Chương 62
Toàn bộ giải trí Tinh Liên đều cảm thấy tâm trạng giám đốc dạo này rất tốt. Mọi người làm việc vô cùng vui vẻ, cho dù kế hoạch không được thông qua cũng không phải là thảm họa như thường lệ.
Đối với loại cảm giác này, sâu đậm nhất chính là vị thư ký của văn phòng thư ký chủ tịch.
Tất nhiên họ, những người hiểu rõ nhất câu chuyện bên trong, cũng ngầm hiểu được lý do tại sao giám đốc của bọn họ lại có tâm trạng tốt như vậy.
Kể từ sau bữa tiệc chào mừng, Trịnh Lãng Yến không chỉ cởi bỏ bộ mặt thần bí trước mặt nhân viên công ty, vì lúc đó đã bị một phóng viên vô tình chụp được, mà còn do ngoại hình nổi bật và tình yêu táo bạo và bộc trực dành cho Lâm Tiếu cũng khiến anh trở nên hot trên mạng.
Lịch trình của Lâm Tiếu tổng thể gần như bị thay đổi.
Phần phim cô đóng là nửa đầu, do đạo diễn tập trung quay vì vậy nửa thời gian đầu cô đã dành cho đoàn phim, đã quay xong hết các phân cảnh của mình.
Tiến độ bận rộn cũng bình thường trở lại.
Trịnh Lãng Yến kể từ cuộc bàn giao lần trước, đã trở nên hơi kỳ lạ.
Anh nghe hết lời Lâm Tiếu nói, đột nhiên dừng lại một chút, các góc cạnh của khuôn mặt đã đỏ lên rồi.
Giống như một chú cún luôn nghĩ mình là chủ gia đình, bỗng một ngày ngạc nhiên phát hiện ra mình là người được sủng ái hết mực, không biết là ngạc nhiên hay xấu hổ, chú cún lớn tự nhiên giật mình.
Lâm Tiếu bị phản ứng của anh làm cho hoảng sợ, lúc đó cô cũng ngại ngùng. Đang định quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhưng đột nhiên bị Trịnh Lãng Yến hôn một cách bá đạo và đột ngột.
Sau đó, thời gian nghỉ ngơi của Lâm Tiếu hoàn toàn bị phá hỏng bởi nụ hôn.
Trịnh Lãng Yến bước ra khỏi xe một cách miễn cưỡng, tinh thần có chút trầm tư. Nhưng rõ ràng đã được an ủi, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Lâm Tiếu cả người cũng mơ hồ, nhìn bóng lưng của anh còn suy nghĩ. Trịnh Lãng Yến lúc trước hình như muốn cùng cô thương lượng việc gì đó, nhưng cuối cùng anh ta lại không nói gì.
Sau đó, Trịnh Lãng Yến bỗng chốc thu lại sự phóng túng, mang theo sự hưng phấn xen lẫn ngại ngùng của một thiếu niên đã lâu không thấy.
Tiếp cận một cách bị động, không thẳng thắn như trước. Nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rằng anh đang chuẩn bị lấy đà và tiến những bước đi lớn.
----
Kể từ bữa tiệc khiêu vũ mừng sinh nhật của Trịnh Lãng Yến, rất nhiều video và hình ảnh sống chung của Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến đã được tiết lộ. Nhìn vào tất cả các bình luận, so với những lời khen ngợi khác nhau dành cho Trịnh Lãng Yến, những lời khen ngợi dành cho Lâm Tiếu lại khinh thường hơn nhiều.
Lâm Tiếu gia nhập Tinh Liên muộn, được xem là hậu bối trong công ty.
Tinh Liên đã đưa ra rất nhiều nữ diễn viên có lưu lượng nổi tiếng. Fan rất nhiều, lại còn trẻ, rất dễ dàng bị bắt kịp.
Thấy Lâm Tiếu nổi lên như gió, người hâm mộ ngay lập tức bàn tán xôn xao về Lâm Tiếu ở bình luận tin tức và hot search Weibo, chỉ trích Lâm Tiếu là bình hoa di động, không có thực lực, được sugar daddy bao nuôi, kiểu như thế.
Ngay cả nhưng chuyện trước khi <Mười hai năm Nam Kinh> cũng được đem ra nói lại.
Khán giả giống như mất trí nhớ tập thể, chuyển Lâm Tiếu bị cướp vai diễn trước đó dường như đã bị lãng quên rồi. Thay vào đó, mọi chuyện bị bóp méo thành cô cướp hậu đài vai nữ phụ của nữ minh tinh.
Tôn Tâm đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa trong phòng khách, cầm lấy máy tính bảng lướt qua tin tức và các bình luận nóng hổi, không ngừng cười chế nhạo.
"Những phóng viên này, cho họ một bức ảnh cũng có thể đánh sập toàn bộ hành tinh."
Lâm Tiếu ngồi trên ghế sô pha bên cạnh chị ấy, hai tay yên lặng đặt trên đầu gối.
Cô ấy cho rằng lần trước vẫn là Trịnh Lãng Yến nói quá mọi chuyện lên. Rõ ràng là đã hứa sẽ khiêm tốn, không gây thu hút của những con mắt xung quanh. Vì sơ suất của cô, Tôn Tâm bây giờ phiền não không biết giải quyết những việc này như thế nào.
Lâm Tiếu mím môi, ngồi về phía, trước chân thành xin lỗi: "Chị Tâm, em xin lỗi."
Tôn Tâm nhướn mày nhìn cô: "Em đã làm gì sai mà phải xin lỗi?"
Lâm Kiều cúi đầu: "Những tin tức này ... đem lại phiền phức cho chị rồi."
Tôn Tâm bật cười: "Những cái này sao? Có câu nào là đúng? Em là nạn nhân, tại sao lại là em xin lỗi?"
Tôn Tâm đặt máy tính bảng xuống, lấy một tờ báo giải trí nổi tiếng của thành phố C lên để đọc.
Cô lật lật tờ báo, vẻ mặt nghiêm túc trở lại: "Em có nhớ lần đầu tiên ký hợp đồng với em, chị đã nói với em những gì không?"
Lâm Tiếu ngẩng đầu thì thấy chị ấy vừa xem báo vừa tiếp tục nói: "Bất kỳ tình huống nào, bất luận xảy ra tin tức gì, miễn là em không làm điều đó, vậy lý trí phải vững vàng hơn. Nếu không làm được điều này, chị từ đầu sẽ không giúp em."
Lâm Tiếu mím chặt môi, không nói lên lời.
Tôn Tâm đã nói như vậy. Lúc đầu cô chỉ nghe nó như một quy tắc, nhưng bây giờ cô nghe lại một lần nữa, không hiểu sao có chút cảm động.
"Em hiểu rồi, cảm ơn chị Tâm."
Tôn Tâm chăm chú nhìn tờ báo, làm như không nghe thấy lời cảm ơn của Lâm Tiếu, nhíu mày "Ừ" một tiếng, "Chị chính là nói, đằng sau không có ai ác ý góp phần châm lửa sao chuyện có thể làm to đến như vậy."
Cô cười giễu cợt, trải tờ báo trên bàn trà, gõ vào tấm hình bên trên tờ báo: "Đây là lý do tại sao chị lại ghét các ngôi sao lưu lượng."
Lâm Tiếu đã làm theo những gì chị ấy chỉ bảo.
Diện tích chiếc bàn lớn bị chiếm một nửa bởi một bức ảnh phóng to.
Trong bức ảnh có bốn người, cô đang đứng ở giữa, bên cạnh là Chu Ngải Lâm.
Trước mặt cô là một cô gái trong bộ váy đỏ quyến rũ - Trì Mễ, hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng khẽ hé mở.
Phía sau cô là Từ Y Y với sắc mặt khó nhìn, trên tay đang cầm ly rượu.
Một dòng tiêu đề đặc biệt bắt mắt, "Hậu đài của Lâm Tiếu mạnh mẽ ngẩng đầu, hai tiểu đại hoa đán thay phiên nhau trở thành kẻ làm nền."
Góc ảnh tuy rằng tinh tế, nhưng hình ảnh rõ ràng, thoạt nhìn đúng là như vậy.
Lâm Tiếu cau mày, ngẩng đầu lên nhìn lên Tôn Tâm.
Tôn Tâm đã bấm số điện thoại, mắt nhìn cô ấy rồi nhanh chóng nói: "Chị sẽ giải quyết vấn đề này. Em chỉ cần quay phim cho tốt là được."
Sau khi điện thoại được kết nối, chị ấy lập tức thay đổi sắc mặt, khéo léo trả lời: "Alo, tiểu Lí. Ya, tôi là Tôn Tâm ..."
----
Khi Trịnh Lãng Yến đến gặp đoàn phim, Lâm Tiếu đang quay phim.
Chen qua đám đông, từ xa có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, đi giày cao gót từ chỗ cổng chạy qua chạy lại.
Một lần không được lại chạy lại lần thứ hai.
Trịnh Lãng Yến lập tức muốn xông lên đánh người, nhưng nghĩ đến việc đã đồng ý với Lâm Tiếu, anh lại cố gắng kiềm chế, quay người đi sang bên cạnh hút một điếu thuốc.
Cơn nóng trong lòng đã được đè nén, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Trịnh Lãng Yến quay trở lại ngồi trên xe bảo mẫu đã chuẩn bị cho Lâm Tiếu và đợi cô.
Trịnh Lãng Yến cầm lên nhìn, nhìn qua cũng không có vấn đề gì, giám đốc Trịnh lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt tức giận nhìn xuống.
Đợi khoảng nửa giờ đồng hồ.
Lâm Tiếu cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay và quay trở lại xe bảo mẫu.
Cô vừa lấy khăn trắng lau mồ hôi, cô vừa chào người tài xế đang đứng dưới gốc cây cách xe không xa: "Chú Phùng, sao chú không lên xe đợi?"
Bác Phong xua tay, cười cười thần bí với cô, chỉ tay vào trong xe.
Lâm Tiếu kỳ quái thu lại ánh nhìn, mở cửa ra, lập tức đối mặt Trịnh Lãng Yến bên trong.
Lâm Tiếu thoạt đầu rất ngạc nhiên, cô nhanh chóng cụp mắt xuống và mỉm cười chào hỏi anh.
"Sao anh... ya!"
Trịnh Lãng Yến ánh mắt âm trầm, sắc mặt không được tốt lắm, không đợi cô nói xong, tay dùng chút sức lực, ôm Lâm Tiếu trực tiếp nhấc vào trong xe.
Lâm Tiếu kêu lên một tiếng, toàn bộ cơ thể cô đã rơi vào vòng tay của Trịnh Lãng Yến
Anh không đặt cô lên ghế mà đặt cô trực tiếp vào lòng mình, vòng tay cô qua người anh.
Lâm Tiếu ngồi trên đùi anh, bên dưới là đôi chân cứng rắn và mạnh mẽ của người đàn ông. Đột nhiên cô hồi phục tinh thần, kinh sợ liếc nhìn bên ngoài, nhanh chóng chật vật leo xuống dưới, nhỏ giọng kháng cự: ""Anh làm gì vậy ... lát nữa có người nhìn thấy..."
Chàng trai với vẻ mặt điềm tĩnh, giơ cánh tay dài lên và đóng mạnh cửa xe.
Cánh cửa đóng lại ngay ngắn, trong không gian kín của xe chỉ còn lại hai người họ.
Lâm Tiếu ngẩn người ra, đợi một lúc sau, cô nhẹ giọng hỏi anh: "Trịnh Lãng Yến, anh sao vậy?"
Trịnh Lãng Yến hai mắt nhìn xuống dưới, lông mày khẽ cau lại, vẻ mặt xấu xa lại thêm ba phần ấm ức.
Anh đưa tay lên, từ trên bàn đã cầm kịch bản lên, trực tiếp cầm nó trước đưa ra trước mắt Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu vẫn ngồi trên đùi anh, bị anh ôm chặt trong lòng, giống như một người cha đang phụ đạo cho con gái. Giọng nói trầm tĩnh, nhàn nhạt nói: "Tôn Tân đưa cho em, chính là thứ này sao?"
Với vẻ mặt không hài lòng và giọng điệu chất vấn, Lâm Tiếu trong giây lát nghĩ rằng kịch bản của cô ấy chứa đầy những điều không lành mạnh và không phù hợp với trẻ em.
Cô hơi khó hi Vẻ mặt của người đàn ông càng thêm bất mãn, càng mang thêm bất bình, bóp nghẹt buộc tội, "Tự mình xem đi." ểu hỏi: "Cái này có vấn đề gì sao?"
Vẻ mặt của chàng trai càng thêm bất mãn, càng mang theo sự ấm ức, giọng điệu buộc tội nói: "Tự em xem đi."
Lâm Tiếu thuận tiện nhìn theo.
Mặc dù Trịnh Lãng Yến nói như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được. Lâm Tiếu bên đó đang xem, lời buộc tội trầm thấp của anh rơi bên tai cô.
"Nếu như đã tự khiến mình bị ném xuống ghế sô pha, dụ dỗ người đàn ông như anh, lại còn ở bên tai thì thầm? Đây là gì chứ? Còn để chân mình dang ra ngồi trên đùi người đàn ông ... uốn eo một cách mê hoặc? Mẹ nó, là ai đã viết cái này chứ?!"
Lâm Tiếu ngay lập tức mở to mắt, nghe những lời của Trịnh Lãng Yến nói thì hoàn toàn bị sốc.
Cô thì thầm: "Trong kịch bản của em không có đoạn này mà ..." mắt cô âm thầm nhìn xuống.
Nhìn như vậy, Lâm Tiếu cười có chút tức cười.
Cô cũng quên mất mình vẫn đang ngồi trên đùi Trịnh Lãng Yến, mím môi, nghiêng đầu nhìn anh.
Trịnh Lãng Yến càng thêm bất mãn, đưa tay bóp má cô, nhưng anh không nỡ dùng sức, chỉ có thể ôm ngực càng thêm tức giận: "Cười, em còn cười sao? Anh còn chưa ... ai dám động vào em! Anh sẽ sa thải Tôn Tâm ngay bây giờ, ngừng diễn! Cảnh như nào, cảnh thế nào đều không nhận nữa!"
Lâm Tiếu bất lực hỏi anh: " Trịnh Lãng Yến, anh có biết tên em trong vở kịch này không?"
Chàng trai lảng tránh ánh mắt, giống như một đứa nhỏ không thừa nhận sai lầm của mình, nghiêng nghiêng đầu, chỉ nghĩ đến ấm ức của chính mình: "Tên là gì đều không được."
"Tên là Lâm Thi Ý," Lâm Tiếu giải thích rõ ràng với anh, "Đây là cái tên anh vừa nhìn thấy bên trên sao?"
Trịnh Lãng Yến quay đầu lại, ánh mắt có chút sững sờ, ngây người nhìn Lâm Tiếu.
Trên môi cô nở ra nụ cười, nói ra điều mà anh vừa mới nghĩ đến: "Kịch bản này không phải của em."
Trịnh Lãng Yến vẫn không tin, ngơ ngác hỏi: "Vậy là của ai?"
"Của Lưu Mỹ Mỹ, không biết tại sao lại ở đây, chờ lát nữa chị Tôn đến rồi hỏi chị ấy."
Khi mọi chuyện đã đến hồi kết, vẻ mặt Trịnh Lãng Yến có chút không tự chủ được mà mất bình tĩnh một cách vô cớ.
Anh nghiêng cổ, liếc nhìn nụ cười dịu dàng và bao dung của Lâm Tiếu trên môi cô, đột nhiên hung dữ nói: "Cho dù cái này không phải, sau này cũng không được phép nhận những thứ như vậy. Chạm tay vào cũng không được!"
Lâm Tiếu vừa tò mò lại vừa buồn cười, nhìn anh giống như một cậu nhóc đang nghịch ngợm, hỏi anh: "Tất cả đều không được, vậy em còn quay phim gì chứ?"
Trịnh Lãng Yến bị chất vấn, lo lắng hỏi cô: "Tiếu Tiếu, sau này em, sẽ quay những cảnh như này sao?"
Lâm Tiếu nét mặt bình tĩnh, gật đầu: "Nếu như kịch bản yêu cầu, đây là điều em nên làm với tư cách là một diễn viên."
Đầu bên kia lập tức nổ tung, giơ tay ôm chặt cô: "Không được!"
Lâm Tiếu dịu dàng nhìn thẳng vào anh, thấy anh giống như chú cún nhỏ bảo vệ đồ ăn bị chủ nhân mắng, oan ức nhìn cô thăm dò.
Nhìn thấy hung dữ không thành, Trịnh Lãng Yến lập tức chuyển sang làm nũng đáng thương, giọng điệu dịu đi: "Tiếu Tiếu, không cho người khác đụng vào người em, diễn cũng không được."
Lâm Tiếu thực sự không thể nhìn nổi anh với bộ cương quyết như vậy, nhưng cô muốn dập tắt sự kiêu ngạo của anh, chỉ đối với cô nhẹ nhàng làm nũng như một đứa trẻ.
Trịnh Lãng Yến tiến lại gần hơn.
Kể từ khi biết rằng Lâm Tiếu không chịu đựng được điểm này, anh càng trở nên táo bạo hơn.
Sau khi môi anh từ từ tiến lại gần tai Lâm Tiếu, toàn bộ hơi thở anh đều hắt lên nơi nhạy cảm nhất trên tai cô.
Lâm Tiếu trong tiềm thức né tránh vì nhạy cảm, anh nhanh chóng đuổi theo, âm thanh trầm tĩnh mang theo sự dỗ dành: "Sau này đừng nhận những phim thân mật này, có được không?"
Lâm Kiều vừa mở miệng, định trả lời nhưng cổ đã bị anh đã hôn nhẹ.
Có chút hời hợt nhưng lại mang theo sức nóng và mềm mại.
Cô hơi rùng mình, mím môi, lập tức quên mất lời định nói.
Lúc Trịnh Lãng Yến đứng dậy rời đi, anh nói với giọng mũi trầm trầm, ẩn chứa sự chiếm hữu, tuyên thệ một cách trẻ con: "Chỉ có anh mới được động."
Lâm Tiếu ngây người, nhẹ nhàng mở miệng, vừa định nói, đột nhiên tai của cô bị anh thổi nhẹ một phát.
Không nhẹ cũng không nặng, mang theo sự trêu ghẹo rõ ràng.
Không chút phòng bị, một dòng điện yếu ớt, tê liệt chạy qua cơ thể cô. Lâm Tiếu giữ vai Trịnh Lãng Yến, lập tức mềm nhũn trong lòng anh, đôi môi không kìm được mà khẽ phát ra tiếng kêu.
Trong chiếc xe đã đóng kín, âm thanh rất rõ ràng rơi vào tai hai người.
Bên tai lập tức vang lên tiếng cười trầm trầm của Trịnh Lãng Yến.
Lâm Tiếu cắn chặt môi, xấu hổ đến mức từ tai đến gò má đều ửng hồng, hai mắt phủ đầy sương mù.
Cô dựa vào vai Trịnh Lãng Yến, nhắm mắt không chịu nhìn anh lần nữa.
Trịnh Lãng Yến bên kia lại càng to gan, để lửa cháy lan ra cả khu rừng.
Tay anh đang leo dọc theo lưng Lâm Kiều, ánh mắt anh đuổi theo đường cong trên bả vai cô như thiêu thân lao đến ánh lửa. Như cảm thấy đầu ngón tay mình giống như mang theo lửa.
Trái tim lắng xuống, viên Sapphire quý giá đã ở trong vòng tay anh. Chàng trai to lớn có chút trẻ con lập tức trở nên nghiêm túc lại, trong lòng xuất mã, bắt đầu to gan trêu chọc cô.
Cổ họng cuộn trào lên, môi của Trịnh Lãng Yến lướt qua cổ Lâm Kiều, cố ý làm cho cô run rẩy.
"Tiếu Tiếu, anh rất nhớ em. Không ăn trưa vì bận công việc đã vội vàng qua đây chỉ để gặp em. Kết quả lại có một bụng đầy tức giận."
Cũng không quan tâm xảy ra hiểu lầm, tức giận đầy bụng, không có đạo lý gì để giảng.
Trịnh Lãng Yến tham lam hôn lên làn da Lâm Tiếu, sau đó xuống xương quai xanh trắng nõn và mảnh mai của cô.
Trong sự hấp dẫn hút hồn, Trịnh Lãng Yến chỉ cảm thấy trong người có một ngọn lửa xộc lên, thiêu đốt khiến toàn thân anh nóng bừng.
Anh mím môi hít sâu một hơi, thỏa mãn nhìn Lâm Kiều đang cắn môi, lưng cong lên một cách khó chịu, cơ thể lại càng thêm bất mãn.
Trịnh Lãng Yến mở lời, hơi thở anh dường như rất nóng bỏng.
"Em làm sao để bồi thường cho anh?"
Lâm Tiếu không nhúc nhích mà ngoan ngoãn dựa vào vai anh, dùng ngón tay nắm lấy vai anh.
Giống như sự ưng thuận, giống như ngượng ngùng, càng giống như một sự quyến rũ thầm lặng.
Bàn tay của Trịnh Lãng Yến dừng lại ở đâu đó trên tấm lưng mảnh mai của cô, đầu ngón tay gần như run lên vì phấn khích. Anh di chuyển, muốn đi xa hơn một bước nữa, cửa sổ đột nhiên bị gõ.
Tiếng quát lớn của trợ lý đạo diễn đã sớm vang lên ngoài cửa: "Lâm Tiếu, cô có một cảnh cần quay bổ sung."
Dường như ngay lập tức Lâm Tiếu như một chú thỏ nhỏ sợ hãi. Dùng rất nhiều lực, cô thoát khỏi vòng tay của Trịnh Lãng Yến.
Cô thở nhẹ, hai má ửng hồng, ngồi sang một bên chỉnh lại cổ áo, nhanh chóng hô to ra bên ngoài: "Được, tôi lập tức tới ngay."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top