Phiên ngoại 6

Thấy ngày xuân sắp qua đi, Hoàng đế bất chợt nảy ra ý tưởng đi đạp thanh. Tuy rằng không tiện đi ra ngoài cung, nhưng ở trong Ngự Hoa Viên cảm nhận một chút không khí của mùa xuân cũng không tệ.

Vì vậy Lý Tầm cũng đi theo, trơ mắt nhìn Hoàng đế cho lui hết tất thảy cung tỳ, rất tự nhiên nằm xuống bãi cỏ, cực kì nhàn nhã.

Lý Tầm: "..."

Đã như vậy, Lý Tầm cũng ngồi xuống, cuộn chân cúi đầu sắp xếp lại ghi chép.

Hoàng đế thấy Lý Tầm vẫn ngồi bất động như vậy, liền hỏi: "Sao ngươi không nằm xuống?"

Lý Tầm nghe vậy quay đầu, ánh mắt ghét bỏ nhìn bãi cỏ: "Toàn sâu bọ bò tới bò lui như vậy."

Trái lại Hoàng đế không bận tâm lắm, cười nói: "Vậy nằm trên người ta thì sao?"

Lý Tầm không nói lời nào, chỉ đánh giá y.

Hoàng đế giơ tay lên, nhiệt tình nói: "Đến đây đi."

Lý Tầm ha ha một tiếng: "Nếu thần mà cứ như vậy ngã ầm xuống, tám phần mười bệ hạ sẽ thổ huyết."

Hoàng đế nghe được câu nói kia cảm thấy như bị khinh thường, y ôm lấy Lý Tầm kéo hắn vào lồng ngực mình, Lý Tầm không kịp chuẩn bị mà bị kéo ngã.

Hoàng đế đã sớm chuẩn bị mà ôm hắn vào cõi lòng căng tràn, cười dài mà nói: "Ngươi xem, có thổ huyết đâu?"

Lý Tầm lườm một cái, cảm thấy y cực kì ấu trĩ, tay đẩy y một cái định bò dậy.

Lúc đầu Hoàng đế quả thật chỉ định đùa hắn một chút, nhưng không biết tại sao sau khi ôm người người vào lòng lại không nỡ buông ra, thấy Lý Tầm định ngồi dậy liền kéo trở lại, Lý Tầm lập tức nằm xuống, trừng mắt nhìn y.

Hoàng đế cười cười, vươn mình một cái đè hắn lại dưới thân.

"Cảnh 'xuân' nhanh tàn a ái khanh."

Lý Tầm xì một tiếng: "Ra vẻ đạo mạo*!"

*đạo mạo: có vẻ nghiêm trang, đứng đắn với một phong thái mẫu mực.

Hoàng đế rất đắc ý sờ sờ tóc hắn: "Chỉ có mình ngươi biết."

Y bất ngờ cúi đầu ngậm lấy môi Lý Tầm khiến hắn giật mình, yếu ớt tránh né, nhưng hai tay lại bị Hoàng đế khống chế ghim ở bên mặt. Trong đầu Lý Tầm biết Hoàng đế đang có hứng, cũng ợm ờ hé môi, mặc cho y muốn làm gì thì làm. Hoàng đế thích nhất bộ dạng nửa xấu hổ nửa dung túng này của hắn, y bắt lấy đầu lưỡi của hắn tỉ mỉ mút, thỉnh thoảng đảo quanh khoang miệng, mang theo một trận tê dại.

Lý Tầm như bị hôn đến thất thần, bỗng dưng hoảng hốt phát hiện trước ngực mát lạnh. Hắn cố gắng kéo lý trí trở về, cúi đầu xuống đã thấy Hoàng đế kéo thắt lưng quan phục của hắn ra.

Quan phục vốn khá rộng, Hoàng đế không cần dùng chút sức lực nào cũng có thể lột toàn bộ xuống, nhưng đến khi y định lột trần hắn hoàn toàn thì chợt nhớ ra Lý Tầm ghét tiếp xúc với bãi cỏ này, nên lột áo khoác ra lót xuống dưới, đặt người nằm lên.

Một loạt động tác liên tiếp khiến phát quan vốn được buộc chỉnh tề của Lý Tầm rớt xuống, tóc đen trải dài trên người, tựa như hồng trần khiến người ta dây dưa không dứt.

Hoàng đế lưu luyến hôn môi hắn, động tác trên tay tuyệt nhiên lại trái ngược. Y ấn xoa nhiều lần hai điểm đỏ hồng trước ngực Lý Tầm, vuốt ve khiến chúng sưng dựng đứng lên, sau đó mới dùng môi phủ lên, ôn tồn an ủi.

Lý Tầm không giãy dụa được, không thể làm gì khác ngoài việc lấy tay che mắt lại, nhưng giống như bịt tai trộm chuông* mà khi không thể nhìn thấy mọi vật lại khiến người ta càng thêm mẫn cảm, làm hắn có thể cảm nhận rõ ràng môi lưỡi Hoàng đế đang thuần thục ma sát trên đầu vú cùng một tay y đang di từ sống lưng hắn xuống phía dưới, lúc này đã chạm vào một bên mông mà nhào nặn. Hắn nghe được bên tai tiếng cười mang chút khiêu khích của y, trên người cũng cảm thấy từng trận nòng hổi bốc lên.

*bịt tai trộm chuông (掩耳盗铃): thành ngữ nói về việc lừa mình dối người.

Hoàng đế hài lòng nhìn một mảng da thịt ửng đỏ của Lý Tầm bị lộ ra bên ngoài, đẹp đẽ như hoa đào mới nở. Thân dưới cũng đã gượng dậy, liếc qua cũng có thể thấy rõ. Y như mơ hồ si mê mà hôn xuống, ngậm lấy vật kia vào trong miệng.

Lý Tầm kinh sợ kêu lên một tiếng, liền muốn đẩy y ra, nhưng Hoàng đế dễ gì bị đẩy ra, trái lại y lại đột ngột tăng cường độ, ngậm lấy 'đồ vật' kia mút mát, liền nghe thấy Lý Tầm rên rỉ một tiếng, thân thể hoàn toàn mềm nhũn xuống.

Trong lòng y chợt thấy cực kì thỏa mãn, cúi đầu nhả ra chút chất lỏng vào tay, liền dùng chất lỏng trơn nhớt kia bôi trơn mà đưa một ngón tay vào hậu huyệt.

Công tác chuẩn bị khá là nôn nóng, làm cho người ta cảm thấy ôn nhu triền miên lúc trước tựa hồ chỉ là do y khổ sở ngụy tạo ra. Ba ngón tay rất nhanh đưa vào khai thác hậu huyệt đến mềm mại, đặc biệt là sau khi y cố ý tìm ra địa phương mẫn cảm kia, mỗi một lần ấn chạm cũng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén của Lý Tầm, hạ thân y đã sớm cứng rắn như sắt, lúc này không thể nhịn được nữa, tách hai chân Lý Tầm ra liền nhanh chóng tiến vào.

Lý Tầm thân thể vô lực, hai chân chỉ biết quấn lên eo y, theo động tác của y mà run run, mấy lần muốn rơi xuống lại bị kéo trở lại. Một khi vòng chân qua hai bên hông y, hắn liền không tránh được bị dùng sức đỉnh lộng mấy lần. Rên rỉ cũng cơ hồ bị đâm nát, nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.

Hoàng đế lại vô cùng nhàn nhã mà trêu đùa hắn, chỉ là giọng nói cũng đã khàn đi khá nhiều, trêu hắn thể lực quá yếu, mới như vậy mà đã không chịu nổi. Lý Tầm bất lực phản bác, không thể làm gì khác ngoài dùng mắt trừng y, nhưng đôi mắt ngấm chút sương mù kia lại xinh đẹp lạ thường, lại khiến Hoàng đế đi vào sâu hơn.

Nơi giao hợp dưới hạ thân truyền đến tiếng nước, Lý Tầm xấu hổ đến như kiểu không đất dung thân, quay đầu đi ngắm hoa và cây cảnh bên cạnh, tiếng cười của Hoàng đế vang lên từ phía rất gần: "Ngươi thích cái cây đó sao? Hay là chúng ta cùng đến gần đó ngắm đi?"

Lý Tầm còn chưa kịp từ chối, liền bị Hoàng đế ôm dậy, đứng lên, vật kia của Hoàng đế vẫn cắm ở phía sau hắn, đi về hướng hoa và cây cảnh bên cạnh, động tác di chuyển khiến vật kia thỉnh thoảng hung ác đâm lên trên. Đến khi đi tới bên cạnh cái cây, toàn thân Lý Tầm cũng đã nóng bừng lên, miễn cưỡng dựa vào thân cây thở dốc.

Hoàng đế tiến tới đè lên môi hắn quấn quýt một hồi, thời điểm dứt ra tạo thành vệt nước như sợi chỉ bạc.

Cũng không biết ruốt cuộc bị làm trong bao lâu, cả người Lý Tầm mơ màng thuận theo động tác của Hoàng đế mà lay động, thân cây cọ vào sống lưng có chút đau đau, mới kéo thần trí của hắn quay trở về.

"Không... Không muốn..."

Hoàng đế nghe vậy thân mật cà cà gò má của hắn, tùy ý hùa theo mà đáp ứng, hai tay vẫn nắm lấy vòng eo thon thả của hắn như trước, động tác dưới hạ thân vẫn hoạt động như trước.

Lực đạo của y rất mạnh, mỗi một lần đâm tới đều như muốn xuyên thủng thân thể hắn. Dưới thế tiến công này, y chỉ cảm thấy hậu huyệt ấm nóng kia đang bao lấy dương vật của mình, đặc biệt là nơi sâu bên trong kia thật giống như muốn ép khô y, dù tự chủ của y có mạnh hơn nữa cũng chưa chắc có thể thành thạo tình hình trong trận đánh này.

Tiếng Lý Tầm xin tha dù lọt vào tai y cũng không hề phát huy tác dụng, trái lại còn làm cho y hứng thú hơn, y cứ liên tiếp đâm mấy chục hoặc hơn trăm cái như vậy, chỉ nghe thấy Lý Tầm nghẹn ngào một tiếng, thân thể run lên, càng khiến y thỏa mãn. Hoàng đế cũng được hậu huyệt của hắn hầu hạ đến không nhịn được, đột nhiên gia tăng tốc độ, lập tức bắn vào trong thân thể hắn.

Chất lỏng lấp lấy hậu huyệt chậm rãi chảy xuống, cảm giác chất lỏng chảy ra ngoài khiến Lý Tầm thấy có chút sởn cả tóc gáy. Nhưng lúc này hắn không còn sức lực để xử lý, chỉ có thể há lớn miệng thở hồng hộc, dựa vào thân cây liền muốn tuột xuống. Hoàng đế tay mắt lanh lẹ mà ôm hắn lên, cúi đầu nhìn hắn, liền thấy đôi mắt xưa nay trong vắt của hắn đều nhiễm mây mù hoảng hốt cùng quyến rũ, chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn lại hắn một lần nữa, trong mắt tựa hồ có vô vàn tình ý.

Hoàng đế hài lòng, ôm hắn vào trong ngực thỉnh thoảng hôn lấy mấy cái, chậm rãi an ủi thân thể vẫn đang run rẩy của hắn.

Sau đó, Hoàng đế cảm thấy việc mình cho lui hết cung tỳ là vô cùng thông minh.

---

-- TOÀN VĂN HOÀN --

---

Ka: Chửi ưi hoàn rồi, mừng quá :v

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top