Chương 1: Kết hôn một năm có thừa, vẫn là xử?
Editor: Tiểu Muội
Thiên Khải quốc đã trải qua một trận thiên tai tuyết mười năm khó gặp.
Khi mùa xuân ấm áp thổi tới, những nụ xuân nhú lên, dần dần khôi phục sức sống trước đây.
Lý Thiền Nhi nôn nóng đi đi lại lại trong phòng.
Hắn đã trở lại, hắn muốn tới Giả phủ, vậy phải làm sao bây giờ...
Mình đã gả cho người khác, hiện tại nên đối mặt với hắn như thế nào?
Lúc trước nàng kiên quyết không nghe, không để ý người nhà phản đối mà đợi hắn gần 6 năm, từ mười bốn tuổi đến hai mươi tuổi, mấy năm tốt đẹp nhất của một nữ nhân đều dùng để chờ một nam nhân không biết sinh tử, không biết có ngày về hay không.
Hơn một năm trước chuyện kinh doanh của Lý gia xảy ra vấn đề, đại lâu đem cầm cố, tràn ngập nguy cơ.
Chỉ có liên hôn mới có thể cứu việc kinh doanh của Lý gia, nghĩ đến tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân quỳ xuống trước mình, nghĩ đến lúc trước giãy giụa giữa tình thân và tình yêu, trái tim Lý Thiền Nhi giống như sắp nổ tung.
Chung quy là trời xui đất khiến, tạo hóa trêu người.
Nhìn thấy bộ dáng Lý Thiền Nhi mất hồn mất vía, tỳ nữ Thúy Nhi canh giữ ở một bên nhịn không được hỏi: "Phu nhân, người đã đi tới đi lui nửa canh giờ rồi, người làm sao vậy? Khách quý sắp tới rồi, người xem..."
Lý Thiền Nhi siết chặt tờ giấy trong tay, bởi vì quá mức dùng sức tờ giấy cũng rách ra.
Nghe thấy giọng nói của Thúy Nhi, Lý Thiền Nhi cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại.
Đem tờ giấy ném vào bếp lò, sau khi nhìn thấy nó hóa thành tro tàn, nói: "Mau trang điểm thay y phục cho ta."
Sau một hồi chuẩn bị, Lý Thiền Nhi mang theo Thúy Nhi chạy tới phòng khách.
Đi được nửa đường, nàng cố ý chi khai Thúy Nhi.
"Thời tiết tuy đã ấm lên, nhưng xưa nay ta sợ lạnh, hiện tại gió thổi đầu cảm thấy có chút choáng váng, ngươi mau về phòng lấy lò sưởi ấm tay mang tới, ta đi tìm đại tẩu nhị tẩu trước."
Thúy Nhi vừa đi, Lý Thiền Nhi chần chờ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm đi về phía hoa viên.
Mới vừa đi ngang qua một hòn núi giả, đột nhiên cánh tay nàng bị người nào đó túm chặt, kéo đến sau núi giả.
Lý Thiền Nhi còn chưa kinh hô thành tiếng, đôi môi đỏ đã bị người nào đó ngậm lấy, thế tới rào rạt.
Giữa môi răng tràn ngập khí vị nam nhân, hơi thở mãnh liệt xông vào mũi làm hai chân Lý Thiền Nhi nhũn ra.
"Ô... Ô"
Nam nhân cũng không cho nàng bất kỳ cơ hội nào, thô bạo kéo xiêm y trước ngực nàng ra, bàn tay to lớn hàng năm giơ đao múa kiếm mọc đầy vết chai bao trùm lên cặp vú no đủ kiều nộn.
Không chút thương tiếc trêu đùa xoa vê.
Từng đợt điện lưu len lỏi trong thân thể, tê dại không thôi.
Lý Thiền Nhi luống cuống, nàng nhấc chân lên muốn đá vào giữa hai chân người nam nhân, lại bị nam nhân bắt được chân, thuận thế đẩy lên, đem nàng ấn trên núi giả, bàn tay to nhanh chóng đi vào giữa hai chân nàng, trừng phạt mà vươn hai ngón tay cách lớp vải đỉnh vào chỗ nhuỵ hoa.
"Ư..."
Lý Thiền Nhi hừ một tiếng, cả người mềm nhũn không thể đứng thẳng.
Nam nhân cúi đầu xuống, trực tiếp lột y phục của Lý Thiền Nhi ra, phóng xuất cặp vú trắng nõn của nàng ra, ngậm lấy quả hồnh nhỏ bên trái.
Đầu lưỡi của hắn cực kỳ linh hoạt, nhẹ một chút, mạnh một chút, từng chút từng chút miêu tả hình dạng của nó, làm thân thể Lý Thiền Nhi run rẩy liên tục.
Chương 1.2: Kết hôn một năm có thừa, vẫn là xử?
"Triệu tướng quân, không thể! Mau... Mau dừng lại!"
Lý Thiền Nhi bị một người nam nhân không phải trượng phu của mình đè sau núi giả giữa thanh thiên bạch nhật, làm một việc dâm ô như này, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi ngực, sợ muốn chết.
Nhưng nàng càng sợ nam nhân thô bạo trước mặt này hơn.
Nam nhân giết người không chớp mắt này, chỉ dùng bảy năm đã từ một binh lính bình thường bước lên chức Đại tướng quân.
"Triệu tướng quân?"
Nghe thấy xưng hô này, sắc mặt Triệu Quân Độ càng đen hơn.
Sau bảy năm đánh giết ở bên ngoài, tranh được công danh, có thể đường đường chính chính cưới nàng, nhưng vừa quay về lại phát hiện nàng đã gả cho người khác!
Nàng phản bội hắn!
Nếu không phải yêu thảm nữ nhân này, hắn thật sự muốn ngay lập tức giết chết nàng!
Không, giết nàng là tiện nghi cho nàng!
Hắn chịu loại khuất nhục này, nhất định phải bắt nàng đền lại gấp mười lần gấp trăm lần!
Chỉ có hắn Triệu Quân Độ chơi chán người khác, không ai có thể giẫm đạp lên tình cảm của hắn!
Giọng nói của Triệu Quân Độ giống như cơn gió giữa trời đông giá rét, Lý Thiền Nhi sợ hãi sự âm trầm thô bạo này của hắn.
"Triệu tướng quân, ta... Ta đã gả chồng, chúng ta không thể như vậy..."
Hiện tại nàng đã là phu nhân của Giả Hoài Sơn, Triệu Quân Độ xuất hiện ở Giả phủ làm chuyện như vậy với nàng, chung quy là không hợp lễ nghĩa.
"Trong tờ giấy gửi cho nàng ta đã nói rất rõ ràng, hôm nay ta tới Giả phủ chính là muốn làm nàng! Làm chết nàng!"
Nói xong, Triệu Quân Độ hung tợn cắn một ngụm lên quả anh đào, Lý Thiền Nhi đau đến nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Triệu Quân Độ nếm được mùi máu, hắn khát máu, càng thêm hưng phấn hơn.
Đem quần Lý Thiền Nhi cởi ra, một ngón tay căng cánh hoa ra, cứ như vậy thô bạo tiến vào.
Hắn hiểu rất rõ thân thể của nàng, không có ai so với hắn biết rõ những điểm nhạy cảm của nàng.
Ngón tay thật mạnh cào qua nếp uốn ở nhục bích, cảm nhận được đường đi dần tiết ra chất lỏng.
"Dâm thủy nhiều như vậy, Giả Hoài Sơn không đút no nàng sao?"
Lý Thiền Nhi đã sớm bị hắn làm cho thở dốc liên tục, nàng kẹp chặt hai chân, muốn hắn lập tức dừng lại, lại muốn hắn tiếp tục.
Sự trống rỗng trong thân thể giống như sóng lớn không ngừng đánh úp về phía nàng, ập đến khiến nàng không thể chống đỡ.
"Quân Độ... Quân Độ ca..."
Lý Thiền Nhi bắt đầu hừ hừ, không biết là sướng, hay là thẹn thùng.
Xưng hô này từ rất lâu trước kia làm động tác của Triệu Quân Độ ngừng lại một chút, sau đó mang tính trả thù mà đem ngón tay đỉnh thật sâu vào trong.
"Ách a... Đau..."
Đau?
Trên mặt Triệu Quân Độ lộ ra vẻ châm chọc: "Cũng không biết bị Giả Hoài Sơn thao bao nhiêu lần rồi, giả vờ cho ai xem?"
Nghĩ đến này, trong lòng Triệu Quân Độ càng nén giận, quả thực muốn bóp chết nữ nhân trước mắt!
Lý Thiền Nhi đã sớm bị hắn dán nhãn, hiện tại nàng thế nhưng trở thành thê tử của người khác, Triệu Quân Độ cảm thấy mình bị phản bội, bị nàng đội mũ xanh.
Sát ý dâng lên, khí tràng toàn thân Triệu Quân Độ âm trầm đáng sợ, ánh mắt tàn nhẫn, tựa như ở trên chiến trường muốn làm một trận tử chiến với tướng địch.
Hôm nay không lộng chết nữ nhân này, Triệu Quân Độ hắn chính là kẻ vô dụng!
Ngón tay thứ hai cứ như vậy không chút thương tiếc xâm nhập vào nhụy hoa.
Đường đi nhỏ hẹp nhất thời cất chứa không được hai ngón tay, đè ép hắn phải rời khỏi một chút.
Sao vẫn chặt như vậy?
"Thật sự rất đau..."
Lý Thiền Nhi bị nam nhân đối đãi thô bạo, trong lòng vừa kinh vừa sợ, tiểu huyệt truyền đến đau đớn, làm nàng ủy khuất đến cực điểm, nhịn không được thấp giọng khóc nức nở.
Hử?
Triệu Quân Độ còn muốn di chuyển, ngón tay lại chạm vào một tầng lá mỏng.
Chỉ một thoáng, hắn ngây ngẩn cả người.
Tầng lá mỏng kia vào lúc hắn 17 tuổi đã từng tìm được.
Hắn biết rất rõ đó là cái gì.
Thời niên thiếu, thương tiếc nàng, trước sau không làm đến bước cuối cùng.
Nàng gả chồng đã một năm có thừa... Nó sao có thể còn ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top