Chương 69: Siêu sao đại nhân, tránh xa ra một chút 19

Edit: PhươngNhi1612

Nhìn dáng vẻ này, Mộng Vũ Văn tựa hồ phi thường muốn nhìn thấy Tuyên Vân Chi.

Cho đến khi cách Tuyên Vân Chi khoảng vài bước liền dừng lại, trên môi cô ta mang theo ý cười nhợt nhạt, quay đầu lại đối với Triệu Tuệ nói

"Triệu tỷ, em có chút chuyện riêng tư muốn cùng Tuyên tiểu thư nói." Khuôn mặt vô hại, nhìn qua, thật sự là thanh thuần làm người yêu thích.

Triệu Tuệ trên dưới đánh giá Tuyên Vân Chi một phen, không nói gì thêm, mà là móc di động ra đi đến một bên cửa sổ trước mặt, gọi điện thoại.

Mộng Vũ Văn lại ghé sát vào Tuyên Vân Chi hai bước, hàm chứa ý cười:

"Tuyên tiểu thư hôm nay như thế nào lại rảnh tới chỗ này?"

Tuyên Vân Chi rũ mắt: "Mộng tiểu thư hình như thực quan tâm?"

Mộng Vũ Văn lại mỉm cười:

"Tôi cũng chỉ là thuận đường tới gặp Âu Dương, Tuyên tiểu thư không có lời muốn tôi truyền đến cho Âu Dương?"

Ba phần thử, bốn phần cố ý thân mật.

Tuyên Vân Chi giương mắt nhìn cô ta, đột nhiên cười nói:

"Xác thật có chuyện, vẫn là muốn nhờ Mộng tiểu thư truyền đạt, nhắc anh ta không quên đem đồ vật trả lại cho tôi."

Trong mắt Mộng Vũ Văn nhanh chóng hiện lên tia sáng.

"Thứ gì?!"

Tuyên Vân Chi chớp chớp mắt: "Âu Dương tiên sinh sẽ tự biết rất rõ ràng." Cô nói một cách ái muội.

Đặc biệt là nhìn bộ dáng của Tuyên Vân Chi, hoàn toàn không giống như là giả vờ.

Mộng Vũ Văn nắm tay thật chặt, ý cười vốn trên mặt đột nhiên iến thành lạnh băng. Hoàn toàn không còn bộ dáng điềm đạm mỹ lệ kia nữa.

Cô ta hướng Tuyên Vân Chi nhìn nhìn, đột ngột nói:

"Thật đúng là một, kỹ, nữ." Mang theo cười nhạo cùng khinh thường.

Tuyên Vân Chi nhìn gương mặt đột nhiên phóng đại ở trước mắt cô, trong mắt lộng lẫy mang theo chút ý cười.

"Cùng Mộng tiểu thư so sánh, thật không dám nhận. Dù sao thì Mộng tiểu thư chính là bất luận tuổi tác, bất luận cha con, tất cả đều dám thu nạp."

Thanh âm của cô sâu kín vang lên, toàn thân Mộng Vũ Văn trực tiếp cứng lại ở nơi đó. Mộng Vũ Văn mở to hai mắt nhìn, trong lòng một trận hoảng loạn.

Cô ta, cô ta đã biết cái gì sao? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!!

Tuyên Vân Chi liền nhìn thấy trước mắt mình hiện lên hang chữ đỏ, Mộng Vũ Văn chỉ số may mắn: 96.

Cô nhướng mày. Không nghĩ tới nhanh như vậy liền đi xuống vài phần.

Mộng Vũ Văn khủng hoảng qua đi, tầm mắt vừa nhìn về phía đằng sau Tuyên Vân Chi, cũng không biết là nhìn thấy gì, đột nhiên duỗi tay sợ hãi kêu một tiếng liền hướng về phía trước lảo đảo ngã đi.

Dựa theo phương hướng ngã của cô ta nhất định sẽ làm cho Tuyên Vân Chi cũng ngã xuống đất.

Chỉ là Tuyên Vân Chi lại không ngốc đứng ở đó chờ cô ta hướng tới trên người mình ngã, né sang một bên, bịch một tiếng Mộng Vũ Văn liền té ngã ở trên mặt đất.

"Vũ Văn!!"

Thanh âm khiếp sợ lo lắng từ sau lưngTuyên Vân Chi truyền đến, sau đó cô liền cảm giác được một lực đạo đem cô đẩy ra một bên.

Ầm, khuỷu tay đập vào trên tường tuyết trắng.

Âu Dương Mông ngồi xổm xuống cẩn thận đem Mộng Vũ Văn ôm vào trong ngực, nồng đậm quan tâm.

"Vũ Văn, Vũ Văn, em không sao chứ?"

Vẻ mặt Mộng Vũ Văn đau đớn, giây lát hốc mắt đã ươn ướt, lập tức bò tới trong ngực của Âu Dương Mông.

"Âu Dương, làm em sợ muốn chết."

Tuyên Vân Chi rà quét khắp nơi một vòng, nhìn đến chỗ ngoặt kia có camera, cười khẽ một chút. Cơ hội này, chính là cô cho tôi.

Chậc.

Lúc đang nghĩ, di động đột nhiên vang lên, một dãy số xa lạ hiện lên, suy nghĩ nửa ngày vẫn là tiếp nhận: "A lô?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm dễ nghe giàu từ tính: "Em ở đâu?"

Mà lúc này, Triệu Tuệ vẫn luôn đứng bên cạnh đi tới, sau đó là đối với Tuyên Vân Chi tức giận mắng chửi:

"Cô có mắt hay không?! Cũng dám đối với Vũ Văn giở thủ đoạn nhỏ này, tôi thấy cô thật sự là không muốn ở trong cái vòng này lăn lộn rồi!"

Tuyên Vân Chi cười khẽ, đang muốn châm chọc, đột nhiên nhớ tới điện thoại đang nắm chắt trong tay, nửa rũ xuống mí mắt xuống, yên lặng nói mấy chữ:

"Tôi bị bắt nạt."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top