Chương 7


Đường Quả ở trong mắt các nam sinh có khẳng định là rất xui xẻo, nhưng ở trong mắt các nữ sinh lại không giống vậy, có lẽ nữ thần may mắn còn đang ở bên cạnh cô.

Đường Quả loay hoay hơn nửa ngày, mới chậm rì rì đứng lên, quả thực chán ghét mà.
Hai tay cô nắm chặt nhau, khẩn trương đến mức không biết nên để như thế nào, cô giương đôi mắt lên nhìn chằm chằm vào mắt anh, mong anh nói lời lưu tình.

Thẩm Lăng nhìn cô đã biết thực sự không có thuốc nào cứu được, mặc kệ là dáng người, diện mạo, đầu óc hay là trí tuệ, ở đây nhiều sinh viên như thế, anh chắc hẳn phải có tác phong của người thầy, duỗi tay vẫy vậy xuống phía dưới, ý bảo cô ngồi xuống, cô nhẹ nhàng thở ra.

Thanh âm Thẩm Lăng giàu từ tính vẫn quanh quẩn trong phòng học, "Ở khóa học của tôi, các bạn không chỉ cần mang người đến, mà đầu óc, tai cũng đều phải mang đến. Nếu thật sự không có cũng phải tận lực làm cho có.

Anh nâng cổ tay nhìn thời gian, "Bây giờ chúng ta giải lao một chút, tiết thứ hai sẽ bắt đầu học." Nói xong dứt khoát cầm lấy di động đi nhanh rời khỏi phòng học.
Phòng học lại lần nữa lâm vào tình trạng sôi trào, đa phần các giáo sư đều dạy quá giờ, anh vậy mà lại cho nghỉ sớm, cứ như vậy hảo cảm của các nữ sinh trong lớp lại tăng lên liên tục.

Đường Quả cả người đều héo rũ, ghé vào trên bàn giống như người sắp chết, Thẩm Lăng đối cô có lẽ đã tuyệt vọng rồi, cái gì mà không có cũng phải tận lực làm cho có, đây chẳng phải là ghét bỏ cô không có đầu óc sao!

Cô lại lấy điện thoại di động ra, nhìn người đã thêm wechat của cô tối hôm qua đến phất ngốc, " ha hả " là anh sao?
Người đàn ông mồm miệng độc như vậy sẽ dung tên nick name nhẹ nhàng như vậy sao?

Chuyện này thật là xa vời mà .

Cô nhịn không được gửi tin nhắn cho anh, "vừa mới đi học bị thầy mắng!"
Không quá vài giây, đã có tin nhắn trả lời lại, " Mắng đúng lắm. "
Trong lòng Đường Quả không chỉ có chút tắc nghẹn, còn có chút ngứa, ngứa đến muốn nói tục.
Phong cách giảng bài của Thẩm Lăng cùng phong cách của Chu Bách Tuyên hoàn toàn bất đồng, những trường hợp rất buồn tẻ nhạt nhẽo đều được anh dung lời nói trở nên hài hước, thỉnh thoảng còn bí mật dung vài câu tiếng Thượng Hải, chọc cho các cô cười to sảng khoái.
Anh nhìn thấy có người đang ghi chép, đột nhiên dừng lại, toàn bộ phòng học lâm vào tĩnh mịch, anh nói, "Lại bổ sung một chút, trong giờ học của tôi các bạn không cần ghi chép."

Dừng lại hai giây anh nói tiếp, "Ghi chăm chú như vậy, trở về các bạn có mấy người sẽ xem lại?"
Thấy anh nói vậy, những nữ sinh đang ghi chép đều lặng lẽ đặt bút xuống.
Tay Đường Quả không khỏi run lên, cô như thế nào lại có cảm giác những lời này chính là nói cho cô nghe.
Tan học xong, Thẩm Lăng vội vàng rời đi, giống như có chuyện thực sự sốt ruột, Đường Quả nhìn theo bóng dáng anh đến thất thần, Lý Mộc mở ra năm ngón tay ở trước mắt cô quơ quơ, "Tiểu hồ ly nhà chúng ta phát dục sao."
Âu Dương Mai vẫn luôn gọi cô là Đường Đường, Lý Mộc cùng Vương Giai Giai đều gọi cô là tiểu hồ ly.
Nói lý do vì sao cô lại có cái biệt danh tiểu hồ ly sao, còn phải nói từ lúc cô còn quá gầy, mặt rất nhỏ, Lý Mộc nói gọi là miệng chuột tai khỉ thì quá khó nghe, gọi là tiểu hồ ly nghe đáng yêu hơn.

Vào đến ký túc xá, điều đầu tiên Đường Quả làm chính là lấy di động ra gửi tin nhắn wechat cho Thẩm Lăng. Hiện tại cô đã cơ bản xác định được người nọ chính là Thẩm Lăng," Làm thế nào mới có thể bổ não? Uống nhiều hạt óc chó sao?"
Tin nhắn sau khi được gửi đi, cô nhìn chằm chằm màn hình, sợ bỏ qua tin nhắn của anh. Một tiếng trôi qua, điện thoại vẫn giống như cũ, không có động tĩnh gì.

Cô hoài nghi có phải hay không điện thoại của mình bị hỏng, gọi Âu Dương Mai, "Cậu nhắn tin wechat cho tớ, tùy tiện nhắn cái gì cũng được, tớ nhìn xem điện thoại của tớ có vấn đề hay không."
Âu Dương Mai đang xem tiểu thuyết, thực không kiên nhẫn trả lời, "Là đầu óc cậu xảy ra vấn đề."
Đường Quả chưa từ bỏ ý định, lại gửi cho 10086, được, chuyển được, rồi lại nhận được tin nhắn hệ thống.
Cô lại gửi WeChat cho Lý Mộc, Lý Mộc dường như là trả lời ngay.
Cho nên, di động không hư.
Đường Quả kêu rên, "Quá không lễ phép, anh ta như thế nào lại có thể không trả lười tớ chứ!"
Âu Dương Mai sâu kín nói câu, "Tớ cảm thấy anh ta đây là một loại có biểu hiện thân sĩ, nếu ăn ngay nói thật trả lời cậu, như vậy mới là không lễ phép!"
Không đợi Đường Quả phản kích, tin nhắn đã đến, Đường Quả kích động click mở ra, Thẩm Lăng nói, "không đầu óc còn cần dùng đến bồi bổ sao!"
Như vậy quá khi dễ người!
Âu Dương Mai thấy sắc mặt cô âm trầm, vẻ mặt xem náo nhiệt thò qua nhìn di động, nói với Đường Quả một câu, " tớ đã nói rồi, bây giờ cậu tin chưa?".
Không đợi Đường Quả kịp bình tĩnh lạ, Thẩm Lăng lạ nhắn tiếp, " sau này đừng gửi tin nhắn cho tôi!"
Đường Quả xem xong lòng cô đã hoàn toàn lạnh giá, khóe miệng giương lên nụ cười, cự tuyệt một cách trắng trợn như thế quả thực đã đem lòng tự trọng của cô dẫm lên dưới lòng bàn chân, cô đây là lần đầu tiên chủ động da mặt dày mà thích một người khác, kết quả lại là kết cục này.
Tiếp theo lại có tin nhắn, "tôi ngại phiền, càng không thích đánh chữ." Đường Quả lòng đang tuyệt vọng giống như lại chậm rãi sống lại, xem ra là chính mình nghĩ nhiều. Anh kỳ thật là bởi vì lười, mà không phải bởi vì chán ghét cô.
Cô muốn nhắn lại cho anh, nhưng tay không biết phải nhắn gì, tim đập cũng hoảng, cũng không biết muốn nói cái gì, anh lạ lần nữa nhắn tới, "đem số điện thoại gửi cho tôi."
Đại não Đường Quả không nghe theo cô, máy móc đem mười một số điện thoại của mình gửi sang, rồi lại chờ đợi như thần linh chờ triệu hồi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình di động.
Đến nỗi lúc này đại não, so sa mạc càng hoang vắng hơn, không có một ngọn cỏ, trống rỗng.

-------------16/04-2020-------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top