hứa Ngụy Châu nhỏ giọng kháng nghị, thanh âm lại mềm nhũn, không có khí lực.

Chẳng qua thư ký mặt lãnh cảm thường ngày đưa cà phê cho cậu hôm đó đột nhiên đổi thành nữ nhân khuôn mặt mỹ lệ, lúc đầu Hứa Ngụy Châu ngồi trên ghế salon lật văn kiện, cũng không chú ý đến chuyện đổi người, là nữ nhân ỏn ẻn cười một tiếng, gọi một tiếng Hứa tổng suýt nữa khiến cậu làm đổ cà phê.

Hứa Ngụy Châu nhìn áo nữ nhân kia cơ hồ không lấn át được ngực bên trong một chút, khách quan mà đánh giá: Mặt cùng ngực cũng không tệ, có thể cho điểm B.

Sau đó suy nghĩ, đến cùng là kẻ nào ngu xuẩn tự cho là mình thông minh, ngại thời gian sống quá dài sao.

Dưới tình huống bình thường cậu sẽ mặc kệ loại thủ đoạn vụng về này, chỉ là buổi sáng hôm đó Hoàng Cảnh Du khó có được thời gian rảnh làm bữa cơm cho cậu, tâm tình đúng là không tệ, vì vậy cho cô ta chút mặt mũi, lên tiếng.

"Có việc gì?"

Nhìn thấy Hứa Ngụy Châu vùi đầu suy tư, nữ nhân cho là có hi vọng, một bên cởi áo khoác xuống một bên đến gần Hứa Ngụy Châu chớp chớp mắt.

Thế là Hoàng Cảnh Du vừa tiến vào liền trông thấy một màn tựa hồ một giây sau liền sắp phát sinh cảnh 18+ này.

Khuôn mặt Hoàng Cảnh Du mang theo nụ cười trong nháy mắt trầm xuống, không nói một lời ngồi ngay cạnh Hứa Ngụy Châu, sau đó trực tiếp đưa tay đem người đang ngồi coi như đoan chính kéo vào lồng ngực của mình biến thành nửa nằm, mà hết thảy đều phát sinh trong vòng hai giây.

Hoàng Cảnh Du lúc này mới ngẩng đầu, một bên dùng tay thuận theo tóc Hứa Ngụy Châu một đường vuốt ve xuống đến tai, vừa nói với nữ nhân trước mặt,

"Bán hàng mà cũng không xem trước chất lượng mặt hàng này đến cùng có thông qua được hay không, chỗ nào mà lại có mặt hàng tư sắc như này, chính là phân nửa người mua đều không có đạo lý."

Hoàng Cảnh Du khinh miệt cười cười, "Cô nói xem có đúng không."

Nữ nhân mới nhận ra ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh, liền bị giễu cợt một trận, lại trông thấy động tác thân mật của hai người trước mặt, đương nhiên hiểu ra, sắc mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.

Sau đó Hứa Ngụy Châu đem sự tình chỉnh đốn, nhưng cũng không bù được chính mình bị Hoàng Cảnh Du phẫn nộ lặp đi lặp lại giày vò vài ngày.

Từ đó Hoàng Cảnh Du mỗi lần 'yêu' đều lôi chuyện này ra chế giễu Hứa Ngụy Châu, bách phát bách trúng.

"Đừng nói nữa mà ~" Hứa Ngụy Châu hít hít cái mũi, ám chỉ kẹp kẹp tay Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du chậc một tiếng liền đổi lại thành hàng thật, nâng eo Hứa Ngụy Châu xâm nhập.

Tính khí đi vào rất chậm, cảm giác từng chút bị thao mở hết sức rõ ràng, Hứa Ngụy Châu nhắm mắt, ngửa đầu hít khí, cảm thụ côn vật trong cơ thể chậm chạp ép qua điểm mẫn cảm khoái lạc kia.

Ôn nhu không tiếp tục quá lâu, Hoàng Cảnh Du biết, đối với mèo con tâm khẩu bất nhất, ôn nhu xuyên xỏ căn bản không thỏa mãn được cậu, thế là lỗ mãng rung động rất nhanh tiến vào.

Hoàng Cảnh Du đem cậu trở mình, nằm nghiêng từ phía sau đi vào, tiếng nước dính dấp càng lúc càng lớn, Hứa Ngụy Châu móc chân lên lưng Hoàng Cảnh Du, giúp động tác của đối phương thêm thuận tiện.

"Anh nói, Châu Châu, đôi khi anh thật sự muốn giấu em đi."

Hoàng Cảnh Du thổi hơi bên tai Hứa Ngụy Châu, nhẹ nhàng cắn tai, đầu lưỡi tham lam tiến vào liếm liếm, "Khóa em trong căn nhà này, em chỉ có thể ỷ lại anh."

"Là...ân a... Thật sao?" Hứa Ngụy Châu thở dốc, sau đó nói, "Thật biến thái a..."

Một chút cũng không sai, Hoàng Cảnh Du nghĩ.

So với Hứa Ngụy Châu, lòng ham chiếm hữu của anh thật sự một chút cũng không ít hơn cậu. Chỉ là không trắng trợn như Hứa Ngụy Châu, anh càng núp trong bóng tối nhiều hơn.

Anh ngẫu nhiên cũng sẽ thông qua nhân viên, đẩy cửa phòng làm việc của Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu cho anh đầy đủ quyền lợi, anh chưa bao giờ dùng cái gì, chỉ là sẽ ám chỉ để thư kí điều một vài người đi, cách càng xa càng tốt. Tỉ như những kẻ hâm mộ trong mắt ngập tràn loé sáng với Hứa Ngụy Châu.

Hoặc là anh ý đồ chiếm lấy tất cả thời gian rảnh rỗi của Hứa Ngụy Châu. Hứa Ngụy Châu quá dễ thu hoạch được yêu thích rồi. Vô luận ở trong đám người nào, cậu luôn luôn được sủng ái nhất.

Lần thứ nhất cuối cùng đã kết thúc, hai người toàn thân đầy mồ hôi nghỉ ngơi, bọn họ buổi tối sẽ không chỉ làm một lần.

"Hoàng Cảnh Du..." Hứa Ngụy Châu quay người ôm chặt Hoàng Cảnh Du, cười khanh khách, "Nhưng em cũng từng nghĩ như vậy."

"Ừm... Fan hâm mộ của anh thật nhiều, có nhiều người thích anh như vậy, em đều có chút hối hận rồi, không nên để anh nổi danh như vậy, anh chỉ nên là người của riêng em."

Hoàng Cảnh Du cười, "Nói như vậy hai chúng ta thật sự cũng không tính là người tốt lành gì."

"Đúng a." Hứa Ngụy Châu nằm trong ngực Hoàng Cảnh Du chơi ngón đùa tay của anh, "Cho nên chúng ta xứng đôi nhất."

Nơi âm u hẻo lánh trong lòng xác thực kêu gào muốn bẻ gãy đôi cánh của đối phương, từ đây trong mắt người chỉ còn lại một mình mình.
Nhưng cái này cũng không liên quan, bởi vì chúng ta kỳ thật cũng biết, điều này không quang minh lỗi lạc trong lòng đối phương, nhưng chúng ta không để ý chút nào, thậm chí còn thích thú.

Đây là tình thú.

Cho nên chúng ta hợp nhau như thế, chuyện này không thể nghi ngờ.

---- Hoàn ----

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top