Chương 4

Chương 4

Kiều Hành Tín chuẩn bị rất chu đáo, mặc dù chuyến đi này của hắn rất vội vàng, nhưng chuyện nên chuẩn bị tốt Kiều Hành Tín đều đã chuẩn bị xong.

Hạnh Vũ cổ trấn có mấy nhà trọ, khung cảnh yên tĩnh, đồ gia dụng trong phòng đầy đủ.

Nơi Đoàn Hủ Nghiên ở chính là một căn nhà, có một cái sân nhỏ, giá cả gấp đôi nhà dân bình thường.

Đoàn Hủ Nghiên ngủ ở trên lầu, ăn ở dưới lầu, đến giờ sẽ có người đưa thức ăn tới, nếu như không muốn một mình ăn, muốn náo nhiệt một chút, đi tới cách vách là được.

Chủ homestay này là đôi vợ chồng già, kinh doanh homestay đã năm sáu năm, bình thường ăn ở bên cạnh nhà hai tầng của Đoàn Hủ Nghiên, còn có một sân rất lớn có thể trồng rau.

Người già không thể nhàn rỗi, luôn luôn ngồi xổm trong đất để khuấy ớt nhỏ và cà chua nhỏ của mình.

Tháng này trong homestay không có khách, ngoại trừ Đoàn Hủ Nghiên, chỉ có một đôi tình nhân trẻ tuổi đến ở.

Lúc Đoàn Hủ Nghiên trở lại homestay kỳ thật đã sớm qua giờ cơm chiều, nhưng bà lão vẫn chờ hắn, thấy đèn cách vách sáng lên liền bưng bữa tối đến.

Tôm luộc, sườn heo nấu khoai tây, thịt xào tỏi, còn có một bát cơm lớn, tuy rằng chỉ là món ăn bình thường, nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được trong đó tràn đầy thành ý.

Đoàn Hủ Nghiên đối với chuyện mình gây phiền toái cho bà lão cảm thấy có chút băn khoăn, nghĩ ngày mai ra ngoài trở về phải mua một túi hoa quả.

Bà lão buông đồ ăn xuống rồi đi, hôm nay lại không vội vàng rời đi, mà ở lại nhẹ giọng hỏi hắn: "Hôm nay cậu về trễ có phải là bởi vì Tiểu Vũ hay không? "

Đoàn Hủ Nghiên không nghĩ tới sẽ nghe được tên Mạc Tiểu Vũ trong miệng bà, sửng sốt một chút rồi gật gật đầu, không nói chuyện mình cùng cậu nhặt ve chai.

Bà cười cong hai mắt,nói với Đoàn Hủ Nghiên: "Ban ngày ta nhìn thấy cậu cùng cậu ấy ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, rất tốt, có người nguyện ý cùng đứa nhỏ kia nói chuyện cũng tốt. "

Bà lão nói đến đây liền không nói tiếp, chỉ để Đoàn Hủ Nghiên ăn xong đem bát đũa đặt lên bàn là tốt rồi, lát nữa bà tới đem về.

Đoàn Hủ Nghiên không nghe, ăn xong liền đem bát đũa đưa về phòng bên cạnh, lúc trở về trong tay liền có thêm một đĩa cà chua nhỏ, của bà tự mình trồng.

Phòng tắm của homstay ở tầng một, Đoàn Hủ Nghiên rửa mặt xong thay đồ ngủ đi ra liền thấy điện thoại di động nhận được mấy tin nhắn wechat.

Ôn Bội: Học trưởng! Tôi nghe học trưởng Hành Tín nói anh đến thành phố S??

Ôn Bội: Sao anh không nói cho em biết một tiếng?! 【Ủy khuất】

Ôn Bội: Đàn anh, em có thể đến tìm anh không? 【Ủy khuất】

Ôn Bội là đàn em của hắn ở trường đại học, nhỏ tuổi hơn hắn, người thành phố S.

Đây là một học đệ mà từng lớn mật theo đuổi hắn khi còn học, Đoàn Hủ Nghiên nghiêm túc cự tuyệt, nhưng Ôn Bội lại tỏ vẻ cho dù không thể trở thành người yêu, cũng hy vọng có thể trở thành bạn của Đoàn Hủ Nghiên.

Lúc này nhìn thấy Ôn Bội gửi tới mấy tin nhắn wechat, Đoàn Hủ Nghiên chỉ cảm thấy khó xử, thoáng cân nhắc một chút.

Đoàn Hủ Nghiên: Tôi đến hơi vội.

Hắn vừa mới click vào gửi, đối phương vài giây gửi qua một cái sticker ủy khuất, ngay sau đó nhanh chóng trả lời.

Ôn Bội: Học trưởng, thành phố S là nơi em rất quen thuộc, cầu xin học trưởng để cho học đệ như em làm hết sức mình đi! [Làm ơn] [Làm ơn]

Đoàn Hủ Nghiên chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Ngày hôm sau.

Đoàn Hủ Nghiên vừa rửa mặt xong đi xuống lầu, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất lầu một nhìn thấy Ôn Bội đang đứng bên ngoài tường viện đầy cây đằng xanh, ngóng trông.

Đoàn Hủ Nghiên theo bản năng nhìn đồng hồ, thời gian bọn họ hẹn gặp mặt còn hơn một tiếng rưỡi.

Đoàn Hủ Nghiên đẩy cửa ra, ánh mắt nam sinh đứng ngoài cửa sáng lên, trên khuôn mặt tinh xảo đều là nụ cười khiến người ta yêu thích, giòn tan kêu lên, "Học trưởng! "

Đoàn Hủ Nghiên mím môi cười cười với y: "Vào đi. "

Ôn Bội nhất thời nhảy nhót tiến vào.

Đoàn Hủ Nghiên tìm một cái ly rót cho y một ly nước, "Sao lại đến sớm như vậy? "

"Cảm ơn học trưởng." Ôn Bội hai tay tiếp nhận ly, ngửa mặt lên uống một ngụm lớn, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp cũng không giấu được sự ngưỡng mộ cùng vui vẻ, "Em muốn dẫn học trưởng nếm thử bữa sáng đặc trưng của thành phố S của chúng em, anh nhất định chưa từng ăn qua. "

Đoàn Hủ Nghiên không thể từ chối.

Chờ hắn thay quần áo xong đi ra, hai người cùng nhau đi ra cửa.

Sáng sớm trên đường không thấy được người nào, chỉ có mấy người dân rải rác hoặc là đang tản bộ hoặc là đang đánh Thái Cực.

Ôn Bội đi bên cạnh Đoàn Hủ Nghiên, giống như một con chim sẻ hoạt bát, ọp ẹp cùng Đoàn Hủ Nghiên nói chuyện.

Kỳ thật cũng không trách y hưng phấn, dù sao lần y nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên đều là chuyện hơn nửa năm trước, Đoàn Hủ Nghiên bình thường công việc rất bận rộn, cho dù y có wechat của hắn, hai người cũng không có cơ hội nào có thể tán gẫu.

Cho nên có thể giống như bây giờ, cùng Đoàn Hủ Nghiên đi trên đường một chút, đối với Ôn Bội mà nói quả thực giống như đang nằm mơ vậy.

Ôn Bội nói muốn tận tình hướng dẫn, buổi tối hôm trước còn cố ý thức cả đêm sửa sang lại các nơi muốn mang Đoàn Hủ Nghiên đi, điểm tham quan đều có tất cả, thề muốn chiêu đãi Đoàn Hủ Nghiên thật tốt.

Mà Đoàn Hủ Nghiên đi theo Ôn Bội, mặt trời sắp lặn mới trở lại Hạnh Vũ cổ trấn.

Ôn Bội vẻ mặt đáng tiếc nhìn hắn, "Học trưởng, thật sự không cùng nhau ăn cơm tối sao? "

Đoàn Hủ Nghiên một ngày nay kỳ thật đều có chút không yên lòng, cảm giác giống như có chuyện gì không nhớ tới, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại vẫn không tìm được manh mối gì.

"Hôm nào đó đi, hôm nay tôi có chút mệt mỏi." Đoàn Hủ Nghiên hướng về Ôn Bội cười cười, "Ôn Bội, hôm nay thật sự cám ơn cậu. "

Ôn Bội ngượng ngùng cười cười, "Cái này không có gì... Đàn anh, ngày mai em có thể tới tìm anh không? "

Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu, "Đương nhiên có thể. "

Ôn Lâm nghe được ánh mắt sáng ngời, "Vậy học trưởng chúng ta ngày mai gặp! "

Sau khi nói lời tạm biệt với Ôn Bội, Đoàn Hủ Nghiên giẫm lên hoàng hôn đi vào Hạnh Vũ cổ trấn.

Bóng cây tà dương, xung quanh tĩnh lặng, tường trắng ngói đen, cầu nhỏ chảy nước, đi ở nơi như vậy, người bận rộn đến đâu cũng sẽ muốn chậm lại.

Đoàn Hủ Nghiên cũng không có tâm tư nhất định phải chạy đua với thời gian, chỉ là sinh hoạt trong môi trường tập thể, mọi người xung quanh đi bộ vội vã, làm sao có thể chậm lại.

Hoàng hôn kéo dài hết thảy trấn cổ, Đoàn Hủ Nghiên đang đi qua cầu đá, tầm mắt lơ đãng rơi xuống quán cà phê bên hồ ngày hôm trước hắn ngồi hồi lâu.

Chỉ liếc mắt một cái cả người hắn liền sững sờ tại chỗ.

Cách cầu đá không xa, Mạc Tiểu Vũ ngồi xổm dưới lan can đá bên hồ, bên chân đặt cái túi dệt cũ nát.

Cậu giống như là đang chờ người nào đó, cậu vùi đầu nhìn mặt đất thỉnh thoảng sẽ ngẩng lên, nhìn trái nhìn phải, sau đó lại một lần nữa cúi đầu.

Nhìn một màn này, đáy lòng Đoàn Hủ Nghiên giống như đột nhiên đụng phải một cái chuông lớn, chấn đến ngực hắn tê dại.

Thì ra là như thế, thì ra ngày nay lòng hắn không yên lòng là bởi vì hắn quên Mạc Tiểu Vũ

"Ngày mai, cho anh."

Mạc Tiểu Vũ đang chờ hắn, cậu đến tặng quà sinh nhật cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top