Chương 104: Lão đại tinh đạo tự chui đầu vào lưới 9

Lỗ tai Tễ Nguyệt đỏ đến mức muốn nhỏ máu, quả nhiên đôi mắt hùng tử rơi vào tình yêu đều mù quáng, bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, không có lý trí đáng nói, còn nói y hoàn mỹ nhất, tìm không ra khuyết điểm. Y rõ ràng có nhiều khuyết điểm như vậy, Tễ Nguyệt choáng váng đầu óc cẩn thận suy nghĩ một chút, y, y hình như cũng không có chỗ nào không tốt?

Đại thiếu gia ngây thơ nhất định là được bảo vệ quá tốt, thư tử bình thường không tiếp xúc được, cho nên mới chưa từng thấy qua quá nhiều thư tử, hoặc là thư tử bên cạnh quá mức khách khí thủ lễ, cứng nhắc không thú vị, không có cảm giác mới mẻ, mới có thể vừa nhìn thấy y liền bị y mê hoặc không được.

Hùng tử thẹn thùng nhát gan đều thích cái loại thư tử mang theo chút bĩ khí xấu xa, thân phận Lâm Uyên khẳng định chưa từng tiếp xúc qua thư tử như y vừa gặp mặt đã muốn ngủ với hắn, mạo phạm hắn, mới có thể cảm thấy đặc biệt không giống người thường. Hơn nữa kỹ năng giường chiếu của y tốt như vậy, Lâm Uyên trầm mê thân thể của y cũng không phải không có khả năng.

Tễ Nguyệt hướng về phía Lâm Uyên cười đến ngây ngô, thấy vậy trong lòng Lâm Uyên mềm nhũn không chịu nổi.

Nhiệm vụ của Lâm Uyên là thu thập vân châu của Vân Thú, dược dụng vân châu có rất nhiều công hiệu, quan trọng nhất là công hiệu kéo dài tuổi thọ khiến người ta có xu hướng nhắm mắt làm ngơ, nhưng Vân Thú nhanh nhẹn nhạy bén, rất cảnh giác, rất khó tiếp cận bắt được. Vũ khí công nghệ cao cũng không có cách nào, còn không thể chọc giận Vân Thú, nếu Vân Thú chết, một số nguyên tố bên trong vân châu tan chảy, cũng không có hiệu quả sử dụng.

So sánh với nhiệm vụ thu thập đá thảo dược của những người khác, nhiệm vụ của Lâm Uyên xem như hệ số độ khó cực cao.

Bởi vì Vân Thú sinh sống ở chỗ hẻo lánh sâu trong khu vực, Tễ Nguyệt liền mang theo Lâm Uyên đi về phía có dân cư hẻo lánh thưa thớt. Năng lực sinh tồn dã ngoại của Tễ Nguyệt rất cao, chuyện gì cũng an bài ngăn nắp ngăn nắp, còn săn một con Khiêu Khiêu Thú cho Lâm Uyên nướng thịt ăn. Trong hoàn cảnh uống dịch dinh dưỡng phổ biến này, tay nghề có thể được gọi là rất tốt.

"Trước kia khi không có dịch dinh dưỡng, tôi sẽ đi săn động vật trong rừng rậm, luyện tay nghề mấy năm, hiện tại xem ra, thì ra là vì được gặp anh làm đồ ăn cho anh ăn."

"Tễ Nguyệt" Lâm Uyên cảm thấy có chút đau lòng, trong xã hội này dịch dinh dưỡng là thực phẩm chủ đạo, trước kia Tễ Nguyệt không có dịch dinh dưỡng, cùng không có cơm ăn là cùng một kiểu, y còn phải đi săn động vật, trước khi còn chưa trưởng thành đến khi cường đại như hôm nay, cuộc sống phải gian khổ bao nhiêu.

Tễ Nguyệt vốn là nhớ tới chuyện cũ thuận miệng nói, chú ý tới ánh mắt Lâm Uyên, nghĩ tới lời mình nói, tròng mắt đảo qua, "Tôi khi còn bé nhỏ gầy, trên tinh cầu cằn cỗi tràn ngập tuyệt vọng thô bạo, không có trật tự, bởi vì không có thư phụ hùng phụ, trẻ con chung quanh luôn thích khi dễ tôi, bất quá sau đó tôi càng ngày càng lợi hại, bọn họ liền đánh không lại tôi."

Hùng tử mềm mại thiện tâm, đồng tình với kẻ yếu, vừa nghe y đáng thương, trong lòng sẽ sinh ra cảm xúc trìu mến. "Trước kia tôi luôn oán hận vận mệnh bất công, nhìn những đứa trẻ khác làm nũng trong lòng thư phụ hùng phụ, oán giận dịch dinh dưỡng không dễ uống, mà tôi lại phải chịu thương tổn đói bụng đi khắp nơi tìm thức ăn, vì sao tôi phải chịu những khổ sở này? Bây giờ tôi biết, đây chỉ là các thử nghiệm của số phận, để tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn, để tôi được gặp anh, để tôi có thể bảo vệ anh."

Tễ Nguyệt lén lút mò mẫm vươn móng vuốt sờ lên thắt lưng Lâm Uyên, hùng tử chỉ lo đau lòng cùng cảm động, hoàn toàn không chú ý tới bị y chiếm tiện nghi. Tễ Nguyệt tới gần Lâm Uyên, hôn lên mặt hai cái, vẻ mặt đứng đắn, "Mau ăn đi, một hồi lạnh hương vị cũng không tốt."

Mới ngày đầu tiên, Tễ Nguyệt cũng không đi quá xa, sắc trời còn chưa tối, đã bố trí tùy ngộ phòng, tùy ngộ phòng là một loại phòng có thể mang theo, rất được những người yêu thích du lịch yêu thích. Tùy ngộ phòng có chức năng phòng ngự và cảnh giới đều rất hoàn thiện, Tễ Nguyệt lấy ra đồ ăn vặt chuẩn bị sẵn cho Lâm Uyên ăn, chính mình thì 'leng ka leng keng' bận rộn.

Lấy thân phận của Lâm Uyên mà nói, hắn chưa từng trải qua loại thân phận được chiếu cố được bảo vệ này, chính mình bình yên ngồi ở một bên, nhìn đối phương vì mình trên dưới bận rộn, rất là kỳ lạ.

"Anh yên tâm ngủ, bên ngoài tôi đều bố trí xong, dã thú không vào được, cho dù có dã thú cỡ lớn, tùy ngộ phòng ngăn không được, còn có tôi bảo vệ anh."

Tễ Nguyệt trong lòng có bàn tính nhỏ, cố ý chọn tùy ngộ phòng có một phòng ngủ, chờ lần huấn luyện sinh tồn này chấm dứt, Lâm Uyên lại làm thủ tục tốt nghiệp, bọn họ có thể kết hôn, y có thể danh chính ngôn thuận ngủ với Uyên nhi của y.

Tễ Nguyệt giọng điệu có chút phiền muộn, "Anh để cho tôi ngủ không nhiều lần như vậy, tôi cũng nên cho anh một danh phận."

"..." Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt rõ ràng như đi vào cõi thần tiên, liền biết Tễ Nguyệt đang não bổ cái gì, nể tình Tễ Nguyệt bận rộn nửa ngày, hắn liền không so đo với Tễ Nguyệt.

Lâm Uyên rất nhanh liền ngủ thiếp đi, Tễ Nguyệt nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của Lâm Uyên, dựa vào nhau cũng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, tiếng chim hót thanh thúy bên ngoài ríu rít truyền đến, còn có tiếng gió thổi lá cây ma sát, tiếng động vật nhỏ chạy tán loạn giẫm đứt cành cây khô. Lâm Uyên vừa ra khỏi tùy ngộ phòng, không khí trong lành đập vào mặt, làm cho người ta sảng khoái.

"Em, em như thế nào,..." Âu Dương Hiên khiếp sợ nhìn Lâm Uyên từ trong phòng nhỏ đi ra, sau đó Tễ Nguyệt cũng đi theo, thân mật đứng ở bên cạnh hắn, đều sắp dán lên người Lâm Uyên rồi. Cô hùng quả thư, ở dã ngoại cùng ngủ chung một phòng, hiển nhiên đã không còn trong sạch.

Tâm tình tốt từ sáng sớm của Tễ Nguyệt bị hai người không mời mà đến làm hư.

Âu Dương Hiên đau đớn nói: "Cho dù em bị tinh đạo bắt đi, đã không còn sạch sẽ, nhưng cũng không nên tự cam chịu sa đọa, cùng thư tử trộn lẫn một chỗ. Em như thế là không có tự ái." Đang lúc Âu Dương Hiên lạnh lùng sắc bén chỉ trích Lâm Uyên, Tễ Nguyệt liền ôm eo Lâm Uyên đi đến hôn lên mặt Lâm Uyên một cái, còn nhíu mày với bọn họ.

Bị khiêu khích như thế, ngực Âu Dương Hiên kịch liệt phập phồng hai cái: "Ta sẽ không cùng em kết hôn khế, em cũng không nên để Lâm gia gây áp lực cho quân phụ ta nữa. Ta cho dù không làm người thừa kế quân chủ này, cũng sẽ không ở cùng một chỗ với em."

Lâm Uyên sửng sốt một chút, sau đó có chút buồn cười nhìn Âu Dương Hiên, có chút thương hại. Xem ra Âu Dương Hiên vẫn không hiểu rõ tình huống, mới có thể có hiểu lầm lớn như vậy. Nếu sau này gã biết chân tướng, không biết biểu tình sẽ thú vị cỡ nào.

Tâm tình đắc ý của Tễ Nguyệt bỗng dưng tỉnh táo lại, y nghe lén những lời thư phụ nói với Lâm Uyên, Lâm Uyên sau này phải làm quân vương, cao cao tại thượng, thân phận tôn quý vô cùng, y bất quá chỉ là một thư tử vô danh vô phận, trên người còn mang theo thân phận không vinh quang là tinh đạo này, hiện giờ càng dựa vào Lâm Uyên sinh hoạt, ngay cả có thể đi vào Học Viện Đế Quốc cũng là vì Lâm gia nể mặt Lâm Uyên.

Tễ Nguyệt nắm chặt tay Lâm Uyên, vô luận như thế nào, y cũng sẽ không buông ra, cùng lắm thì, cùng lắm thì...

Ánh mắt Bạch Lan phức tạp nhìn Lâm Uyên, sau đó ôn nhu an ủi Âu Dương Hiên. Âu Dương Hiên tức giận xông về phía trước, ngay cả đường cũng không nhìn: "Đời này hắn đừng hòng kết hôn với ta, còn chưa lập gia đình cuộc sống riêng tư liền hỗn loạn không chịu nổi như thế, đội nón xanh cho ta, nghĩ cũng đừng nghĩ. Khoảng thời gian mất tích không chừng đã bị tinh đạo đùa bỡn như thế nào rồi, Tễ Nguyệt có thể mạo hiểm bị tinh đạo truy sát cứu hắn ra, làm sao có thể tốt bụng như vậy, hiện tại xem ra, hừ!"

Âu Dương Hiên giẫm lên một đống đồ dính dính, một cỗ mùi hôi thối truyền đến. Âu Dương Hiên mặt đều tái rồi, không biết giẫm phải phân gì, chỉ làm gã ghê tởm muốn nôn, hùng hùng hổ hổ vung chân, lửa giận càng tăng lên.

Bạch Lan run giọng nhỏ giọng kêu lên: "Hiên, kia, bên kia."

Âu Dương Hiên không ngờ ngẩng đầu, trong lòng hoảng sợ, là Bạo Long Thú, da thịt dày của Bạo Long Thú, công kích bình thường rất khó tạo thành thương tổn đối với nó, hàm răng sắc bén, cắn đứt cơ giáp không tốn chút sức lực, lực phá hoại rất lớn. Lúc trước quân đội có quân thư làm nhiệm vụ gặp phải một con Bạo Long Thú, ba quân thư chỉ có một người thành công đào thoát, nhưng cũng bị thương thảm thiết.

Âu Dương Hiên cuống quít lấy cơ giáp ra, mang theo Bạch Lan tiến vào cơ giáp, sử dụng pháo tên lửa có lực sát thương lớn nhất, dự đoán cảnh Bạo Long Thú bị nổ gãy một chân không xuất hiện, chỉ có một vết thương nhỏ, ngay cả máu cũng chảy không nhiều lắm, ngược lại càng thêm chọc giận Bạo Long Thú, một cái tát ném cơ giáp của Âu Dương Hiên lên tảng đá. Trên bảng điều khiển thao tác của Âu Dương Hiên đung đưa hỗn loạn, phát ra thanh âm báo động màu đỏ.

Bạch Lan bị dọa đến khóc lớn, chờ choáng váng qua đi Âu Dương Hiên nhanh chóng làm thao tác chạy trốn, ngón tay xoay vô lăng, chạy về phía vừa rồi, nơi đó chính là phương hướng của Tễ Nguyệt cùng Lâm Uyên.

Tễ Nguyệt vừa mới thu dọn xong tùy ngộ phòng cùng Lâm Uyên ăn xong, lông mày nhíu lại, cảnh giác nhìn về một hướng, đem Lâm Uyên chắn ở phía sau, sờ đến cổ tay Lâm Uyên, trước khi thứ đó đến đây điểm một chút lên vòng tay của Lâm Uyên, bốn phía Lâm Uyên xuất hiện hào quang trong suốt, khí tức cùng thân ảnh Lâm Uyên được bao phủ ở trong đó, ở bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong còn có một người tồn tại.

"Uyên nhi, anh đi về hướng đó trước, sau đó tôi sẽ đi tìm anh."

Lâm Uyên cũng phát hiện ra dị thường, không có dựa theo lời Tễ Nguyệt nói rời đi, hắn cùng Tễ Nguyệt, vốn nên là hắn bảo hộ Tễ Nguyệt, bất luận tu vi Tễ Nguyệt hay là tuổi tác, gặp phải nguy hiểm đều nên là hắn che chở Tễ Nguyệt mới đúng.

"Nghe lời." Tuy rằng Lâm Uyên cùng y đồng sinh cộng tử làm cho Tễ Nguyệt rất cảm động, nhưng không cần phải để Lâm Uyên cùng y gặp nguy hiểm, "Đi mau." Tễ Nguyệt đẩy Lâm Uyên về một góc hẻo lánh, cái vòng hộ thân kia có thể thừa nhận công kích mạnh mẽ của pháo tên lửa, nhưng bởi vì hao phí năng lượng rất lớn, không thể duy trì thời gian dài, Tễ Nguyệt vẫn có chút lo lắng.

Nhưng đã không cho phép y lo lắng, y đã xuất hiện trong tầm mắt của Bạo Long Thú, động tác của Bạo Long Thú rất nhanh, chạy trốn căn bản không kịp, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.

Tễ Nguyệt mở cơ giáp ra, cơ giáp mang logo Âu Dương Hiên loạng choạng chạy tới, phía sau còn có Bạo Long Thú đuổi theo, mắt thấy Âu Dương Hiên chạy qua bên cạnh y, hướng về phía Lâm Uyên, ánh mắt Tễ Nguyệt lạnh lẽo: "Muốn chết."

Tễ Nguyệt mở ra pháo năng lượng hướng về phía Âu Dương Hiên, đánh gã đi một hướng khác. Bạo Long Thú vài bước nhảy qua một cước giẫm nát cơ giáp của Âu Dương Hiên, sau đó liền đem ánh mắt tập trung trên người Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt nếu cùng thư tử khác quyết đấu, căn bản không dùng được những vũ khí năng lượng kia, chỉ bằng thao tác cơ giáp của y là có thể đánh cho những cơ giáp kia thất bại thảm hại, nhưng chống lại Bạo Long Thú, Tễ Nguyệt không chút nào ngại ngùng dùng các loại năng lượng, vũ khí laser, mặc dù Tễ Nguyệt thao tác linh hoạt, vẫn là tránh né không kịp bị đánh trúng vài lần.

Càng làm cho Tễ Nguyệt lo lắng chính là, rõ ràng y đã cố ý khống chế phương hướng đánh nhau, di chuyển về hướng đối diện với Lâm Uyên, nhưng lại cách vị trí của Lâm Uyên càng ngày càng gần.

Bạo Long Thú nhanh nhẹn nhìn chung quanh, sau đó một móng vuốt vỗ về một chỗ, tâm Tễ Nguyệt đều muốn nâng lên, may mắn động tác Lâm Uyên nhanh chóng nhảy ra khỏi phạm vi móng vuốt, mới không bị thương.

Tễ Nguyệt trong lòng bị kích lửa giận, càng thêm điên cuồng sử dụng các loại công kích cường độ cao đánh về phía Bạo Long Thú, Bạo Long Thú bị đánh trúng mắt, lắc lắc cổ phẫn nộ rống to, ánh mắt chảy xuống một mảng lớn máu. Bạo Long Thú nóng nảy dùng móng vuốt chộp về phía cơ giáp Tễ Nguyệt, xé ra một cái động lớn, Tễ Nguyệt từ cửa động bị ném ra, bị Lâm Uyên tiếp được.

"Anh đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh, chút nữa tôi dẫn nó đến đối diện, anh liền nhanh chóng trốn đi. Trên người của anh có vòng bảo vệ, nó không thể nhìn thấy anh. Trốn đi phát tín hiệu cầu cứu, hộ vệ sẽ đến cứu anh ra ngoài."

Trên mặt Tễ Nguyệt dính vết máu, trên người cũng bị thương, lại còn cười nói với hắn đừng sợ, y sẽ bảo hộ hắn, tươi cười trên mặt sáng lạn lại tràn đầy mỹ mãn, khuôn mặt dính vết máu tràn đầy mỹ lệ kinh tâm động phách, trùng kích nội tâm Lâm Uyên.

Ngón tay Lâm Uyên giật giật, thu thủ thế muốn công kích trở về, tay đặt lên người Tễ Nguyệt, thì ra chấp niệm kiếp này đúng là muốn bảo hộ hắn sao? Lâm Uyên một mình sinh tồn tu luyện mấy vạn năm, sau khi gặp được Tễ Nguyệt, với thân phận cùng tu vi của hai người mà nói, đều là hắn chiếm vị trí chủ đạo, cho tới bây giờ đều là hắn xem như chuyện đương nhiên mà che chở Tễ Nguyệt.

Nguyên lai Tễ Nguyệt cũng muốn bảo vệ hắn sao? Tễ Nguyệt tu vi thấp, năng lực yếu ớt, hắn tự nhiên đều là ở thượng vị, dạy dỗ chỉ dẫn Tễ Nguyệt, vì hắn xử lý sự tình, chính hắn lại không có địa phương có thể dùng đến Tễ Nguyệt. Nếu là chuyện hắn không thể giải quyết, Tễ Nguyệt càng không có năng lực cùng biện pháp. Ý tưởng này của hắn là quá hợp lý, hôm nay hắn mới nhận ra ý nghĩ đương nhiên này sai lầm cỡ nào.

Ý niệm muốn bảo vệ hắn lại thành chấp niệm sao?

Tễ Nguyệt bất kể là tinh thần hay năng lượng trong cơ thể, đều ở trong trạng thái cực độ hỗn loạn, nôn nóng lại cuồng loạn, sau đó đã bị một cỗ tinh thần nhu hòa thoải mái trấn an, chung quanh hết thảy đều nằm trong phạm vi cảm giác của y, hơn nữa tốc độ trở nên rất chậm, y có thể dễ dàng nhìn ra biến hóa chung quanh, bao gồm cả Bạo Long Thú vừa rồi đối với y mà nói tràn đầy uy hiếp, Tễ Nguyệt dĩ nhiên có thể dễ dàng nhìn ra trạng thái của Bạo Long Thú, nhìn nó nhấc chân rất chậm, y có thể suy đoán ra dấu chân của Bạo Long Thú sẽ rơi ở nơi đó.

Tễ Nguyệt xuất ra vũ khí, cơ giáp đã hỏng, y liền tay cầm vũ khí nhắm vào hàm của Bạo Long Thú. Bạo Long Thú trong lúc hành động sẽ không tự giác cúi đầu che chở cằm của nó. Lúc trước y cho rằng Bạo Long Thú là vì cúi đầu tìm kiếm mục tiêu, nhưng hiện tại y có thể dễ dàng suy đoán ra, hàm dưới chính là nhược điểm của Bạo Long Thú, cho nên nó mới có thể bất kể là công kích hay là truy kích, đều sẽ theo bản năng che cằm, không có duỗi cổ dùng răng công kích đối phương.

Quả nhiên, vừa rồi đánh vào trên người Bạo Long Thú chỉ xuất hiện vết thương nông, đánh tới hàm, không ngờ từ hàm dưới trực tiếp oanh nát nửa cái đầu của Bạo Long Thú.

Trong nháy mắt Bạo Long Thú ầm ầm ngã xuống đất, Tễ Nguyệt cũng thoát lực ngã vào trong ngực Lâm Uyên, cố sức nâng cổ hôn Lâm Uyên một cái, tươi cười trên mặt chói mắt đến cực điểm, "Tôi nói tôi có thể bảo hộ anh, hiện tại đã tin rồi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top