2
Đã hơn một tháng, tiểu hồ ly vẫn không một lần hồi âm.
Điện thoại yên vị trong túi, thật tĩnh lặng.
WeChat của tôi chỉ để thông báo cho riêng Tuyết Nhi và tin nhắn của nàng, còn mọi thứ khác đều tắt âm. Trợ lý gọi đến, tôi chạm nhẹ vào cánh tay Tuyết Nhi, nàng chống tay ngồi dậy khỏi lòng tôi rồi với tay cầm lấy chiếc remote giảm âm lượng TV. Tôi gác cầm lên đỉnh đầu nàng và nhận điện thoại.
"Không phải đã dặn ngày nghỉ đừng làm phiền tôi sao?" Trợ lý thật lâu không nói lời nào, từ ống nghe truyền ra tiếng ê a ngập ngừng. Tuyết Nhi khẽ nói: "Muốn chị tránh mặt một lúc không?" Tôi ôm lấy nàng, mắng chị lại nói ngốc nghếch gì nữa rồi. Viên đá trong ly cà phê trên bàn chậm rãi tan, điều hòa bật thật lạnh, thành ly đọng lại từng giọt từng giọt nước, xiêu xiêu vẹo vẹo trượt dài. Trán lấm tấm mồ hôi, tôi nhìn lên đồng hồ treo tường tích tắc chạy, bên kia điện thoại người trợ lý đọc báo cáo tài chính đều đều không cảm xúc.
"Chết tiệt. Nói vào trọng tâm." Tôi mắng.
Trợ lý đáp: "Bản tóm tắt đã được gửi qua Wechat cho cô."
Tôi gác máy rồi nhấn vào khung chat của trợ lý.
"Hồ ly tiểu thư không tham gia kỳ huấn luyện đặc biệt."
Ghế sofa trở nên quá mềm và tôi nhất thời không thể ngồi vững. Đầu của Tuyết Nhi đập vào cằm tôi, tôi và nàng đều phải hét lên vì đau đớn. Khổng zhuzhu ngốc nghếch bật cười, còn tôi chỉ có thể khàn giọng nhếch miệng, tay ôm lấy hàm. Tuyết Nhi một tay ôm đầu, một tay quan tâm tôi: "Em còn nói chị là đồ ngốc, xem em đi, em mới là ngốc ấy. Đồ ngốc tiểu Ngôn, đừng nhúc nhích, để chị xem nào."
Tôi từ từ lấy tay ra. "A, đỏ hết cả rồi." Tuyết Nhi kêu lên, "Để chị đi lấy túi đá cho em chườm."
"Không cần." Tôi nắm chặt tay nàng, "Em muốn ra ngoài một chuyến."
.
Điện thoại di động của tiểu hồ ly không thể liên lạc được.
Trời nắng gắt, chiếu trên người đến mức đau đớn, tôi phát hiện ngón tay trên màn hình phát run, khi mở khung chat "Hứa Giai Kỳ", tay tôi càng run kịch liệt mà ấn ấn vào đó nhiều lần.
Tin nhắn cuối cùng là: "Sắp tới em sẽ bị cấm túc ~ Đến lúc đó điện thoại cũng bị tịch thu... Em không thể gửi tin nhắn cho cô rồi ~"
Tôi đã không đáp lại.
Nhìn vào tin nhắn, màn hình lóa trắng sáng như chọc vào mắt tôi. Tiểu hồ ly dù ở ngoài đời hay trên mạng đều rất lắm lời. Tần suất đối thoại của em với tôi là em gửi đầy màn hình rồi tôi trả lời một câu. Em là cái gì cũng đều có thể nói, việc gì cũng có thể triển khai một đoạn 1800 từ. Như là, em nhặt được một con mèo mướp đi lạc. Em rõ ràng là có lòng tốt, lại bị anh chàng nhỏ bé này cào cho chảy máu. Em mang nó đến bệnh viện thú cưng để kiểm tra. Bác sĩ thú y quả có nhiều kinh nghiệm, rõ ràng cô ta còn hung dữ hơn em, nhóc đó lại như được xoa dịu, đến một cái móng vuốt cũng không có thò ra.
Tôi đưa em đi tiêm phòng dại, em miệng ủy khuất than vãn mà đưa bàn tay đầy máu ra, tôi thật cẩn thận kéo bàn tay em xem xét, nhưng không dám chạm vào, sợ làm đau em. Em dựa đầu vào cổ tôi, vặn vẹo người làm nũng, tôi bảo đừng tức giận, sau này đồ ăn cho con méo xấu xí này để tôi lo hết, được không?
"Nó làm em bị thương như vậy, cô còn mua đồ ăn cho nó, cô đứng về phía ai hả?!"
"Không phải tôi đang đau lòng thay ví của em sao?" Tôi hôn lên trán em. Em làm bộ làm tịch không cho làm tôi muốn bật cười, liền dỗ dành: "Yên tâm, so con mèo xấu xí này với em, tôi nhất định sẽ đứng về phía em."
"Cô nên như vậy." Em nói một cách hằn học. Cho nên từ đó, mỗi lần tôi mang đồ ăn cho Hilton cũng đều sẽ mang cho em đủ loại thức ăn ngon. Em ngồi xếp bằng trước bàn cà phê và bóc vỏ tôm cho tôi. Tôi ngồi trên thảm sau lưng em, lưng dựa vào sofa, mắt mang kính, tay thì gõ vào laptop. Miệng em đang ăn cũng không nhàn rỗi, lẩm bẩm nói: "Còn không phải vì phục vụ cô. Nếu không phải phục vụ Dụ tổng, 10 giây liền có thể dùng miệng ăn một con." Căn nhà thuê chật chội, rèm cửa cũng không hoàn toàn kéo kín, gió đêm từ ngoài của sổ ung dung thổi vào, chiếc quạt điện hỏng hóc trong góc kêu cót két, cót két.
"Không sao bảo bối, tôi không ăn." Tôi ngước mắt lên khỏi màn hình, nhưng em không nghe lời tôi, găng tay nylon sột soạt, em hoàn hảo gỡ một chiếc đuôi tôm ra và cười nói: "Mở miệng ra ~"
Hilton một bên hăng hái chơi trò mèo cào cào, tôi ngâm chặt cái đuôi tôm, nghĩ nghĩ lần sau sẽ mài móng cho con mèo hôi hám này.
.
Chết tiệt, Hứa Giai Kỳ, rốt cuộc em mất tích là muốn chơi đùa tôi sao?? Mấy năm học phí tới em đã có chưa? Đồ ăn cho Hilton và đồ hộp em có đủ tiền trả không? Chiếc mài móng sang trọng mà tôi mua cho Hilton vẫn còn ở văn phòng, nó còn sẽ phải đi kiểm tra sức khỏe vào tháng tới. Cô sinh viên nghèo còn mang theo con mèo, có khi nào bị bỏ đói?
Tôi điên cuồng phóng xe đến căn nhà cho thuê cạnh trường của em, một đường thẳng tắp, đạp hết ga, nhất thời xém chút nữa là không giữ được tay lái.
Khoảnh khắc mở toang cửa phòng tôi như hóa ngốc, căn phòng sạch sẽ gọn gàng, ngay cả đồ đạc cũng không thấy bóng dáng. Tôi run rẩy lấy điện thoại ra và mở khóa màn hình, cố gắng chuyển một ít tiền cho tiểu hồ ly để thừa nhận sai lầm của mình. Thực xin lỗi bảo bối, tôi không nên cố tình phớt lờ em. Nhưng thời điểm nhấn nút xác nhận, một tin nhắn được gửi tới:
"Hãy xác nhận mối quan hệ gữa em và cô ấy có là bình thường không?"
Tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, bỗng nhiên không thể đứng vững, chỉ có thể đóng sầm cửa lại. Cái thứ chết tiệt gì là bình thường hay không bình thường, ngay từ đầu mối quan hệ của tôi và em đã là không bình thường.
Tôi lấy hết sức lực, trượt dài theo bờ tường chậm rãi ngồi xuống rồi gọi trợ lý. Vừa mở miệng cổ họng đã đắng chát đến không chịu được, cảm giác ngứa ngáy từ sâu trong yết hầu nổi lên. Trong lúc nhất thời lời nói không cách nào thốt ra hoàn chỉnh, chỉ có ho khan không ngừng.
"Rốt cuộc... khụ... đã xảy ra... chuyện gì?"
"Tôi không rõ, Dụ tổng." Trợ lý ở đầu bên kia điện thoại ấp úng, "Tôi vừa đến trường cô ấy kiểm tra, họ nói là... Hứa tiểu thư đã nộp đơn xin nghỉ học."
Cúp điện thoại, tôi ngồi dưới đất thật lâu, không nói lời nào. Em có lẽ dọn đi chưa lâu, trên nền gạch vẫn còn sáng loáng sạch sẽ. Tôi liếc mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ mở toang, bên trong cũng đã được quét dọn sạch sẽ, chỉ còn lại khung giường. Tôi điên cuồng lật tung chiếc tủ đầu giường, thậm chí còn nâng chiếc giường lên, cố gắng tìm một chút manh mối về lý do tại sao em không từ mà biệt, và về tôi.
Nhưng mặt trời cũng đã buông xuống phía Tây, tôi không thể ở lại thêm nữa, tôi phải về nhà.
.
Tuyết Nhi xem như chưa có gì xảy ra, nàng vẫn cùng tôi nói, bữa tối chuẩn bị sắp xong rồi, đi rửa tay đi. Tôi vội vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh. Tuyết Nhi cẩn thận từng li từng tí bước ra khỏi bếp mang theo một đĩa cá hấp nóng hổi. Nàng tháo xuống găng tay chống nhiệt, bước đến hôn tôi, bảo tôi nhanh chóng ngồi xuống rồi quay vào phòng bếp. Nàng kiễng chân trước tủ để lấy chai rượu vang đỏ chưa khui. Tôi vội vàng đứng dậy, vừa đi được một đoạn thì vì quá gấp mà ngón út của tôi đập vào chân bàn phát ra tiếng động lớn. Mặt mày nhăn lại, Tuyết Nhi vội vã chạy tới, trong mắt nàng hiện lên vẻ đau lòng cùng tự trách.
"Em gấp gáp như vậy làm cái gì, nhìn đi, tự mình làm đau mình rồi?"
Môi tôi run rẩy, những lời muốn nói như mắc kẹt trong cổ họng. Tôi một chân nhảy sang tủ bên cạnh lấy chai rượu vang đỏ, lấy cả cái nút vặn và kéo cái nút chai bên trong ra.
Tuyết Nhi quay trở lại nhà bếp một lần nữa, và khi bước ra, nàng đã tháo tạp dề xuống, trên tay cầm một cái ly pha lê lớn với chất lỏng sẫm màu trong đó. "Dạ dày em không tốt, không được phép uống rượu, uống chút nước mè đen này đi." Tôi nói vâng rồi một chân nhảy trở lại bàn ăn. Tuyết Nhi khẽ vuốt lấy từng lọn tóc, cũng không nhìn qua tôi.
"Được bao lâu rồi?" Sau một hồi im lặng, cuối cùng nàng cũng lên tiếng. Son môi nàng chói lóa lướt dưới ánh đèn, vừa mở miệng vừa nuốt xuống càng nhiều chất lỏng đỏ thẫm.
"Đã hơn nửa năm." Tôi thẳng thắn, tựa như đem hết thẩy nặng nề tháo xuống. Nhưng vẫn như cũ buông thõng ánh mắt, không dám nhìn nàng. Tôi biết mình đã sai, chỉ có thể vặn vẹo đầu ngón tay không ngừng. "Ngắn hơn chị nghĩ." Nàng cười, giống như là đang tự giễu, lại giống như đang khổ sở, còn có nhiều cảm xúc phức tạp đan xen. Không thể nhìn thấu, càng không dám suy đoán.
"Có phải chị không?" Tôi hỏi. "Em ấy đã rời đi và chặn em."
"Dụ Ngôn, em không nên hỏi chị câu này." Tuyết Nhi trả lời, bình tĩnh đến dị thường, còn mang theo một tia đau thương. Cuối cùng tôi cũng ngước mắt lên nhìn nàng, vẻ mặt của nàng là vẻ mặt tôi mà chưa từng thấy qua trong những năm này, chính là vì tôi mà đau lòng.
"Thật xin lỗi." Tôi nói.
"Nhiều năm như vậy, em vẫn luôn đối với chị rất tốt, thật tốt, tốt đến mức chị không nói được nữa câu không tốt. Từ trước đến giờ... em ngay cả một hồng nhan lam nhan cũng không một chút kề cận, còn mang theo dấu hôn của chị đi làm. Thậm chí đi xã giao, người khác đều nói với chị rằng Dụ tổng không bao giờ cần đến nữ nhân bồi rượu..."
"Lúc đầu chị chỉ nghĩ em chán chường mà ham vui. Nhưng chị vẫn là không nghĩ đến..." Nàng lấy ra một cái túi tài liệu đưa cho tôi, "Em thật quá đáng, Dụ Ngôn, em làm sao có thể đem sự tình đẩy lên đến mức độ này?"
Tôi nheo mắt lại không hiểu nàng đang nói gì, trong lòng bỗng có dự cảm bất thường, ngón tay tôi hơi run run, mấy lần mở khóa túi tài liệu đều thất bại. Cuối cùng tôi cũng mở được cái túi đựng hồ sơ phiền phức này, một vài tấm ảnh siêu âm màu xanh nước biển trượt trên bàn. Tôi mở to hai mắt nhìn Tuyết Nhi, rồi nhìn xuống mấy tấm ảnh, rồi lại nhìn nàng. "Đây là của chị hay... của em ấy?"
"Em ấy còn đang là sinh viên đại học," Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói, "Khoa khiêu vũ, tháng sau tranh tài." Mỗi câu nàng nói đều trở thành một nhát búa nặng nề đập vào tim tôi, "Dụ ngôn, sao em có thể?
"Làm sao lại để em ấy mang thai?"
Tôi che miệng, kìm nén phản ứng sinh lý muốn nôn. Chiếc đồng hồ treo trên tường đang tích tắc quay. Tuyết Nhi đã sớm quay mặt sang một bên, khóc trong câm lặng, không một lần nhìn tôi. "Dụ Ngôn." nàng rơi nước mắt, "Chị là người đã cùng em ấy đi tìm bác sĩ, là người cùng em ấy đi kiểm tra sức khỏe, thế nên, sao em lại có thể hỏi chị câu hỏi như thế kia."
"Thật xin lỗi, Tuyết Nhi." Tôi thành khẩn, "Em ấy bây giờ đã đi đâu?"
"Chị đã cho em ấy một khoản tiền, giúp em ấy xin nghỉ học, cũng giới thiệu em ấy với Samantha ở Bắc Kinh." Nàng quay đầu liếc nhìn tôi, hai mắt đỏ bừng, "Cô ấy chính là đệ nhất khiêu vũ trong nước." Tôi nhìn chằm chằm nàng thật lâu, nàng mở miệng, cuối cùng cũng nói: "Đứa nhỏ... sảy mất."
"Dụ Ngôn, sao em có thể tàn nhẫn đến vậy? Em ấy chỉ mới là sinh viên năm ba, còn có ước mơ nhảy múa chưa thực hiện được, không thể làm mẹ sớm như vậy."
Tôi gắt gao giữ lấy chiếc ly pha lê, móng tay như đều bị ép đến trắng bệch. Tôi nói, "Em cảm thấy... Em nên có trách nhiệm..."
Khổng Tuyết Nhi bất ngờ cầm đũa ném về phía tôi, nàng như sụp đổ hét lên: "Còn chị?? Dụ Ngôn! Còn chị thì sao??"
Đôi đũa đập lên mặt tôi, chua xót đến mức đau nhức, "Em xin lỗi... Thật xin lỗi..." Tôi chỉ lặp lại hai câu này một cách máy móc, và Tuyết Nhi cuối cùng cũng bộc phát và ngồi sụp xuống đất, khóc như một đứa trẻ. Tôi chợt nhìn thấy cái bóng 16 tuổi của nàng trên khuôn mặt đã bị nước mắt làm trôi đi lớp trang điểm. Cuối cùng tôi cũng nhớ lại năm đó tại sao tôi cùng Tuyết Nhi lại lăn đến giường. Ngày đó nàng bị một tên cặn bã lừa gạt, chính là như vậy ngồi ở quầy bar khóc nức nở.
Tôi cầm khăn giấy nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, "Tuyết Nhi, đừng khóc." Nàng nắm lấy cổ áo tôi, thở không ra hơi. Tôi quỳ xuống trước mặt và ôm mặt nàng để lau nước mắt. Nàng kêu "em" nữa ngày, nhưng cũng không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Một lúc sau nàng dịu xuống, chỉ có nước mắt vẫn lốp bốp rơi trên quần áo của tôi. Nàng khóc càng dữ dội hơn, 12 năm tôi vẫn chưa từng thấy nàng khóc đến mức này, chỉ có thể bối rối đưa tay áo cho nàng lau nước mắt.
"Chị nợ em!" Nàng hung hăng đẩy tôi ra, "Em chắc nghĩ rằng chị nợ em đúng không!" Tôi bị nàng đẩy ngã ngồi xuống đất, nhìn nàng rơi từng giọt từng giọt nước mắt, nội tâm cắn xé đến khó chịu. Mắt tôi bắt đầu đau nhức, cay xè. Nàng khóc đến run rẩy, từng chữ từng chữ thốt ra không gì khác hơn là mắng tôi. Dần dần nàng khóc đến mệt, giọng nói trở nên khản đặc. Nàng quỳ trong vòng tay tôi, nắm lấy cổ áo tôi, dựa vào tóc tôi, mệt mỏi nói: "Dụ Ngôn, chị năm 16 tuổi đã ở bên em. Bây giờ đã 12 năm. Thành thật mà nói, chị chưa bao giờ nghĩ rằng tương lai một ngày mình sẽ sống thiếu em."
Tôi chớp mắt nhìn nàng, có lẽ tôi đã sẵn sàng, nàng phán quyết như thế nào tôi đều có thể tiếp nhận.
"Em vẫn luôn dõi theo chị suốt cả chặng đường. Sự nghiệp của cả hai đều coi như thuận buồm xuôi gió. Đó là vì hoàn cảnh gia đình chúng ta tốt, có chỗ dựa, có chống lưng..." Tuyết Nhi chạm vào bên tóc mai của tôi, tôi mím chặt môi nhìn chằm chằm nàng, hơi thở có chút loạn, "Nhưng em cũng biết chị có bao nhiêu có gắng, có bao nhiêu khó khăn... Chị đã phải đi không ít đường quanh co... Nhưng em ấy đi theo Samantha thì khác." Tuyết Nhi quay mặt lại, dựa vào xương quai xanh của tôi, "Nhớ không? Hồi đó đã bỏ ra bao nhiêu công sức, dù là nhà em hay nhà chị, cũng không thể tiếp được vị nhân tài kiệt xuất này..."
Tôi hiểu những gì nàng đang nói, tôi nên thu hồi những tâm tư đó. Nàng đã cho tiểu hồ ly một con đường rộng mở, chơi đã đủ rồi, đã đến lúc tôi cùng hồ ly nói lời tạm biệt.
Tay tôi vỗ nhẹ vào lưng Tuyết Nhi, khàn khàn nói: "Thật xin lỗi, chị làm rất đúng... Bảo bối, cảm ơn chị"
Nàng gắt gao ôm lấy cổ tôi, lại không ngừng lắc đầu "Chị ghen tị với em lắm, Ngôn Ngôn. Cả chị và em ấy đều đặc biệt ghen tị với em."
Tôi chớp mắt, không rõ nàng đang nói gì: "Sao?"
"Từ đầu đến cuối, không một ai, không một việc gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của em." Tuyết Nhi sụt sịt, như muốn khóc lần nữa. Tôi cúi đầu, tựa vào trán nàng, ý bảo nàng đừng nói nữa. "Chị và em ấy rất ghen tị với em ở điểm đó, ánh mắt của em vĩnh viễn không biết cái gì là hiện tại. lý lẽ cứng nhắc mà lao về phía trước, bất kể giá nào. Dù là chị hay em ấy, cũng không có cách nào để em dừng chân." Nàng phớt lờ tôi, cũng không ngừng lời nói. Trong 12 năm, tôi chưa bao giờ nói chuyện này cùng nàng. Đôi mắt nàng đỏ hoe, khuôn mặt đầy sự ỷ lại vào tôi, ngay cả khi lòng dạ nàng đều biết rõ những chuyện xấu xa tôi đã làm.
"Tuyết Nhi, bảo bối, đừng nói nữa, không phải như vậy."
"Chị thì khác..." Tuyết Nhi thì thào, "Chị khi đã gặp em thì đã chẳng thể rời đi. Chỉ cách xa một lúc đã liền thấy nhớ..."
Cảnh lần đầu tiên gặp hồ ly hiện lên trong đầu tôi. Sau trận thi đấu, trán em mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc lòa xòa, ngoan ngoãn để người khác sắp xếp. Em nói, khiêu vũ là ước mơ của em, mặc kệ như thế nào đều muốn tiếp tục. Đoạn hồi tưởng lại chuyển trở về hơn một tháng trước, khăn trải giường của khách sạn cũng không che được thân thể, em dùng góc chăn bông trêu chọc tôi, tựa trong ngực ôm chặt tôi, nói: "Em không muốn trở về, em muốn cứ như thế này, không rời xa cô nữa."
"Làm sao để có thể buộc chặt em đây?" Tuyết Nhi lẩm bẩm với đôi mắt thất thần.
"Nhưng chị lại hiểu rõ em như vậy, em làm sao có thể là người nguyện ý để người khác trói chặt? Có ai có thể níu giữ em được chứ?"
"Dụ Ngôn, chị còn yêu em hơn những gì em có thể nghĩ đến. Nhưng em có thể nào mà đối với chị tốt hơn một chút không? Ai cũng nói chị tham lam. Em đã đối với chị rất tốt, là siêu tốt rồi. Em là một người bạn gái xuất sắc nhị thập tứ hiếu. Thực ra chị cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà có chỗ vẫn không đúng, vẫn luôn không đúng."
Tôi ngữa đầu trầm mặc.
Hóa ra chính nàng cũng cảm thấy như vậy.
"Chúng ta đến tột cùng là sai ở đâu..." Tôi ngẩng đầu thở dài, giống như là hỏi nàng, nhưng cũng giống như là tự hỏi chính mình.
Tôi nói, "Tuyết Nhi, em nghĩ tụi mình nên tách ra và bình tĩnh lại."
Tuyết Nhi ôm lấy tôi và khóc, nàng khóc: "Không muốn, chị không muốn..." Tôi trầm mặc lại dùng sức ôm lấy nàng. Ngôi nhà nhỏ của nàng và tôi quá mức rộng rãi, và căn phòng ăn 100 mét vuông cũng trở nên trống trải. Tôi cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của nàng, tiếng thở dốc cùng nức nở quanh quẩn bên tai tôi. Nàng quá gầy. "Tuyết Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi ..." Tôi chỉ biết lặp lại ba từ này, theo bản năng mà dùng sức đem thân thể gầy gò ôm vào trong ngực.
.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top