Chương 67: Tổng tài bá đạo là anh trai tôi 1

Thiếu niên trước mắt có bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc áo sơ mi trắng cùng áo vest, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại rũ xuống, "Anh, cái tên Hà béo kia không cho em chép bài tập, hại em bị thầy giáo điểm danh."

"Sao không tự mình làm?"

Thiếu nên hợp tình hợp lý nói: "Em không có thời gian. Hơn nữa em cũng không thích, quá nhàm chán."

"Trước bữa tối anh sẽ kiểm tra bài tập về nhà hôm nay của em."

Thiếu niên sụp bả vai, "Em không muốn làm bài tập về nhà, em muốn chơi trò chơi, còn muốn đi ra ngoài chơi."

Lâm Uyên căn bản không phải thương lượng, giải quyết dứt khoát nói: "Làm bài tập trong thư phòng của anh."

Tễ Nguyệt bĩu môi, cũng không có phản bác, trở về phòng cầm bài tập về nhà ngồi ở trước bàn làm việc bên cạnh, nằm sấp gãi tai gãi má viết lên.

Lâm Uyên cũng coi như có thời gian chỉnh lý ký ức và cốt truyện. Đây không giống với Tu Chân giới của bọn họ cũng không giống Phàm giới, cũng may Lâm Uyên đã trải qua thế giới như vầy một lần rồi, cũng không tính là không biết làm sao.

Thế giới khoa học kỹ thuật phát triển, cho rằng tu chân là một chuyện huyền huyễn, mọi việc đều dựa trên khoa học. Và có rất nhiều nguyên tố tự nhiên họ có thể tự do sử dụng, chẳng hạn như lửa, nước linh tinh, dời núi tạo biển không phải là một vấn đề khó khăn.

Thân phận Lâm Uyên lại là tổng giám đốc của một công ty lớn, không giống như lúc ở thế giới mạc thế chỉ có một thân phận trống rỗng, lần này rất có tiền. Lâm gia là gia đình số một số hai trong thành phố của bọn họ, ngũ quan của con trai lớn Lâm gia hoàn mỹ mà thanh lãnh, hỉ nộ không bằng sắc, bình tĩnh thong dong, tính cách nội liễm, tuy còn trẻ, nhưng ở lâu trên thượng vị, uy áp trên người cực nặng, làm việc rất có thủ đoạn.

Con thứ Lâm gia Lâm Dĩ Mạch, bởi vì lúc sinh ra vừa vặn qua cơn mưa trời lại sáng, cho nên lấy nhũ danh là Tễ Nguyệt, ý là trời quang trăng sáng. Hiện tại đang học trung học, nhưng trên có cha mẹ cưng chiều, còn có một anh trai có năng lực, nên có chút không học vấn không nghề nghiệp, vì được nuông chiều từ bé, nên không có khuyết điểm gì lớn, chỉ có một ít tật xấu là ăn chơi trác táng lười biếng và không có chí tiến thủ.

Tễ Nguyệt không thích đọc sách, thành tích thi đại học không quá lý tưởng, là do Lâm gia bỏ ra một số tiền lớn để sắp xếp cho Tễ Nguyệt vào đại học. Tễ Nguyệt quen biết một người bạn cùng phòng mới, khác với Tễ Nguyệt, bạn cùng phòng tên Diệp Cảnh này gia thế bình thường, nhưng đặc biệt chăm chỉ cố gắng, dựa vào điểm số cao của mình thi vào trường đại học danh tiếng này.

Diệp Cảnh khiêm tốn ôn hòa, rất kiên cường tiến lên, người lại rất dễ ở chung, thập phần chiếu cố Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt cùng cậu quan hệ rất tốt. Cái gì cũng chia cho cậu một nửa, có khi Tễ Nguyệt mua quần áo đặt may riêng cũng sẽ mang đến cho Diệp Cảnh. Trên dưới Lâm gia cũng rất thích thanh niên thông minh này, cảm thấy so với những hồ bằng cẩu hữu của Tễ Nguyệt thì tốt hơn nhiều, nói không chừng có thể khiến Tễ Nguyệt chăm chỉ học tập.

Bọn họ tham gia vũ hội các loại, đều là Tễ Nguyệt chuyên môn cung cấp lễ phục hoa lệ đắt tiền cho Diệp Cảnh, Diệp Cảnh vốn là thanh niên thanh tuyển, hơi chút trang phục, trên đài càng làm cho người ta chú ý, tinh xảo tôn quý, tựa như tiểu vương tử sống an nhàn sung sướng, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, trong đó có Lâm Uyên đến trường xem Tễ Nguyệt.

Diệp Cảnh tham gia một số cuộc thi, gặp phải khó khăn gì, Tễ Nguyệt liền đi tìm Lâm Uyên giúp đỡ. Diệp Cảnh càng thêm chói mắt, càng làm nổi bậc Tễ Nguyệt không học vấn không nghề nghiệp, nhưng Tễ Nguyệt không quan tâm đến những thứ này, y thực lòng vì Diệp Cảnh mà cao hứng.

Diệp Cảnh có một trúc mã tên Chu Thịnh, tuấn lãng đẹp trai, dáng vẻ chơi bóng rổ rất đẹp, thành tích tốt, thập phần được hoan nghênh, là nhân vật phong vân của trường. Chu Thịnh thường xuyên đến phòng ngủ của Diệp Cảnh tìm cậu, mang đồ ăn vặt và hoa quả cho Diệp Cảnh, hai nhà ở gần nhau, sẽ thường xuyên gửi lời nhắn hoặc mang theo hành lý cho đối phương. Qua lại, cũng coi như quen thuộc với phòng ngủ của Diệp Cảnh.

Nhất là Tễ Nguyệt, y phát hiện cảm giác của y đối với Chu Thịnh không giống với người khác, hình như y thích Chu Thịch, nhận thức này làm cho y có chút sợ hãi cùng bối rối. Bất lực liền nói cho Diệp Cảnh, Diệp Cảnh biết Tễ Nguyệt thích nam nhân, cũng rất giật mình, bất quá cũng không có cười nhạo hay xa lánh Tễ Nguyệt, ngược lại an ủi cổ vũ y.

Diệp Cảnh vì Tễ Nguyệt còn thường xuyên cùng hẹn Chu Thịnh và Tễ Nguyệt, cung cấp cơ hội cho Tễ Nguyệt, có khi đùa giỡn trêu chọc Chu Thịnh cùng Tễ Nguyệt, biểu hiện ra ý tứ tác hợp hai người bọn họ. Chu Thịnh không có phản ứng gì, nhưng mỗi lần Tễ Nguyệt đều bị trêu chọc quẫn bách không thôi.

Tễ Nguyệt rất cảm động, càng coi Diệp Cảnh là bạn tốt.

Sau khi tốt nghiệp, Tễ Nguyệt mời Diệp Cảnh đến công ty nhà y làm việc, Diệp Cảnh rất có nhãn lực gọi Chu Thịnh theo, làm cho trong lòng Tễ Nguyệt vừa có chút khó xử vừa ẩn ẩn vui sướng.

Tễ Nguyệt vốn là tiểu thiếu niên ngây thơ vô ưu vô sầu, có cha mẹ cưng chiều, gia đình hòa thuận, trên có anh trai có năng lực quản lý gia nghiệp, đối với y rất là sủng nịch, y hoàn toàn chính là một công tử ca không hề có áp lực, trải qua cuộc sống tinh xảo phú quý. Người y thích cũng ở bên cạnh y, tuy rằng không có kinh thiên động địa, nhưng cũng là tế thủy trường lưu, ấm áp bình đạm. Chu Thịnh ưu tú không thể nghi ngờ, lại rất cố gắng tiến lên, dưới sự cố ý bồi dưỡng của công ty nhà y, trưởng thành rất nhanh, tuổi còn trẻ có thể một mình đảm đương một phía, ngay cả anh trai cũng khen ngợi hắn ta không dứt miệng.

Cùng là bạn tri kỷ, y lo lắng làm tổn thương lòng tự trọng của Diệp Cảnh, khi giúp đỡ hoặc cho Diệp Cảnh lễ vật luôn tìm mọi lý do để chiếu cố thể diện của cậu, cũng may Diệp Cảnh cũng không phải là người tính toán chi li như vậy. Cũng cùng Diệp Cảnh đi đến những nhà hàng bình dân kia ăn cơm Diệp Cảnh mời. Làm cho Diệp Cảnh cảm thấy bọn họ bình đẳng, chứ không phải luôn chiếm tiện nghi của y.

Hơn nữa Tễ Nguyệt vẫn luôn yêu cầu anh trai chiếu cố bạn tốt nhất của y nhiều hơn, người đàn ông ít nói ít cười, sấm rền gió cuốn cũng không có bởi vì gia thế bình thường của Diệp Cảnh mà coi thường, mà là nể mặt y đối với bằng hữu của y rất chiếu cố, anh trai đối với lời nói của y không qua loa có lệ, cũng là coi trọng y, trong lòng Tễ Nguyệt đối với anh trai càng thêm nhu mộ.

Cuộc sống trước đây như thiên đường hạnh phúc bao nhiêu, Tễ Nguyệt sau này liền rơi vào địa ngục sâu bấy nhiêu.

Cha Lâm bệnh nặng nằm viện, người đàn ông vẫn luôn che gió che mưa cho y lúc y không biết đã già rồi, Tễ Nguyệt ở bệnh viện chăm sóc cha Lâm, về nhà còn phải quan tâm mẹ thân thể không tốt, anh trai bởi vì bận rộn việc ở công ty, chỉ để trợ lý đến an bài dặn dò một số chuyện, cũng không có tự mình tới.

Tễ Nguyệt mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, anh trai rất bận rộn, y đã thật lâu không gặp được anh trai, từ sau khi anh trai dọn ra ngoài ở, cũng không có trở về nhà, y căn bản không có cơ hội nhìn thấy anh trai, cho nên bất lực vô ý thức đi đến nhà Chu Thịnh, mà không nói trước cho hắn ta biết, muốn mượn bả vai để có một chút an ủi. Nhưng y lại nhìn thấy Diệp Cảnh ở nhà Chu Thịnh, chuyện này vốn cũng không có gì, Diệp Cảnh và Chu Thịnh là thanh mai trúc mã, giữa hai người quen thuộc hơn y rất nhiều, nhưng bọn họ lại đang hôn môi!

Chu Thịnh mạnh mẽ ấn Diệp Cảnh lên tường, không thể nghi ngờ kịch liệt hôn Diệp Cảnh. Chu Thịnh luôn lãnh đạm lại khắc chế trước mặt y, so với quan hệ người yêu bí mật, bọn họ giống như quan hệ bạn bè hơn. Bất quá Tễ Nguyệt cũng chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thấy người đồng tính ở chung như thế nào, nên không cảm thấy có cái gì không đúng. Hơn nữa bởi vì nhát gan thẹn thùng, còn là vì không phải tình cảm bình thường, nên bọn họ cũng không có tỏ tình, cũng không dám công khai với mọi người, chỉ là tự nhiên ở cùng một chỗ, Tễ Nguyệt cho rằng Chu Thịnh hiểu được tâm ý của y. Nhưng y nghe thấy gì?

"Cậu thật sự không hiểu tâm ý của tôi đối với cậu sao? Vì bạn của cậu, tôi vẫn nhẫn nhịn dỗ dành tên ngu xuẩn đó. Cậu cũng không phải không biết tôi thích cậu, còn tự tay đẩy tôi cho cậu ta, Diệp Cảnh, tôi cũng sẽ khó chịu, trái tim cũng sẽ đau."

"Không được, Tễ Nguyệt là bạn tốt của tôi, tôi không thể làm chuyện có lỗi với cậu ấy. Chu Thịnh, chúng ta không thể, ưm~"

Chu Thịnh oán hận chặn cái miệng nhỏ nhắn khiến hắn ta phiền lòng.

"Cậu rõ ràng cũng thích tôi, cậu ta bất quá chỉ là một đại thiếu gia kiêu căng, ỷ vào có tiền đối với cậu vênh mặt hất hàm sai khiến, cậu ta cũng không thiếu bạn bè, chẳng qua coi cậu là một người hầu có tính tình tốt mà thôi. Tôi thích cậu, cậu lại nhường tôi cho cậu ta, cậu có nghĩ đến cảm xúc của tôi không?"

Diệp Cảnh trên tay khẽ từ chối, bị Chu Thịnh dễ dàng nắm lấy tay giam cầm trên đỉnh đầu, Diệp Cảnh lắc đầu, "Tôi không muốn làm Tễ Nguyệt thương tâm, càng không muốn Tễ Nguyệt hận tôi. Chu Thịnh, nếu cậu thật sự thích tôi, hãy đối xử tốt với Tễ Nguyệt. Cậu ấy thích cậu rất nhiều."

Trong mắt Chu Thịnh tràn đầy thô bạo, cười lạnh nói: "Cũng bởi vì xui xẻo bị cậu ta thích, nên tôi phải tiếp nhận cậu ta sao? Đáng lẽ tôi nên sớm để cậu ta nhận rõ thực tế."

Diệp Cảnh vội vàng nói: "Nếu cậu làm tổn thương cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cậu cũng đừng hòng gặp lại tôi nữa."

Chu Thịnh trầm mặc một lát, cắn răng thỏa hiệp, "Cậu chính là ỷ vào tôi thích cậu, mới không kiêng nể gì thương tổn tôi như thế."

Trong mắt Diệp Cảnh tràn đầy tình ý giãy dụa cùng thống khổ, muốn nói lại thôi.

Chu Thịnh tức giận lại đau lòng, Diệp Cảnh quá thiện lương mềm lòng, chỉ vì tiểu thiếu gia tùy hứng thích hắn ta, liền không tiếp nhận hắn ta. Rõ ràng trong lòng cũng thích hắn ta, lại phải vì người khác mà hy sinh hạnh phúc của mình. Trong lòng Chu Thịnh rất rõ ràng, Tễ Nguyệt rõ ràng không phải thật lòng coi Diệp Cảnh là bạn bè, tùy hứng ương ngạnh, ỷ vào thân phận liền các loại mệnh lệnh sai khiến Diệp Cảnh. Cũng chỉ có Diệp Cảnh ngốc nghếch, coi trọng tình nghĩa bạn bè.

"Tôi nghe cậu chịu đựng ghê tởm cùng cậu ta lá mặt lá trái, cậu dù sao cũng phải bồi thường cho tôi một chút. Bằng không nói không chừng tôi sẽ không có tâm tư ứng phó tiểu thiếu gia kiều quý."

Thanh âm dần dần ái muội, Diệp Cảnh nhắm mắt ngẩng đầu lên, trên mặt có chút thống khổ, dường như là chấp nhận.

Thanh âm thắt lưng răng rắc cùng thanh âm ma sát quần áo tựa hồ rất nhẹ, ở bên tai Tễ Nguyệt nghe không thật, lại tựa hồ rất vang, làm cho y có chút cảm giác ù tai, trong đầu một mảnh tiếng ong ong, Tễ Nguyệt có chút mơ màng không biết đã xảy ra chuyện gì. Y cảm thấy có chút không thể tưởng tượng lại có chút không thể tin được.

Gạt người? Rõ ràng là Diệp Cảnh thường xuyên ở bên tai y nói Chu Thịnh cũng thích y, đối với y nơi nơi để ý. Nếu Chu Thịnh không thích y, trực tiếp cự tuyệt không phải là được rồi, y cũng không phải tìm không được người ưu tú để thích. Y lại không thiếu tình yêu, nếu Chu Thịnh không muốn, y cũng không phải là Chu Thịnh thì không được, hảo tụ hảo tán.

Nhưng tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Diệp Cảnh phải hiến thân cho Chu Thịnh, Chu Thịnh mới miễn cưỡng kết giao với y, diễn kịch trước mặt y. Bọn họ một bộ cao cao tại thượng bố thí cho y tình cảm ghê tởm, làm cho người ta chán ghét!

Tễ Nguyệt đến công ty tìm anh trai vẫn luôn yêu thương chiều chuộng y, kể lại ủy khuất, ai ngờ anh trai vẫn luôn che chở chiếu cố y lại lạnh lùng chán ghét nhìn y, không muốn nghe y nói lời chửi bới Diệp Cảnh. Thì ra lúc y không biết, anh trai y đã thích Diệp Cảnh, sớm đã không cần y ở giữa hai người làm cầu nối, ở trong lòng anh trai y Diệp Cảnh so với em trai như y quan trọng hơn. Y ngay cả Chu Thịnh cũng so ra kém hơn, Chu Thịnh là thuộc hạ đắc lực của anh trai y, so với một kẻ bại gia chỉ biết ăn uống vui chơi như y có giá trị hơn nhiều.

Anh trai thế nhưng lại khiển trách y không biết xấu hổ, không biết xấu hổ đuổi theo phía sau mông nam nhân, ỷ vào thân phận quấy rầy nhân viên công ty. Thay vì che chở y như trước đây.

Thế giới của Tễ Nguyệt trong khoảnh khắc sụp đổ, y không rõ đã xảy ra chuyện gì? Vốn dĩ công ty là cho anh trai quản lý, cha mẹ cho y cổ phần nhiều hơn anh trai rất nhiều, cha mẹ nói bởi vì y không có bản lĩnh, sẽ miệng ăn núi lở. Nhưng anh trai thì khác, anh trai có năng lực có thủ đoạn, cho nên để lại cho y nhiều cổ phần tài sản, quản lý công ty giao cho anh trai.

Nhưng anh trai nói y ở trên hội đồng quản trị lời nói không đủ phân lượng, mỗi lần đều bị áp chế, y liền đem cổ phần chuyển cho anh trai, y vốn không quan tâm những thứ này, anh trai sẽ nuôi y. Nhưng hôm nay anh trai y lại đuổi y ra ngoài.

Cha qua đời, bạn tốt cùng người y cho rằng là người yêu liên hợp phản bội, anh trai phảng phất biến thành người xa lạ, Tễ Nguyệt không chịu nổi một loạt đả kích, muốn trả thù Diệp Cảnh và Chu Thịnh.

Vạch trần quan hệ giữa Diệp Cảnh và Chu Thịnh, thuê người đi đánh cặp tiện nhân kia.

Nhưng Diệp Cảnh khóc nức nở lại ẩn nhẫn nói lời xin lỗi, cậu không nên gạt Tễ Nguyệt, cậu chỉ quá coi trọng Tễ Nguyệt, không muốn Tễ Nguyệt thương tâm, luôn biểu hiện sự ngây thơ giả tạo, hy vọng Chu Thịnh thật sự có thể thích Tễ Nguyệt. Trong lời nói đều là tình cảm từ nhỏ của cậu và Chu Thịnh, ám chỉ Tễ Nguyệt mới là tiểu tam hoành đao đoạt ái, âm thầm chen chân vào, hai người bọn họ rõ ràng yêu nhau, lại bởi vì bối cảnh cường thế của Tễ Nguyệt mà không thể không thỏa hiệp, kiếm đủ sự đồng tình của quần chúng.

Trên mạng cùng lời nói bên cạnh phô thiên cái địa mà đến, nhao nhao chỉ trích Tễ Nguyệt, phú nhị đại có tiền có thế chính là tốt, người coi trọng có thể tùy ý cường thủ đoạt hào. Không khác gì ác bá ăn chơi trác táng ở thời cổ đại.

Tin tức Tễ Nguyệt thuê người hành hung cũng bị bạo phát ra, khiến cho mọi người tức giận, cái này cũng quá vô pháp vô thiên! Không thể kiểm soát được, người dân đồng loạt kêu gọi cơ quan công an xử lý vụ việc theo quy định của pháp luật. Lần này không đắc thủ, ai biết lần sau có thể thật sự bị giết hay không? Có tiền có thế cũng không thể một tay che trời, có còn để cho dân chúng nhỏ bé của bọn họ sinh sống hay không?

Sự tích của Diệp Cảnh từ khi còn đi học tới nay bị lộ ra, tất cả mọi người đều kính nể thanh niên ưu tú thanh tuyển này, một đường cố gắng tiến lên, trưởng thành thập phần ưu tú, hoàn toàn là hai thái cực với phú nhị đại du thủ nhàn rỗi không học vấn không nghề nghiệp. Nếu là vì một cặn bã xã hội như vậy, mà tổn thất hai nhân tài ưu tú, đó mới là tổn thất không thể đo lường được.

Có người tra ra thân phận của Tễ Nguyệt, người dân nhiệt tình nhao nhao tẩy chay tập đoàn Lâm thị, giá cổ phiếu của công ty nhanh chóng giảm xuống. Công ty lung lay, suýt phá sản, khiến nhiều nhân viên thất nghiệp, gây bất ổn cho nhiều gia đình dựa vào tập đoàn Lâm thị kiếm cơm, tạo thành tổn thất nghiêm trọng. Chỉ là một vấn đề tình cảm, cùng với sự lăng xê cường điệu, đã mang lại thảm họa kinh tế cho nhiều gia đình. Mọi người đồng thời nghiến răng nghiến lợi, căn bản sẽ không nghĩ tới chính mình nhiệt tình gieo gió như vậy sẽ hủy hoại bao nhiêu gia đình, làm cho cả nhà bọn họ già trẻ rơi vào cảnh vô vọng buồn rầu.

Chu Thịnh lúc này mang theo một đám tinh anh rời khỏi tập đoàn Lâm thị, mở công ty mới. Mọi người kỳ thật rất đồng tình với thanh niên này, đang tốt lại bị tiểu thiếu gia coi trọng, yêu đương không có cách nào yêu đương, cũng không cách nào kết hôn. Còn phải vì cuộc sống mà chịu đựng một người đàn ông quấy rối, may mà bây giờ thoát khỏi hố lửa. Công ty Chu Thịnh làm hừng hực khí thế, phát triển nhanh chóng.

Mà anh trai Tễ Nguyệt, không có che chở cho Tễ Nguyệt, coi như là vãn hồi một ít hảo cảm của mọi người. Tích cực phối hợp với cục cảnh sát xử lý Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt vào cục cảnh sát mấy tháng, sau khi Tễ Nguyệt ra tù liền đưa người vào viện dưỡng lão.

Nửa đời trước được nuông chiều, cẩm y ngọc thực, hưởng hết phú quý, nửa đời sau ngàn người chỉ trích, vạn người chửi rủa, giống như phạm nhân ở viện dưỡng lão điên điên khùng khùng hết nửa đời người.

Lâm Uyên nhìn thiếu niên đang gãi tai gãi má trước bàn làm việc, cười lạnh một tiếng, đáng đời!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top