Youthful and Vigorous

Author: 莓碳小工

Bài viết gốc – 年轻气盛

Editor: _roshia_

Pairing: Hắc Nhãn Kính / Giải Vũ Thần

Tag: SE

Thời gian đọc:

55 phút

꧁꧂

BẢN EDIT NÀY ĐÃ ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.
CHỈ ĐĂNG Ở WATTPAD VÀ WORDPRESS.
VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC.

꧁꧂

[01]

Cách đây vài ngày trong thôn xảy ra một chuyện, có một khu khai phá cách Tây Sơn vài ki-lô-mét, để đó quanh năm, không dùng cho việc gì, hẻo lánh ít dấu chân người, tôi nghe bí thư chi bộ thôn nói ban đầu chỗ này tính xây dựng một nhà xưởng gì đó. Tuy nhiên, gặp giai đoạn trọng điểm của tỉnh tập trung xây dựng sinh thái, văn bản vẫn chưa được phê duyệt. Tháng trước, ông chủ chợt nhớ ra mình còn có mảnh đất này. Sau một hồi làm việc, người của Cục Lâm nghiệp xuống điều tra và phát hiện trên núi có một hố sụt đường kính khoảng 70 mét. Nơi này hoàn toàn không xây nhà máy hóa chất được, nhưng dân thôn gần đó đã bắt đầu thảo luận về kinh doanh du lịch. Hai ngày trước, bí thư chi bộ thôn đến uống rượu và đề cập điều gì đó về khả năng phân bổ kinh phí cho một dự án.

Tôi cũng không quan tâm số tiền đó chi ra sao, tôi đã nói chuyện này với Bàn Tử và Muộn Du Bình trong bữa tối. Bí thư chi bộ thôn nói với tôi điều này có lẽ là vì anh ấy muốn hợp tác. Bàn Tử và tôi đều nhất trí rằng nếu sau này nơi này thật sự muốn dựng thành danh lam thắng cảnh trong tương lai, với quy mô hiện tại của Hỉ Lai Miên chắc chắn sẽ không thể đáp ứng được lưu lượng khách, vì vậy đã đến lúc phải suy nghĩ trước về kế hoạch mở rộng. Đương nhiên, tất cả chúng tôi đều hy vọng rằng Hỉ Lai Miên có thể giữ nguyên dựa trên sở thích ban đầu, vì mục đích làm nông của tôi chưa bao giờ là làm giàu và đạt đến đỉnh cao. Tôi không có tâm tư kiếm tiền, nếu không thì tình hình kinh doanh trước đây của Ngô Sơn Cư cũng sẽ không ảm đạm đến mức Tiểu Hoa nhìn không nỗi nữa đành đích thân đến dạy cho tôi.

Nhắc tới Tiểu Hoa, gần đây tôi ngày càng nghĩ đến cậu ấy nhiều hơn, điều này thực sự rất kỳ lạ. Tiểu Hoa đã mất được hai mươi năm, cậu ấy mất trong lúc giằng co với Uông gia. Khi tôi cuối cùng cũng bò ra khỏi sa mạc, Tú Tú đã lo liệu xong hậu sự của cậu ấy, mối quan hệ với tôi cũng trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. Nói về việc này, cô ấy đã rất tử tế khi không lao đến tát tôi một cái.

Khi còn trẻ, tôi đã trải qua nhiều thăng trầm, thất bại nhiều lần và phải trả giá rất nhiều, nhưng thành thật mà nói, có rất ít điều khiến tôi phải hối hận. Cho đến khi Tiểu Hoa gặp tai nạn ngoài ý muốn, cái chết của cậu ấy là điều tôi hối hận cả đời. Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng thái độ của Hắc Hạt Tử sẽ giống như Tú Tú, cho dù hắn không trách tôi thì chắc hắn cũng không muốn tiếp xúc với tôi nữa nên khi anh ta xuất hiện trong đội của tôi lần nữa, tôi nhất thời cũng không nói nên lời. Cuối cùng chỉ có thể ngập ngừng đi vòng tới trước mặt hắn, nói một câu “thật sự xin lỗi”.

Hắc Hạt Tử đang lau súng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn tôi, tôi thấp giọng nói: “Tôi biết tôi không đủ tiền mua. Cái giá quá đắt, tôi…”

Hắn xua tay ngắt lời.

Hắn nói: “Nếu có thể làm lại, cậu sẽ có giải pháp tốt hơn sao?”

“?” Tôi trầm mặc.

“Cho nên, Giải Vũ Thần không phải cái giá.” Hắc Hà Tử nói: “Đây là hắn muốn làm, cũng nguyện ý làm.” Vừa nói, hắn vừa vỗ vỗ vai tôi: “Hết thảy còn chưa kết thúc.”

Mãi cho đến khi mọi việc ổn thỏa sau đó, tôi mới nhận ra rằng câu nói “còn chưa kết thúc” của hắn không chỉ ám chỉ Uông gia mà còn ám chỉ Tiểu Hoa.

Sau khi Tiểu Hoa chết, Hắc Hạt Tử biến mất gần ba tháng. Không ai biết hắn đã đi đâu và làm gì. Tôi chỉ nghe nói rằng có người đã nhìn thấy hắn ở vùng Đông Bắc. Lời nói này có độ tin cậy nhất định vì sau đó hắn đã trở lại Bắc Kinh và có mối liên hệ mật thiết với một người thắp hương bí ẩn không rõ lai lịch.

Người thắp hương là người nối dõi vu sư Tát Mãn giáo, ở các vùng khác còn được gọi là Xuất Mã tiên hoặc Xuất Đạo tiên, cũng có các nhánh linh tinh như Đường Khẩu Bảo Gia. Nghe nói Hắc Hạt Tử còn tiêu tiền lập đường khẩu cho đối phương.

Tôi từng cùng hắn đi gặp người thắp hương kia. Bà ta có vẻ trạc tuổi mẹ tôi, bà đang ngồi trên một chiếc ghế dựa, vắt chéo một chân, trên bàn phủ kín giấy màu vàng. Bà ta khấu đầu trước, gấp tờ giấy rồi cầm lấy một cây kéo kiểu cũ, cắt những hoa văn không rõ, giống hệt nhau, nhìn như khung cửa sổ. Bà ta cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, đây là chuyện nghịch thiên, Hắc Mụ sẽ trách tội ta.”

Hắc Hạt Tử ngồi xuống đối diện bà ta: “Ngươi nói chậm rồi. Những gì nên làm và không nên làm ta đều đã làm.”

Người thắp hương kia giống như sớm biết hắn sẽ nói như vậy, bà ta thở dài, buông kéo trong tay xuống, ngón trỏ ngẫu nhiên vẽ một thứ gì đó trên giấy, trong miệng lẩm bẩm một câu phương ngữ khó hiểu nào đó.

Tôi chưa bao giờ tin vào những thứ như Xuất Mã. Ngay cả sau khi vào nghề này, tôi đã từng thấy một số thứ có sức mạnh kỳ lạ, nhưng chúng rất khác với quỷ thần thuần túy, 80% trong số chúng có vẻ bí ẩn, nhưng rốt cuộc sẽ phát hiện thực chất tất cả đều là do yếu tố con người.

Cuối cùng, người thắp hương niệm chú xong, viết mấy chữ lên giấy rồi hắt hơi mấy lần. Hắc Hạt Tử cất mấy tờ giấy vàng, đưa cho bà một gói khăn giấy rồi cùng tôi rời đi.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, tôi hỏi hắn trên giấy viết cái gì, Hắc Hạt Tử thần bí cười hè hè mà không chịu nói cho tôi biết, tôi hỏi thẳng: “Có liên quan đến Tiểu Hoa phải không?”

“Cậu đoán?”

“Đúng vậy.” Tôi bình thản nói: “Thành thật mà nói, những chuyện này tôi không tin, nhưng nếu thật sự có liên quan đến Tiểu Hoa, tôi hy vọng mình có thể giúp đỡ.”

Hắc Hạt Tử dừng lại trước xe: “Bây giờ đang cần cậu giúp đỡ. Tôi đang vội nên không tiễn cậu được. Cậu tự bắt xe nha.”

“Tôi có thể đi cùng anh.”

“Chuyện này càng ít người liên quan thì càng tốt.” Hắn mở cửa xe, bước vào, đặt tấm che nắng xuống và cười với tôi, “Cẩn thận, Hắc Mụ cũng sẽ trách tội ngươi.”

Sau đó, Hắc Hạt Tử biến mất một thời gian, chúng tôi gặp lại nhau khi Nông Gia Nhạc khai trương. Hắn mang theo vài chai rượu đến làm khách. Ba người chúng tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn thực sự có vài sợi tóc bạc đan xen. Chuyện này trông rất đột ngột, nhưng khuôn mặt hắn vẫn còn trẻ như xưa.

Bàn Tử nhìn cái đầu bạc của hắn nửa ngày: “Trông khá đẹp, ngày mai tôi cũng ra tiệm cắt tóc làm highlight.”

Hắc Hạt Tử liền cười: “Rất đẹp đúng không, trên đường tới đây luôn có các cô gái nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.”

Tôi nghiêm túc hỏi có chuyện gì mà tóc hắn thành ra thế này. Hắc Hạt Tử pha trò lừa gạt tôi, nhưng cuối cùng tôi cũng đoán ra được điều gì đó, có liên quan đến người thắp hương kia.

“Rốt cuộc cũng không đáng tin đúng không?” Bàn Tử nghi ngờ hỏi: “Xuất Mã tôi đã thấy qua mấy nơi, mười người hết chín người là lừa đảo. Cậu có phải trả hơi thấp hay không?”

“Có lẽ vậy. Dù sao về sau cũng sẽ không có cơ hội. Bà ấy chạy trốn rồi.”

“Đã chạy?”

Hắc Hạt Tử gật đầu: “Đúng vậy, đã chạy.”

Bàn Tử thở dài: “Ai da, lẽ ra cậu nên đến thôn chúng tôi để nghe tọa đàm tuyên truyền phòng chống lừa đảo.”

“Sao đột nhiên lại bỏ chạy?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Cũng không sao, bà ấy đã hoàn thành việc tôi cần.” Hắc Hạt Tử nói: “Không phải trước đây cậu luôn hỏi tôi đang làm gì sao, bây giờ có thể nói cho cậu biết, không sai, tôi vẫn luôn tìm kiếm Giải Vũ Thần.”

Tôi và Bàn Tử hai mặt nhìn nhau.

“Trước đây tôi đã đến gặp bà ấy để xin ý kiến. Theo Shaman giáo, con người sau khi chết sẽ còn một khoảng thời gian dừng chân trên cõi đời. Cậu có thể hiểu đó là ý nghĩa phổ biến của A Phiêu, hay tinh thần thể, mà hầu hết đều ở trạng thái vô ý thức, cho dù là tôi cũng không thể nhìn thấy anh ấy.”

“Vậy anh đã tìm thấy cậu ấy chưa?”

“Tôi không chắc lắm, tôi không thể nhìn thấy anh ấy.” Hắc Hạt Tử dừng lại một chút, “Lần cuối cùng tôi đi gặp Xuất Mã Tiên, bà ấy đã nói với tôi rằng bà không thể tìm thấy Giải Vũ Thần.”

“Đây là tin tức tốt.” Hắc Hạt Tử cười đầy ẩn ý.

Tôi cũng không hỏi nhiều, nghe nó có vẻ giống các pháp sự siêu độ gì đó, và sự hiểu biết của Muộn Du Bình về những điều này cũng có hạn. Cuộc thảo luận không có kết quả, ba chúng tôi thậm chí còn bắt đầu hoài nghi về tình trạng tinh thần của Hắc Hạt Tử. Tuy nhiên, sau khi quan sát một thời gian, chúng tôi cảm thấy ngoại trừ mái tóc hoa râm của hắn, mọi thứ đều bình thường, cũng không có dấu hiệu lão hóa nào khác, lúc này mới dần yên lòng.

Nhoáng cái đã hai mươi năm trôi qua, Hắc Hạt Tử tiếp tục làm nghề cũ, giá trị của hắn vẫn như cũ, cao đến mức dọa người. Vài sợi tóc bạc đã trở thành thương hiệu mới của hắn. Có rất nhiều tin đồn trong giới về mái tóc bạc chỉ sau một đêm của hắn, và hầu hết chúng đều trở thành trò đùa khi đến tai chúng tôi. Hiện giờ, rất ít người liên tưởng mái tóc bạc của hắn với người đã chết cách đây hai mươi năm, và cũng có rất ít người còn nhắc đến Tiểu Hoa.

[02]

Mấy ngày sau khi uống rượu cùng bí thư thôn, tôi lên huyện làm chút việc. Khi trở về, tôi nghe Bàn Tử kể rằng có một đội thám hiểm vừa ăn trưa ở chỗ chúng tôi và hiện đang đi về hướng Tây vào núi, có lẽ là đến xem hố sụt kia. Tôi hỏi hắn có phải người của chính phủ không, Bàn Tử nói hắn cũng không rõ lắm vì luôn ở phía sau bếp chuẩn bị, nghe Tiểu Ca nói là người tại một trường đại học địa chất nào đó, nhưng hẳn là cùng chính phủ hợp tác.

Tôi bảo họ “vất vả rồi” đồng thời rót cho hai người chén trà. Hiện tại quán không có khách, tôi dựa ở quầy thu ngân, thuận miệng hỏi: “Tiểu Ca, anh thường xuyên vào núi, có thấy qua hố sụt kia chưa?”

Muộn Du Bình gật đầu, hiểu ý tôi muốn hỏi: “Nó không lớn, ở mức trung bình.”

“Ồ, vậy thì tốt.” Nghe những gì hắn nói, đó hẳn là một đội khảo sát thực sự. Trong những năm qua, tôi cực kỳ nhạy cảm với những thuật ngữ như khảo sát và khảo cổ.

Muộn Du Bình nhìn tôi như thể có điều gì muốn nói. “Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi. Hắn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Tôi thấy lạ nên hỏi vài câu nhưng sống chết cũng không cạy được miệng anh ta ra nên đành phải bỏ cuộc.

Sau đó tôi không hề thấy đội khảo sát kia trở ra, tôi nghe bí thư thôn nói họ đã từ đầu phía Tây khu khai phá ra ngoài, công việc khảo sát tiến triển thuận lợi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì sẽ chính thức khởi công vào năm tới.

Vài tháng sau, nhiệt độ bắt đầu tăng lên chầm chậm. Trong khoảng thời gian này, lại có một đội khảo sát khác vào núi, nhưng đó không phải là đội lần trước. Tôi thấy họ mang theo vài máy quay phim loại lớn. Sau khi trò chuyện một lúc, tôi mới biết là đài truyền hình đang quay phim tài liệu. Thỉnh thoảng, những người thích thám hiểm sẽ vào núi. Nhìn trang phục quen thuộc của họ, tôi và Bàn Tử nhìn nhau, cả hai chúng tôi đều bắt đầu nhớ về khoảng thời gian khi còn trẻ. Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, chúng tôi vô nhà lấy ra những trang bị đã phủ đầy bụi bặm nhiều năm ra phơi khô, lúc dọn vô thấy có nhiều thêm hai bãi phân gà.

[03]

Hắc Hạt Tử đột nhiên gọi điện và nói ngày mai sẽ đến.

Tôi hỏi hắn có phải đã nghe nói về sự việc ở hố sụt không và bảo không có gì để xem ở khu khai phá kia. Tiểu Ca đã qua đó từ lâu và không thấy có đồ gì đặc biệt cả.

Hắc Hạt Tử nói rằng hắn không biết về hố trời, nhưng vì tôi nói vậy nên hắn đột nhiên cũng muốn đi xem biết đâu có thể nhìn thấy một con sóc bay. Tôi bảo cái đó có gì đẹp, hắn cứ bắt con chuột, buộc vào bao ni lông và ném ra cửa sổ, đều giống nhau.

Anh ta phớt lờ tôi và tiếp tục nói chuyện hồi lâu, không biết tôi có nghe nhầm không, nhưng bên kia điện thoại Hắc Hạt Tử dường như đột nhiên nói: “Sắp đến lúc rồi.”

“Sắp có chuyện gì thế?”

Hắn ngừng nói và cúp điện thoại.

Hai ngày sau, Hắc Hạt Tử xuất hiện trước cửa Hỉ Lai Miên. Lần này anh ta nhuộm tóc đen, cũng mang cho chúng tôi hai cân xúc xích đỏ và một con búp bê matryoshka tinh xảo của Nga. Khi chúng tôi mở nó ra, bên trong có nhiều lớp, nặng như một viên đạn đại bác nhỏ.

Bàn Tử lấy tới ước lượng: “Lại là xúc xích đỏ và búp bê matryoshka. Cậu đi du lịch Nga?”

“Qua đó có chút việc.” Hắc Hạt Tử đặt hành lý xuống, tự rót cho mình một chén trà.

Tôi lấy búp bê matryoshka xem: “Nó trông không giống thứ mà anh sẽ mua.”

“Đối phương thông qua Giải gia tìm đến tôi. Trước khi đi tôi đã nhìn thấy thứ này ở chợ, nghĩ nếu cậu ấy còn, có thể sẽ mua tặng cho cậu, nên tôi thay cậu ấy làm.”

Tôi lập tức cảnh giác: “Là chuyện Cửu Môn?”

“Thả lỏng, không cần khẩn trương, cậu giống như mèo bị giẫm phải đuôi vậy.” Hắc Hạt Tử bảo tôi hít sâu, “Chuyện nhà Bát gia, đã giải quyết xong.”

Buổi chiều, tôi dự định đóng cửa sớm. Thật hiếm khi bạn bè cũ hội tụ, phải về nhà chuẩn bị một bàn ăn và chút rượu, sẽ là màn khép lại một ngày thật hoàn mỹ. Kết quả là, trước khi bàn ghế được dọn dẹp, một cậu thiếu niên mặc đồ thể thao hoang mang hoảng loạn chạy vào quán, không chờ tôi bảo quán đã đóng cửa, cậu ấy vội vàng nói: “Chú ơi, bạn cùng lớp của cháu bị mắc kẹt trên núi. Chú có thể giúp cháu được không?”

“Tình huống thế nào?”

“Sáng nay cháu và bạn cùng lớp vào núi và tìm thấy hố sụt vào khoảng mười hai giờ. Chúng cháu đi xuống gần hai tiếng đồng hồ. Bạn cùng lớp của cháu không cẩn thận rơi xuống hang động, hình như chân của cậu ấy bị thương, cậu ấy lo cháu theo xuống sẽ không lên được, bảo cháu đến nơi có tín hiệu tìm người giúp đỡ.”

“Đã gọi cảnh sát chưa?”

Cậu bé gật đầu: “Cảnh sát đã lên đường, chắc sẽ sớm đến đây. Cảnh sát bảo cháu đến hỏi trước. Họ nói ở đây có một chú…anh trai hay tuần tra trên núi rất lợi hại!” Nói chung mọi người đến chỗ chúng tôi nhìn một cái là có thể nhận định người “rất lợi hại” chính là Muộn Du Bình. Cơ bắp trên người hắn đặc biệt dễ thấy so với tôi và Bàn Tử, nhưng bây giờ Hắc Hạt Tử cũng ở đây, khiến cậu nhóc có chút bối rối.

“Chúng ta đi xem xem.” Hắc Hạt Tử là người đầu tiên phản ứng, Muộn Du Bình cũng gật đầu, và thực sự đi lấy ra hai chiếc ba lô từ phòng sau, trong đó là những thiết bị tôi vừa đem phơi vài ngày trước.

Bàn Tử ghé đến gần hỏi tôi: “Sao trông họ có vẻ đã chuẩn bị cho có chuyện gì đó xảy ra hôm nay vậy?”

Tôi cũng thấy kỳ lạ, dựa trên kinh nghiệm và trực giác của tôi bao năm qua, đây chỉ là một tai nạn nhỏ mà ngay cả khi không có chúng tôi, cảnh sát cũng có thể đưa chàng trai trẻ bị mắc kẹt trở lại trước khi trời tối. Tất nhiên tôi không ngại giúp đỡ, nhưng thái độ của Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình khiến người ta hoang mang. Chẳng lẽ hai người du tẩu trong biên giới pháp luật nhiều năm này đột nhiên rửa tay gác kiếm, bắt đầu phụ trợ cảnh sát?

Vẫn là cứu người quan trọng, bốn người chúng tôi mang theo những thiết bị đơn giản và đi vào núi, do Muộn Du Bình dẫn đầu, anh ta rất quen thuộc với lộ trình ở khu vực này, khả năng cây nào có trứng chim bị rắn ăn đều biết rõ.

Chúng tôi để cậu bé cho bí thư thôn, theo lời kể của cậu, cậu và bạn cùng lớp đều là sinh viên năm hai tại Đại học XX, chuyên ngành địa chất, bố của người bạn cùng lớp là giáo sư trưởng của đội thám hiểm hàng đầu nên bạn cùng lớp của cậu cũng tham gia chuyến khảo sát này. Hiện tại mới vừa nghỉ hè, bạn cùng lớp của cậu muốn đến một lần nữa. Cậu ấy nói rằng có đồ dùng cá nhân quan trọng đã bị bỏ lại trong hố sụt. Hai người bọn họ bình thường có quan hệ tốt và đều có tinh thần phiêu lưu mạo hiểm. Nghe nói chuyến đi lần trước diễn ra vô cùng thuận lợi và an toàn, nên sau khi bàn bạc xong, cả hai đã cùng nhau tới.

“Bọn trẻ ngày nay lá gan cũng quá lớn, chỉ hai người mà dám chạy vào núi sâu, không cần làm bài tập hè sao? Thiên Chân, cậu đã làm gì trong kỳ nghỉ hè khi còn học đại học?”

“Tôi ăn, ngủ, đọc sách và chơi bóng. Thỉnh thoảng tôi đi chợ với chú ba, buổi tối ra ngoài đi dạo với bố mẹ.”

“Cũng không có gì khác với bây giờ.”

Nghĩ lại, hình như là vậy, ngoại trừ việc chú ba vẫn không có tin tức gì, những người cùng tôi đi dạo đã biến thành Bàn Tử và Muộn Du Bình.

Sau khi vào núi, Muộn Du Bình chọn con đường nhanh nhất, dẫn chúng tôi đi qua nhiều khúc cua ngoằn ngoèo, chưa đầy nửa giờ chúng tôi đã đến được bên kia núi. Xa hơn nữa, tín hiệu sẽ rất kém. Tôi đứng trên đỉnh núi nói chuyện với những cảnh sát mà tôi biết, họ lái xe vào, phải đi theo đường lớn nên có lẽ không nhanh bằng chúng tôi.

Sau khi truyền đạt ngắn gọn kế hoạch giải cứu, tôi ra hiệu cho Muộn du Bình tiếp tục dẫn đường. Nếu chúng tôi tìm được học sinh bị mắc kẹt trước, thì sẽ có tiếp ứng. Nếu cảnh sát tìm thấy người trước, họ sẽ phát còi báo hiệu. Chỗ của chúng tôi nhỏ, đứng trên đỉnh núi mà gầm lên, tất cả chó trong làng đều sẽ đáp lại bạn.

Khu khai phá có một rừng đa tươi tốt, những thứ khác tôi không sợ, nhưng mùa này lại hay có rắn. Trong rừng tre làng cũng có rắn núi, nhưng rắn ở đó rất sợ người, sẽ trốn khi gặp phải. Nơi này hoàn toàn nguyên sơ, tôi không biết liệu những con rắn thấy chúng tôi sẽ quay đầu bỏ chạy hay sẽ cắn một cái.

Để đảm bảo an toàn, ba người chúng tôi nhặt một cành cây to, Hắc Hạt Tử từ thắt lưng rút ra một cây côn, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Chúng tôi băng qua khu rừng với tốc độ rất nhanh và đến được hố sụt sớm hơn tôi dự đoán. Đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy địa hình núi đá vôi, tôi không khỏi kinh ngạc. Nếu so sánh toàn bộ cái hố với một bể nước khổng lồ cắm sâu vào trong đất thì chúng ta chẳng khác gì những con kiến đứng bên bờ vực, cách đáy khoảng mười mấy tầng lầu. Theo tôi được biết thì cái hố trời này vẫn còn nhỏ, hố trời lớn nhất Trung Quốc sâu hơn 400 mét, nói như vậy, hố của chúng tôi không thể gọi là lu nước được, mà chỉ có thể gọi là gáo múc nước.

Những bức tường đá xung quanh rất dốc và việc leo núi ở một góc tiêu cực là điều mà ngay cả khi còn trẻ tôi cũng không thể làm được. May mắn thay, lần này tôi đang leo xuống, chỉ cần buộc một vài sợi dây an toàn là mọi thứ đều ổn. Nhưng tôi chợt nhớ ra rằng khi chúng tôi ở núi Tứ Cô Nương muốn leo lên vách đá, chúng tôi phải nhờ đến chuyên gia leo núi Tiểu Hoa lên trước buộc dây.

Lại nghĩ đến Tiểu Hoa, tôi vô thức liếc nhìn Hắc Hạt Tử. Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt, ngước lên nhìn tôi và nói: “Làm gì vậy? Nếu cần đi vệ sinh thì đi nhanh đi.”

Chúng tôi tìm thấy những sợi dây nylon và dây leo do cậu bé và bạn cậu lắp đặt. Hắc Hạt Tử bước tới kiểm tra, đều là nhãn hiệu chữa cháy có tiếng. Hắn nhìn xuống và thấy những chiếc đinh piston đã được khoan chính xác vào những chỗ cần. Chỉ có những nhân tài có kinh nghiệm leo núi mới có thể thực hiện được. Ngày nay, cuộc sống ngoại khóa của giới trẻ ngày càng trở nên phong phú. Hắc Hạt Tử mỉm cười nói: “Hai đứa trẻ này khá chuyên nghiệp.” Chúng tôi liền trưng dụng dây thừng của chúng, đeo dây an toàn một đường đi xuống tìm kiếm.

Chúng tôi rất nhanh đến được đáy hố. Bên dưới cỏ dại mọc um tùm, dây leo rậm rạp. Thỉnh thoảng, có những tảng đá lộ ra phủ đầy rêu. Hầu hết các hố sụt đều có mạch nước ngầm. Chúng tôi đi theo hướng phát triển của rêu và nhanh chóng tìm thấy một hang động, lối vào hang cũng có ký hiệu.

Xung quanh có dấu vết dọn cỏ thủ công, hẳn là việc của đoàn khảo sát trước, người đến sau cũng dọn dẹp lại. Nơi không có đường dần dần bắt đầu tạo thành một con đường.

Mở ra đèn pin, thò đầu qua lỗ cao ngang tầm người, bên trong lại có một động khác. Các khối đá cacbonat đã tạo thành nhiều hình dạng gồ ghề khác nhau do sự xói mòn lâu năm dưới tác động của các dòng sông ngầm. Khi bước vào bên trong, chúng tôi liên tục thay đổi tư thế để tránh bị đụng đầu.

Sau khi đi được khoảng năm mươi mét vào bên trong, hang động dần dần rộng ra, tôi cố gắng hét lên vài lần nhưng không có ai đáp lại, cảm thấy có chút kỳ quái. Bàn Tử cũng hỏi chúng tôi có phải vào nhầm hang động rồi hay không, vì cậu bé đã nói với chúng tôi nơi người bạn đồng hành của cậu bị ngã cách cửa động không xa.

Muộn Du Bình nhanh chóng tìm thấy một cái động sâu khoảng năm mét, ẩn trong góc tường đá. Ở cửa động có mấy cái túi và một túi bột magie. Tuy nhiên, bốn người chúng tôi ngồi xổm ở lối vào nhìn xung quanh nửa ngày, vẫn không thấy có ai.

“Ta đi xuống xem.”  Hắc Hạt Tử ném đèn pin cho chúng tôi, bám vào mép động nhảy xuống. Hang động đầy cỏ dại. Hắn tìm kiếm xung quanh một hồi vẫn không tìm thấy ai, chỉ tìm thấy một kẽ hở rất hẹp giữa các tảng đá. Tôi hỏi liệu có phải đứa trẻ đã đi qua kẽ hở đó không. Hắc Hạt Tử lắc đầu nói rằng chỉ có Câm Điếc mới có thể đi qua khe hở này.

Nhắc tới súc cốt, tôi không khỏi nghĩ đến Tiểu Hoa. Khi tôi đang hồi tưởng lại thì đột nhiên, một bóng đen lóe lên từ phía sau, tôi theo phản xạ muốn xoay người, nhưng hang động khiến tôi không thể xoay người, chỉ có thể quay mặt về hướng đó.

Tôi thực sự đã già đi và đã sống một cuộc sống ổn định quá lâu. Phản ứng của tôi chậm hơn một nhịp và tôi thực sự đã bị thứ đó ôm chặt lưng. Bàn tử cũng giật mình giơ đèn pin lên định gõ nhưng vừa định hành động đã bị choáng váng.

Tôi vô thức liếc nhìn Muộn Du Bình, tư thế của anh ta rất căng thẳng, nhưng không hề cử động. Anh ta im lặng nhìn về phía sau tôi, theo lý mà nói, nếu có chuyện gì đó thật sự nguy hiểm và anh ấy ở gần tôi như vậy, sẽ quăng tôi đi trước. Nhưng anh ấy không hành động, cũng không hoàn toàn thoải mái. Rốt cuộc là cái quái gì vậy? Tôi không biết, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tôi cứng ngắc quay cổ, nhưng thứ phía sau không nhúc nhích. Tôi nhìn Bàn Tử, dùng ánh mắt dò hỏi xảy ra chuyện gì. Khi Bàn Tử vừa hé miệng, âm thanh phát ra không phải của hắn.

“Ngô Tà, là tôi.”

[04]

Tôi sững sờ hai giây, phía sau có người! Tôi lập tức rút tay tên đó ra khỏi người mình, trong lòng dâng lên một tia tức giận không rõ. Tôi không thích người khác hù dọa tôi trong hoàn cảnh này. Lời chưa kịp ra khỏi miệng, tôi chợt nghĩ đến một vấn đề, làm sao đối phương có thể biết tên tôi?

Mang theo nghi vấn này, tôi quay người và nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ở đó, tất cả đều nổ tung trong tâm trí tôi, khiến tôi hoàn toàn choáng váng.

Người ở trước mặt tôi lớn lên trông giống hệt Tiểu Hoa, nói chính xác hơn thì cậu ta giống Giải Vũ Thần lúc trẻ như đúc. Khuôn mặt của cậu ấy thậm chí còn trẻ hơn Tiểu Hoa mà tôi gặp lần đầu ở khách sạn Tân Nguyệt, mặt mày đều có khí chất sinh viên, cậu ấy mặc một bộ đồ thể thao bình thường và khí chất cũng khác với Tiểu Hoa mà tôi biết. Nhưng ngay khi cậu ấy cất tiếng, mọi biểu cảm và từng cử chi trên cơ thể đều khiến tôi tin rằng cậu ấy chính là Tiểu Hoa.

“Cậu…”

“Sao vậy? Tìm được người sao?” Hắc Hạt Tử không chứng kiến ​​tất cả những chuyện này, vẫn đứng ở đáy động hỏi.

Tiểu Hoa ranh mãnh im lặng, mặc dù đầu óc tôi vẫn còn trống rỗng, nhưng tôi đã vô thức phối hợp với cậu ấy, nói với Hắc Hạt Tử: “Hẳn là… tìm được rồi, anh lên trước đi.”

“Thằng nhóc này tự mình leo lên được, còn hại ta nhảy xuống cắt cỏ heo.” Hắn nhảy lên mấy bậc trên tảng đá nhô ra, dùng hết sức trèo lên, đứng dậy, vỗ vỗ vào quần hỏi: “Người đâu?”

Tiểu Hoa nghiêng đầu trước mặt tôi: “Ở đây.”

Tôi từng nghĩ tới đời này có thể gặp lại Tiểu Hoa.

Tôi đã từng ở trong giấc mơ, trong đại viện Giải gia, trên cánh đồng dưới ánh hoàng hôn và trên những đường núi xanh nói lời xin lỗi với Tiểu Hoa vô số lần. Bây giờ đối diện trực tiếp với người còn sống sờ sờ, tôi một câu cũng không nói nên lời.

Hóa ra nguyên nhân khiến Hắc Hạt Tử bạc đầu là thế này, khiến người thắp hương nói nghịch thiên là thế này. Tôi không biết trong thời gian đó Hắc Hạt Tử đã làm gì và phải trả giá thế nào. Nhưng hắn đã thành công siêu độ cho vong linh của Tiểu Hoa, cho phép cậu ấy giữ lại một phần ký ức kiếp trước và bắt đầu một cuộc đời mới.

Nói một cách đơn giản hơn, chính là chuyển thế đầu thai, một lần nữa trưởng thành, nhưng không uống canh Mạnh Bà.

Điều này thực sự quá viển vông. Tôi luôn không đồng ý với thuyết luân hồi chuyển thế. Tôi đã sống trong một ngôi miếu Lạt ma trên núi tuyết một thời gian và nghe nhiều câu chuyện về sự chuyển sinh của các vị Lạt ma, phóng sự nước ngoài cũng đề cập đến việc một số người tự xưng có ký ức kiếp trước. Nhưng đối với đại đa số người bình thường chúng ta, quá khứ quá mơ hồ, chưa kể mọi thứ trước mắt cũng đủ khiến chúng ta phải đau đầu.

Nhưng sự thật bày trước mắt, tôi đã bước vào tuổi già, trước mặt lại là Tiểu Hoa tái sinh trông trẻ trung xinh đẹp đoan chính đứng thẳng, tôi dù không tin cũng phải tin. Phải thừa nhận rằng, tôi nguyện ý tin vào điều đó. Cho dù hôm nay có người nói với tôi rằng nguyên thân của Tiểu Hoa là một hầu tinh đã ăn trộm tiên đan của Thái Thượng Lão Quân hạ phàm, tôi cũng tin tất thảy. Tôi chỉ hy vọng rằng Giải Vũ Thần vẫn còn sống trên đời này.

Kể từ khi nhìn thấy Tiểu Hoa, Hắc Hạt Tử trở thành người câm thứ hai tại hiện trường, ngồi trên tảng đá bên cạnh, nhìn chằm chằm Tiểu Hoa, không nói một lời. Tôi bình tĩnh lại, muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện giọng mình khàn khàn: “Vậy là cậu còn nhớ tôi và chúng tôi sao?”

Tiểu Hoa giải thích: “Từ nhỏ tới lớn, tôi chỉ nhớ được một số đoạn rất mơ hồ. Lần trước cùng đoàn khảo sát đến, tôi đến tiệm của các cậu dùng bữa, nhưng lần đó chỉ có Tiểu Ca ở đó, tôi nhìn hắn rất quen mắt, nhưng không dám chắc. Cho đến khi tôi vào đây…”

“Chờ một chút, cậu nói cậu tới đây từ lần khảo sát trước?” Tôi đột nhiên nhớ tới ánh mắt muốn nói lại thôi của Muộn Du Bình, thì ra anh ta đã nhìn thấy Tiểu Hoa.

“Tôi không chắc chắn nên không nói cho các cậu biết, nhưng tôi biết anh ấy sẽ lại đến.” Muộn Du Bình bên cạnh nói. Tôi không hiểu ý của anh ta nên Muộn Du Bình duỗi ngón tay ra và chỉ vào người ngồi trên tảng đá.

“Là vị trí và thời gian mà Xuất Mã Tiên năm đó để lại. Lần này tôi đến đây là vì lời tiên đoán của bà ta.” Hắc Hạt Tử cuối cùng cũng lên tiếng, khoa tay múa chân vài thế tay Xuất Mã, nói với tôi: “Cậu cũng từng gặp.”

“Anh biết tôi sẽ tới, anh là đến gặp tôi.” Tiểu Hoa nói lời này với giọng điệu trần thuật, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng tôi biết hiện tại cậu ấy nhất định đang có tâm trạng. Cậu ấy cũng không hỏi Hắc Hạt Tử tìm Xuất Mã Tiên làm gì, dù sao cũng liên quan đến cậu ấy, dù sao cũng đã làm, đây là sự ăn ý của hai người bạn cũ bọn họ.

Hạt Tử gật đầu hỏi: “Chân bị thương sao?”

“Không có việc gì, chỉ đang kiếm cớ ở một mình thôi, không ngờ cậu ấy lại tìm thấy các cậu.”

“Tìm thấy đồ vật chưa? Cảnh sát có thể sẽ đến sớm.”

“Cái gì?”

“Bạn cùng lớp của cậu nói cậu để quên thứ gì đó ở đây.”

“Ồ! Tôi cũng bịa ra chuyện đó.” Tiểu Hoa nói: “Tôi quay lại đây vì sau khi trở về từ lần trước, tôi lần lượt nhớ đến rất nhiều chuyện cũ. Trước khi các anh vào, tôi đã đi dạo quanh đây vài lần và nhớ chi tiết, cho nên mới có thể nhận ra các anh. Tôi muốn biết này là nơi nào và tại sao nó cho phép tôi tìm lại ký ức của kiếp trước. Tôi trước kia có tới đây không?”

Hắc Hạt Tử suy nghĩ một lát: “Theo tôi biết thì không có.”

Tôi cũng nghĩ ngợi: “Theo tôi biết thì cũng không.”

“Lạ thật. Tôi đến đây để tìm hiểu lý do. Có lẽ tôi sẽ nhớ lại mọi chuyện.”

Hắc Hạt Tử khoanh tay suy nghĩ: “Lần trước tới đây, cậu có phát hiện cái gì kỳ lạ không, ví dụ như con dơi ba mắt hay cây bìm bìm biết hát?”

Tiểu Hoa liền cười: “Không có, nhưng nghe có vẻ thú vị. Những thứ này anh từng thấy qua chưa?”

“Cậu cũng đã nhìn thấy.” Hắc Hạt Tử cũng cười nói.

“Được rồi, nhưng ở đây không có gì bất thường. Đội khảo sát cũng chỉ thu thập một số mẫu vật và trở về…” Tiểu Hoa dừng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, “Lần trước tôi đến đây, dường như tôi đã vô tình nhìn thấy một viên đá phát sáng, nhưng tôi không chắc lắm, lúc đó có rất nhiều người, có lẽ chỉ là ánh đèn pin phản chiếu trên nền sỏi thôi.”

“Nó phát sáng. Nó có màu tím à?”

“Anh thấy?”

“Vừa vào đã thấy.” Hắc Hạt Tử nói: “Tắt đèn pin đi.”

Chúng tôi nhanh chóng tắt đèn pin, hang động lập tức chìm vào bóng tối. Tôi cố gắng thích nghi nhưng nơi này cách cửa hang rất xa và hầu như không có nguồn sáng bên ngoài.

“Ở chỗ này ở lâu, chúng ta đều bị bột pha lê nhuộm lên, sẽ phát ra ánh sáng màu tím nhạt, các cậu có thể không nhìn thấy được.”

Tôi nhìn vào tay mình, chẳng thấy gì cả. Đừng nói đến sáng lên. Nếu tôi được yêu cầu ăn trong môi trường này, tôi có thể nhét thìa vào lỗ mũi.

“Đây là một loại bột fluorit có độ cứng rất thấp, hầu như có ở khắp mọi nơi trong hang động này. Tôi đoán có quặng thô ẩn giấu trong bức tường đá gần đó. Cậu có muốn vào bên trong xem không?”

Tiểu Hoa không chút do dự: “Tôi muốn đi xem.”

“Vậy thì đi thôi.” Hắc Hạt Tử hỏi chúng tôi, “Các cậu có muốn đi không?”

“Tất nhiên.” Tôi nói mà không cần suy nghĩ, “Tới cũng tới rồi.”

[05]

Chuyến đi này rất chậm, chúng tôi không bật đèn pin, Hắc Hạt Tử dẫn đường đi tìm fluorit. Sau khi đi bộ khoảng năm phút, tôi dần dần có thể nhìn thấy bằng mắt mình. Có vẻ như hang động không hoàn toàn khép kín. Đó có lẽ là do các khối đá bị nước bào mòn.

“Ở đằng kia.” Hắc Hạt Tử dừng lại, chúng tôi đã tới một khu vực ngập nước. Hắn chỉ vào vách đá bên phải cách đây không xa, trên đó có một cái bục cao có thể vừa một người ngồi xổm “Các cậu thấy nó không?”

Tôi nheo mắt nhìn kỹ, hình như có một luồng sáng tím nhàn nhạt từ trên cao tỏa ra.

Bàn Tử vươn cổ nhìn: “Tôi sao không thấy cái gì cả, Tiểu Ca có thấy không?”

Tôi trêu chọc hắn: “Đã đến lúc anh phải đeo kính viễn thị rồi”.

“Cậu nói đúng, tôi thật sự nên cân nhắc việc này, muốn mua thì hai người chúng ta cùng mua, trên huyện mua một tặng một.”

“Sao hai người không tìm tôi mua? Tôi rất chuyên nghiệp, nguyên liệu tôi sử dụng còn tốt hơn đồ trong cửa hàng đó, tôi giảm giá 12% cho người quen.” Hắc Hạt Tử thành thục quảng cáo, quay đầu lại hỏi Tiểu Hoa: “Cậu có thấy không?”

“Có thể thấy được một chút, chúng tôi tới lần trước thế nhưng không phát hiện.”

“Loại fluorit này ánh sáng rất mờ, nếu bật đèn pin lên thì khó có thể nhận ra. Nước trước mặt sâu bao nhiêu?”

“Chỉ tới đầu gối.” Tiểu Hoa bĩu môi, “Lần trước tôi đã mang thuyền bơm hơi đến đây.”

Hắc Hạt Tử cười cười: “Vậy ba người các cậu ở trên bờ đi, tôi cùng cậu ấy đi qua đó là được.” Sau đó, hắn thử bước xuống nước, cúi người ra hiệu cho Tiểu Hoa: “Lên đi.”

Tiểu Hoa sửng sốt một lát: “Không cần, tôi có thể tự mình qua được.”

“Chân cậu không phải bị thương sao? Một lát ra ngoài cậu định nói với bạn học thế nào?”

Tiểu Hoa cảm thấy có lý, liền trèo lên lưng hắn. Hắc Hạt Tử cõng Tiểu Hoa lên, ước lượng một chút rồi bắt đầu đi sâu xuống nước. “Trước đây tôi đã cõng cậu trên lưng, cậu còn nhớ không?”

“Không nhớ rõ lắm.”

“Cậu tìm tôi đến phòng đấu giá để đối chiếu sổ sách, ra ngoài trời mưa to, cậu nói giày da của cậu rất đắt, không thể ngâm trong nước.”

Tiểu Hoa nằm trên lưng hắn bật cười: “Nghe có vẻ tôi là loại ông chủ rất giỏi bóc lột nhân viên, nhưng hôm nay tôi mang giày thể thao, không đắt tiền.”

“Mang dép lào cũng có thể đắt.”

Rất nhanh, hai người đã đi đến phía dưới bục cao, Tiểu Hoa vỗ vỗ bả vai Hắc Hạt Tử: “Anh giúp tôi một tay, ở đây ẩm ướt, vách đá có chút trơn trượt, tôi không thể tự mình trèo lên.”

Hắc Hạt Tử nửa ngồi xổm, đặt hai tay trước chân, làm tư thế như đang nhờ người. Khi Tiểu Hoa dẫm lên, nó giống như các bạn cùng lớp cấp hai đang cùng nhau trèo tường trốn học.

Thực tế, với trình độ ban đầu của Tiểu Hoa, ở độ cao này cậu ấy có thể nhảy lấy đà mà lên, tôi chợt nhận ra rằng trong số năm người có mặt ở đây, tôi có thể không phải là người yếu nhất, vì vậy trong lòng bắt đầu có chút thích thú.

Tuy nhiên, Tiểu Hoa thắng ở tuổi trẻ, có thể thấy cậu ấy tập thể dục thường xuyên và khá nhanh nhẹn. Cậu ấy leo lên bục cao ngồi xếp bằng, quan sát những viên đá phát sáng mờ nhạt, thử dùng tay moi moi, rồi thò đầu ra hỏi Hắc Hạt Tử có dụng cụ gì không.

Hắc Hạt Tử đưa cây côn treo trên thắt lưng của mình ra, Tiểu Hoa dường như chưa từng sử dụng nó, cậu ấy nghịch nghịch hai lần rồi hỏi xem hắn có dao nhỏ không. Hắc Hạt Tử dừng lại, lấy từ trong tay áo ra một con dao găm đưa cho cậu ấy.

Tiểu Hoa cầm con dao găm thử cạy mấy chỗ nữa, cuối cùng cạy được một viên đá to bằng quả óc chó. Cậu ấy cầm hòn đá trong lòng bàn tay, ngồi trên đó không nói một lời, như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắc Hạt Tử vẫn đứng trong nước, ngẩng đầu quan sát chuyển động, không làm phiền cậu ấy.

Một lúc lâu, Tiểu Hoa hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Tôi nhớ ra rồi, lần cuối cùng bị đuổi giết là ở trong một hang động như thế này, không biết là do tình báo sai hay do vụ nổ gây ra sụp đổ làm phương hướng bị thay đổi. Tôi đã tìm nhầm lối ra. Có một vách đá bên ngoài hang động, dòng sông bên dưới đã khô cạn. Ở độ cao đó, tôi đánh giá rằng không có sự khác biệt giữa việc leo lên và đi xuống. Tôi tính toán khoảng cách đi lên ngắn hơn, độ dốc cũng an toàn. Chỉ cần tôi có thể lên đến đỉnh, có thể men theo sườn núi xuống. Kết quả là…”

Tôi nghe mà lòng thắt lại, dù đã biết trước kết cục nhưng thật khó để không lo lắng cho Tiểu Hoa.

“Bọn họ lại tạo ra một vụ nổ mạnh, vách đá của tôi bị chấn động rơi xuống, tôi… hình ảnh cuối cùng rất mơ hồ, tôi nằm trên bãi đá ở lòng sông, thực sự muốn ho khan. Thực ra, lúc đó tôi không cảm thấy đau, chỉ là mắt nhìn không rõ lắm, lúc trắng lúc đỏ, còn có thể nhìn thấy vô số màu tím nhạt dưới lòng sông.”

Tất cả chúng tôi đều không nói nên lời, Tiểu Hoa cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, nhanh chóng xua tay nói: “Mọi chuyện đã qua rồi. Hãy tự mình khai báo các cậu phúng điếu cho tôi bao nhiêu tiền.” Tôi lập tức dở khóc dở cười: “Sau này, chúng tôi đều gặp cậu đòi tiền mừng thọ, cậu đừng mong kiếm lời.”

Tiểu Hoa chỉ chỉ: “Đừng hòng lợi dụng tôi.”

Hắc Hạt Tử cũng cười, đưa tay lên đỡ cậu ấy: “Lấy được rồi thì xuống đi, chúng ta phải đi ra ngoài.” Tiểu Hoa nhét fluorit vào túi, nắm tay hắn nhảy xuống, Hắc Hạt Tử vững vàng bắt được cậu ấy.

Khi lội nước quay lại, tôi nghe thấy tiếng bộ đàm từ chỗ tôi truyền đến, đoán là cảnh sát tuần tra trên núi đến rồi. Hắc Hạt Tử tiếp tục cõng Tiểu Hoa trên lưng, không có ý định thả cậu ấy xuống. Tiểu Hoa cũng ôm cổ hắn tiếp tục giả vờ như chân bị đau. Nghe thấy cảnh sát dần dần đến gần, tôi cảm thấy cậu ấy hơi lo lắng, có lẽ vì trước đây cậu ấy chưa từng đối mặt với cảnh sát nên thấp giọng hỏi chúng tôi: “Bây giờ tôi có nên giả vờ ngất xỉu không?”

Tôi nói: “Không cần, một lát tôi sẽ nói chuyện với cảnh sát. Cậu theo tôi là được.”

Tiểu Hoa gật đầu, thấy trong tay mình vẫn đang cầm con dao, vội vàng trả lại cho Hắc Hạt Tử, hắn chỉ nhét con dao găm vào trong tay áo: “Cây côn cậu lấy đi, vốn là đồ của cậu. Cầm lấy tay cầm màu đen, dùng lực vung nó ra là có thể mở được.” Hắn dừng lại chút rồi nói tiếp: “Đầu kia có thể vặn ra được. Bên trong có một lưỡi dao lò xo, nên hãy cẩn thận khi sử dụng.”

Đến khi rời khỏi núi, nhìn thấy bạn cùng lớp của Tiểu Hoa đang bên cạnh xe cảnh sát vẫy tay từ xa. Nhân viên y tế kiểm tra Tiểu Hoa một cách đơn giản. Sau khi xắn ống quần của cậu ấy lên, họ phát hiện ra rằng cậu ấy có một số vết bầm tím và trầy xước ở đầu gối nhưng may mắn thay, không có gì nghiêm trọng. Sau khi tôi giải thích tình hình với cảnh sát và làm một số thủ tục, cảnh sát đã giáo dục an toàn cho hai sinh viên đại học. Hai người họ gật gật đầu và hứa sẽ không tái phạm nữa. Bốn người chúng tôi đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy hơi buồn cười.

Trở lại thôn, tôi mời họ ăn cơm chiên ở Hỉ Lai Miên, Tiểu Hoa nói rằng họ ởtrong một nhà khách trong huyện. Tôi ngẩng đầu nhìn sắc trời và hỏi liệu cậu ấy với bạn cùng lớp có muốn về ngôi nhà trong làng của chúng tôi để nghỉ qua đêm không, nhưng phòng không đủ, nên có khả năng phải ngủ trên sàn.

Tiểu Hoa hỏi ý kiến ​​bạn cùng lớp và đồng ý với lời mời của tôi. Mặc dù bạn cùng lớp không hiểu làm thế nào mà Tiểu Hoa và các chú Nông Gia Nhạc lại thân thiết với nhau như vậy, nhưng sau khi trải qua chuỗi sự kiện ngày hôm nay, cậu ta đã rất tin tưởng chúng tôi. Còn nói rằng sau này sẽ đến thăm chúng tôi vào mỗi mùa hè. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình như một ông lão có tổ ấm trên núi.

Trời đã tối, đoàn người đi bộ trên con đường trở về thôn dưới ánh trăng. Những côn trùng trên đồng đang kêu vang vui vẻ, Hắc Hạt Tử cõng Tiểu Hoa trên lưng, chậm rãi đi theo sau chúng tôi. Tôi nghe thấy Tiểu Hoa trầm giọng hỏi hắn: “Anh nhuộm tóc?”

“Cậu có thể nhìn ra?”

“Có sự khác biệt về màu sắc và độ bóng giữa màu tóc tự nhiên và thuốc nhuộm.” Tiểu Hoa kéo một sợi tóc của mình lên, nhìn kỹ dưới ánh trăng, nhưng cũng không hỏi hắn tại sao. Tất nhiên, Hắc Hạt Tử càng sẽ không nói gì.

Về nhà trải sàn, bạn cùng lớp cũng đi ngủ sớm, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng sau khi tắm rửa xong chúng tôi đều không hẹn quay lại sân. Tiểu Hoa là người cuối cùng bước ra, mặc chiếc áo thun tôi đưa cho cậu ấy làm bộ đồ ngủ. Cậu ấy kéo ghế gấp ra ngồi cạnh chúng tôi. Không khí im lặng một lúc, không ai lên tiếng trước.

Bàn Tử là người không chịu nổi cảnh tượng này nhất, vỗ vỗ vào tay tôi ra hiệu cho tôi nói nhanh điều gì đó, nhưng nhất thời tôi cũng không nghĩ ra nên mở lời thế nào. Chẳng lẽ lại nâng ly uống trà thay rượu? Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến bây giờ là Thập niên sinh tử lưỡng mang mang (1), Nhị thập niên sinh tử tứ mang mang. Nhưng chúng ta có năm người, vậy thì ngũ sẽ là bao nhiêu?

Tôi nhìn Muộn Du – tinh thông thành thạo phép tính cộng trừ trong vòng một trăm – Bình không hiểu, lại nhìn Bàn Tử tưởng tôi đang hoảng sợ nên muốn Muộn Du Bình lên tiếng trước, liền nhỏ giọng nói với tôi: “Cậu có thể nói bao nhiêu tùy thích. Những câu nói thông thường, giống như khi cậu còn nhỏ, người thân của cậu đến thăm vào những ngày lễ thì cậu nói gì?

Tôi nhớ lại tuổi thơ khi ăn Tết ở nhà ông nội. Chú ba thường trêu tôi bằng đồ ngọt. Câu hỏi mà chú thường hỏi nhất là: “Con thích bố hay mẹ?”

Tôi nhìn Tiểu Hoa, câu hỏi không thể thốt ra khỏi miệng.

Tiểu Hoa vẫn là ân cần hiểu ý, thấy tôi nhìn cậu ấy, đột nhiên cười hỏi tôi: “Hình như tôi lại nhớ ra điều gì đó, Ngô Tà, cậu nợ tiền tôi sao?”

“…Tôi đã trả hết! Cậu đã lấy hết đồ của tôi rồi. Cậu không thể chỉ nhớ rằng tôi đã mượn tiền mà không nhớ rằng tôi đã trả lại!”

“Việc trả tiền có thể không cần nhớ.” Tiểu Hoa nháy mắt với tôi, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, bầu không khí rốt cuộc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Tiểu Hoa kể với chúng tôi rằng nhà cậu ấy ở một thành phố ven biển xinh đẹp phía nam. Cậu là con trai một. Cha làm giáo viên tại trường đại học của cậu ấy còn mẹ làm nhà thiết kế trong ngành sản xuất báo. Cậu ấy là sinh viên năm hai ngành Địa chất và sau khai giảng là năm ba, cậu ấy học ngành này không chỉ vì ảnh hưởng của bố và sở thích của bản thân mà còn vì trong ký ức mơ hồ của cậu ấy luôn có những cảnh đi dã ngoại. Việc học của cậu ấy diễn ra suôn sẻ, thậm chí cậu ấy còn có bài phát biểu tốt nghiệp với tư cách là đại diện học sinh vào năm cuối trung học phổ thông. Cậu ấy còn tham gia câu lạc bộ quần vợt ở trường đại học, chơi guitar rất giỏi và thậm chí còn bị lớp ép đi hát trong buổi biểu diễn nghệ thuật. Từ nhỏ đến lớn đều là “con nhà người ta”, con cái nhà họ hàng đều quý mến cậu ấy.

“Vậy kế hoạch của cậu cho kỳ nghỉ hè là gì?”

Tiểu Hoa suy nghĩ một chút: “Không có gì đặc biệt, có thể học tiếng Anh, học kỳ sau tôi muốn thi CEFR-6.”

Trong lòng tôi có rất nhiều cảm xúc, khi nói về cuộc sống hiện tại, giọng điệu của cậu ấy rất thoải mái và vui vẻ, hiện tại cậu ấy giống như tôi hơn 30 năm về trước, thậm chí còn gần gũi hơn với cuộc sống của người thường so với tôi lúc đó. Đây là điều mà ở kiếp trước, Tiểu Hoa chưa từng có được. Chú hai của tôi nói rằng Tiểu Hoa là người có triển vọng nhất trong thế hệ chúng tôi, nên tôi luôn tin tưởng rằng với khả năng của cậu ấy, cậu ấy sẽ có thể sống suôn sẻ trong thế giới người thường. Nhưng số phận luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của con người, cậu ấy bị mắc kẹt giữa vòng xoáy Cửu Môn, vì gia tộc từ bỏ rất nhiều thứ, đến cuối cùng thậm chí vứt bỏ cả tính mạng.

May mắn thay, cuối cùng cậu ấy cũng được sống cuộc sống mà cậu ấy mong muốn, tôi thực sự mừng thay cho cậu ấy.

Hắc Hạt Tử sau khi nghe anh kể lại câu chuyện của mình, hỏi: “Bây giờ cậu tên gì?”

“Cứ gọi như trước là được.” Tiểu Hoa không trực tiếp trả lời, cậu ấy sờ sờ viên đá fluorit trong túi, “Hôm nay tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện, cảm giác như mình chưa chết một lần, mà chỉ là bắt đầu sống cuộc sống mới tại một nơi khác.”

“Vậy năm nay cậu…bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín.” Tiểu Hoa nhướng mày nhìn Hạt Tử, “Lại gặp được anh.”

Tối hôm đó, chúng tôi trò chuyện đến tận khuya, tôi đã nói về những trải nghiệm của chúng tôi trong nhiều năm và việc Tú Tú đã từ chối nghe tôi giải thích. Tiểu Hoa thương lượng với tôi sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh để tạo bất ngờ cho cô ấy. Tôi nói cậu ấy nhất định sẽ làm cho Tú Tú khóc, cô ấy sẽ chặn cả hai chúng ta. Trong lúc nghe chúng tôi trò chuyện, Hắc Hạt Tử và Bàn Tử mở hai lon bia, Muộn Du Bình lấy trong tủ lạnh ra nửa quả dưa hấu rồi cắt thành từng miếng nhỏ.

Khi cả nhóm tản ra, Hắc Hạt Tử hỏi Tiểu Hoa sáng mai muốn ăn gì. Tiểu Hoa nói rằng cậu ấy muốn ăn mì gói, nhưng gia đình cho rằng nó không tốt cho sức khỏe nên không cho cậu ấy ăn. Hắc Hạt Tử cho biết, có thể thêm hai loại rau xanh hoặc trứng luộc để trung hòa, vừa tốt cho sức khỏe vừa không tốt cho sức khỏe. Tiểu Hoa liền cười, nói lần sau sẽ thử.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đều may mắn được ăn mì ăn liền phiên bản Hắc Hạt Tử, vừa tốt cho sức khỏe vừa không tốt cho sức khỏe. Ngoài rau và trứng luộc, còn thêm vào giăm bông và cá viên, sau đó được rắc hành lá xắt nhỏ.

Bàn Tử tấm tắc bảo: “Mì ăn liền này chắc chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có đãi ngộ như thế này, Bàn gia cũng không nghĩ tới. Lão Ngô cậu có từng nghĩ tới không?”

Tiểu Hoa cũng cười: “Thật sự là quá khoa trương, nhưng cảm ơn anh.” Nhưng cậu ấy tựa hồ không thích hành lá, nên nhẹ nhàng đẩy chúng ra mép bát. Hắc Hạt Tử cũng để ý và nói với cậu ấy rằng không sao cả, có thể lựa ra những thứ mình không thích. Tiểu Hoa cho biết cậu ấy không phải không thích mùi hành lá, nhưng là không quen ăn trực tiếp nên khi ăn mì sẽ cho vào nhưng phần lớn sẽ đọng lại dưới đáy bát.

Hắc Hạt Tử ồ một tiếng, một lúc sau mới nói, thực ra hắn cũng không thích ăn hành lá. Hắc Hạt Tử không thể giải thích rõ ràng vì bạn cùng lớp có mặt ở đây. Hắn chỉ nói rằng hắn được yêu cầu không bỏ hành vào khi nấu bữa tối cho người khác, sau này cũng quen rồi.

Tiểu Hoa và bạn cùng lớp ở lại với chúng tôi thêm vài ngày nữa. Tôi mời họ thử món ăn chiêu bài của Hỉ Lai Miên và họ chỉ được phép rời đi sau khi ăn xong. Hai người bọn họ vui vẻ đáp ứng.

Vào buổi tối, Tiểu Hoa thỉnh thoảng mời Hắc Hạt Tử ra ngoài đi dạo khi bạn cùng lớp không ở cùng, tôi không đi theo, thay vào đó tôi kéo bạn cùng lớp của cậu ấy đến chơi với chủ nhà, muốn cho hai người bọn họ có nhiều thời gian nói chuyện hơn.

Không biết có phải là do tôi bị ảo giác hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy Hắc Hạt Tử vui khi gặp lại Tiểu Hoa, nhưng cũng không quá vui vẻ. Khi hắn nhìn Tiểu Hoa, trong mắt luôn có một cảm giác khó tả. Có một chút nhìn cuộc sống mới vui vẻ, có chút lưu luyến nhưng cũng có chút bình tĩnh, trống rỗng và bi thương khó nhận ra.

Lại là một sáng sớm, tôi và Tiểu Hoa ngồi bên bờ ao, giới thiệu cho cậu ấy tên từng loại cây thủy sinh. Hắc Hạt Tử bước ra sau khi rửa mặt, kéo ghế ngồi cạnh nghe.

“Vé về là ngày hôm nay sao?”

Tiểu Hoa gật đầu nói: “Bạn cùng lớp của tôi phải về quê, vé của tôi có thể đổi.”

“Các cậu cùng nhau trở về đi, đã đến lúc tôi cũng phải rời đi.”

Tiểu Hoa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Hạt Tử: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ muốn tôi ở lại hoặc đi cùng tôi rời đi.”

“Sau này nếu có cơ hội sẽ tới thăm cậu, cậu cũng có thể tới Bắc Kinh gặp tôi, cậu còn nhớ địa chỉ không?”

“Nhớ rõ.” Tiểu Hoa do dự một lát, sau đó hỏi: “Nhưng tôi không thể thường xuyên đi tìm anh, đúng không?”

“Cậu đã có cuộc sống của riêng mình rồi, điều đó không tốt sao?”

“Không phải anh đến đây là để tìm tôi sao?”

“Nhưng cậu không phải cậu ấy.” Hắc Hạt Tử nói với giọng điệu rất bình tĩnh.

Ba người đều im lặng, mãi đến lúc này tôi mới thực sự chắc chắn những ngày này Hắc Hạt Tử đang nghĩ cái gì. Thực ra, tôi cũng có cảm giác đó, cảm thấy Tiểu Hoa mới không hoàn toàn tương đồng với Tiểu Hoa mà tôi đã cùng lớn lên. Cậu ấy có một cái tên mới, có một gia đình êm ấm và hạnh phúc, hình thành những sở thích mới, có một số thói quen khác lạ, và ôm ấp chí hướng khác nhau. Cho dù cậu ấy vẫn còn giữ những kỷ niệm và tình cảm với chúng tôi nhưng cậu ấy đã là một con người mới lớn lên trong một môi trường hoàn toàn mới.

Hắc Hạt Tử nghĩ thông suốt điều này từ khi nào? Có lẽ là từ ánh nhìn đầu tiên khi hắn và Tiểu Hoa gặp lại sau hai mươi năm xa cách, hắn đột nhiên hiểu rõ, rằng người mà hắn chấp nhất tìm kiếm bấy lâu nay thực ra đã không còn trên đời này nữa. Trên thế giới này, rốt cuộc, không còn người nào tên Giải Vũ Thần.

Tiểu Hoa tự ngẫm thật lâu, cũng không phản bác lời nói của hắn, hai người bọn họ luôn rất ăn ý. Cậu ấy quay đi, nhìn vào hồ nước, sửng sốt một lúc rồi quay đầu lại nói: “Tôi hiểu rồi.”

Cậu chậm rãi nói thêm: “Tôi có chút hâm mộ cậu ấy, có thể được anh yêu đến vậy. Nhưng tôi dường như không có tư cách hâm mộ cậu ấy.”

“Thế nào?”

“Bởi vì bây giờ, cũng có rất nhiều người yêu mến tôi.”

Hắc Hạt Tử nhìn cậu ấy hồi lâu, cuối cùng nói: “Vậy thì tốt.”

[06]

Chúng tôi đưa Tiểu Hoa và bạn cùng lớp của cậu ấy đến ga tàu cao tốc. Hai người họ mang theo hai túi lớn đặc sản địa phương và cảm ơn chúng tôi. Chúng tôi nhìn họ chen lấn trong đám đông qua khu kiểm tra an ninh, đứng xếp hàng ở cổng soát vé, quay lại và vẫy tay chào chúng tôi.

Khi rời nhà ga, tôi hỏi Hắc Hạt Tử sẽ làm gì tiếp theo. Hắn suy nghĩ một lúc và hỏi tôi liệu món mì ăn liền tốt cho sức khỏe của hắn có thể được ghi tên làm món chiêu bài của Hỉ Lai Miên hay không, tôi nói không được.

“Vậy ta về nhà nghỉ hè đi.” Hắc Hạt Tử cũng không để ý nhiều, cùng Bàn Tử xoay người chuẩn bị về.

Tôi nhìn trái phải thì thấy Muộn Du Bình không có ở đó. Tôi quay lại tìm thì thấy anh ấy dừng cách đây không xa, bước đi rất chậm rãi, thỉnh thoảng lại nhìn vào nhà ga.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi bước tới hỏi, đồng thời cũng nhìn vào bên trong nhà ga.

Muộn Du Bình lắc đầu, cùng tôi đuổi theo hai người họ, nói rằng ở nhà vẫn còn hai quả dứa, tối nay phải làm cơm hầm dứa.

.End.

(1) Thập niên sinh tử lưỡng mang mang [Giang thành tử – Ất mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng_ Tô Thức_ Tống]: Trải qua mười năm chia cách, đôi ngả sống chết sao mà mênh mông mù mịt.

Nguyên văn của bài thơ là:
Trải qua mười năm chia cách, đôi ngả sống chết sao mà mênh mông mù mịt,
Dù không muốn nghĩ đến,
Nhưng trong lòng lại khó mà quên được.
Phần mộ lẻ loi cách xa cả ngàn dặm đường,
Nào nói được hết nỗi thê lương, đau đớn.
Giả sử nếu được gặp lại nhau hẳn là nàng cũng không nhận được ra ta,
Bởi giờ đây khuôn mặt ta đã nhuốm bụi trần,
Đôi hàng tóc mai đã bạc như sương.
Đêm qua trong giấc mộng thầm kín, lại bỗng được quay về quê cũ,
Vẫn là cảnh bên khung cửa sổ nhỏ,
Đúng lúc nàng chải tóc điểm trang.
Cùng nhìn nhau mà chẳng thốt lên lời,
Chỉ có nước mắt rơi ngàn hàng.
Chỉ biết được năm này qua năm khác, nơi mà ta mong nhớ đứt ruột
Là trong đêm trăng sáng,
Trên đồi thông ngắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top