5.


Lúc xuống xe, ngoài trời đã mưa lất phất, rơi xuống vành tai Biên Bá Hiền lạnh buốt.

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền theo sau mình cách nửa bước cũng không giận, tâm trạng rất tốt giữ vững nụ cười trên môi. Cố tình cậy chân dài bước khoảng lớn, khiến bạn nhỏ đằng sau đành bước nhanh hơn, trông hệt chạy chậm.

Sau khi vào rạp, nhân lúc Biên Bá Hiền in vé thì Phác Xán Liệt mua hai ly nước ngọt và một phần bắp rang. Biên Bá Hiền nhận vé xoay người định tìm Phác Xán Liệt, bên mép đã chạm phải bắp rang ngào ngạt sữa ngọt.

Nhận vé từ tay Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt nhân tiện đút bắp rang cho Biên Bá Hiền để cậu cầm đồ ăn, anh thì kiểm tra chỗ ngồi và thời gian chiếu.

Không biết Phác Xán Liệt đã hỏi thăm ai hay trùng hợp, Biên Bá Hiền rất thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là vị sữa. Khi Phác Xán Liệt kiểm tra vé xong, kinh ngạc nhận ra Biên Bá Hiền đã ăn hết một nửa hộp.

Phác Xán Liệt không nói gì, nhìn đồng hồ đeo tay, khoảng chừng mười phút nữa mới soát phiếu, anh liền kéo Biên Bá Hiền ngồi xuống ghế ngoài sảnh.

Lướt điện thoại, Phác Xán Liệt nhìn bản báo danh lễ hội thể thao chủ nhiệm Vạn Thanh gửi cho mình, tìm đề tài bắt chuyện với cậu.

"Tuần sau tổ chức hội thao rồi." Phác Xán Liệt giơ khuỷu tay huých người bên cạnh.

Biên Bá Hiền gật đầu một cái, ăn thêm vài bỏng ngô mới tò mò nhìn Phác Xán Liệt, "Hình như anh chơi thể thao rất tốt."

Phác Xán Liệt nhướn mày, nghiêm túc nói, "Rèn luyện thân thể là trách nhiệm của mỗi người."

*Nguyên văn: "锻炼身体人人有责嘛", bên Trung có câu "讲究卫生, 人人有责" kiểu giữ gìn vệ sinh là trách nhiệm của mỗi người, PXL đổi cụm 讲究卫生 thành 锻炼身体 nên BBH cười.

Câu trả lời thành công chọc Biên Bá Hiền phì cười, Phác Xán Liệt thấy mắt cậu cong cong cũng vui lây.

"Em tham gia hạng mục nào?" Phác Xán Liệt hỏi, cầm một hạt bắp nhét vào miệng.

Biên Bá Hiền mím môi, đăm chiêu nghĩ một lát, "Chắc là chạy cự li dài..."

Đáp án này đúng là khiến Phác Xán Liệt hơi bất ngờ, "Sao chạy đường dài?"

Ban đầu Biên Bá Hiền định nói thẳng, nhưng sắp thốt ra lại do dự, vì khi trước cậu phát hiện lúc chạy bộ mình sẽ thuộc từ vựng Anh và bài luận rất nhanh, sáng chạy tối chạy, thân thể dần tạo nên một thói quen. Hơn nữa việc này khiến bắp thịt cậu săn chắc, eo cũng có cơ bụng, chẳng qua khung xương cậu hơi nhỏ, ít chơi đùa với nam sinh khác, vậy nên trông bề ngoài rất giống mọt sách tiêu chuẩn.

Phác Xán Liệt trợn tròn mắt mong đợi, thấy Biên Bá Hiền chẳng ừ hử liền sáp lại gần, Biên Bá Hiền hết cách, khi giải thích với Phác Xán Liệt cậu cảm thấy bản thân đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Thật ra Phác Xán Liệt thầm thốt "lợi hại" trong lòng vô số lần, sau đó đánh giá lại bản thân, chẳng biết nói gì.

Vì đã đặt chỗ trên mạng hai hôm trước, do vậy vị trí cả hai ngồi xem phim rất vừa ý. Dựa theo độ hot gần đây, hai người chọn phim 3D khoa học viễn tưởng nước ngoài, bắt đầu tập trung vào bộ phim.

Sau khi xem xong, những người đợi trong đại sảnh đều cầm dù theo, lúc ra cửa chính quả nhiên đã đổ trận mưa to.

Biên Bá Hiền quen cửa quen nẻo lấy chiếc dù trong cặp ra, Phác Xán Liệt sờ sờ cặp sách trống rỗng, không khỏi chế giễu mình.

Bật ô ra, Biên Bá Hiền phát hiện người bên cạnh mãi không động đậy, tự giác tới chỗ anh che đầu cả hai. Định bước đi, Phác Xán Liệt đã cầm dù trên tay, sau đó ôm vai cậu kéo sát vào anh, không chừa kẽ hở nào.

"Em ngốc à, cả vai em lộ ra ngoài kia kìa." Phác Xán Liệt khẽ mắng cậu, người trong ngực không đáp, chẳng qua nép lại gần anh hơn. Phác Xán Liệt rất hài lòng với "ngôn ngữ tay chân" của Biên Bá Hiền, duỗi tay khoác vai cậu tiện thể bóp bóp khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc che dù bước ra ngoài mưa.

Nhà Biên Bá Hiền cách rạp phim không xa, Phác Xán Liệt quyết định đưa cậu về trước, Biên Bá Hiền định từ chối nhưng sực nhớ hai người chỉ có một ô, nếu đùn đẩy chỉ phiền thêm.

Đến dưới khu nhà Biên Bá Hiền, ông trời vô cùng để ý mặt mũi Phác Xán Liệt, trận mưa đã to lại pha thêm sấm chớp.

Hai người thu ô đứng trong sảnh, nhìn cành cây bị gió thổi thiếu điều đứt ra, hơn nữa mây đen còn giăng kín, thoạt âm u như trời khuya.

"Không thì anh vào nhà tôi ăn cơm trước? Đợi thời tiết tốt hơn hẵng đi." Biên Bá Hiền nắm góc áo Phác Xán Liệt, cẩn thận hỏi.

Phác Xán Liệt kéo cậu vào nhà, mưa bên ngoài hất vô cậu hết rồi. Xem thời tiết khỉ gió này, anh không biết có nên cảm động hay không.

"Nếu thời tiết không tốt lên?" Phác Xán Liệt nhướn mày, mỉm cười như đang nghiền ngẫm.

Biên Bá Hiền thoáng xấu hổ nhìn anh, sau đó úp úp mở mở, "Vậy, ngủ ở đây một buổi... Được chứ?"

Phác Xán Liệt làm bộ cân nhắc xong mới gật đầu, đột nhiên sáp đến, "Ngủ ở nhà em, chung phòng chung giường chung gối với em luôn á?"

Nghe thế Biên Bá Hiền càng cúi đầu thấp hơn, dù rất ngại khi nghĩ về nó, nhà cậu không có phòng dư cho khách, nên... trung thực ừ một tiếng.

Tâm trạng Phác Xán Liệt tốt lắm, choàng vai Biên Bá Hiền vào thang máy, không quản cậu còn chưa tỉnh táo vì anh trêu, thậm chí còn giơ tay vân vê lỗ tai ửng hồng của cậu, người ta đã nóng còn bỏ thêm dầu.

Đến cửa nhà Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt đoan trang đứng thẳng lại, mới đến thăm đã chọc con họ, anh chưa sẵn sàng gặp mẹ vợ tương lai đâu.

Biên Bá Hiền đút chìa khóa mở cửa, mùi thơm rau xào lập tức toả tới, có lẽ người ở phòng bếp cũng nghe âm thanh, cầm vá cơm chạy ra.

"Con trai cục cưng về rồi!"

Nghe tiếng chân, Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình vui vẻ buộc tạp dề cầm vá bước tới chỗ mình.

Khi thấy sau con còn có một anh chàng đẹp trai, bà lập tức để vá cơm sau lưng, lại chỗ Biên Bá Hiền hưng phấn hỏi cậu chàng trai đó là ai.

Biên Bá Hiền giải thích vì sao Phác Xán Liệt bỗng tới nhà, Phác Xán Liệt cũng lễ phép nói xin lỗi vì làm phiền, mẹ Biên hào phóng xua tay đáp không sao, đúng lúc ba Biên Bá Hiền đi công tác không về, trong nhà có nhiều miệng ăn càng vui.

Biên Bá Hiền dẫn Phác Xán Liệt lên phòng mình thay đồ cho dễ chịu, lục tung tủ cả buổi mới tìm ra quần đùi giãn mẹ mua dạo trước, đưa cho anh.

Chẳng qua Biên Bá Hiền không ngờ Phác Xán Liệt vậy mà dứt khoát cởi đồ ngay trước mặt cậu, cậu ngại thì thôi không tính, nếu còn vào nhà vệ sinh thay chắc chắn rất kỳ lạ.

Vì vậy bé Dango đắn đo, quay lưng mất tự nhiên cởi áo ra.

Lúc vừa cởi quá eo, đằng sau đã vang âm thanh đóng cửa. Biên Bá Hiền trở mình thấy Phác Xán Liệt không còn trong phòng thì nhẹ nhõm, sau đó hấp tấp thay quần áo.

Thật ra Phác Xán Liệt rời phòng cũng thở phào, anh vừa nhìn vòng eo trắng nõn săn chắn của Biên Bá Hiền đã nóng cháy người. Còn ở trong xem Biên Bá Hiền cởi hết, anh không chắc mình sẽ làm gì.

Tay nghề mẹ Biên rất tốt, Phác Xán Liệt ăn không ít, âm thầm quan sát Biên Bá Hiền ăn món gì nhiều nhất, rồi giúp cậu gắp vào chén. Hai đứa bé tự nhiên đặt sự chú ý lên cơm nước, nào để ý mắt mẹ Biên đã ngập tràn tò mò.

Cuối cùng lúc ăn gần xong, Phác Xán Liệt săn sóc kĩ càng múc một chén canh cho Biên Bá Hiền, mẹ Biên hết nhịn nổi, hỏi, "Con trai, Xán Liệt là bạn trai con à?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top