bảo bối tư hữu của bá thiếu (6)
Đoạn Tần cảm nhận được cổ ướt át, mày hơi hơi nhăn lại, hắn một tay nâng mông Bạch Thần, một một tay xoa ngọn tóc ướt đẫm trên đầu Bạch Thần, không tán đồng nói: “Như thế nào để ướt tóc liền ra đây? Gió thổi sẽ đau đầu.”
Nói rồi anh liền ôm Bạch Thần đi vào phòng.
Bạch Thần cao hứng mà ghé vào trên vai Đoạn Tần, khẽ đung đưa cẳng chân trắng nõn: “A Tần như thế nào đột nhiên lại qua đây?”
Đoạn Tần đem Bạch Thần đặt ở mép giường bên cạnh, đem cậu ngồi xuống, cúi đầu ở trên trán Bạch Thần in lại một nụ hôn, “Nhớ bảo bối, liền tới đây nhìn xem.”
“Em cũng nhớ A Tần.” Bạch Thần mềm mại mà ôm eo Đoạn Tần, ở trong ngực anh cọ cọ, cường điệu nói: “Phi thường nhớ A Tần.”
Đoạn Tần trên mặt ngăn không được mà lộ ra nụ cười, trái tim được Bạch Thần vỗ về ngòn ngọt mềm mại.
Anh thích bảo bối nhà mình thẳng thắn bày tỏ tình cảm với mình.
Ngón tay Đoạn Tần ôn nhu xẹt qua mặt Bạch Thần, xoay người muốn đi phòng tắm lấy máy sấy, dư quang lại nhìn đến bàn chân trần trụi của Bạch Thần bại lộ ở trong không khí.
Mày Đoạn Tần lại lần nữa nhăn lại.
Anh ngồi xổm xuống, tay cầm lấy bàn chân trắng nõn của Bạch Thần, bàn tay mang theo vết chai mỏng ấm áp bao bọc lấy bàn chân nhiễm lạnh của Bạch Thần, bất đắc dĩ dặn dò nói: “Lần sau nhớ phải đi giày.”
Bạch Thần không có nói, nghịch ngợm cười duỗi chân đem vạt quần Đoạn Tần nhấc lên, đem hai chân có chút lạnh băng đặt ở vùng bụng ấm áp của Đoạn Tần.
Đoạn Tần sủng nịch mà tùy ý mặc động tác Bạch Thần, hai bàn tay to rộng vươn ra, phủ lấy bàn chân Bạch Thần.
Độ ấm dần dần trở lại bàn chân Bạch Thần, cậu thoải mái nheo lại hai mắt, biểu tình lười biếng, giống một con mèo lớn được hầu hạ thoải mái nằm trên giường.
Đoạn Tần cười cười, chờ chân Bạch Thần ấm lên không sai biệt lắm, anh liền đứng dậy đi vào phòng tắm cầm một cái khăn lông ra, động tác tinh tế mà đem bàn chân Bạch Thần lau chùi một lần, sau đó liền lấy ra một đôi vớ, giúp Bạch Thần mặc vào, sau khi mặc ổn thỏa, lại lấy qua một đôi giày bông giúp Bạch Thần đi.
Làm xong này hết thảy, Đoạn Tần lại vào phòng tắm, chỉ chốc lát trong tay cầm máy sấy ra tới.
Bạch Thần hai tay chống cằm, nhìn Đoạn Tần vì mình bận rộn, trong lòng ngòn ngọt, hận không thể cả người đều dính trên người Đoạn Tần, khiến Đoạn Tần đi đâu đều phải dẫn cậu theo.
“Gió quá lớn sao?” Đoạn Tần một tay xoa đầu tóc Bạch Thần, một tay cầm máy sấy vì mái tóc mềm mại của Bạch Thần mà thổi.
Bạch Thần ngửa đầu nhìn Đoạn Tần, lắc đầu.
Một lát sau, Bạch Thần nhịn không được, nói: “A Tần,em có thể ôm anh một cái không?”
Thế giới trước đều là Tề Tiêu ôm cậu giúp cậu sấy tóc.
Cậu chờ mong mà nhìn Đoạn Tần.
Đoạn Tần nhìn bộ dạng nhỏ nhỏ của Bạch Thần cùng ánh mắt trông mong, chỉ cảm thấy ngực bị nhẹ nhàng cào một phen, ngưa ngứa.
Anh hít sâu một hơi, chế trụ lồng ngực ngo ngoe rục rịch, đem máy sấy tắt đi đặt ở một bên, duỗi tay bế Bạch Thần lên, chính mình ngồi ở mép giường, đem Bạch Thần đặt lên đùi.
Bạch Thần thỏa mãn mà vòng đôi tay ôm lấy cổ Đoạn Tần, đem đầu dựa vào vai Đoạn Tần.
Âm thanh máy sấy lại lần nữa vang lên.
Chờ đến thời điểm Đoạn Tần dừng lại động tác đã phát hiện Bạch Thần ở trong lòng ngực anh ngủ rồi.
Đoạn Tần buông máy sấy, động tác nhẹ nhàng mà ôm Bạch Thần, đem Bạch Thần đặt tới trên giường nằm.
Anh cúi người nhìn Bạch Thần một lúc lâu, cúi đầu chạm vào cánh môi mềm ngọt của Bạch Thần, lưu luyến đứng dậy tính toán rời đi.
Đống văn kiện trong thư phòng còn chưa có xử lý tốt, những cái văn kiện đó, cha anh bảo sáng mai sẽ phái người tới lấy.
Chỉ là thân mình Đoạn Tần vừa mới cử động, Bạch Thần liền ở trên cổ tay anh gắt gao nắm chặt, một lần nữa đem Đoạn Tần kéo trở về.
Bạch Thần miệng nhẹ nhàng giật giật.
Đoạn Tần sửng sốt, đưa lỗ tai nghiêm túc nghe.
“A Tần, ôm một cái.” Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng mà từ trong miệng Bạch Thần thốt ra.
Đôi mắt Đoạn Tần trong nháy mắt dâng lên một mảnh sóng ngầm.
Đôi tay anh chống ở hai sườn Bạch Thần, ánh mắt ám trầm lại ôn nhu mà nhìn người nằm ở dưới thân ngủ ngon lành không hề ý thức rồi lại cố chấp muốn anh ôm một cái.
Hồi lâu, anh lẩm bẩm ra tiếng: “Bảo bối.”
Lưu luyến mà triền miên.
Cuối cùng Đoạn Tần lại lần nữa đem Bạch Thần ôm đến trong lòng ngực, anh ôm Bạch Thần đi đến tủ quần áo bên cạnh, tìm ra một cái thảm lông bọc lấy trên người Bạch Thần, sau đó ôm Bạch Thần đi đến thư phòng.
Văn kiện ngày thường buồn tẻ rườm rà ở bên cạnh Bạch Thần vô ý thức, cũng trở nên đáng yêu, thậm chí Đoạn Tần xử lý văn kiện tốc độ đều ẩn ẩn trở nên nhanh chóng hơn.
Một giờ sau, Đoạn Tần ôm Bạch Thần đi ra thư phòng, một lần nữa trở lại phòng Bạch Thần.
Bởi vì ôm Bạch Thần, Đoạn Tần vô pháp thay quần áo, chỉ đànhđem áo ngoài cởi ra, chỉ mặc mỗi áo trong ôm Bạch Thần liền nằm ở trên giường.
Trước khi ngủ, Đoạn Tần lấy di động bên trong túi tiền của áo ngoài, biên tập một cái tin nhắn gửi ra ngoài.
Xác nhận không còn công việc nào bị lãng quên, Đoạn Tần liền duỗi tay đem Bạch Thần ôm vào trong ngực, thỏa mãn thở dài một tiếng, cúi đầu ở trên trán Bạch Thầnchạm chạm, “Ngủ ngon, bảo bối của anh.”
——————
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trịnh Hiên Hạo chơi trò chơi cả đêm trò chơi còn đang ngáp ngủ đi xuống lầu liền thấy một đám người hầu ở bên trong biệt thự bận rộn.
Hắn có chút mơ hồ mà nhìn về phía Đàm Nghị Nhiên một bên đang nói chuyện cùng quản gia Chung.
“Chung bá, như thế nào đột nhiên dùng tới thảm?” Trịnh Hiên Hạo nhìn những người hầu nghiêm túc trải thảm.
“Trịnh thiếu gia, buổi sáng tốt lành.” Chung bá cười ha hả cùng Trịnh Hiên Hạo chào hỏi, “Thiếu gia nói gần tới mùa đông rồi, trên mặt đất lạnh, kêu tôi tìm người lại đây đem thảm trải toàn bộ trên mặt đất”
“A?” Trịnh Hiên Hạo mở to hai mắt nhìn, sau đó nhỏ giọng nói thầm nói: “A Tần cẩn thận như vậy từ khi nào?”
Hơn nữa mọi người đều là người lớn cả rồi, chú ý điều nhỏ nhặt như vậy làm cái gì?
“A!”
Trịnh Hiên Hạo ôm lấy đầu, bất mãn mà trừng Đàm Nghị Nhiên đang đứng một bên thu hồi tay lại “Cậu gõ đầu tôi làm cái gì?”
Đàm Nghị Nhiên trừng Trịnh Hiên Hạo, hắn đối với Chung bá mà nói: “Làm phiền Chung bá rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Chung bá cười tủm tỉm xua xua tay, “Hai vị thiếu gia, hôm nay bữa sáng trong nhà đầu bếp đã chuẩn bị xong, tôi thất không tồi liền mang theo chút lại đây, hai vị thiếu gia nếu là không chê, liền ở chỗ này ăn rồi đi học đi.”
“Có gạch cua không?” Trịnh Hiên Hạo đôi mắt tức khắc sáng lên tới, trong trường học không cho mang theo đầu bếp riêng, bọn họ ngày thường không phải chính mình tự nấu thì chính là đều ở trong trường học mặt tùy tiện tìm một nhà cửa hàng giải quyết cơm sáng, đã sớm đều đã ăn ngán, hơn nữa đầu bếp nhà Đoạn Tần tay nghề cực tốt, đặc biệt là món gạch cua, quả thực là nhân gian tuyệt vị, hắn mỗi lần ăn đều ăn không đủ.
“Có, biết Trịnh thiếu gia thích ăn, đã làm không ít.” Chung bá cười vẻ mặt hiền lành.
Trịnh Hiên Hạo tức khắc hoan hô hướng bàn ăn chạy đi.
Đàm Nghị Nhiên có chút bất đắc dĩ mà cùng Chung bá gật gật đầu, đi theo phía sau Trịnh Hiên Hạo.
Trịnh Hiên Hạo mở ra hộp đồ ăn đặt trên bàn, nhìn đến bên trong đủ loại thức ăn,điểm mắt sáng rực lên, không có chút khách khí lấy ra một cái gạch cua mở to khẩu hình cắn xuống một miếng.
Chờ hắn ăn xong, lúc này mới có chút nghi hoặc mà nhìn về phía một bên dáng vẻ ưu nhã ăn cơm Đàm Nghị Nhiên, “Nghị Nhiên, A Tần cùng A Ngạn đâu?” Ngày xưa bọn họ là hai người dậy sớm nhất, nhưng hôm nay đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy hai người, cũng không thể nào mới sáng sớm hai người đã đi ra ngoài đi.
Đàm Nghị Nhiên ánh mắt lóe lóe, nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua hắn trở về phòng nhìn thấy Đoạn Tần ôm Bạch Thần, hắn sắc mặt nhàn nhạt nói: “Phỏng chừng mau xuống dưới, cậu ăn ít chút, phần đồ ăn cho bọn họ.”
Trịnh Hiên Hạo không có nghĩ nhiều, hắn không phục mà bưng lên một chén cháo, một hơi uống xong nửa chén, hướng về phía Đàm Nghị Nhiên hừ một tiếng.
Lại nói hắn ăn nhiều! Hừ q (s^t) r
——————
Bên trong phòng.
Đoạn Tần ôm lấy Bạch Thần còn có chút mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ từ phòng rửa mặt đi ra, lấy qua quần áo đã được chuẩn bị tốt, cẩn thận giúp Bạch Thần thay.
Bạch Thần toàn bộ hành trình ngoan ngoãn mà để Đoạn Tần tùy ý, cực kì phối hợp, cần giơ tay liền giơ tay, cần nhấc chân liền nhấc chân.
Đoạn Tần sắc mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã bị liệt liệt lửa lớn thiêu cháy, hơn nữa buổi sáng lại là thời điểm tương đối xúc động, Đoạn Tần thiếu chút nữa liền khống chế không được hóa thân thành sói.
Chờ giúp Bạch Thần đổi xong quần áo, Đoạn Tần trên người cũng đã bị phủ một tầng mồ hôi mỏng.
“Không muốn đi học sao?” Đoạn Tần khẽ chạm lên đôi mắt còn đang mê man mang theo nét buồn ngủ của Bạch Thần có chút đau lòng, đều muốn cho Bạch Thần không đi học.
Bạch Thần nhão nhão dính dính mà ôm lấy Đoạn Tần,ở thế giới trước, đoạn sau mỗi ngày cậu đều là ngủ đến tự nhiên tỉnh, hoàn cảnh vừa mới thay đổi có chút không thích ứng.
Cậu cũng muốn xin nghỉ không đi học, ở nhà thoải mái mà nằm ngủ, nhưng mà cậu càng muốn cùng Đoạn Tần cùng đi đi học.
Thế giới trước, cậu đều không có ở bên cạnh Tề Tiêu quá lâu.
Bạch Thần con mắt mơ hồ, ở trong ngực Đoạn Tần cọ cọ, sau đó ngẩng đầu hôn nên đôi môi Đoạn Tần, mềm mại ngọt ngào mà làm nũng: “A Tần, ôm ôm thì tốt rồi.”.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top