Chương 3

Xe bảo mẫu cuối cùng vững vàng dừng dưới lầu toà nhà chung cư nào đó, khiến người bất ngờ chính là điểm đến vậy mà không phải một khu biệt thự riêng tư.

Hoàng Cảnh Du đi theo Hứa Ngụy Châu vào thang máy, thẳng đến khi Hứa Ngụy Châu dùng vân tay mở khóa, đẩy cửa ra, còn có chút cảm giác không chân thật, mình lần này… là bị người mang về nhà?

Hứa Ngụy Châu dừng một chút, lại giống như nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nắm vuốt ngón tay Hoàng Cảnh Du lưu giữ vân tay vào.

"Về sau anh liền ở chỗ này là được." Hứa Ngụy Châu bụp một tiếng mở đèn, "Tôi không trở về nhà đều sẽ ở nơi này."

Hoàng Cảnh Du có chút không quá chậm mà gật đầu, bất quá đầu óc liền thốt ra, "Cậu trước kia cũng dẫn người ở lại sao?"

Hứa Ngụy Châu nhìn anh chằm chằm ba giây, sau đó 'phốc' cười một tiếng, Hoàng Cảnh Du dường như lúc này mới tỉnh ra, ý thức được mình hỏi vấn đề ngu xuẩn cỡ nào.

Anh bất quá chỉ là sản phẩm treo giá, không có tư cách đi chỉ trích sinh hoạt của khách hàng.

Hứa Ngụy Châu không trực tiếp trả lời, cậu chỉ vào phòng tắm để Hoàng Cảnh Du đi tắm trước, nói rằng một mình cậu không thích ở căn phòng quá lớn, bình thường quen ở loại chung cư nhà nghèo này.

Hoàng Cảnh Du nhai lại một chút ý tứ trong lời nói này — Mặc kệ Hứa Ngụy Châu bên ngoài có người khác hay không, dù sao căn phòng này cũng là lần đầu tiên dẫn người đến.

Anh lại được an ủi đến không giải thích được, thế là gật đầu nói "Được", ngay sau đó một bộ quần áo được ném tới.

"Đều là mới." Hứa Ngụy Châu vỗ vỗ tay đặt mông ngồi trên ghế salon mở túi đồ ăn vặt, một bên đem khoai tây chiên nhai đến vang lên rộp rộp vừa nói với Hoàng Cảnh Du, "Tắm xong thì giúp tôi làm ấm giường, buổi đêm đi ngủ tôi không thích mở điều hòa, ngô…"

Hoàng Cảnh Du nhịn không được ho một tiếng, đổi lấy Hứa Ngụy Châu trắng mắt khinh bỉ một cái.

"Ý trên mặt chữ, làm ấm giường, tôi thân thể lạnh, ban đêm đi ngủ kiểu gì cũng cảm thấy lạnh, anh cũng sẽ không như vậy đi?" Hứa Ngụy Châu trừng trừng anh, một bộ tôi cần anh để làm gì.

Hoàng Cảnh Du không biết nên đáp lại thế nào, thành thành thật thật cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Được bao nuôi ngày đầu tiên, giúp kim chủ làm ấm giường kết thúc —— Chính là kiểu đắp kín chăn bông chỉ thuần nói chuyện phiếm.

Đương nhiên, thế nhưng vị kim chủ đại nhân coi anh là túi sưởi này đã tựa hồ quên mất một sự thật. Người cậu bao nuôi chính là một nam nhân bình thường, vì vậy cậu không nên ôm anh chặt cứng không có chút phòng bị nào như vậy, thậm chí đem cả người đều quấn trên người anh.

Vậy nên cũng không ngạc nhiên chút nào, Hoàng Cảnh Du ôm trong ngực một chú mèo con đáng yêu như thế, về sau nửa đêm bừng tỉnh phát hiện chính mình đã cứng lên.

Đầu tiên anh suy tư một chút về tính hướng của mình, có phải bởi vì vào giới giải trí mà phát sinh biến đổi không.

Đáp án hẳn là không phải.

Tiếp theo anh lại nghĩ, nếu như đối tượng là vị kim chủ đại nhân trong ngực này thì sao?

Vậy thì cũng không phải không được.

Suy nghĩ lung tung nhiều như vậy, nhưng sự thực chính là Hoàng Cảnh Du không nhúc nhích, nơm nớp lo sợ rất lâu rốt cục mới ngủ thiếp đi, thẳng đến khi chuông báo thức ngày hôm sau vang lên.

Hứa Ngụy Châu bị đánh thức, tâm tình có vẻ không ưa, kéo Hoàng Cảnh Du đang chuẩn bị đứng dậy, "Đừng để ý, ngủ tiếp đi, có lịch trình gì đều đẩy hết đi, mới sáng sớm, phiền chết."

Cậu ngáp một cái, ngả đầu xuống lại ngủ.

Hoàng Cảnh Du tắt chuông báo thức đi, thở dài một hơi.

Thời điểm nằm xuống lại không tự chủ nhăn nhăn lông mày, cảm thấy hết thảy đều giống như một giấc mộng hoang đường, không biết bước kế tiếp phải làm sao, không biết khi nào chủ nhân mộng cảnh đến tuyên án.

Đây là anh cùng Hứa Ngụy Châu hết thảy bắt đầu.

Từ đó về sau, kim chủ Hứa Ngụy Châu làm rất xứng chức vụ của mình, mắt nhìn của cậu vô cùng tốt, chọn nhân vật cho Hoàng Cảnh Du đều rất phù hợp, cơ hồ một bộ rồi lại một bộ bạo, đem tiểu minh tinh tuyến 18 như anh đảo mắt đưa thân biến thành tiểu sinh, fan hâm mộ trong vòng một đêm liền có thêm, hô hào ca ca lão công, yêu thích đập vào mặt cơ hồ muốn đem anh bao phủ.

Truyền thông đối với vị diễn viên giống như từ trên trời rơi xuống này tràn ngập hiếu kì, nghĩ trăm phương ngàn kế bố trí nghe ngóng, nhưng đều không ngoại lệ đụng phải một cái lá chắn làm nản lòng, đoàn đội Hoàng Cảnh Du quan hệ xã hội đến vô cùng tuyệt hảo, khiến người khác không có chỗ xuống tay. Đương nhiên, chuyện này là nhờ thủ đoạn của Hứa Ngụy Châu.

Mà cùng lúc đó Hoàng Cảnh Du trở nên càng hoang mang, bởi vì Hứa Ngụy Châu cơ hồ không cần cái gì từ phía anh.

Một nửa thời gian Hứa Ngụy Châu về nhà họ Hứa, một nửa về gian phòng ở vùng ngoại thành, trong một thời gian rất lâu chức trách của Hoàng Cảnh Du chính là giúp kim chủ làm ấm giường thật tốt, thẳng đến khi Hứa Ngụy Châu phát hiện trù nghệ nấu ăn của Hoàng Cảnh Du, anh mới được cử đi làm công dụng khác.

Mà đồng thời khiến anh bất an, chính là một loại tình cảm kỳ dị khác cũng xảo diệu sinh sôi.

Ngày nghỉ, anh rửa tay làm món canh, nhìn Hứa Ngụy Châu nhét đầy miệng thành hamster, sau đó mang theo ý cười giúp cậu lau đi nước canh trên mặt một chút.

Một lần nào đó tâm huyết dâng trào, thời điểm anh đến Bắc Âu chụp tạp chí, Hứa Ngụy Châu cũng đi theo, Hoàng Cảnh Du sớm hoàn thành công việc mang Hứa Ngụy Châu đến chỗ đi dạo, cầm điện thoại chụp sườn mặt cậu đang nghiêm túc xem pháo hoa, mua khăn quàng cổ cậu nhìn chằm chằm về rồi tự mình giúp Hứa Ngụy Châu đeo lên.

Như thế này không đúng. Anh nghe thấy lý trí của mình nói như vậy.

"A ~ Tình cảm của hai người thật tốt." Tiểu cô nương chào hàng hoa hồng cười thật ngọt ngào, dùng tiếng Anh hướng về phía Hoàng Cảnh Du hô gọi, "Muốn mua một bó hoa không?"

Hoàng Cảnh Du đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười. Anh giả bộ lơ đãng nhìn phản ứng của Hứa Ngụy Châu, phát hiện đối phương cũng cười, không nhịn được giật mình trong lòng.

Anh hào phóng mua một bó lớn, đạt được chúc phúc càng chân thành tha thiết của tiểu cô nương, "Hai người sẽ vĩnh viễn yêu nhau ~"

Hứa Ngụy Châu nhìn Hoàng Cảnh Du ôm một bó hoa hồng to, không nhịn được cười, nói anh mua nhiều như vậy làm gì, không làm diễn viên đổi nghề mở tiệm hoa sao?

Hoàng Cảnh Du không có trả lời, đổi chủ đề, trở lại khách sạn đem hoa hồng cắm vào, hậu tri hậu giác phát hiện mình cười đến ngốc đần như thế.

Như một tên nhóc mao đầu.

Đêm hôm đó hai người uống một chút rượu, có thể là cồn khiến thần trí buông lỏng, cũng có thể là hoa hồng hun đến thần hồn điên đảo.

Cho nên bọn họ tự nhiên tiếp một nụ hôn, sau đó làm một trận yêu.

Hoàng Cảnh Du giữ vòng eo Hứa Ngụy Châu xâm nhập, thoáng chốc lại cảm thấy mình đang nằm mơ, mà trong một khắc lại hi vọng giấc mộng này vĩnh viễn không tỉnh.

Hứa Ngụy Châu tinh tế thở, rất ngoan bị tùy ý xoay chuyển, sau khi kết thúc chỉ huy Hoàng Cảnh Du giúp mình tẩy rửa, bộ dáng thoải mái không có gì ngượng ngùng.

Sau khi về nước trợ lý tò mò tiến tới nhỏ giọng hỏi Hoàng Cảnh Du, "Ca, có phải anh đang yêu đương không, làm sao luôn cười ngây ngô một mình vậy."

Hoàng Cảnh Du cho tiểu trợ lý một cái liếc sắc lạnh, nói, chỉ là mèo nuôi trong nhà đột nhiên thân cận.

Tiểu trợ lý a một tiếng tràn đầy đồng cảm gật đầu, nói hoàng thượng nhà mình còn không cho lại gần.

Hoàng Cảnh Du hôm đó tâm tình rất tốt, không từ chối bằng hữu năm lần bảy lượt mời đi uống. Những lần mời rượu kiểu này anh xưa nay đều không tham dự.

Thời khắc Hoàng Cảnh Du đẩy cửa hộp đêm ra, liếc mắt liền trông thấy người đang nâng chén rượu lẫn trong đám người kia, bên cạnh là tiểu nữ sinh vừa nhìn liền yêu giữ im lặng ngoan ngoãn lột quýt đút cho cậu.

Cảnh tượng hết thảy quen thuộc như thế, dường như đang tái diễn.

Hoàng Cảnh Du siết chặt nắm đấm, cảm giác máu trong người mình đang điên cuồng ngược dòng.

Anh khắc chế không được lên tiếng, "Hứa Ngụy Châu…"

Người kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, há miệng ăn miếng quýt, "A? Anh hôm nay cũng tới?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top