Chương 135: Đài Bát Hoang


Edit: Ry

"Túc Mạc."

Túc Mạc hơi ngẩng lên, thấy anh đang nhìn mình, trong mắt như mang theo loại cảm xúc nào đó cậu không hiểu.

Cậu đang muốn hỏi, lại bị người kia ôm vào lòng.

Cái ôm rất đột nhiên, như khó kìm lòng được, lại như đáng lẽ phải làm vậy từ lâu.

Tay Úc Trăn đặt trên gáy Túc Mạc, xuyên qua lớp quần áo nhè nhẹ vỗ về, kiên nhẫn lại dịu dàng.

"Túc Mạc, Momo." Úc Trăn khẽ nói: "Ngẩng lên nào."

Túc Mạc hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực anh, bỗng cảm giác thứ gì đó chạm vào trán.

Úc Trăn hôn lên trán Túc Mạc, chỉ trong giây lát đã rời đi, rồi ôm chặt người vào lòng.

Túc Mạc tròn mắt, xúc cảm trên trán không còn nữa: "Anh, hôn lại được không?"

Đáp lại cậu là cái ôm càng siết chặt của người đàn ông, âm thanh truyền tới bên tai.

Úc Trăn nói: "Anh bỗng thấy hối hận."

Túc Mạc tựa đầu vào vai anh: "Tại sao?"

Lòng anh vừa đau vừa xót: "Không thể tới bên cạnh em sớm hơn."

Nếu đến sớm hơn, có phải em sẽ sống vui vẻ hơn không.

Lấy được báo cáo, hai người lái xe về nhà.

Về tới nhà, Túc Mạc ngồi trên ghế sô pha, lật từng trang từng trang kết quả, như muốn thuộc lòng từng con chữ trên đó. Cậu kéo ngăn tủ dưới đáy bàn phòng khách, lấy một phần báo cáo khác ra.

"Đây là gì?" Úc Trăn ngồi cạnh cậu.

Túc Mạc: "Báo cáo sức khỏe năm em 16 tuổi. Lúc ấy bác sĩ Ngô bảo rằng có thể cả đời này em cũng không thể khỏe lên."

Phần báo cáo này đã ở đây rất lâu, là lần đầu tiên cậu nhận được kết quả không thể chữa trị. Lúc cầm báo cáo, Túc Mạc đã khổ sở một thời gian dài, cuối cùng đặt nó xuống dưới mấy lọ thuốc khẩn cấp, như thể làm vậy sẽ gợi nhớ bản thân nhỏ yếu đến mức nào, nhắc nhở mình sức khỏe quan trọng ra sao. Về sau, tuy kết quả khám luôn rất khả quan, cậu vẫn không dám coi thường. Cho tới hôm nay, cậu đã chờ được một lời khẳng định.

Hai xấp báo cáo được cậu đặt chồng lên nhau, cuối cùng nhét xuống đáy ngăn kéo.

Úc Trăn hỏi: "Sao em lại để chung với nhau?"

Túc Mạc cười: "Chặn đi cái cũ, cái mới để lên trên, em sẽ ngày càng tốt."

"Em cũng không nhớ rõ lắm." Túc Mạc đóng ngăn kéo: "Khi ba em còn sống, ông ấy luôn thích làm như vậy. Ba em làm nghiên cứu, mẹ em cũng vậy, hai người họ công tác ở sở nghiên cứu. Hồi đó mỗi lần ông làm nghiên cứu sẽ đặt báo cáo cũ hoặc là những báo cáo đã bị loại bỏ xuống dưới đáy."

"Em hỏi ba tại sao lại làm vậy? Ba nói chặn cái cũ, để cái tốt lên trên, về sau sẽ ngày càng tốt."

-

Tâm trạng vui vẻ kéo dài rất lâu, đến mức mà Hồng Quả Quả vừa online đã nhận được gói quà đạo cụ siêu bự của đại ca.

Đạo cụ đang thiếu hàng, đạo cụ mới và mấy công thức làm đạo cụ, tất cả đều giao cho y. Vừa lên mạng đã nhận được phước lành từ trên trời rơi xuống, Hồng Quả Quả bị hạnh phúc vả cho ngu người, bắn liên tiếp 3 câu.

"Vãi nồi em còn chưa kịp tìm anh xin thêm hàng."

"Đạo cụ mới này đỉnh thế, anh lại làm thêm con rối 1 phút à?"

"Công thức!!! Mấy công thức này đều cho em à?"

Đáp lại y chỉ có một tiếng "ừ" lạnh lùng của đại ca, như thể mấy thứ kiếm ra được cả đống tiền này với cậu chỉ là đồ chơi nhỏ tiện tay lấy ra. Hồng Quả Quả cảm thấy mình không hiểu được đại ca, đầu tiên là tặng cho anh Hành một đống vật liệu rèn đúc, sau đó lại cho y nhiều thứ kiếm tiền như vậy... Tự dưng được yêu thương đâm ra sợ, Hồng Quả Quả lí nhí hỏi: "Anh, sắp tới anh còn cần mua vật liệu gì không?"

Túc Mạc bèn nói: "Nếu có vật liệu cao cấp của triệu hoán sư và trận pháp sư thì để ý giúp tôi, không chỉ vũ khí, vật liệu trang bị cũng được."

Hồng Quả Quả sửng sốt, cuối cùng cũng tìm được một lí do: "Vật liệu trang bị? Hai người định leo bảng xếp hạng à? Gần đây hai anh leo nhanh thật đấy, nếu đầu tư làm lại trang bị thì với tốc độ ra kỳ văn của Hội Luận Đạo, có khi đánh xong hai người leo lên top 5 được luôn!"

Túc Mạc nghe vậy mới nhớ ra lâu lắm rồi mình không xem bảng xếp hạng.

Trước đó cậu đứng thứ 12 trên bảng tổng, giờ đã lên vị trí thứ 10, phía trước đều là mấy nghề hot như xạ thủ, trận pháp sư, vật lý kiếm.

Úc Trăn cũng vậy, ở môn phái trận pháp sư luôn cạnh tranh kịch liệt mà cũng đứng top 3, hiện đứng thứ 11 trên bảng tổng.

Các đồng đội khác, Thanh Phong đã tiến vào top 15 vật lý kiếm, Chỉ Qua là top 30 thích khách, Hồng Quả Quả top 5 trị liệu sư.

Vũ khí của Úc Trăn còn chưa thành hình, trang bị cũng có hai món kém, vậy mà đã là top 3 trận pháp sư.

Nếu như làm xong trang bị, xếp hạng của anh chắc sẽ còn cao hơn nữa. Túc Mạc xem xếp hạng tài khoản xạ thủ của Úc Trăn, giờ chỉ hơn người ở vị trí thứ 2 một ít điểm, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ rớt khỏi ngai vàng, ngay cả bảng tổng cũng đã bị Đạp Vân Trung vượt qua. Đợt trước cậu có hỏi chuyện này, nhưng Úc Trăn hình như không có ý định chơi nick chính, đặt trọng tâm vào tài khoản trận pháp sư.

Leo bảng xếp hạng à?

Túc Mạc đột nhiên có chút hứng thú: "Cậu có công thức tính điểm bảng xếp hạng không?"

Hồng Quả Quả ngây ra: "Đương nhiên là có, đồng nghiệp của em chuyên làm mấy cái này mà. Tên đó làm trang bị cộng điểm theo mong muốn của mấy sếp lớn, chỉ cần cho tiền đúng chỗ, kiểu gì điểm trang bị cũng lên. Có điều bảng tổng của Thiên Hoàn không chịu ảnh hưởng của tư bản, nó là thuật toán riêng của đầu não, công thức cụ thể không được công bố, nhưng vẫn đoán được một ít. Có thể nói điểm chủ yếu nằm ở tu vi trang bị và đánh giá vượt ải của nhân vật."

Y nói: "Tóm lại là, dù trang bị của anh chỉ bình thường, nhưng nếu đánh giá vượt ải đủ cao, anh vẫn có thể cắm cọc trên bảng xếp hạng."

Đánh giá chung của nhân vật xuất phát từ thống kê từng loại số liệu của người chơi, nó là danh sách có tính đại biểu toàn diện nhất.

Trong đó, trang bị có thể tốn vật liệu để giải quyết, nhưng điểm kỳ văn thì còn phải xem số thế nào. Một phần là liệu có thể gặp được nhiều kỳ văn không, phần còn lại là đánh kỳ văn liệu có đánh ra được điểm cao hay không.

"Vật liệu cứ mua theo danh sách kia đi, nhất là vật liệu rèn đúc." Túc Mạc nói: "Trong lúc diễn ra Hội Luận Đạo sẽ ra rất nhiều rương vật liệu, hẳn là sẽ có một ít hạ giá, cậu mua càng nhiều càng tốt, đủ tiền không?"

"Chắc chắn là đủ rồi, mấy cái đạo cụ và công thức anh cho em đã đẻ ra được khối tiền. Anh yên tâm đi, chuyện kiếm tiền em chưa từng mập mờ."

Hồng Quả Quả nói xong lại nghĩ đến một vấn đề: "Từ từ? Vật liệu rèn đúc cho trận pháp sư cũng mua à anh?"

Túc Mạc: "Ừ."

Hồng Quả Quả: "..."

Túc Mạc: "Không đủ tiền?"

Hồng Quả Quả: "... Đủ."

Lòng đại ca, đàn em không thấu.

Leo bảng xếp hạng là việc cần thời gian, mấy hôm tiếp theo Túc Mạc online, ngoài những lúc cùng đồng đội đi đánh phó bản hàng ngày, còn đâu đều đi chung với Úc Trăn làm nhiệm vụ chi nhánh. Đã biết vật liệu rèn vũ khí ở nhiệm vụ ẩn, bọn họ dứt khoát làm luôn mấy nhiệm vụ cùng loại. Để tiện giao lưu, lúc làm nhiệm vụ hai người không tổ đội với nhóm kia, tạo đội riêng rồi chạy.

Nên hai ngày liên tiếp, nhóm nhỏ 5 anh em tự dưng tách ra làm 2.

Ba người còn lại, trừ Chỉ Qua, hai người kia luôn mồm kì lạ gì đó, nhưng lạ ở chỗ nào lại không nói được.

Đúng là hai vị đại lão tạo đội riêng, nhưng bọn họ đi làm nhiệm vụ ẩn, mà làm nhiệm vụ thì không muốn bị quấy rầy, đi riêng là chuyện hết sức bình thường, nhưng bọn họ vẫn cứ thấy sao sao.

Hai ngày thứ 5 thứ 6, Úc Trăn đều đặn ghé nhà Túc Mạc.

Ở đây lâu, anh cũng dần chú ý tới một vài thói quen của cậu. Ví dụ như uống thuốc xong sẽ đòi kẹo từ Nhạc Nhạc, hay là trước khi ngủ trưa nhất định phải tới phòng thí nghiệm một chuyến, lúc ngủ thì thích cuộn tròn người... Mấy thói quen nhỏ như vậy có rất nhiều. Trước kia Túc Mạc giống một đứa trẻ bị gò bó, trong mắt người ngoài là một sự tồn tại không thể bắt bẻ, nhưng thực tế cậu khá lười, có lẽ là vì từ bé sức khỏe đã không tốt, có vài việc rất thích ỷ lại vào Nhạc Nhạc.

Trong khoảng thời gian này Úc Trăn cũng có chút bận, trong nhà gửi cho anh không ít dự án để anh chọn, ba mẹ còn nhiều lần gọi tới hỏi đã kết thúc kì nghỉ chưa? Bao giờ về nhà? Nhưng tiếp nhận dự án mới cần phải chuẩn bị, nên chơi game xong, tất cả thời gian còn lại anh dành để xử lý công việc.

Lúc Túc Mạc ngủ, anh thường sẽ ngồi làm việc.

Công việc của anh có chút liên quan tới chuyên ngành của Túc Mạc, nên ăn trưa xong ngồi nghỉ, thỉnh thoảng hai người sẽ đề cập tới một vài vấn đề hàng đầu của chuyên ngành hoặc là bài viết nào đó trong tập san. Tuy Túc Mạc chỉ là một sinh viên, nhưng tri thức lý luận của cậu rất phong phú, có sự nhạy cảm và chuyên nghiệp, rất nhiều lần cậu bắt được trọng điểm, cho Úc Trăn rất nhiều dẫn dắt.

Sau hôm thứ 5 đi khám sức khỏe, thái độ của Túc Mạc với anh càng thêm thân mật, cả hai vẫn tuân thủ 1 tháng theo đuổi, nhưng thực tế Túc Mạc đã coi anh như người yêu của mình.

Hôm nay nghỉ trưa, Úc Trăn như mọi hôm mở quang não ra đọc tài liệu, Túc Mạc ôm hai quyển sách nặng trịch ngồi đọc trên ghế sô pha.

Hai người ăn ý không làm phiền nhau, chỉ là Túc Mạc đọc một hồi thì buồn ngủ, lúc ngồi lúc ngáp, mí mắt như đang đánh nhau.

Úc Trăn nhận thấy, đang định nhắc cậu đi ngủ, nam sinh đột nhiên nhích lại gần.

Cậu gối đầu lên vai anh, như mở ra công tắc nào đó, thiếp đi.

"Túc Mạc?" Úc Trăn khẽ gọi một tiếng.

Thiếu niên không đáp lại, hình như tưởng vai anh là gối dựa của ghế, tựa một hồi bắt đầu dụi dụi chui xuống.

Nhạc Nhạc nhận ra, đi tới định bế Túc Mạc vào phòng ngủ.

Úc Trăn lại xua tay với nó, sau đó đỡ Túc Mạc, cẩn thận từng li từng tí chỉnh góc độ, cho đối phương gối lên đùi mình, như vậy sẽ thoải mái hơn chút.

"Đừng đánh thức em ấy." Úc Trăn nói nhỏ với Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc gật đầu, lại nhìn một hồi, nó lấy cái chăn bên cạnh đắp cho Túc Mạc, còn hiểu chuyện chỉnh nhiệt độ phòng khách thành nhiệt độ phù hợp cho giấc ngủ.

Đến giờ ngủ của Túc Mạc, Nhạc Nhạc làm việc nhà sẽ rất khẽ khàng, không phát ra một âm thanh nào.

Phòng khách trở lại tĩnh lặng, Úc Trăn đặt hai cuốn sách nặng nề kia sang bên, hơi nhúc nhích, người đang ngủ như bị đánh thức. Anh lo lắng cúi xuống nhìn, chưa tỉnh, chỉ là điều chỉnh vị trí rồi ngủ tiếp.

Ghế sô pha trong nhà đủ dài cũng đủ rộng, Túc Mạc khi ngủ thích quấn chăn, cuộn người thành một cục, như đứa nhỏ không có cảm giác an toàn.

Úc Trăn lẳng lặng nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng thu hồi ánh mắt.

Anh khẽ nói: "Ngủ ngon."

-

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới thứ 7 tuần tiếp theo.

Vòng thứ hai của Hội Luận Đạo Thiên Hạ vẫn mở vào 9 giờ sáng thứ 7. Cả đoàn hẹn nhau 8 rưỡi sáng vào cảnh chỉ định, lúc vào mới thấy các ngọn núi khác đã đứng đầy người chơi. Vòng thứ nhất của Hội Luận Đạo đều là phó bản kỳ văn hoặc nhiệm vụ kỳ văn, độ khó có 4 sao có 5 sao, nhưng vẫn đào thải không ít người chơi đục nước béo cò.

So với đợt 1, các ngọn núi ở đây đã thưa thớt đi nhiều.

9 giờ sáng, đồng hồ đếm ngược của đầu não về 0, một cái đếm ngược mới hiện lên.

[Thông báo toàn server] Gió giục mây vần, bát phương luận đạo. Hiện mở ra giai đoạn thứ hai của hình thức kỳ văn đặc biệt 'Hội Luận Đạo Thiên Hạ'. Do là kỳ văn tổng hợp, hình thức khiêu chiến giai đoạn thứ hai sẽ là [Đài Bát Hoang]. Người chơi thông qua bia đá của núi Luận Đạo tiến vào Đài Bát Hoang, hệ thống sẽ chính thức chọn ra 40 bản đồ khiêu chiến từ kho dữ liệu. Đoàn đội tiến vào [Đài Bát Hoang] sẽ được ghép ngẫu nhiên với đối thủ, mỗi chiến thắng được tính là 1 diểm, đoàn nào có 10 điểm và tỉ lệ thắng ít nhất 50% sẽ tiến vào giai đoạn thứ ba.

[Mời chú ý, giai đoạn này sẽ kéo dài trong 14 ngày, tổng độ khó của kỳ văn là ★★★★★★★★, độ khó mỗi trận dao động ★★★★--★★★★★★.]

[Đội chiến thắng sẽ nhận được <Rương thưởng cơ bản> cùng với <Điểm chiến thắng>, phe thất bại không có thưởng. <Rương thưởng cơ bản> sẽ ngẫu nhiên mở ra rương phần thưởng. <Điểm chiến thắng> căn cứ vào tình huống chiến đấu và độ khó của đối thủ để cho điểm, số liệu chiến đấu càng phong phú, tỉ lệ mở ra được rương cấp cao sẽ càng cao, cao nhất có thể thu hoạch được rương ★★★★★★ .]

[Mời chú ý, lần này <Đài Bát Hoang> sẽ mở ra trong thời gian cố định, các server thống nhất lấy giờ ở server Sao Thủ Đô, thời gian mở ra là 9:00-12:00;14:00-16:00;20:00-24:00 giờ Sao Thủ Đô. Những khung giờ còn lại không thể khiêu chiến.]

[Đang tiến hành thống kê đoàn đội dự thi giai đoạn thứ hai, có 236598 đoàn đội tham dự, có 86549 đoàn đội tiến vào giai đoạn hai.]

[Đoàn của bạn đang đứng thứ 3, hãy hoàn thành khiêu chiến trong thời gian quy định.]

Hồng Quả Quả thấy dòng cuối: "Giai đoạn 1 bọn mình chỉ xếp thứ 3 thôi á! Hai đoàn trước là ai?"

"Có rất nhiều người chơi vượt được 3 phó bản, điểm xếp hạng ở giai đoạn này chắc sẽ liên quan tới điểm vượt ải." Mướp Đắng giải thích: "Tháp Sâm La chúng ta đánh rất hoàn mỹ, 2 đội xếp trước chắc cũng vậy, có thể là hai kỳ văn 4 sao họ đánh cẩn thận hơn mình. Mấy thứ hạng đầu cách biệt không nhiều, chỉ kém nhau vài điểm thôi, không sao."

"Sao mấy người chỉ chú ý vụ xếp hạng thôi vậy, không thấy thông báo nói là ghép đối thủ ngẫu nhiên à?" Dưa Hấu nhạy bén phát hiện thông báo lần này có sự khác biệt: "Bọn mình sẽ PK với các đội khác!"

"Giai đoạn 2 là hình thức chiến trường pvp? Hay đó!" Hỏa Thụ Ngân Hoa rất là hăng hái, chiến trường chơi vui biết mấy: "Còn ghép đối thủ ngẫu nhiên, vậy là mở blind box* rồi!"

*Blind box dịch thô ra là hộp mù, không mở ra thì không biết trong hộp là cái gì hết

Đối thủ ghép ngẫu nhiên, căn cứ vào hình thức giai đoạn trước, đối thủ họ gặp lần này sẽ có khó có dễ. Dễ thì gặp người chơi bình thường, khó thì gặp mấy đội trên bảng xếp hạng.

Có thể vào tới giai đoạn hai thì các đoàn đều sẽ bớt liều lĩnh, cẩn thận hơn.

Thông báo kết thúc, nhưng người chơi ở trên các đỉnh núi đều không vội tiến vào bia đá Đài Bát Hoang, dường như cũng đang nghiên cứu thông tin.

"Từ thông báo thì có thể thấy, trong vòng 14 ngày phải tích lũy được 10 trận thắng và tỉ lệ thắng 50% trở lên." Túc Mạc mở thông báo bằng văn bản, cẩn thận đọc, tổng kết: "Không phải chỉ tích lũy 10 trận thắng là đủ như nó viết, nếu cậu thắng 10 trận nhưng tỉ lệ thắng chỉ có 25% thì hệ thống sẽ không cho lên bậc tiếp theo."

Một khi so sánh, lần này nghe thì có vẻ thời gian dư dả, thực tế để lên cấp cũng có độ khó nhất định.

Thứ nhất là bản đồ ngẫu nhiên, độ khó của bản đồ là nhân tố tiềm ẩn có thể tạo thành ảnh hưởng. Tiếp theo là đối thủ ngẫu nhiên, các đoàn vào chiến trường đều phải biết phối hợp, dù đối thủ không phải người chơi trên bảng xếp hạng thì vẫn có khả năng phối hợp ăn ý, thế nên độ khó của đối thủ cũng là một yếu tố. Cuối cùng là thời gian, lần này quy định chỉ được khiêu chiến trong 3 khung giờ, hiển nhiên là muốn tập trung người chơi vào các mốc thời gian này để ghép trận. Thời gian một trận chưa xác định, tính biến động cũng lớn, thời gian rất có thể sẽ trở thành hạn chế của họ.

"Nói đơn giản thì là đánh chiến trường, cái khó là đối thủ, bản đồ cũng sẽ khó." Túc Mạc phân tích ngắn gọn thông báo cho đồng đội.

Hồng Quả Quả rất ít khi đánh chiến trường, y là người chơi pve điển hình, mấy thứ đánh nhau này trốn được là trốn. Nếu không phải đồng đội ra sức kiếm điểm yêu ma cho y đổi trang bị thì có khi một cái quần pvp cũng không có: "Anh, có cách nào đơn giản để thắng không?"

Úc Trăn nói: "Thắng 10 trận liên tiếp."

Hồng Quả Quả hoảng sợ quay đầu nhìn trận pháp sư: "Anh Hành, mới có mấy ngày không gặp anh đã biết đùa rồi."

Thắng 10 trận liên tiếp mà là cách đơn giản nhất á? Mẹ nó là cái khó nhất thì có!!

"Đúng là đơn giản nhất." Túc Mạc nhìn Hồng Quả Quả, giải thích cho y: "Đơn giản nhất chính là thắng 10 trận liên tiếp, đánh xong rồi dừng. Nhưng tôi không khuyến khích. Lần này kéo dài 14 ngày, mỗi trận thắng đều sẽ nhận được rương, thắng nhiều thì kiếm được nhiều rương hơn, không tốt à?"

Úc Trăn: "Đúng vậy."

Các đồng đội khác: "...?"

Người ta thì nghĩ nát óc sao cho thắng 10 trận lại vẫn đảm bảo được tỉ lệ thắng 50%, sao đến bên bọn họ lại thành đánh nhiều kiếm thêm rương rồi???

Mà hai người này bị cái gì vậy? Còn kẻ xướng người họa nữa? Bọn họ thật sự phải đánh chiến trường suốt 14 ngày sao?

Lúc này một giọng nói vang lên, mà còn rất vang tràn đầy hào hứng.

"Ok!" Dưa Hấu bổ sung: "Đánh chiến trường vui mà, đánh nhiều càng tốt."

Túc Mạc bất ngờ nhìn gã.

Hồng Quả Quả: "Dưa Hấu? Người thật hả?"



Tác giả có lời muốn nói:

Momo (bắt đầu tính toán): Kiếm thêm vật liệu, có thể dùng để leo bảng

Anh Hành (dung túng): Ừ.

Dưa Hấu không hề sợ: Chiến trường là sân nhà của anh.

Những người khác: ???

Momo: Ồ.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top