Phiên ngoại 2

Thịt.
ít klo nhưng rất thơm nha :v

---

Lý Tầm cảm thấy Hoàng đế càng ngày càng kỳ quái, từ sau khi hai người thổ lộ với nhau, Hoàng đế liền rất giống một tên thô lỗ, mỗi ngày đều dính lấy hắn không tha, có thể nói là rất không biết xấu hổ.
    
Thế nhưng khi ở trước mặt Hoàng đế hắn đều không dám nói gì, sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày của Hoàng đế đều nghiễm nhiên miêu tả người là một bậc tuyệt thế minh quân. Thật giả ra sao, người ngoài cũng không biết. Hoàng đế thường tự giác đóng cửa sau đó mới "giải phóng bản thân", y chắc ngẩm Lý Tầm sẽ không ghi chép những "việc không hay ho" vào.
    
Lý Tầm thường bị bắt nạt đến cực kì thảm hại, đồng thời hắn phát hiện Hoàng đế đôn hậu kia đều là giả tạo, đều là giả vờ! Đáng thương chính là thông qua sức lực của thân thể, hắn mới biết được chân tướng, nên không thể nói ra được.
    
Thỉ dụ như đêm nào đó, Hoàng đế xử lý xong tấu chương rất sớm, Lý Tầm kết thúc một ngày công tác cực kì vui vẻ, mơ mơ màng màng lăn vào giường của mình, lại bị người sau lưng trực tiếp lôi vào trong áo gấm.
    
Thật vất vả mới thỏ đầu ra khỏi chăn, lại bị Hoàng đế cưỡng bách trở mình, hai tay bị áp qua đỉnh đầu. Người ở trên một mạch hôn xuống, một tay mò tới cởi vạt áo của hắn ra, hướng bên trong tìm kiếm.
    
"Dương Tiềm! A... Thả ra!"
    
Hoàng đế giả bộ không nghe thấy, tay không ngừng lột từng mảnh vải của y.
    
Lý Tầm hoảng sợ che thắt lưng: "Bệ hạ muốn làm gì! Đã giờ này rồi mà còn ham muốn người không thấy ngại sao!"
    
Hoàng đế nhíu mày: "Tại sao lại phải ngại? Không phải ngươi nói thần tử phải nghe theo quân mệnh sao? Ta muốn phóng túng thanh sắc, ngươi làm thần tử mà lại không nghe lời ta ?"
    
Lý Tầm oán ức, nghĩ lại hình như đúng là mình từng nói câu này, nội tâm còn đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, không ngờ Hoàng đế đã kéo thắt lưng của hắn ra, vạt áo hắn mở rộng, tay y lập tức thuận theo nơi được mở rộng kia sờ sờ.

Lý Tầm kêu một tiếng, hoàn toàn bị trở thành cừu non đang đợi làm thịt.
    
Hoàng đế tương đối nóng lòng với chuyện phòng the, tối qua mới đè Lý Tầm ra làm miệt mài một buổi tối, nên lần này cũng rất thuận lợi mò được tới nơi phía sau, trước tiên đưa một ngón tay vào trong thăm dò một chút. Mặt Lý Tầm liền đỏ ngay lập tức, giật giật muốn dời đi, ngón tay kia lại tiến sâu hơn một chút, lật đổ sức phản kháng của hắn.
    
Chỗ kia vẫn còn trơn loáng, thậm chí nhiệt độ ngón tay còn có vẻ hơi nguội lạnh so với nơi đó. Hoàng đế rất thích thú mà cắm thêm mấy ngón vào, thấy Lý Tầm nằm dưới thân y đang cực kì bất an nhúc nhích, y liền kề sát lại hôn lên khóe miệng hắn. Lý Tầm kinh hãi thở gấp, tức giận cắn môi dưới của Hoàng đế một cái, đầu lưỡi dò xét đi ra ngoài, tay cũng vòng qua cổ y.

Hoàng đế và Lý Tầm thân mật quấn môi lưỡi nhau một hồi, sau đó hơi lui lại.
    
Quần áo trên người Lý Tầm đã cởi được hơn nửa, thắt lưng buộc hững hờ, vạt áo thuận vai trượt xuống, miễn cưỡng mắc lại ở khuỷu tay. Hoàng đế nhìn vết sẹo ở bả vai của hắn, ánh mắt sâu thẳm, Lý Tầm bị y nhìn chăm chú, không nhịn được kéo lại vạt áo vừa trượt xuống che lại.
    
Hoàng đế cúi đầu nhẹ nhàng liếm liếm vết sẹo của quá khứ, nửa ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Nếu ngươi còn dám tùy ý làm bậy, ta sẽ đi Miêu Cương* học thuật điều khiển thân thể, khiến ngươi không chỉ có không thể vào luân hồi, mà mỗi ngày đều phải ở cạnh ta cho đến khi thấy tận mắt chứng kiến ta bỏ mình."

*Miêu Cương: Sắc tộc Hmong, mà ta hay gọi là Miêu tộc hay người Mèo. Người Trung Quốc xưa tin rằng dân tộc miền núi (kém may mắn) này có một sức mạnh ly kì gì đó.

Lý Tầm run lên một cái, bị ánh mắt và ngữ khí kia làm cho sau lưng phát lạnh, trong lòng biết rõ là Hoàng đế đang nói chuyện nghiêm túc, miệng lại không đứng đắn nói: "Ta sẽ không như vậy nữa, bởi vì ta luyến tiếc bệ hạ a, nếu như lại có thêm chuyện như vậy, không bằng ta níu kéo ngươi ngươi níu kéo ta, có thể sống là tốt nhất, sống không nổi nữa thì chúng ta cùng chết." Rốt cuộc giờ khắc này hắn cũng tìm lại được năng lức tùy cơ ứng biến của mình, Hoàng đế thoáng thoả mãn, tiện rút ngón tay ra đổi thành "hàng thật".
    
Vật kia mới dừng ở bên ngoài trong chốc lát, không đợi Lý Tầm kịp phản ứng liền dựa vào con đường ngón tay mở rộng lúc trước, lập tức đâm vào. Lý Tầm mềm nhũn, hai tay ôm chặt lấy cổ Hoàng đế, treo cả thân thể trên người y, vùi đầu vào bên gáy y vững vàng hô hấp. Hai tay rảnh rỗi của Hoàng đế để tại sống lưng hắn khẽ vuốt, tựa như muốn động viên hắn, nhưng trái lại còn mang đến từng trận tê dại, Lý Tầm vô lực, nhẹ nhàng buông tay liền nằm lại trên giường nhỏ.

"Bệ hạ... Có thể nhanh lên được không..."
    
Hoàng đế nhíu mày, hạ thân quyết đoán đẩy mạnh về phía trước, Lý Tầm không nhịn được kêu một tiếng.
    
Nhận được tiếp xúc cực kì thân mật này của Hoàng đế, hắn liền hiểu được cái gì gọi là túng dục.
    
Hắn bị chà đạp đến mức thân thể không tự chủ được mà chấn động, áo gấm đặt dưới thân hình như đã nhăn nheo cả một mảng. Hậu huyệt bị vật thể tráng kiện không ngừng ma sát, đau rát cùng tê liệt ở bên trong biến thành trận khoái cảm quỷ dị.
    
Không biết tư thế này giằng co trong bao lâu, mơ mơ màng màng, Lý Tầm bị lật lên, thay đổi thành tư thế ngồi ở trong lồng ngực Hoàng đế. Hoàng đế nắm lấy eo hắn, đè hắn xuống, Lý Tầm cảm nhận được vật thể xâm nhập trong cơ thể kia cứng rắn tựa như đang tỏa ra nhiệt, có chút giống như đang triền miên phá nát cản trở của huyệt thịt mà đạt đến một chiều sâu kỳ quái, hắn hoảng hốt cúi đầu nhìn bụng dưới, còn chưa nhìn ra cái gì liền bị Hoàng đế đâm lên, hắn nhất thời rên rỉ thành tiếng.
    
Tốc độ của hiệp này chầm chậm nhưng lại là dằn vặt đối với hắn, mặc dù vật đang chôn sau trong cơ thể hắn kia vừa đi ra ngoài cũng sẽ thâm nhập lại vào bên trong, hắn không nhịn được tự động thân thể, lập tức cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của vật kia.
    
Hắn đang bị khai phá, cường độ kia giống như muốn xé nát thân thể hắn.
    
Lý Tầm nghẹn ngào một tiếng, khóe mắt còn vương từng vệt nước mắt. Hắn vốn cũng chẳng muốn thanh minh gì cho việc chút ý thức cuối cùng đã hoàn toàn chìm trong biển tình dục, khổ sở gia tăng sức đè nén rên rỉ.
    
Vì thế hắn cảm nhận được sự xâm lấn lại kịch liệt hơn, hình như đã nhiều lần thâm nhập đến địa phương không thể chạm tới, vị trí nhỏ mẫn cảm kia càng̀ chiếm được sự tiếp đãi đặc biệt của Hoàng đế, hắn vô lực ôm lấy đầu Hoàng đế, trước ngực tê dại quỉ dị, cùng nhịp đâm nhói lên trên mà bắn ra.
    
Làm đến lúc sau, Lý Tầm căn bản đã không còn khí lực, cả người xụi lơ, Hoàng đế còn chưa vừa lòng, tự mình nắm lấy eo Lý Tầm ép hắn vận động lên xuống, huyệt đạo mềm mại ẩm ướt bọc lấy vật kia mà phun ra nuốt vào. Mãi đến tận cuối cùng Hoàng đế mới đem hết thảy tinh lực chưa từng phát tiết trên người bất kì phi tần nào, chôn sâu vào trong thân thể Lý Tầm, hắn cũng không động đậy nổi nữa.
    
"Ha ha." Hắn kiên cường chống đỡ, dùng hết sức lức còn lại, nhìn Hoàng đế phát ra một tiếng cười.

---

Sao tôi lại thấy khúc Lý Tầm cười ở cuối nó cứ rừng rợn í nhở :)))

(Cho những bạn muốn biết thêm về từ khóa "Miêu Cương": Người Trung hoa xưa phân biệt sắc tộc Hmong ra làm hai loại: loại đã thuần (shu) và loại hoang (sheng). Loại Hmong thuần là nhóm đã được đồng hóa với người Hoa, còn loại hoang là nhóm sống biệt lập trong rừng, thoát ngoài vòng kiềm tỏa của chính quyền.

Những nhà truyền giáo Tây phương lần đầu tiếp xúc với nhóm Hmong sống hoang dã ở vùng Tứ Xuyên, Vân Nam vào thế kỷ 17 rất lấy làm ngạc nhiên là họ không có nét thuần Á châu mà lại phảng phất giống caucasian, nhiều người lại có màu tóc hung hoặc bạch kim, và vài người lại có mắt xanh. Có thể là vì thế mà người Hoa gọi họ là Miêu, hay Mèo chăng?)

Nếu các bạn muốn biết thêm về vì sao dân tộc này kém may mắn thì có thể tham khảo qua google, cứ tra từ khóa "Miêu Cương" là ra nha.
(chi tiết tại WordPress Nghiên cứu lịch sử)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top