Chương 61 => 67 (Hoàn)

Chương 61: Kế hoạch, điều kiện

Lạc Dục Đan bị lời nói của Vệ Thanh Phong tức giận đến toàn thân phát run. Kỳ thật lời nói của Vệ Thanh Phong cũng không ác liệt, lại châm châm kiến huyết, quan trọng hơn là lúc hắn nói lời này lại là đứng từ góc độ của một kẻ nhìn xuống. Hắn lạnh lùng hạ phán đoán, nói Lạc Dục Đan không bằng hắn, so với hắn càng bỏ đi, sau đó để lại một câu ngươi sẽ không thắng rồi rời đi, thật giống như kẻ bề trên nhìn xuống thần dân của mình. Lạc Dục Đan sao có thể chịu được bị Vệ Thanh Phong nhìn xuống?

Hắn nắm tách trà trên bàn lên, phẫn nộ ném ra ngoài, tiếng vỡ vụ vang lên đồng thời tiếng đập cửa cũng vang lên.

"Chuyện gì?" Lạc Dục Đan lạnh lùng hỏi, mang theo phẫn nộ chưa tán đi.

"Cái kia...cái người ở trong phòng giam cắt cổ tay, có cứu hay không?" Người tới bị ngữ khí của Lạc Dục Đan doạn đến, cứng rắn da đầu báo cáo đứt quãng.

Cắt cổ tay? Lạc Dục Đan lại không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, quả nhiên là khối xương cốt cứng rắn.

"Đương nhiên phải cứu, y chết chúng ta chơi cái gì."

"Vâng." Người tới nhận được hồi phục liền chạy đi như bỏ trốn, sợ bị Lạc Dục Đan đang giận dữ giận chó đánh mèo.

Mở lại màn hình theo dõi, Lạc Dục Đan rõ ràng thấy được tia mỉm cười trước khi đánh nát màn hình kia của Trạch Ninh, tia miamr cười khiêu khích kia. Tia cười kia thật giống như một cây kim, ở trong lòng kiêu ngạo của hắn đâm ra một miệng vết thương. Cũng trực tiếp rót thêm dầu vào lửa giận của hắn.

Ngươi sẽ vì khiêu khích ta mà trả giá đại giới. Lạc Dục Đan đóng tần số nhìn, trong mắt lộ ra thần sắc tàn nhẫn.

"Ngô Hạo, đây là kế hoạch của cậu?" Ngữ khí của Ivano mang theo một ít phẫn nộ cùng khiếp sợ, ở trong màn hình hắn hung hăng đem một xấp văn kiện đập xuống bàn.

"Đúng vậy." Ngô Hạo trả lời trấn định trước sau như một, nhìn không ra vui giận.

"Đây là kế hoạch ngu xuẩn nhất của cậu mà tôi từng thấy."

"Thật có lỗi, đây là lựa chọn tốt nhất mà tôi có thể đưa ra trong phạm vi năng lực của mình. Bố Già, kế hoạch này có thể làm cho thế lực của chúng ta ở Trung Quốc vững như bàn thạch, tôi cảm thấy thực thỏa đáng." Ngô Hạo tự nhiên trả lời, nhắc nhở Ivano bản thân hoàn toàn lo lắng chu toàn.

Nếu phần kế hoạch này thành công, xác thực bọn họ có thể một nhà độc đại ở Trung Quốc, nhưng...Ivano nhìn Ngô Hạo nửa ngày không nói gì. Lúc trước hắn đề xuất nan đề này chỉ là muốn nhìn xem hai người kia tài cán vì lẫn nhau làm được bao nhiêu, mà đến lúc Ngô Hạo chân chính làm ra lựa chọn, hắn lại không có cách nào nhận. Ngô Hạo rõ ràng có lựa chọn rất tốt, nhưng là...Chẳng lẽ một người thật sự có thể vì một người khác mà hy sinh tính mạng sao? Đối với người trong nghề này như bọn họ mà nói thật ra quá khó để tưởng tượng.

"Ngô Hạo, cậu thật sự để ý như vậy? Không tiếc làm thế nào đều phải cứu y về?"

"Tôi từng hứa hẹn phải bảo vệ y."

"Chỉ là vì hứa hẹn sao?" Ivano cũng không có đợi Ngô Hạo trả lời, tiếp tục nói, "Cậu buông tay đi làm đi, tôi sẽ phái Tô Li đi tiếp ứng cậu, yên tâm đi, tiểu nô lệ của cậu không có việc gì."

"Cám ơn Bố Già."

Cuối cùng qua cửa thứ nhất, tinh thần của Ngô Hạo có chút trầm tĩnh lại, nhớ nhung bị áp lực nhiều ngày như nước lũ vỡ đê mãnh liệt trào ra, đánh úp về tứ chi bách hài. Khuôn mặt vừa rồi còn vô cùng tinh thần, nháy mắt lộ ra mỏi mệt nói không nên lời.

Ngô Hạo hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình thu liễm tinh thần, Bây giờ còn chưa phải lúc thả lỏng, hắn chậm trễ một giây, Trạch Ninh sẽ nhiều một giây chịu tội.

Chỉnh đốn tốt tinh thần, Ngô Hạo lại gọi một cái chat webcam, đầu kia là Lạc Dục Đan. Nếu Lạc Dục Đan không đến tìm hắn, hắn chỉ có thể tự mình tới cửa. Tuy rằng đây tỏ ra là hoàn toàn yếu thế, nhưng cũng là hết cách.

Nhìn đến Ngô Hạo gọi đến Lạc Dục Đan lộ ra một cái tươi cười đắc ý, đây là một hồi đánh cờ, ai trước nhịn không được liền thua. Lần này người thua là Ngô Hạo, bởi vì hắn không bỏ xuống được tình.

"Lạc tiên sinh nhiều ngày như vậy cũng không đến tìm tôi. Xem ra Ngô mỗ không có gì để được Lạc tiên sinh coi vào mắt a."

"Làm sao, làm sao, chỉ là đánh mất người cũng không phải tôi, tôi gấp cái gì? Bất quá nếu Ngô tiên sinh tìm tới cửa, tôi cũng sẽ không để cho anh tay không mà về."

"Nga?" Ngô Hạo thản nhiên hỏi ngược một câu, đợi đối phương đưa ra điều kiện.

"Ba ngày sau, chúng ta ở bến tàu phía Tây gặp mặt nói chuyện thế nào?"

"Ba ngày sau?" Ngô Hạo cũng không muốn cho Trạch Ninh chịu thêm ba ngày tra tấn.

"Hai ngày này tôi không thể sắp xếp được thời gian rảnh, vẫn là nói Ngô tiên sinh muốn trễ thêm một chút?"

"Ba ngày sau cũng không thành vấn đề, nhưng sao tôi biết được bây giờ người vẫn còn sống?"

"Đợi tôi gửi một video cho anh, Ngô tiên sinh để cho nhân viên kỹ thuật nghiệm chứng một chút thời gian quay chụp liền hiểu được. Ba ngày sau ở bến tàu, tôi hy vọng nhìn đến thành ý của Ngô tiên sinh, nếu mang theo quá nhiều người chỉ sợ sẽ khiến cho hiểu lầm."

"Anh yên tâm, anh đem người chuẩn bị tốt, tôi sẽ một mình đi gặp. Nhưng anh tốt nhất cam đoan người giao đến tay tôi là đầy đủ, nếu không lửa giận của Mafia anh là chịu không nổi." Tuy rằng vị trí là hoàn toàn yếu thế, nhưng Ngô Hạo vẫn có được khí thế của vương giả như cũ.

"Yên tâm, người sẽ không thiếu tay thiếu chân mà trả lại cho anh." Lạc Dục Đan miễn cưỡng trả lời một câu, tắt màn hình.

Chương 62: Khác nhau, chấm dứt

Tâm tình của Lạc Dục Đan bị Trạch Ninh cùng Vệ Thanh Phong biến thành buồn bực đến cực điểm, cuối cùng bởi vì Ngô Hạo yếu thế mà khôi phục một ít. Hắn gọi cho một cấp dưới, làm chuẩn bị cho ba ngày sau.

"Hai ngày này mấy thằng bây nhìn chằm chằm cho ta, ra vấn đề gì thì hậu quả tự chịu. Kiểm tra toàn diện bến tàu phía Tây, đừng để cho đối phương động tay chân, kể từ bây giờ tất cả hàng hóa muốn vào kho hàng của chúng ta đều phải dỡ thùng kiểm tra."

Hai người bọn họ giằng co lâu như vậy, cuối cùng muốn phân thắng thua cũng chỉ có mấy giờ như vậy, Mà một ván này, là Lạc Dục Đan hắn thắng. Đối với kẻ lăn lộn trên con đường này mà nói, cảm tình trừ bỏ là chướng ngại thì cái gì cũng không phải.

Ý thức chậm rãi khôi phục, Trạch Ninh có thể cảm thấy trên tay mình có gắn ống truyền nước. Nhưng y cũng không muốn mở mắt, tỉnh lại muốn đối mặt đơn giản là một đợt tra tấn khác.

Vệ Thanh Phong đứng ở bên giường, nhìn đến mắt Trạch Ninh hơi động, biết y tỉnh, lại không nói ra, chỉ là tự nói.

"Ninh, tôi không rõ. Cậu vì sao lại có thể vì Ngô Hạo mà làm được đến loại trình độ này, vì sao cậu tình nguyện biến thành như vậy cũng không chịu theo tôi? Cậu chỉ cần gật đầu một cái, tôi lập tức mang cậu rời đi nơi này, rời khỏi phạm vi thế lực của Lạc Dục Đan cũng không cần trở về nữa. Tôi có chỗ nào thua kém Ngô Hạo?"

Đoạn nói này Vệ Thanh Phong nói so với chất vấn càng giống như cảm thán, hắn đứng ở bên cửa sổ, dùng ánh mắt chứa đựng ôn nhu chưa từng có bao phủ Trạch Ninh, một mảnh buồn bã.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Vệ Thanh Phong, Trạch Ninh mở mắt, chậm rãi mở miệng, "Thanh Phong, anh đối tôi không phải yêu."

Trạch Ninh còn thực suy yếu, thanh âm của y vô cùng khàn khàn, nói cũng không quá trôi chảy, nhưng y vẫn gằn từng tiếng chậm rãi nói xong. Đây là ý tưởng y đã đặt ở sâu trong lòng thật lâu, trước kia y luôn cảm thấy bứt rứt, hôm nay khó được Vệ Thanh Phong chân thành hỏi như vậy, y liền một lần nói rõ ràng đi.

"Thanh Phong, anh thích tôi, tôi biết. Nhưng anh cũng không yêu tôi. Anh thích tôi cũng giống như một đứa trẻ thích một chiếc ô tô đồ chơi, sẽ trân quý, sẽ chơi, xẽ chiếm hữu, nhưng sẽ không lý giải. Đúng là không có ai lại đi lý giải suy nghĩ của một món đồ chơi, nhưng tôi không phải là một món đồ chơi. Từ nhỏ anh đã được sư phụ cưng chiều, không cần để ý cảm nhận của người khác, Đối với anh mà nói, anh muốn thì phải đi cướp lấy, không có khác. Nhưng tôi cũng không phải là đồ vật để tranh đoạt. Tôi có tư tưởng của mình, lựa chọn của mình, Anh có từng thực sự hiểu biết tôi? Rốt cuộc anh thích chân chính tôi, hay là tôi trong lòng anh? Anh hỏi tôi vì cái gì có thể vì chủ nhân làm được như vậy, bởi vì tôi tin tưởng đổi ngược lại chủ nhân cũng sẽ cho tôi như vậy, không hơn. Anh ấy sẽ lý giải tôi, trấn an tôi, cho tôi niềm tin, anh ấy là người duy nhất nhìn thẳng vào tôi tôn trọng tôi."

Vệ Thanh Phong ngây người, hắn biết lúc này đây hắn hoàn toàn thua, ngay từ đầu đã thua sạch sẽ, lại còn ngu xuẩn nghĩ đến chính mình có thể nghịch chuyển ở phút cuối. Ngay từ đầu hắn đã dùng phương pháp sai lầm, đi nhầm phương hướng làm sao có thể thắng?

"Như vậy, cậu yêu hắn sao?" Không cam lòng truy hỏi một câu, kỳ thật trong lòng hắn sớm đã có đáp án.

"Đúng vậy, tôi yêu anh ấy." Thong thả mà kiên định nói ra những lời này, ánh mắt Trạch Ninh xuyên thấu qua ngoài cửa sổ nhìn về phía phương xa, giống như đang tuyên thệ cái gì.

"Hi vọng Ngô Hạo không cần cô phụ kỳ vọng của cậu." Vệ Thanh Phong hết hi vọng đi về phía cửa, "Hiện tại tôi không thể cứu cậu ra, nhưng có thể giúp tôi sẽ tận lực giúp, coi như là tình nghĩa đồng môn với cậu."

Nhìn Vệ Thanh Phong đóng cửa rời đi, Trạch Ninh cảm thấy tinh thần vẫn luôn buộc chặt giống như thoải mái rất nhiều. Đoạn quan hệ dây dưa nhiều năm như vậy cuối cùng cũng vẽ một dấu chấm tròn, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng cũng không tàn phá.

Chương 63: Thú giao, điểm mấu chốt

"Ta đã đồng ý với Ngô Hạo, hôm sau dùng ngươi làm trao đổi." Lạc Dục Đan đứng ở bên giường Trạch Ninh, từ trên cao nhìn xuống nói, "Nói cách khác thời gian ta có thể giữ ngươi trong tay không nhiều lắm. Ngươi biết không" Nhiều năm như vậy, ngươi là tù binh đầu tiên có thể làm ta phẫn nỗ đến như vậy. Ngươi dùng phương thức cực kỳ kiêu ngạo khiêu khích ta, cục tức này nếu không xả ra, ta sẽ không vui, vô cùng không vui."

"Ngươi đơn giản là muốn làm cho ta khuất phục, cần gì phải tìm lấy cớ. Muốn làm cái gì cứ việc đến đi." Cùng mấy ngày trước yên lặng bất đồng, hôm nay những câu Trạch Ninh nói đều mang gai, giống như muốn cố ý chọc giận Lạc Dục Đan.

Mục đích của y cũng đúng là như vậy, trao đổi ngày hôm sau nhất định phi thường nguy hiểm, bên nào chỉ cần có chút vô ý, đều sẽ vĩnh viễn không thể xoay người. Nếu y có thể học giận Lạc Dục Đan, làm cho hắn mất đi bình tĩnh ngày thường, không thể nghi ngờ là có ích với Ngô Hạo.

"Sao ta lại cảm thấy ngươi có chút cam chịu vậy? Muốn chọc giận ta như vậy, là không muốn sống nữa? Ngươi thật đúng là biết suy nghĩ cho Ngô Hạo. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết, Chỉ là muốn cho ngươi sống không bằng chết."

"Thất bại nhiều lần như vậy, ta thực hoài nghi lần này ngươi có thể thành công hay không." Cường chống đỡ làm bộ như không thèm để ý, Trạch Ninh biết chính mình đang sợ hãi, đối với loại ngữ khí này của Lạc Dục Đan y theo bản năng mà sợ hãi.

"Ai biết được, không phải có một câu nói, thất bại là mẹ thành công sao? Nói không chừng lần này ta lại thành công đâu, Không ngại cho ngươi chút hi vọng, đây là một lần cuối cùng, mặc kệ là thành công hay không, ta cũng sẽ không làm gì nữa, ta sẽ để ngươi sống nhìn thấy Ngô Hạo, để hắn mang ngươi đi ra ngoài."

Vệ sĩ ngoài cửa nghe lệnh, lập tức tiến vào kéo Trạch Ninh ra ngoài. Phương hướng không phải nhà tù, mà là vườn hoa phía trước của tòa nhà.

Một con chó giống loại chăn cừu ở nước Đức đập vào mắt, tâm Trạch Ninh co rút lại, không, không cần!

Bản năng muốn giãy dụa, cánh tay lại bị đại hán chặt chẽ trói buộc, một chút cũng không thể động đậy.

Y bị cưỡng chế ấn xuống, cố định mà quỳ úp sấp dưới đất. Từ phía sau y tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực do con chó chăn cừu kia thở ra.

"Ngươi biết không? Bị một cái súc sinh xâm phạm mang đến chính là tổn thương trên tâm lý, tổn thương trên thân thể so với hình phạt của mấy lần trước sẽ nhỏ nhiều lắm. Ta nghĩ ngươi nhất định có thể chịu đựng được, dù sao ngươi là một người kiên cường như vậy." Nói ra mấy lời nói mát, Lạc Dục Đan một bộ chờ xem kịch vui.

Trái tim vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định, ở giờ khắc này không thể ức chế mà bối rối lên. Cho dù y chịu qua rất nhiều huấn luyện, cho dù y cố gắng thuyết phục bản thân như thế nào, loại sự tình này đều là không thể nhận. Điều này sao có thể? Sao có thể bị một cái súc sinh...

Trạch Ninh vô ý thức mở miệng ra, lần đầu tiên y có xúc động muốn cầu xin tha thứ. Làm ơn, không cần đối với y như vậy, Không cần nhục nhã y như vậy, y không chấp nhận được...

"Điều kiện mà ta đưa ra cho ngươi lúc đầu vẫn hữu dụng như cũ, nói ra phương pháp Ngô Hạo lấy hàng, ta sẽ tha cho ngươi." Tựa hồ nhìn ra Trạch Ninh sắp hỏng mất, Lạc Dục Đan hợp thời bỏ thêm một cái lợi thế, làm cho cán cân cân bằng nghiêng thêm.

Trạch Ninh có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, y cắn cắn môi, cuối cùng cái gì cũng không nói. Y không biết sau hôm nay chính mình có thể hỏng mất hay không, nhưng y biết chính mình tuyệt không thể phản bội, phản bội chủ nhân của y.

"Xem ra ngươi đã làm ra lựa chọn." Lạc Dục Đan thối lui từng bước, ý bảo vệ sĩ buôn ra dây xích vẫn luôn trói buộc con chó chăn cừu.

Chó lớn sớm bị đút thuốc liền vọt lại đây, dùng thân thể lông xù của nó, vội vàng tìm kiếm gì đó trên người Trạch Ninh, bằng vào bản năng mà thư giải dục vọng của chính nó.

Ngay lúc cảm thấy con chó chăn cừu kia dựa sát vào, Trạch Ninh không thể khống chế mà cảm thấy một trận ghê tởm. Dạ dày co rút, một cỗ nước chua nghịch lưu mà lên. Đã nhiều ngày không được ăn uống đàng hoàng cho nên Trạch Ninh căn bản không có gì để phun, nhưng y vẫn không ngừng nôn khan, cả mật đều phun ra.

Ngay một khắc hậu đình bị xé rách kia, Trạch Ninh rốt cục không chịu nổi mà chảy xuống nước mắt. Tất cả kiêu ngạo tự tin trong lòng đều ở giờ phút này hóa thành hư ảo, y không thể tự hỏi, chỉ có thể cảm thấy thật sâu tuyệt vọng cùng bất lực. Y quỳ rạp trên mặt đất, không tiếng động chảy nước mắt, trong lòng một lần lại một lần kêu gọi: chủ nhân, cứu tôi.

Chương 64: Quỳ xuống, phó thác

Ánh mắt trống rỗng bất lực, Trạch Ninh co rúm thân thể lui ở trong góc, tuy rằng còn có thể miễn cưỡng duy trì lý trí, nhưng cũng đã sắp không chịu nổi, hiện tại y theo bản năng mà lảng tránh hết thảy đụng vào.

"Ninh, không cần buông tha cho. Ngày mai cậu có thể nhìn thấy Ngô hạo." Nhìn đến Trạch Ninh như vậy, Vệ Thanh Phong cuối cùng ý thức được cho tới bây giờ điều mình muốn cũng không phải là đập vỡ Trạch Ninh. Hành động cướp đoạt, bắt buộc gần như cố chấp trước kia thật sự vô cùng buồn cười. Cướp được lại như thế nào, một khối thể xác không có linh hồn lại có ý nghĩa gì? Không có cảm tình ràng buộc tuyệt đối không thể dài lâu.

Hắn không muốn Trạch Ninh hỏng mất, hắn hi vọng Trạch Ninh có thể luôn bảo trì bộ dạng mà hắn thích, kiên cường kiêu ngạo cũng không đàng hoàng, thông tuệ minh mẫn lại biết ẫn nhẫn. Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không làm được, hắn vẫn không thể cùng Lạc Dục Đan quyết liệt. Hắn chỉ có thể tới nơi này nói vài lời an ủi, làm cho Trạch Ninh không cần tuyệt vọng.

Trạch Ninh chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt trống rỗng cuối cùng hiện lên một tia ánh sáng. Đúng vậy, chỉ cần Ngô Hạo còn ở y liền có hi vọng. Vì chủ nhân của y, y phải sống sót, không thể hỏng mất.

Trạch Ninh gật gật đầu, thân thể vẫn cuộn lại không hề thả lỏng. Vệ Thanh Phong nhìn, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi rời đi.

Vệ Thanh Phong đi ra ngoài muốn hít thở không khí, di động lại vang lên. Hắn lấy ra nhìn một cái, dãy số xa lạ. Không chút do dự tắt đi không muốn để ý tới, di động lại lần nữa vang lên, rất có tư thế hắn không nhận sẽ không bỏ qua.

Nghĩ có lẽ là có chuyện khẩn cấp gì, Vệ Thanh Phong cuối cùng vẫn là ấn nút nghe, ra ngoài hắn dự kiến, trong ống nghe truyền ra một thanh âm quen thuộc, "Có thời gian hay không, gặp mặt một chút?"

Chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ cùng Ngô Hạo gặp mặt hòa bình như vậy. Hai người ngồi cùng bàn lại không hề có chút mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm khi xưa giống như chưa từng tồn tại.

"Chuyện gì?" Vệ Thanh Phong không chút do dự mở miệng trước, mấy ngày nay hắn tựa hồ đã trưởng thành rất nhiều, Trạch Ninh dùng phương thức gần như thảm thiết làm cho hắn nhận rõ sự tùy hứng cùng hạn hẹp trước kia của mình, Hiện tại hắn đã không còn là Vệ Thanh Phong vừa bị chọc là xù lông kia.

Ngô Hạo cũng thu hồi lệ khí toàn thân, bình thản ngồi, hắn dùng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, chậm rãi mở miệng: "Nếu ngày mai tôi có chuyện gì, có thể cầu xin cậu chăm sóc Trạch Ninh hay không?"

"Vì sao lại là tôi, tôi đã cho rằng mình mới là người khiến anh lo lắng nhất."

"Cậu đối với Ninh vô cùng cố chấp, vì được đến em ấy sẽ làm em ấy bị thương cũng không chừng. Nhưng tôi tin tưởng cậu là chân chính để ý em ấy, không có tôi làm kích thích cậu sẽ không làm chuyện sai lầm."

Lần đầu tiên Vệ Thanh Phong dùng ánh mắt không mang theo thành kiến mà xem kỹ Ngô Hạo, hắn không thể không thừa nhận Ngô Hạo đúng là vĩ đại hơn hắn nhiều lắm. Chẳng những có lực thấy rõ kinh người, còn có sự rộng lượng mà hắn không thể địch nổi. Vì Ninh, hắn thế nhưng lại đến cùng mình giảng hòa.

"Cho dù tôi nguyện ý, Ninh cũng sẽ không nghe tôi, anh hẳn là hiểu được điểm ấy."

"Tôi biết, tôi chỉ là hi vọng cậu ngăn cản em ấy làm chuyện điên rồ, cho dù là trong chốc lát cũng tốt. Tôi hi vọng cậu có thể ở cạnh em ấy, mãi đến khi em ấy tỉnh táo lại. Sau đó làm cho chính em ấy lựa chọn cuộc sống, là cùng cậu ở cùng một chỗ cũng tốt, là mai danh ẩn tích cũng tốt, số tiền tôi để lại trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của em ấy cũng đã đủ."

"Nếu chỉ là như vậy, anh hẳn là có lựa chọn tốt hơn, Không nhất định là tôi."

"Phải, phó thác cho a Cường hoặc là người khác cũng có thể, nhưng là...nếu như tôi không phó thác cho cậu, tôi không thể cam đoan cậu sẽ không làm ra chuyện gì uy hiếp đến Ninh. Không phải tôi nghi ngờ năng lực của Ninh, nhưng ở dưới loại tình huống kia em ấy có thể sẽ không thể bảo vệ tốt chính mình, có uy hiếp như cậu ở, thủy chung là nguy hiểm. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, phẫn nộ mà cậu dành cho Ninh là vì tôi đoạt đi em ấy, làm cho cậu mất mặt, hôm nay chúng ta có thể giải quyết vấn đề này. Cậu muốn tôi làm gì mới có thể quên hiềm khích lúc trước?"

"Xem ra anh là làm tốt giác ngộ mới đến, tôi thực muốn biết anh vì Ninh có thể làm đến trình độ nào." Vệ Thanh Phong thực muốn nhìn một chút, chuyện mà Trạch Ninh có thể làm cho Ngô Hạo, vậy Ngô Hạo có thể hồi báo ngang bằng hay không.

"Cậu thử xem sẽ biết."

"Như vậy quỳ xuống trước mặt tôi." Vệ Thanh Phong ác liệt nói ra những lời này, kỳ thật hiện tại hắn căn bản sẽ không lại đi thương tổn Trạch Ninh, nhưng hắn vẫn là muốn chọc ghẹo Ngô Hạo một chút. Ninh vì nam nhân này trả giá nhiều như vậy, hắn cũng phải muốn một chút tiền lời. Tâm tính của hắn bất tri bất giác từ tình nhân ghen tị, chuyển biến thành huynh trưởng bảo vệ.

"Đơn giản như vậy sao?" Trong đôi mắt Ngô Hạo không chút gợn sóng, hắn chậm rãi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cong xuống hai đầu gối.

Ngô Hạo nhớ rõ tên du côn da đen đầu tiên muốn hắn quỳ xuống bị hắn đánh tới xuất huyết bên trong, mà chính hắn cũng gãy ba căn xương sườn, năm ấy hắn mười hai tuổi. Lần thứ hai, một nam nhân mặc tây trang phẳng phiu dùng súng chỉ vào trán hắn làm cho hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, hắn không chút sợ hãi đá một cước qua, viên đạt xẹt qua sát bên trán của hắn, lưu lại một vệt máu. Từ đó về sau tựa hồ không còn ai dám làm cho hắn quỳ xuống. Dưới gối nam nhân có hoàng kim, đối Ngô Hạo mà nối tôn nghiêm quan trọng nhiều hơn so với tánh mạng.

Nhưng là vì Ninh, vì phần khế ước mà bọn họ cộng đồng tuyên thệ kia, chỉ là tôn nghiêm lại tính cái gì? Một quỳ có thể giải quyết đã muốn thực tiện nghi.

Không nghĩ tới Ngô Hạo thực có thể làm được loại trình độ này, Vệ Thanh Phong có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng tâm phục khẩu phục. Trạch Ninh lựa chọn không hề sai.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không đi tìm Trạch Ninh gây phiền toái." Vệ Thanh Phong không hề dừng lại, đứng dậy rời đi.

Chương 65: Gặp lại, hứa hẹn

"Chuyện anh dặn đã chuẩn bị xong hết chưa?" Ngô Hạo mặc tây trang, chuẩn bị ra cửa.

"Yên tâm đi, Hạo ca, không thành vấn đề." A Cường gật đầu đáp lại, trong giọng nói mang theo một tia đau thương không dễ phát hiện, hắn có chút muốn nói lại thôi nhìn về phía Ngô Hạo, do dự nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Theo Ngô Hạo nhiều năm như vậy, hắn biết hắn không thay đổi được quyết định của Ngô Hạo.

"Anh đi đây. Nhớ kỹ, hết thảy làm việc theo kế hoạch, không cần làm chuyện dư thừa." Ngô Hạo vừa nói, vừa vỗ vào vai a Cường, như là cáo biết hoặc như là nhắc nhở.

Đi lên xe, một mình lái đi bến tàu.

Bến tàu lớn như vậy sớm đã bị Lạc Dục Đan dọn dẹp, lúc hắn lái tới cửa còn có người mời hắn xuống xe tiến hành kiểm tra. Rộng rãi để cho tiểu đệ của Lạc Dục Đan kiểm tra trên người mình không có vũ khí, cuối cùng Ngô Hạo được dẫn đi về phía một cái kho hàng.

"Ngô Hạo, ngươi thật đúng là một người đến đây. Liền vì một cái tiểu tình nhân, đáng giá sao?" Lạc Dục Đan nhìn Ngô Hạo ở dưới sự "hộ tống" của súng ống chậm rãi đi vào kho hàng, trên mặt lộ ra một tia tươi cười đắc ý.

Ngô Hạo bất động thanh sắc nhìn quét một vòng, thấy Trạch Ninh bị trói vào một cây cột. Tuy rằng thân thể đầy thương tích, trạng thái tinh thần cũng không quá tốt, nhưng không đến nỗi trí mạng.

"Tôi đã ở trong này, ngươi có thể thả người đi." Hoàn toàn không nhìn họng súng hướng về mình, Ngô Hạo thẳng nhập chủ đề.

"Ngô Hạo, ngươi làm việc thực sự rất được." Không để ý lời nói của Ngô Hạo, Lạc Dục Đan tiếp tục nói, "Cướp địa bàn, thu nạp lòng người, đẩy mạnh thị trường, mỗi một bước đều vừa nhanh vừa chuẩn vừa ngoan. Thiếu chút nữa ta đã đem ngươi trở thành đối thủ ngang hàng mà đối đãi. Nhưng không nghĩ tới, ngươi lại sẽ vì một cái tiểu tình nhân mà hy sinh đến tận đây. Xem ra là ta xem trọng ngươi, ngươi chung quy chẳng qua là tục nhân vì tình sở khốn mà thôi."

"Tôi chỉ là không không thể giống như súc sinh sống không tim không phổi mà thôi." Nói đến châm chọc lẫn nhau, Ngô hạo cũng không nhượng bộ.

"Phải không? Vậy thì làm cho ta xem tình yêu của ngươi có bao nhiêu sâu đậm đi."

Lạc Dục Đan một ánh mắt, liền có người lấy gậy gỗ hướng Ngô Hạo đánh tới, Ngô Hạo không tránh né mà nhận lấy, sau đó từ trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn không dám trốn, hắn biết bếu mình né, cú đánh này của Lạc Dục Đan sẽ đánh lên người Trạch Ninh.

"Ta nói chuyện giữ lời, chỉ chần ngươi có thể đi đến bên người tiểu tình nhân của ngươi, thay y cởi bỏ dây thừng, ta để người đi." Lạc Dục Đan chìm đắm trong khoái cảm thi ngược, ngữ khí vô cùng sung sướng.

Ngô Hạo không nói được một lời, kiên định đi về phía trước từng bước. Chính là từng bước, liền có một cây côn nện thật mạnh lên lưng của hắn, làm cho hắn lảo đảo một chút. Nhưng hắn không có ngừng, vẫn đi về trước như cũ. Xương ống chân bị người hung hăng đá một cước, Ngô Hạo đứng thẳng không xong, trực tiếp ngã xuống, hắn giỹ dụa đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn chùng với Trạch Ninh chỉ có khoảng cách năm thước ngắn ngủn, nhưng lúc này năm thước lại có vẻ thực dài lâu.

"Chủ nhân, không cần! Ngài trở về đi, vì tôi không đáng!" Trạch Ninh không khống chế được mà hô to, tinh thần của y vốn đã không ổn định sao có thể lại nhận đả kích như vậy, sao có thể nhìn Ngô Hạo ở trước mặt y bị người ẩu đả.

Ngô Hạo ngẩng đầu nhìn Trạch Ninh, dùng ánh mắt ôn nhu cùng trấn an đem y bao vây lại: "Ninh, tin tưởng ta, ở nơi đó đợi."

Ngô Hạo nói không đến mười chữ, Trạch Ninh lại kỳ dị an tĩnh lại. "Tin tưởng ta, đợi ta." Hai câu nói này liền giống như ma chú, luôn có thể làm cho Trạch Ninh quên mất tất cả lo âu, y chỉ cần im lặng đợi, tin tưởng chủ nhân của y, tin tưởng Ngô Hạo, sau đó im lặng chờ.

Ngô Hạo nhất định sẽ đến bên người của y, đem y từ trong bóng đêm kéo ra.

Làm nô lệ, y không có quyền lợi nói cho chủ nhân của y phải làm như thế nào, điều y cần làm chính là tin tưởng, sau đó chờ đợi. Y phải tin tưởng phán đoán của chủ nhân, tin tưởng chủ nhân nhất định làm ra phán đoán tốt nhất.

Không ngừng ngã xuống lại bò dậy, Ngô Hạo cuối cùng mang theo một thân huyết ô đi vào bên người Trạch Ninh. Hắn chậm rãi đứng thẳng thân thể, lấy tay nâng mặt Trạch Ninh, cúi đầu làm cho trán của mình dán trán Trạch Ninh, dùng thanh âm mang theo chút thở dốc chân thành hỏi: "Ninh, ngươi là gì của ta?"

"Ta là nô lệ của ngài, chủ nhân." Trạch Ninh nhìn Ngô Hạo, thành kính trả lời. Giờ khắc này, hai người bọn họ cách nhau thật gần, thở dốc ấm áo không chút giữ lại được đối phương cảm nhận, hết thảy xung quanh đều bị bỏ qua, không có súng lục, không có đám người vây xem, thế giới tựa hồ chỉ có hai người bọn họ.

"Ngươi tin tưởng ta sao? Ninh."

"Đúng vậy, chủ nhân."

"Vậy ngươi nghe, Ninh. Hiện tại ngươi đã an toàn, bất luận mấy ngày hôm trước xảy ra chuyện gì, đó đều đã là quá khứ, Ngươi vẫn là nô lệ quan trọng nhất, là người yêu quý trọng nhất của ta. Hãy quên đi tra tấn mà mấy ngày nay ngươi phải chịu, tin tưởng ta, ta sẽ không để cho họn họ thương tổn ngươi lần nữa."

"Vâng, chủ nhân." Trạch Ninh mở to mắt nhìn, nước mắt thuận theo lông mi lăn xuống, Tất cả bất an, ủy khuất, sợ hãi tích lũy mấy ngày nay một chút đều phát tiết ra, cả người y từ trong ra ngoài từng chút trầm tĩnh lại. Ngô Hạo vĩnh viễn hiểu y, hiểu y sợ hãi cái gì lo lắng cái gì, hiểu thế nào an ủi y. Mà y ở trước mặt Ngô Hạo vĩnh viễn không thể che giấu chính mình, nước mắt cực nhỏ rơi xuống trước mắt người ngoài liền cứ như thế mà dễ dàng lăn xuống.

"Có thể tự mình đi ra ngoài sao?" Ngô Hạo cởi bỏ dây thừng cho Trạch Ninh, nhẹ giọng hỏi.

"Có thể, chủ nhân." Trạch Ninh giật giật gân cốt, mặc dù đầy thương tích, nhưng đi đường không thành vấn đề.

"Vậy chính mình đi ra ngoài, đến cửa đông tìm a Cường."

Trạch Ninh vừa định nói cái gì, Lạc Dục Đan liền vỗ tay đánh gãy hai người đối thoại: "Tiết mục thực cảm động, nhìn xem ta đều ngượng ngùng quấy rầy. Ngô Hạo, nếu ta đổi ý không thả người, hiện tại ngươi tay không tấc sắt, lại dựa vào cái gì mà nói có thể bảo hộ y?"

"Ngươi nghĩ rằng ta thực sẽ không làm gì chuẩn bị mà tới nơi này mặc ngươi xâm lược?" Dẹp bỏ vừa mới nhu tình, Ngô Hạo cười lạnh một tiếng, khí tràng thuộc về kẻ bề trên phát ra, vô cùng lạnh nhạt trấn định.

"Không cần phô trương thanh thế, chỉ một mình người có thể chơi đùa ra cái gì?" Nhìn đến Ngô Hạo như vậy, thần sắc Lạc Dục Đan cứng đờ, đoán xem độ chân thật của lời này.

"Ta đây chỉ có thể nói ngươi quá coi thường ta." Tươi cười bí hiểm bắt ở trên mặt, Ngô Hạo giống như vương giả của nơi này.

Chương 66: Nghịch chuyển, nguyên tắc

Đối với tươi cười của Ngô Hạo, Lạc Dục Đan không khỏi có chút chột dạ, hắn biết Ngô Hạo không phải là người thích phô trương thanh thế. Nhưng rốt cuộc là như thế nào...

"Ninh, đi cửa Đông tìm a cường." Ngô Hạo không tiếp tục để ý đến Lạc Dục Đan, hắn chỉ nhẹ chạm vào vai Trạch Ninh, ý bảo y rời đi.

"Một mình tôi? Còn chủ nhân?" Trong lòng Trạch Ninh có dự cảm không tốt, y nhìn Ngô Hạo không muốn rời đi.

"Ngoan, nghe lời. Ta còn có việc bàn với Lạc Dục Đan, ngươi đi ra ngoài trước."

"Nhưng là..."

"Đi tìm a Cường, đây là mệnh lệnh." Thay ngữ khí mệnh lệnh, Ngô hạo cường ngạnh làm cho Trạch Ninh rời đi.

Trạch Ninh không hề tranh cãi, y di chuyển bước chân đi về phía cửa ra. Nếu như đây là mệnh lệnh của Ngô Hạo, làm nô lệ y không có tư cách nghi ngờ, chỉ có thể vâng theo. Y mặc kệ người của Lạc Dục Đan có thể ở giữa đường nhảy ra ngăn trở hay không, y nhất định sẽ đi đến cửa ra phía Đông. Y vâng theo mệnh lệnh của Ngô Hạo, nhưng điều này cũng không có nghĩa y sẽ tùy ý để Ngô hạo hy sinh.

"Ngươi thật không sợ ta không để cho các ngươi đi?" Lạc Dục Đan nhìn Trạch Ninh đi ra ngoài như đi chỗ không người, lửa giận trong lòng lủi lên, hắn nhìn chằm chằm Ngô Hạo đứng tại chỗ không động khiêu khích hỏi.

"Sau khi ta tiến vào 45 phút nếu a Cường vẫn chưa thấy được Trạch Ninh, bom ở nơi này sẽ nổ mạnh. Không ai có thể may mắn thoát khỏi." Ngô Hạo không chút yếu thế nhìn lại, bình thản nhảy ra con bài chưa lật.

"Chê cười, nơi này là địa bàn của ta. Ngươi không có cơ hội cài bom." Nếu người của Ngô Hạo có thể không coi hắn vào đâu mà cài bom, hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

"Ta không cần lắp đặt, ta chỉ cần đặt nó ở trong thùng, chính ngươi sẽ vác nó vào."

"Chẳng lẽ là...không có khả năng, tất cả hàng hóa trong ba ngày này đều trải qua kiểm tra." Ngô Hạo coi hắn là thằng ngu sao, từ một khắc định ra kiểm tra kia, tất cả vật phẩm nhập kho đều phải trả qua nghiêm khắc kiểm tra, sẽ không chừa khe hở cho bất luận kẻ nào.

"Vậy trước đó đâu? Hàng của Phù Quang ngươi là thu vài phê đi."

"Sao ngươi biết ta sẽ hẹn ở bên tàu phía Tây? Người của Phù Quang lại dựa vào cái gì mà giúp ngươi?" Kỳ thật Lạc Dục Đan đã hiểu rõ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi ra hai câu này.

"Có thể đàm phán cũng chỉ có vài chỗ như vậy, đều chuẩn bị một chút cũng không phải thực khó khăn. Còn về Phù Quang, có lẽ bọn họ nhận định ngươi không thắng được, mới đứng ở phía bên ta đi."

Hai tay bên người của Lạc Dục Đan phẫn hận siết chặt lại, móng tay không tự giác đâm vào trong thịt. Nghịch chuyển làm cho hắn có loại cảm giác bị đùa giỡn, nhưng lý trí còn dư lại làm cho hắn bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn không thể loạn, rối loạn sẽ thất bại thảm hại hơn.

"Ta để cho các ngươi ân toàn rời đi, sao ta biết được ngươi vừa rời đi sẽ không dẫn nổ bom?"

"Nguyên nhân ngươi không ngăn cản Ninh, không phải là vì ta còn ở đây sao? Ngươi cảm thấy có ta làm con tin của ngươi còn chưa đủ sao?"

"Ngươi? Ha ha ha, ha ha," Lạc Dục Đan không thể ức chế cười ha hả, "Ngô Hạo, chẳng lẽ ngươi không rõ, làm con tin của ta có ý nghĩa gì sao? Ngươi vốn đã đi từng bước cờ hay, lại ngạnh sinh sinh bị chính ngươi hủy. Hôm nay ngươi chỉ cần không tiến bến tàu này, thẳng tay cho nổ bom, ta cũng trốn không thoát, kể cả tình nhân của ngươi, đều tiến vào tử cục!"

"Ta không ở lại, ngươi liền không nhất định sẽ thả Ninh đi, hết thảy những gì ta làm đều sẽ mất đi ý nghĩa. Về việc đối phó ngươi..." Ngô Hạo nói, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Hiện tại sản nghiệp của ngươi hẳn là bị bắt gần xong rồi."

Cái gì?! Những lời này của Ngô hạo chân chính gây ra đả kích trí mạng cho Lạc Dục Đan, đồng tử của hắn hơi hơi co rút lại, hiển nhiên sắp không khống chế được cảm xúc: "Ngươi nói cái gì?"

"Mấy ngày nay ngươi đều dồn tinh lực vào chuyện bến tàu, đối với nơi khác tự nhiên không thể chiếu cố nhiều. Hiện tại tinh anh cấp dưới của ngươi đều tập trung ở nơi này, chỗ khác tự nhiên bị rỗng."

"Ngươi dùng chính mình làm mồi, cố ý tạo thành khe hở trong phòng thủ của chúng ta?" Lạc Dục Đan không thể tin nhìn Ngô Hạo, không hiểu người nọ là điên rồi vẫn là như thế nào. Đã chết thì tất cả đều xong, hôm nay nếu hắn chết trên tay của mình, vậy hắn đoạt được nhiều địa bàn hơn nữa cũng không có ý nghĩa, "Ngươi có biết ngươi sẽ chết hay không?"

"Biết." Liền giống như đang nói chuyện phiếm, ngữ khí của Ngô Hạo không chút gợn sóng, "Biết lại thế nào? Lạc Dục Đan, không cần nói cho ta biết ngươi lăn lộn đường này nhiều năm như vậy còn không thể buông sống chết ra, Với ta mà nói, đi trên con đường này có hai điểm quan trọng nhất. Một, chịu trách nhiệm với anh em bán mạng cho ngươi. Hai, chịu trách nhiệm với ông chủ mà ngươi nguyện trung thành. Sau đó mới lo cho chính mình, Cho nên ta vô cùng vừa lòng với kế hoạch hôm nay."

"Đó là suy nghĩ của ngươi, với ta mà nói sống chính là 1 chết chính là 0, không sống vốn không có ý nghĩa gì. Ngô Hạo ngươi không cần đắc ý quá sớm, địa bàn lớn như vậy ta không tin ngắn ngủn mười mấy giờ ngươi có thể nuốt trôi."

"Ta là ăn không vô." Ngô Hạo hào phóng thừa nhận, không có chút quẫn bách, "bất quá cũng may mục đích của ta không phải là gồm thâu các ngươi, mà là kéo suy sụp các ngươi. Hôm nay chính phủ sẽ có hưng trí tiến hành đột kích kiểm tra, người của ta chỉ cần đợi đám cớm kiểm tra kia đi rồi là có thể nhặt tiện nghi. Đến Trung Quốc hơn nửa năm này ta cũng học được chút quy tắc trò chơi."

"Nguyên lai là một bộ này. Ngươi cảm thấy ta không có người ở mặt trên sao?"

"Hậu thuẫn của ngươi nói không chừng so với ta cứng rắn một ít, nhưng chờ hắn nghe được tin tức xử lý phỏng chừng địa bàn của ngươi đã muốn bị tiêu hóa hoàn toàn."

Câu nói của Ngô Hạo vừa rơi xuống, đôi mày Lạc Dục Đan nhăn chặt lại, hắn biết một ván hôm nay là hắn thua. Hắn xem nhẹ quyết tâm cùng chấp niệm của Ngô Hạo, thật không ngờ Ngô Hạo có thể làm đến một bước như vậy.

Nhưng là hôm nay hắn sẽ sống, mà Ngô Hạo sẽ chết. Ngày khác hắn còn có cơ hội lật bàn, Ngô Hạo lại mất đi tất cả.

Chương 67: Chúc phúc, vĩnh cửu

"Nếu đã nói đến phần này, hôm nay ta chấp nhận thua. Ngô Hạo, ngươi có thể lạm đến loại trình độ này ta thua cũng không oan." Lạc Dục Đan vẫy vẫy tay làm cho người giữ chặt Ngô Hạo, chuẩn bị rời đi nơi tùy thời có thể nổ mạnh này.

Thể lực của Trạch Ninh cũng đã tiếp cận cực hạn, khi y lê từng bước đến cửa ra vừa nhìn thấy a Cường, tinh thần vừa buông lỏng người liền yếu đuối xuống.

A Cường liền bước ra trước đỡ lấy Trạch Ninh, đỡ y vào trong xe.

Trạch Ninh thở dốc giữ chặt a Cường đang muốn đóng cửa xe, gằn từng tiếng hỏi: "A Cường, nói cho tôi biết kế hoạch của chủ nhân."

Động tác của a Cường ngừng lại, hắn nhìn Trạch Ninh, trong mắt có rõ ràng giãy dụa cùng do dự: "Hạo ca không cho tôi nói với anh. Ninh tiên sinh, với trạng thái thân thể bây giờ của anh thì cái gì cũng không làm được, vẫn là dưỡng thương trước đi."

"A Cường, nói cho tôi biết đi! Nói cho tôi biết có phải là chủ nhân chuẩn bị hy sinh chính mình hay không?" Cũng như Ngô Hạo hiểu biết Trạch Ninh, Trạch Ninh cũng vô cùng hiểu biết Ngô Hạo. Ngô Hạo sẽ làm ra lựa chọn gì y rõ ràng nhất, nhưng không muốn tin tưởng.

A Cường tránh né ánh mắt truy hỏi của Trạch Ninh, mơ mơ hồ hồ nói: "Ninh tiên sinh, anh vẫn là về chữa thương trước đi."

A Cường sao nguyện ý cho Ngô hạo đi chết? Nhưng Ngô Hạo hạ mệnh lệnh cho hắn bảo đảm Trạch Ninh an toàn, hắn tuyệt không thể làm cho Trạch Ninh nhất thời xúc động.

"Đúng vậy, có phải hay không? Chủ nhân sẽ chết, có phải hay không?" Trạch Ninh không khống chế được mà đề cao thanh âm, y có thể chịu được tất cả hình pháp nhục nhã, nhưng suy nhất không thể nhận chính là chuyện này. Hắn không thể nhận Ngô Hạo rời đi, Ngô Hạo là người duy nhất trên thế giới này cho y ấm áp, cũng là người yêu duy nhất trên thế giới này của y, mất đi Ngô Hạo y thật sự là hai bàn tay trắng.

"Ninh tiên sinh..."

"A Cường, nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sẽ nghĩ ra biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp."

Trạch Ninh nắm tay a Cường càng lúc càng siết chặt, a Cường cảm thấy trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn, hắn cúi đầu nhìn thấy bả vai run rẩy của Trạch Ninh liền vô luận thế nào cũng không thể nói ra lời cự tuyệt.

Kỳ thật hắn không quá hiểu được phương thức ở chung giữa Ngô Hạo và Trạch Ninh. Hắn không thể lý giải vì cái gì ngược đãi sẽ là một loại phương thức biểu đạt của tình yêu. Nhưng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được hai người đều yêu đối phương.

"Hạo ca cài bom ở bến tàu." Nhưng vẫn giống như thỏa hiệp mà nói ra đáp án, a Cường thật sự không thể lại đối mặt với ánh mắt truy hỏi của Trạch Ninh.

Đồng tử của Trạch Ninh nháy mắt co rút lại, y gạt tay a Cường lao ra xe chuẩn bị chạy về phía bến tàu.

Không được! Chủ nhân không thể như vậy! Không thể bỏ y lại! Y không thể để cho chủ nhân đi chết!

"Ninh tiên sinh!" A Cường phản ứng lại, vội vàng muốn đi ngăn cản. Liền có người trước hắn một bước, chém vào gáy Trạch Ninh một dao.

Trước mắt Trạch Ninh biến thành màu đen, thân mình mềm xuống rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc.

"Buông anh ấy ra!" Đối mặt với một màn đột ngột này, a Cường lập tức móc súng lục ra nhắm ngay về phía Vệ Thanh Phong.

"Không cần khẩn trương như vậy." Vệ Thanh Phong ý bảo a Cường trấn định, hắn ôm Trạch Ninh đưa về xe lần nữa rồi nói, "Tôi chỉ là từng đồng ý với Ngô Hạo không để cho cậu ấy làm chuyện điên rồ."

A Cường nâng súng, không có thả lỏng.

"Tốt lắm, tậm thời cậu ấy sẽ không tỉnh lại. Đợi sau khi cậu ấy tỉnh lại sẽ hiểu rõ khổ tâm của Ngô Hạo, cũng sẽ biết nên làm như thế nào." Dặn dò xong, Vệ Thanh Phong liền xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.

A Cường không rõ nhìn theo Vệ Thanh Phong rời đi, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định trước mặc kệ không lo được nhiều như vậy, hoàn thành chuyện Ngô Hạo giao cho mới là quan trọng nhất.

Ngô Hạo bị Lạc Dục Đan áp đi ra ngoài, ai ngờ mới đi ra kho hàng chợt nghe đến hai tiếng súng rõ ràng lưu loát, hai người bên cạnh hắn nháy mắt ngã xuống. Ngô Hạo không hề do dự, xem đúng thời cơ đánh ngã hai người sau đó thoát ra vòng vây.

Tiếng súng vang liên tiếp, không bao lâu lại thêm một đống thi thể.

Đây cũng không phải là do Ngô Hạo an bài, nhưng hắn cũng không quá mức kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu hướng về phía bóng ma nào đó hỏi: "Là Tô Li sao?"

Bóng đen chợt lóe, Tô Li một thân tây trang màu đen, trong tay một thanh súng ngắm liền xuất hiện trước mặt hắn.

"Không hổ là anh, đơn giản lưu loát trước sau như một."

"Bố Già nói không thể cho cậu bị chết quá sớm, cậu đối gia tộc còn có dùng." Không để ý đến thừa nhận của Ngô Hạo, Tô Li trực tiếp bắt đầu chuyển đạt lời nhắn của Ivano.

Ngô Hạo biết lời của Ivano nhất định không phải đơn giản như vậy, chỉ là Tô Li lười nhiều lời mà thôi.

"Thay tôi cám ơn Bố Già."

Tô Li hơi gật đầu xem như hiểu được: "Bố Già nói khu Trung Quốc xem như chính thức thành lập, do cậu toàn quyền phụ trách, tổng bộ sẽ toàn lực duy trì hết thảy tài nguyên. Bởi vì hoàn cảnh ở Trung Quốc đặc biệt, cho nên Sát Thủ Đường không thể độc lập báo cáo, cũng nằm dưới sự quản lý của cậu."

Mệnh lệnh này của Ivano không thể nghi ngờ là chấp nhận mối quan hệ giữa Ngô hạo cùng Trạch Ninh, cũng cho chúc phúc.

Ngô Hạo mỉm cười, bất động thanh sắc nhận lấy tâm ý của Ivano.

Muốn cho Ivano tán thành đoạn cảm tình này cũng không dễ dàng, Ivano đã sống trong hoàn cảnh này từ nhỏ, luôn thói quen dùng đại giới trả giá đên cân nhắc giá trị sự vật. Đối mình đối mọi người đều là như vậy.

Lúc này đây Ngô Hạo thắng, thắng ở hắn thâm tình.

Tô Li đưa ánh mắt phức tạp nhìn Ngô Hạo, trên gương mặt bình tĩnh vô sóng cũng xuất hiện chút thần sắc phức tạp, hắn tạm dừng nửa ngày cuối cùng nói: "Chúc các ngươi hạnh phúc." Tiếp theo liền không hề quay đầu mà nhanh chóng rời đi.

Thật đúng là một đôi không được tự nhiên a. Ngô Hạo nhìn bóng dáng Tô Li không khỏi có chút cảm thán. Cũng không biết Tô Li cùng Ivano đến lúc nào mới có thể tu thành chính quả?
***
Mí mắt thật nặng, thân thể thật mệt. Không được, nhất định phải tỉnh lại, có chuyện gì đó nhất định phải đi làm mới được.

Từng tia sáng theo mí mắt dần mở ra mà tiến vào, Trạch Ninh cuối cùng chậm rãi mở mắt. Ngay một khắc y thanh tỉnh lại liền từ trên giường bật dậy, vừa kêu chủ nhân vừa nhổ bỏ ống truyền dịch trên tay mình.

"Đừng cử động, trở về nằm ngay, ta có cho phép ngươi ép buộc thân thể của mình như vậy sao?"

Thanh tuyến quen thuộc, ngữ khí khống chế tràn ngập tự tin. Trạch Ninh tạm dừng động tác, không thể tin quay đầu.

Ngô Hạo đang ngồi ở trên sô pha, tuy rằng hắn cũng bị thương không nhẹ nhưng điều này một chút cũng không ảnh hưởng đến khí thế của hắn.

"Chủ nhân..." Mới hai chữ Trạch Ninh đã muốn nghẹn ngào đến nói không nên lời, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.

"Thật sự là một quỷ yêu khóc, ta không phải tốt đẹp ở chỗ này sao?" Ngô Hạo sủng nịch quở trách, hắn đứng lên đem Trạch Ninh nửa ngồi ôm vào lòng của mình, nhẹ nhàng vỗ lưng y, trấn an nói, "Không có việc gì, chưa có chuyện gì xảy ra. Loại chuyện này sau này sẽ không xảy ra nữa."

"Chủ nhân, tôi nghĩ là, tôi nghĩ là sẽ không còn gặp lại ngài nữa."

"Ninh." Ngô Hạo nâng đầu Trạch Ninh lên, làm cho y nhìn vào chính mình, "Thực xin lỗi, nhưng không còn gì có thể chia rẽ chúng ta nữa, tin tưởng anh, không phải sợ."

Ngô Hạo thật sâu hôn xuống, mang theo tất cả xin lỗi cùng thâm tình, tất cả lời thề cùng quyết tâm. Hắn sẽ không rời đi y nữa, hắn sẽ không để cho y bị thương nữa, hắn yêu y, hơn cả yêu chính mình.

Ngược lại với bị động thường ngày, Trạch Ninh không hề giữ lại mà đáp trả, y dùng sức ôm chặt thắt lưng Ngô Hạo, làm cho hai người dán chặt thêm một chút. Cái loại kinh hoảng cùng sợ hãi do suýt nữa mất đi làm cho y đến bây giờ vẫn còn rất sợ, y không muốn buông tay lần nữa, một khắc cũng không cần!

"Anh yêu em, Ninh." Cuối cùng kết thúc nụ hôn lâu dài, Ngô Hạo nhẹ nhàng tuyên thệ bên tai Trạch Ninh.

"Em cũng yêu anh, chủ nhân."

Hoàn

Cuối cùng cũng thấy được chữ hoàn, *tung bông tung hoa tung tất thối* cầu com cầu like cầu khen ngợi ~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top