Chương 15- 16: Nhánh hoa đẹp
Đến ngày 15 tháng hai, đồng thời là Tiết hoa triều, phủ U Châu đã ngập tràn sắc xuân, cỏ xanh mơn mởn chim ca múa.
Chuông bắt đầu ngân, cổng thành mở, số người đi thanh minh(1) ngoài thành cũng bắt đầu xuất phát, hai bên bờ sông các đoàn xe ngựa nối đuôi nhau nhộn nhịp thành một hàng dài bất tận.
Trên bờ đê cây dương liễu đâm chồi xanh mơn mởn, cành mềm phất phơ, lướt thướt theo làn gió xuân, bên đường hoa Báo Xuân(2) đương thì nở rộ, cả một biển vàng lấp lánh chói lòa khiến người ta lạc cả tầm nhìn...
Cố Thiền vén rèm cửa sổ, cười nhìn Ninh thị đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
Ninh thị mặc một chiếc váy Kim Nguyệt Hóa màu đàn hương, trên tay vắt chiếc áo choàng hoa màu son, trang điểm nhẹ nhàng, sắc mặt hồng hào. Cơ thể nàng hôm nay đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là người gầy hơn chút nhưng xem ra lại trông trẻ hơn mấy tuổi.
Hai mẹ con kiếp trước đều không có cơ hội ngắm cảnh đẹp U Châu ngày xuân, kiếp này mọi thứ đã khác.
Xe đi được nửa canh giờ, trông xa xa thấy ngói đen tường trắng của vườn Bách hoa, chưa đến cửa trước đã nghe thấy tiếng người ồn ào.
Vườn Bách hoa vốn là tư gia của đại Nho gia tiền triều Vu Hồng Kiệt. Vu Hồng Kiệt yêu hoa thành nghiện, trong vườn có đủ mọi loại hoa với đủ màu sắc, nhất là mẫu đơn. Sau đó triều đại thay đổi, văn nhân thanh ngạo, Vu Hồng Kiệt nguyện không thờ hai chủ, đến Trường Thọ tự cạo đầu đi tu, vườn Bách hoa cũng biến thành sản nghiệp của chùa, không chỉ mở cửa đón bách tính, còn trồng thêm nhiều loại hoa khác.
Tiết hoa triều là thời điểm nhộn nhịp nhất trong năm của vườn Bách hoa, hơn một nửa các tăng lữ của Trường Thọ ngày này sẽ xuống giúp đỡ quản lý. Phương trượng Tề Không đại sư tự mình ra tiếp đón mẹ con Ninh thị vào phòng khách. Sau một hồi nghỉ ngơi, Ninh thị đi kiểm tra tình hình chuẩn bị cho bữa tiệc, còn Trịnh thị thì đợi các gia đinh hôm qua đã đến trước, đưa tiền công cho họ và xử lý các việc liên quan.
Cố Thiền nửa tháng nay không hề học cách quán xuyến việc nhà như Ninh thị hi vọng. Vừa đúng mùng 1 nàng bắt đầu sinh một tràng bệnh, tuy không đáng ngại, chỉ là do trước đó rất mệt mỏi nhưng cũng khiến Ninh thị cảm thấy hết hồn. Từ nhỏ cô nương được nuôi dưỡng, nuông chiều cẩn thận chưa bao giờ chịu khổ, chỉ vì muốn cứu mẹ mà cố mạnh mẽ, sau khi về nhà, toàn tâm toàn thân được thả lỏng, cũng đúng lúc có nguyệt sự nên mới thành chuyện.
Ninh thị lúc đó đã có thể bước xuống đất đi lại, đến thăm cô con gái nhỏ bệnh đến đáng thương, đành chấp nhận để nàng nằm yên, chuyên tâm điều dưỡng.
Hôm nay các nàng xuất phát sớm, các cô nương các gia đình khác vẫn chưa đến, Cố Thiền ở lại trong phòng khách đợi Phùng Loan và Chương Tĩnh Cầm.
Bích Lạc lấy từ tráp tử đàn khảm trai ra một miếng giấy ngũ sắc đã được cắt tỉa, Bích Linh lấy giấy màu, gấp lại thành các nếp, đục một lỗ nhỏ sau đó rải rộng ra, trên giấy liền xuất hiện hai lỗ đối xứng một trái một phải. Cố Thiền nắm năm đầu dây vắt thành dải dây đỏ choàng qua hai đầu phân biệt từ trong hai lỗ, ở giữa để lại khoảng cách dài bằng nửa cánh tay, trên mỗi xâu là một quả hồng, ở dưới cùng tết một nút thắt để cố định lại.
Không lâu sau, Chương Tĩnh Cầm đến trước, dẫn theo muội muội của nàng Chương Tĩnh Tư 9 tuổi.
"Đồ của ngươi thật hay! Làm thế nào mà ra được?" Chương Tĩnh Cầm thập phần lanh lợi, hí hoáy mấy cái liền đoán ra ngay bí quyết, không ngừng hỏi.
Cố Thiền hàm hồ đáp: "Suy nghĩ một hồi ra đó, vẫn chưa thử qua, cũng không biết có linh không."
Thực ra, cách này là nàng đời trước học được từ các cung nữ.
Các cô nương trong Tiết trều hoa phải tế Hoa thần trái hồng cùng hoa, dùng giấy lụa màu buộc lên cành cây, tặng lễ vật cho Hoa thần. Truyền thuyết nói rằng ai trang trí cây hoa đẹp nhất, cành hoa cao nhất, sẽ đươc ban nhiều chân phúc nhất, cho nên trong dân gian khuê nữ to gan nào có kỹ năng cao sẽ bắc thang trèo lên cây.
Nhưng trong hoàng cung nhiều quy tắc, các cung nữ không thể tự bắc thang trèo cao, nhưng cũng không bỏ qua cơ hội cầu được chân phúc, người thông minh trong cái khó sẽ ló cái khôn, từ đó nghĩ ra cách ứng biến này. Tại hai đoạn giấy màu các nàng treo các vật nặng rồi ném đi, nếu may mắn sẽ lên được các cành cao.
"Chúng ta đi thử đi". Chương Tĩnh Cầm lòng hiếu kỳ trỗi dậy, hăng hái muốn thử.
"Đợi Phùng tỷ tỷ một chút, mọi người đã hẹn rồi mà." Cố Thiền một tay khuyên, một tay chỉ đạo các nàng, hai người cùng xâu dây đỏ vào hoa quả.
Chương Tĩnh Cầm là một người hoạt bát ưa nhảy nhót, đợi không quá một khắc đã không còn nhẫn nại, "Đã nói tới sớm, sao lại thất hẹn vậy, đừng đợi nữa, bảo nàng tự đi hoa viên tìm chúng ta đi."
Chương Tĩnh Tư cảm thấy đống giấy màu ngũ sắc được móc cả một rừng quả hồng này rất mới mẻ, nhìn mãi mà không chớp mắt, tâm tư hiện hết ra mặt.
Cố Thiền chỉ đồng ý cùng các nàng vào trong viện của phòng khách, thử nghiệm trước trên cây ngọc lan.
Chương Tĩnh Tư ném đầu tiên, nàng nhỏ tuổi, khí lực nhỏ, lại không biết cách, nên chỉ ném lên cành cây cao hơn đầu nàng một chút.
Cố Thiền mô phỏng lại động tác của các cung nữ, dùng chút lực, cuối cùng ném cao hơn Chương Tĩnh Tư rất nhiều.
Chương Tĩnh Cầm học tư thế của Cố Thiền, nhưng dùng khí lực quá lớn, quăng giấy ngũ sắc buộc quả hồng trong không trung thành một hình vòng cung rất đẹp, bay cao đi qua đỉnh cây ngọc lan, cuối cùng rơi xuống đất.
Nàng không phục, thử đi thử lại, cuối cùng tìm ra bí quyết, bảo mỗi người về phòng tìm giấy gấp thêm, chuẩn bị so tài cao thấp.
Nhưng khi ra khỏi viện, Chương Tĩnh Cầm lại đổi ý: "Không được không được, trong này chơi không đã! Phía đông viện Mẫu Đơn có hai khoảng đất rộng, chỗ đó có cây đỗ quyên trăm năm, cao hơn 10 thước, chúng ta đi qua đó đi." Nàng cực kỳ phấn khởi, quyết tâm lật ngược thất bại của bản thân.
Vì vậy, Chương Tĩnh Cầm dẫn đầu, ba người cùng hướng một mục tiêu mà chạy thẳng.
Bữa nay người đến thưởng hoa nhiều, Cố Thiền nay đã là một đại cô nương, nên phải luôn ghi nhớ giữ tư thế đúng quy cách, mỗi lần xa xa trông thấy bóng người, liền dừng lại theo đúng quy củ mà chào hỏi, dần dần rớt lại cuối cùng.
Thực ra cũng không hẳn là cuối cùng, đằng sau nàng vẫn có các nha hoàn tay cầm túi giấy màu. Mẩu giấy màu tuy không nặng nhưng buộc cùng mấy chục quả hồng quả thật khiến Bích Lạc với Bích Linh muốn chạy cũng khó.
Viện Mẫu Đơn được treo đầy các dải lụa đỏ vàng, vượt qua cổng Nguyệt Lượng, đằng trước Chương Tĩnh Cầm và Chương Tĩnh Tư là hai ngã rẽ. Cả hai lách qua đoàn người xung quanh hồ một lúc đã không còn thấy hình bóng, đằng sau hai nha hoàn vẫn không thấy đâu, Cố Thiền liền dứt khoát tựa vào cạnh cửa nghỉ ngơi.
Bỗng nhiễn trước mắt xuất hiện một cánh tay, kéo mạnh chiếc đai lưng, đẩy nàng về phía sau. Sau khi nhận thức là ai nàng vội kêu lên, miệng vừa kịp mở ngay lập tức bị một bàn tay ấm nóng bịt lại, nàng giẫy giụa đánh đạp đều vô dụng, cuối cùng đành chấp nhận bị ôm đến đằng sau hòn núi giả mới được xuống đất.
Cố Thiền quay người lại, ổn định tâm tình sợ hãi, ngước mắt liền đối diện với bộ mặt ngốc nghếch cười như không cười của Hàn Thác.
"Vương gia!" nàng vuốt ngực, nửa thực nửa giận, "Dọa chết người ta!"
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: "Vương gia sao lại ở đây?"
Tuy tiết Hoa triều không nhất định chỉ dành cho nữ nhi, nhưng hôm nay là ngày thường không phải ngày quốc lễ, quan phủ không nghỉ, các cửa tiệm làm việc bình thường, anh em Cố Tùng và Cố Phong học trong Hàn Sơn viện cũng không nghỉ, ban ngày đa số hội con trai không có thời gian dạo chơi, chỉ có buổi tối dự tiệc.
Hơn nữa hôm nay là 15, sáng sớm Cố Cảnh Ngô đã mau chóng đến Tĩnh vương phủ yết kiến, ra khỏi cửa cùng lúc với mẹ con nàng, cùng tham gia còn có tam ty với các quan viên của họ.....
Chẳng lẽ Tĩnh vương gia điện hạ để mặc toàn bộ bọn họ, tự mình chạy đến đây thưởng hoa?
Hàn Thác không trả lời nàng, hỏi ngược lại: "Nàng đã khỏe hơn chưa?"
Cố Thiền kinh ngạc đáp: "Vương gia sao biết ta bị bệnh? Lẽ nào vương gia đặt mật thám trong nhà ta?"
Hàn Thác nghe xong đánh nhẹ vào đầu nàng: "Tiêu Hạc Niên trước khi đi đến gặp ta."
Hắn hạ thủ căn bản không dùng lực, nhưng da nàng mỏng nên vẫn để lại chút hồng hồng.
Cố Thiền không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm thấy đau, xoa đầu, cao giọng, không vui đáp: "Vương gia giỏi nhất là ức hiếp người sao?"
Hàn Thác cười nhẹ đáp: "Tặng nàng" vừa nói vừa đưa nàng một cái mặt nạ.
Cố Thiền nghiêng đầu hỏi: "Chu Bát Giới cõng vợ?" thần thái ngữ điệu không giấu nổi sự coi thường, tặng nàng đồ chơi trẻ con cũng là quá rồi, nhưng là đồ lại quá xấu. Cứ cho là không biết chọn, cũng có thể tặng bất kỳ loài hoa nào ứng với ngày lễ mà.
Hàn Thác trong mắt chợt phát sáng, nhếch môi, hỏi: "Nàng nhớ?"
Nhớ cái gì? Cố Thiền không hiểu, chỉ đáp: "Ta đã xem qua "Tây du ký"."
Hàn Thác trầm lặng.
Tám năm trước trong một buổi tối, nàng khóc quấn người, cần hắn ngủ cùng, cũng muốn nghe kể chuyện. Nhìn nàng khóc đến mức mặt như mèo, hắn bèn chọn một câu chuyện hài hước, chọc nàng cười ha hả.
Biết nàng cái gì đều không nhớ, hắn không thấy quá buồn, cũng không muốn thử xem nàng có nhớ tý gì không.
Mùng một hôm đó Cố Cảnh Ngô mang tặng cho Hàn Thác Đoạn Thủy bảo đao chế tạo từ Tây vực, nói là cảm tạ hắn đã cứu thê nữ mình, tuy không nói gì nhưng hành động đã thể hiện rõ ý tứ, từ nay hắn liền không liên quan đến Cố Thiền.
Hàn Thác sẽ không để hắn có thể như ý.
"Bổn vương là đến tìm nàng lấy hồi báo". Hắn bước lên phía trước, ép nàng đứng đối mặt với hắn không cho thoát, thẳng đến khi lưng áp vào tường đá, muốn lùi cũng không được.
Trên đỉnh động đá có một nửa là khoảng trống, kéo theo khung cảnh của cây cầu đá cẩm thạch. Một tia nắng xuyên qua khe hở của cây cầu, chiếu rọi vào phía trước người nàng.
Hôm nay Cố Thiền mặc chiếc váy yếm thêu hoa màu trắng ngà, với phần cổ áo lụa màu xanh lam, bên váy thắt một chiếc dây tơ nhiễu lụa màu ngọc, mái tóc dài được vấn lên thành búi tóc mây cao, trên tóc cài một chiếc trâm màu hồng, vừa trang nhã vừa kiêu sa.Từ lúc chia tay ở quán trọ, bọn hắn đã hơn 20 ngày chưa gặp mặt, nàng đã bớt tính trẻ con, ngày càng chững chạc.
Hàn Thác không rõ rốt cuộc là do trang điểm hay là do thiếu nữ trong độ tuổi trưởng thành biến hóa nhanh. Hắn cũng không muốn biết, chỉ biết nàng khiến hắn ngày càng muốn lại gần, mà kế hoạch của hắn cũng là muốn rút đao chém nước nước càng chảy(3), muốn mối quan hệ giữa hai người kết thành sợi, quyện thành lưới, ngàn sợi vạn tơ cũng không thể đứt.
"Vương gia, ngài muốn làm gì?" Cố Thiền hỏi.
Hàn Thác đứng quá gần, gần đến mức có thể nghe được tiếng thở, quanh mũi nàng ngập tràn mùi hương trên người hắn, điều này khiến nàng băn khoăn, bẽn lẽn nhìn xuống, tim cũng đạp nhanh hơn một nhịp.
" Ta muốn...."
Hắn thanh âm nhỏ dần, nàng nghe không rõ, không biết gì ngẩng đầu, chỉ thấy hắn cúi người xuống, từng chút từng chút một dựa gần, mặt hắn trong mắt nàng ngày càng lớn, lông mi dài mà rậm, cái mũi cao thẳng, làn môi dày mím chặt.....
Cố Thiền trong đầu trống rỗng, biểu cảm ngưng đọng, nói không nên lời.
----------------------------------------------------
Chú thích (Beta):
(1): đi tảo mộ
(2): hình hoa Báo Xuân
(3): câu này chỉ sự bất lực, mọi sự đi ngược lại với ý muốn của mình. Trong bài "Mộng uyên ương hồ điệp" (nhạc phim Bao thanh thiên) có câu này, sau đây là một đoạn trích:
"Chuyện hôm qua như nước chảy về đông
Mãi xa ta không sao giữ được
Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm
Gió sớm mai thổi đi bốn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai thấy người xưa khóc đâu
Hai tiếng ái tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Chỉ có thể biết nhiều hay ít khó có thể biết cho đủ
Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này
Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế
Trong thế giới phù hoa đó
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm..."
Tuy nhiên mọi thứ hoàn toàn không như Cố Thiền nghĩ.
Đôi môi của Hàn Thác không hề in lên làn môi nàng, khi nàng tưởng như sẽ chạm thì hắn lại hướng về bên cạnh, như có như không chạm qua gò má mềm mại của nàng, nhẹ lướt qua sợi tóc đen tuyền, cuối cùng dừng lại bên tai nàng, "Ta muốn nàng tận tay làm cho ta một đồ vật."
Hắn vốn không định khinh bạc nàng, nhân lúc nàng không để ý mà hôn nàng, trình độ thân mật này không thể so sánh được với các hành động lúc đồng hành trước kia. Hôm nay đến, vì muốn tìm lý do về sau lại hẹn gặp lại. Số lần gặp nhiều lên rồi tự nhiên nàng sẽ chấp nhận hắn, dần thay đổi tâm ý.
Nếu như không may, Cố Thiền là người cố chấp, không làm sao lay chuyển được thì làm thế nào?
Loại sự tình này trước nay Hàn Thác chưa từng nghĩ qua. Nhiều năm cầm quân chinh chiến đã tôi luyện hắn trở thành một người đàn ông trầm tính lại tự tin, trong xương cốt hình thành tính công kích cực kỳ mạnh. Trong từ điển của hắn chưa bao giờ tồn tại hai từ thất bại, đối mặt với khó khăn tàn khốc, chiến dịch lâm bước đường cùng hắn đều có thể chuyển bại thành thắng, huống chi trước mắt lại là tiểu cô nương kiều diễm đáng yêu, chạm nhẹ liền khóc.
Hàn Thác giữ nguyên tư thế, thuận tay xoa nhẹ lên má Cố Thiền, "Nàng định tặng gì cho ta?"
"Tặng gì cho ngươi?" Cố Thiền vô thức lặp lại lời nói của hắn. Nàng vẫn chưa hồi phục lại sau những cử chỉ ám muội vừa rồi, máu trong người như chảy ngược, mặt đỏ ửng, suy nghĩ hỗn loạn, hoàn toàn không biết Hàn Thác đang nói gì.
"Ta muốn nàng tận tay làm một cái như thế này tặng ta coi như hồi báo." Trong thanh âm của Hàn Thác không giấu nổi ý cười.
Tặng đồ vật?
Cố Thiền cuối cùng cũng nắm được trọng điểm, "Cha ta đã tặng ngươi một thanh đao."
Đây tuyệt đối chính là nồi nào úp vung nấy, mặt Hàn Thác trầm xuống, đáp: "Hắn là hắn, nàng là nàng, người ta giúp là nàng không phải hắn, cho nên người hồi báo ta chỉ có thể là nàng."
"Được thôi..." Tay Cố Thiền ôm má, xoa nóng, nàng có điểm khó khăn, làm cái gì mới có thể so sánh được với tuyệt thế bảo đao? Nàng có muốn cũng không phải nói là làm được, đành dứt khoát hỏi hắn, "Vậy ngài muốn gì?"
Hàn Thác vốn không muốn bất kỳ loại bảo bối nào, nhẹ giọng đáp: "Làm một cái áo choàng cho ta đi."
Hắn tính toán cực kì tốt. Làm quần áo cần số đo cơ thể, lúc này hiển nhiên không có điều kiện để đo, bắt buộc phải có lần gặp sau. Sau khi quần áo làm xong, phải mặc thử, mặc không vừa vẫn cần sửa, vậy lại có thêm lần gặp thứ ba, thứ tư.
Lúc này khả năng suy nghĩ của Cố Thiền đã trở lại bình thường, trước không nói đến có đồng ý hay không, nàng sao có thể làm quần áo cho hắn. Một nam tử hán cao tám thước, mặc áo choàng độ dài cũng phải gần bằng cả người nàng, khi làm nàng biết phải giấu áo này chỗ nào mới không bị người khác phát hiện được.
Vì vậy, chỉ có thể tìm cách từ chối, "Vương gia, nữ công của ta không tốt, Vương gia đến lúc đó mặc vào sẽ bị mọi người chê cười."
"Vậy làm cho ta đôi giầy vậy." Hàn Thác tỏ ra nhượng bộ, thực ra ý tứ như nhau, công đoạn làm giầy cũng không kém hơn làm quần áo.
Cố Thiền nghẹn lời, "Ta không biết làm". Đây là sự thât, để khâu được đế giày cần rất nhiều công phu, nàng đã thử qua một lần, đầu ngón tay cũng bị kim đâm sưng vù, sau đó cũng không làm nữa.
Hàn Thác đỡ trán, đây là mặc cả, thế này thế kia, tựa như hắn đang cầu nàng: "Thêu khăn tay, hầu bao, nàng biết chứ?"
May mà Hàn Thác là một vương gia, số lượng nha hoàn biết thêu thùa đếm đầu người không ít nên yêu cầu đối với khả năng may vá của phu nhân tương lai không cao. Nếu như đổi lại là nhà nghèo cửa bé, nói không chừng phải lo nghĩ đến việc đổi đối tượng.
Tặng khăn tay, tặng hầu bao, nghe thế nào cũng thấy có tư vị tư tình, Cố Thiền không muốn tặng, lại ngại không dám nói không làm, nếu như vẫn cự tuyệt Hàn Thác, hắn sẽ không cảm thấy mình không có thành ý hồi đáp chứ?
Cố Thiền nghĩ tới nát óc, hai con mắt đảo tới đảo lui, tầm mắt rơi trên mảnh giấy ngũ sắc nằm trên cửa động núi. Lúc nàng bị Hàn Thác ôm vào trong do giẫy giụa nên làm rơi, mà nó cũng là nàng tự tay làm đó.....
Ý tưởng mới hiện ra, Cố Thiền liền tự xem thường mình. Sao lại có thể đầu cơ chuộc lợi như vậy cơ chứ, nếu thật sự tặng Hàn Thác cái này, nàng tự cảm thấy không có chút thành ý nào. Không có sự giúp đỡ của Hàn Thác, Cố Thiền không thể tự mình thành công mời Tiêu Hạc Niên về nhà được.
Hàn Thác thuận theo tầm mắt nàng chú ý đến đống giấy gấp ngũ sắc kia, hắn cho rằng Cố Thiền là muốn thứ này, liền đi tới và lấy: "Nàng muốn cái này? Vật này dùng để làm gì?"
"Buộc nó lên cây cầu phúc, buộc càng cao càng đạt được nhiều chân phúc." Đề tài thay đổi, Cố Thiền tự tại hơn nhiều, nói chuyện cũng vui vẻ hơn, "Nó chính là của ta, đang trên đường đi tìm cây đỗ quyên cao 10 thước để ném lên, kết quả nửa đường đã bị vương gia bắt vào trong động này." Nói tới cuối, giọng nàng vô ý mang theo vài phần oán trách.
Hàn Thác cười đáp: "Lúc nãy các nàng chạy như điên trong viện là vì như vậy?"
Cố Thiền vừa thẹn vừa giận nhưng lại không thể bác bỏ, giật lấy đống giấy màu đáp: "Đưa lại cho ta."
Hàn Thác nghiêng người tránh, đối mặt với núi giả là một hàng hơn 10 cây bạch dương thẳng đứng che trời, cao hơn 20 thước, "Muốn cao phải không, bổn vương cho nàng toại nguyện." Vừa nói vừa đi ra khỏi động.
Đúng lúc đó, loáng thoáng xa xa nghe thấy tiếng người gọi tên Cố Thiền.
Cố Thiền tim đập nhanh mấy nhịp, lòng có chút giật mình, giữa thanh thiên bạch nhật, một nam một nữ trốn sau động núi giả, nói thế nào cũng không được trong sáng, chẳng may có người nhìn thấy thì rất không hay, nàng đưa tay nắm lấy tay Hàn Thác ý bảo hắn không được ra.
Hàn Thác vẫn điềm tĩnh, thanh âm kia cách bọn họ còn xa, hắn không quá chú ý, vẫn đứng ở cửa động, vung tay một phát, quả hồng kéo theo giấy ngũ sắc bay cao lên, ổn định vắt lên đầu cành, toàn bộ quá trình làm rất gọn gàng.
"Haizz! Vương gia!" Cố Thiền bực tức dậm chân, "Cái đó cần buộc lên cây hoa."
Cây hoa lẽ nào không phải là cây sao? Hàn Thác chỉ để ý làm sao buộc được giấy ngũ sắc, lại hoàn toàn không hiểu tập tục ngày lễ của các cô nương, hắn hết sức muốn mà vừa lòng tiểu cô nương, hi vọng nàng sẽ vui, kết quả không như ý, ngược lại đổi lấy bị nàng oán trách, mặt có chút ngại ngùng." Cố Thiền.....".
"Tiểu thư....".
Tiếng gọi ngày càng gần.
Cố Thiền đẩy Hàn Thác vào trong động, nhẹ giọng cầu đáp: "Ta đi trước, Vương gia đợi một chút hẵng đi, được không?"
Hàn Thác nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay trắng nõn.
Trong chớp mắt, thanh âm đã ở ngay phía trước, "Cố tỷ tỷ chắc đang trốn sau dãy núi giả chăng?" Giọng nói này là của Chương Tĩnh Tư, vừa nói vừa đi về hướng này.
Cố Thiền đẩy Hàn Thác rồi đi ra.
Chương Tĩnh Tư cẩn thận nghĩ, thấy Cố Thiền ra liền vui vẻ vỗ tay, "Quả nhiên là muội đoán đúng rồi."
"Tiểu thư dọa nô tì chết khiếp, nếu lại để lạc mất người, phu nhân nhất định sẽ bán nô tì đi mất." Bích Lạc thanh âm như chực khóc đáp.
"Ngươi trốn sau đó làm gì vậy?" Chương Tĩnh Cầm nhìn chằm chằm Cố Thiền dò hỏi.
Cố Thiền tâm có quỷ, sợ nàng ta nhìn thấy cái gì, vội đáp: "Đi mệt nên nghỉ một chút."
Cây bạch dương nảy mầm muộn, trên cành cây trắng xám trơ trọi hiện lên sắc màu tươi sáng của giấy màu, muốn không gây sự chú ý cũng khó, Chương Tĩnh Cầm quả nhiên phát hiện ra, lại ngạc nhiên cười, "Kia là ngươi ném lên đúng không? Ngươi làm thế nào vậy, sao lại ném lên cây bạch dương vậy, ha ha ha..."
Cố Thiền bối rối quay đầu, đôi mắt liếc một cái sắc lẹm về phía núi giả, khí thế như muốn chẻ đôi đá nhưng lại không có năng lực đó, Hàn Thác căn bản cũng không thấy.
Mấy người đi xa dần, tiếng cười của Chương Tĩnh Cầm như cũ vẫn vang lên không ngừng.
Cố Thiền đi rồi, mặt nạ Chu Bát Giới cõng vợ vẫn ở trên đất.
Hàn Thác cúi xuống nhặt lên, lời muốn nói vẫn chưa hết, nhưng không cần vội vàng, thời gian còn cả ngày, vẫn có thể tìm cơ hội gặp mặt Cố Thiền.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top