Thật giả thiếu gia hào môn (18)

Bạch Thần nhắm hai mắt, cả người vô lực mà mềm mại ngã xuống ở trên ghế sau xe.

Thân thể vô lực không thể nhúc nhích, cảm giác cùng việc ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh làm Bạch Thần có chút bực bội.

Rõ ràng chỉ cần qua một lát là có thể nhìn thấy Tiêu, cùng Tiêu ăn cơm chiều.

Cực kì chán ghét a.

Hệ thống nhỏ kiểm tra đến cảm xúc dao động kịch liệt của Bạch Thần, có chút khẩn trương trấn an Bạch Thần.

[ Tiểu chủ nhân, nhịn một chút, qua một lúc nữa dược tính sẽ được giải.]

Bạch Thần ủy khuất.

Ta cùng Tiêu đã hẹn tốt, hắn như thế nào so với Đường Thanh còn chán ghét hơn.

Lần trước Đường Thanh chỉ ngăn cản Bạch Thần một hồi, lần này Triệu Quân trực tiếp đem Bạch Thần trói đi, này là bị bắt cóc đi, thời gian Bạch Thần cùng Tề Tiêu ở chung liền bị giảm bớt, cậu tự nhiên không cao hứng, không vui.

Hệ thống có chút tự trách:[ Đều tại em không tốt, em đáng lẽ phải rà quét trên người Triệu Quân mang theo mấy món đồ không tốt kia.]

Hệ thống nhỏ bởi vì năng lượng không đủ, lại thêm mới đi vào thế giới này không lâu, năng lượng hấp thu được cũng không nhiều, bởi vậy năng lượng nó sử dụng vẫn luôn là lúc có lúc không, lúc đủ lúc thiếu.

Nó hiện tại trong nội tâm tự mình khiển trách, đồng thời cũng cảnh tỉnh lại chính mình.

Cũng không phải ngươi sai. Là kẻ xấu sai, chờ ta tỉnh lại, ta liền đánh chết hắn.

Bạch Thần phi thường nghiêm túc.

Hệ thống nhỏ là bằng hữu tốt nhất của cậu, như thế nào sai được.

Hơn nữa hệ thống nhỏ là bởi vì muốn cứu cậu mới dùng hết năng lượng.

Bạch Thần đột nhiên ngây người, thần cách của cậu vì cái gì mà nứt toạc?

Vì sao cậu một chút cũng đều không nhớ?

Đau đớn đột nhiên ập đến, bao phủ trong đầu Bạch Thần.

[ Tiểu chủ nhân, năm phút nữa dược hiệu có thể giải.]

Hệ thống nhỏ đột nhiên đề cao thanh âm đem Bạch Thần gọi hoàn hồn, đau đớn như thủy triều dũng mãnh chỉ sau một giây liền rút đi.

Bạch Thần nghi hoặc sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cao hứng trở lại.

Hệ thống nhỏ thấy Bạch Thần khôi phục dáng vẻ bình thường, tâm nhỏ căng chặt liền trùng xuống.

Năm phút đồng hồ thật nhanh qua đi.

Bạch Thần đôi mắt phát sáng xoa bóp nắm tay, cảm thụ được một lần nữa lực lượng trở lại trên người, đột nhiên từ ghế sau nhảy dựng lên, hướng tới Triệu Quân đang lái xe phía trước hạ nắm đấm.

Đem xe dừng lại.

Triệu Quân không nghĩ tới Bạch Thần sẽ tỉnh nhanh như vậy, hắn rõ ràng đã hạ một lượng dược rất lớn, người bán mê dược nói với hắn, không qua một ngày không thể tỉnh lại.

Triệu Quân càng nghĩ không tới chính là Bạch Thần sẽ như vậy điên cuồng ở trên xe động thủ với hắn.

Sự phát sinh quá mức đột ngột, Triệu Quân căn bản không kịp phản kháng đã bị Bạch Thần ấn ở trên xe, nắm đấm nặng ngàn cân từng cái từng cái rơi trên người hắn, khuôn mặt tuấn tú bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo thành bộ dáng đáng sợ, hắn điên cuồng giãy giụa, suy nghĩ muốn thoát khỏi Bạch Thần, vươn một bàn tay khống chế tay lái, nhưng bởi vì hắn bị đặt ở thế yếu, bị Bạch Thần chặt chẽ áp chế, căn bản không thể làm được.

Mắt thấy xe chạy thoát khỏi con đường, hướng vòng bảo hộ phóng tới, Triệu Quân không khỏi hô to ra tiếng:" Tiểu Nguyên, mau dừng lại, mình không muốn chết."

" Tiểu Nguyên, cậu còn trẻ như vậy, cùng mình chết không đáng." Đối mặt với tử vong,thanh âm của Triệu Quân cũng cao lên mấy độ, thét chói tai cầu xin Bạch Thần:" Cầu xin ngươi, ta không muốn chết."

Bạch Thần đối với lời cầu khẩn của Triệu Quân mắt điếc tai ngơ, như cũ lạnh nhạt vươn tay, một quyền nặng nề mà nện ở trên mặt Triệu Quân.

----

Thời điểm Tề Tiêu mang người chạy đến vừa lúc nhìn thấy chiếc xe  của Triệu Quân kia xiêu xiêu vẹo vẹo mà chạy, y biến sắc, nháy mắt đoán được ra biến cố.

Mắt thấy xe sắp đụng phải vòng bảo hộ, Tề Tiêu lập tức trầm giọng, hô hấp gấp gáp, cầm lấy bộ đàm nhanh chóng phân phó:" Bằng mọi giá, đem xe kia dừng lại.

Tề Tiêu vừa dứt lời, mấy chiếc xe màu đen nhanh chóng hướng chiếc xe của Triệu Quân chạy tới.

Tề Tiêu trợn tròn mắt không dám động, bảo bối của hắn còn ở trên chiếc xe kia.

Bàn tay đang nắm bộ đàm của y kịch liệt rung động.

Tề Tiêu trước đây luôn luôn không tin thần phật, lần đầu tiên thành kính mà cầu khẩn bọn họ, phù hộ cho bảo bối của y.

Nhanh chóng đem con đường dọn ra một khoảng trống trải, lúc này mười mấy chiếc xe màu đen san sát truy đuổi, chúng toàn bộ nhanh chóng mà phóng lên phía trước, hướng vòng bảo hộ mà phóng đi.

* chi*

Tiếng thắng xe sắc nhọn liên tiếp vang lên, Tề Tiêu mở cửa xe, bước chân dồn dập hoàn toàn mất đi trầm ổn trong dĩ vãng, bước chân dài y dùng tốc độ nhanh nhất cả đời mà hướng tới chiếc xe kia.

Hệ thống nhỏ vừa mới khống chế được xe dừng lại, ngoài cửa đột ngột xuất hiện hơn mười mấy chiếc xe cùng những nam nhân cường tráng từ trên xe bước xuống khiến Bạch Thần có chút không rõ nguyên do mà chớp chớp mắt.

[ Tiểu chủ nhân, là Tề gia chủ tới.]

Mới vừa rồi trong mắt còn tràn đầy lạnh nhạt kiên quyết, Bạch Thần nháy mắt đã chuyển đổi, hơi thở sắc bén quanh thân cũng phút chốc tan đi, lại biến thành bộ dáng mềm mại trước mặt Tề Tiêu.

Cậu ném Triệu Quân bị chính mình đánh không rõ hình người đi, lướt qua ghế dựa, mở cửa sau, nhảy xuống xe.

" Tiêu." Nhìn Tề Tiêu vội vã hướng cậu bên này chạy tới, Bạch Thần cao hứng mà vẫy vẫy tay, nhanh chóng về phía Tề Tiêu chạy qua.

Gắt gao đem bảo bối xông tới ôm vào trong ngực, Tề Tiêu đem con dao vừa mới treo ở bên tâm buông xuống, nhưng ngay sau đó, y lại đau lòng.

Y nắm bả vai Bạch Thần, từ trên xuống dưới tỉ mỉ mà kiểm tra một lần:" Bảo bối, có bị thương hay không?"

Nếu không phải giờ phút này đang ở bên ngoài, xung quanh đều là thủ hạ, Tề Tiêu quả thực hận không thể đem quần áo Bạch Thần lột sạch kiểm tra một lượt.

" Không có." Bạch Thần cong cong con mắt, khuôn mặt nhỏ bởi vì nhìn thấy Tề Tiêu mà tràn đầy cao hứng, tươi cười, cậu ôm eo Tề Tiêu, dính dính dán ở trên người Tề Tiêu:" Chỉ là, em rất nhớ anh."

Nhìn Bạch Thần vẫn tràn đầy sức sống như trước đây, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của vụ bắt cóc này, bàn tay run rẩy của Tề Tiêu rốt cuộc cùng ổn định.

Y chặt chẽ đem Bạch Thần nhét ở trong ngực, ngữ khí mang theo may mắn:" Bảo bối, em còn tốt, em không có việc gì là được." Nếu không y không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.

Bạch Thần lúc này mới chú ý đến cảm xúc không thích hợp của Tề Tiêu, cậu nhảy nhảy đến trên người Tề Tiêu, tứ chi chặt chẽ đem Tề Tiêu cuốn lấy, học bộ dáng của Tề Tiêu, đôi môi ở trên trán Tề Tiêu chạm chạm:" Tiêu đừng sợ, em rất lợi hại."

Tề Tiêu nhắm hai mắt, cảm thụ được hơi thở của Bạch Thần, sau một lúc lâu mới trịnh trọng nói:" Bảo bối, lần sau không cần chính mình mạo hiểm, phải nhớ đến chờ anh tới."

Trời mới biết thời điểm y nhìn thấy chiếc xe kia hướng vòng bảo hộ phóng tới, nhịp tim đều đình chỉ.

" Không, không có lần sau." Tề Tiêu vội vàng phủ định câu nói lúc trước của mình:" Bảo bối, loại sự tình này, về sau đều sẽ không xảy ra.

Cao Nham sai thủ hạ đem Triệu Quân trong xe kéo ra, áp trụ, hắn nhìn một mảng xanh xanh tím tím trên mặt Triệu Quân...

Hắn nhịn không được hướng ánh mắt về phía Bạch Thần đang được Tề Tiêu gắt gao ôm trong ngực, cảm thấy nhận thức trước đây của mình chịu đả kích mãnh liệt.

Còn tưởng rằng chỉ là một bánh bột nhỏ chỉ biết dính người làm nũng, lại không nghĩ đến chính là một đóa hoa ăn thịt người hung tán, nhìn đi, đến hắn còn thấy toàn thân đau nhức.

Chờ Cao Nham cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, xách theo Triệu Quân kéo đến trước mặt Tề Tiêu:" Tiên sinh, người ở chỗ này.

Tề Tiêu ôm Bạch Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Quân, quanh thân kích động sát ý thô bạo, làm Cao Nham đứng một bên còn không ngăn được co rúm thân mình, muốn giảm bớt tồn tại của mình.

Tiên sinh như vậy thật đáng sợ.

Nguyên bản Triệu Quân vốn muốn xin tha thứ, bị cái liếc mắt này của Tề Tiêu đem yết hầu bóp chặt, phát không ra âm thanh.

Hắn hai đùi run rẩy mà mềm trên mặt đất.

" Chiêu đãi thật tốt, ba ngày sau lại giao ra đi." Âm thanh lãnh lệ đập vào Triệu Quân khiến hắn trong lòng sợ hãi không thôi, Tề Tiêu ôm Bạch Thần xoay người rời đi.

Thẳng đến khi số lượng xe đi theo Tề Tiêu biến mất khỏi tầm nhìn, Cao Nham lúc này mới nhìn về phía Triệu Quân.

Giây tiếp theo, hắn lộ ra biểu tình ghét bỏ, đối với Triệu Quân bị người đè nặng, vẫy vẫy tay:" Mang đi."

Bất quá trong chốc lát, đường xe chạy lại trở nên trống trải, chỉ để lại một bãi chất lỏng màu vàng khả nghi. ( tiểu cẩu nhà ai bậy bạ không biết.+_+)

Lại qua không lâu, đường xe trống trải một lần nữa khôi phục cảnh tượng xe tới xe lui.

-----

Đêm qua, động tác Tề Tiêu phá lệ hung mãnh, tới tới lui lui đem Bạch Thần lăn lộn vài lần, liền đến khi Bạch Thần mềm mại khóc lóc xin tha, Tề Tiêu cũng không có dừng lại động tác, thẳng đến khi bình minh, Tề Tiêu mới ôm Bạch Thần nặng nề ngủ.

Bạch Thần bọc chăn che khuất dấu vết rậm rạp trên người, ủy khuất rầm rì xoay người không để ý Tề Tiêu không nghĩ lý kia.

Tề Tiêu tự biết mình đuối lý, hôm qua y thật sự sợ hãi, nhịn không được muốn một lần một lần chứng minh Bạch Thần tồn tại, chứng minh bảo bối của y thật sự ở trong ngực y.

Y một tay mềm nhẹ mà ấn vòng eo Bạch Thần, giúp Bạch Thần giảm bớt không khỏe trên người, nhẹ giọng.

Bạch Thần rốt cuộc luyến tiếc không để ý tới Tề Tiêu.

Cậu thích Tề Tiêu như vậy.

Cậu chịu đựng nhức mỏi trên người, gian nan xoay người, ủy khuất bĩu môi, đem bàn tay hướng tới Tề Tiêu.

Tề Tiêu vội vàng đem người bọc trong chăn ôm vào ngực, cúi đầu chạm vào trán Bạch Thần:" Bảo bối, xin lỗi."

" Anh lần sau không thể như thế, Em trên người thật khó chịu." Bạch Thần nhăn mũi, đặt hơi thể bên người Tề Tiêu, hơi thở mê luyến kia làm cậu thoải mái nheo lại hai mắt.

Tuy rằng cậu cũng thích cùng Tề Tiêu như vậy, nhưng thân thể cậu hoàn toàn không chịu đựng nổi.

Bạch Thần ở trong biệt thự của Tề Tiêu ba ngày mới trở lại Lục gia.

Mà chuyện cậu bị Triệu Quân bắt cóc xử lý rất nhanh, Tề Tiêu lại phong tỏa tin tức, bởi vậy ông bà Lục một chút cũng không biết.

[ Tiểu chủ nhân, Đường thanh bị Lương Huy Hoàng đưa vào nhà lao.]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top