Chương 16: Nhị lang
Chuyện lúc trước Lâm gia từ hôn, Lý Hạc Minh ở sau lưng lệnh cho người điều tra nguyên do.
Hắn tâm cao khí ngạo, đương nhiên không thể nhẫn nhịn việc Lâm gia vô duyên vô cớ hủy bỏ hôn sự này, vì vậy đã có một đoạn thời gian phái người ngày đêm nhìn chằm chằm vào Lâm phủ. Lâm gia đã tiếp kiến người nào, bái phỏng vị quan nào, việc lớn việc nhỏ Cẩm Y Vệ đều báo cáo cho hắn. Nhất cử nhất động của Lâm Ngọc khi ra ngoài hắn càng biết rõ ràng rành mạch.
Thời điểm đó Lâm Ngọc yêu thích xem thoại bản, mỗi lần đi ra ngoài đều mua vài tập nhỏ về đọc. Buổi sáng nàng vừa mới mua thì buổi chiều, những cuốn sách về chuyện tình yêu đó đều xuất hiện trên bàn của Lý Hạc Minh.
Hắn lật xem vài tờ, liền không xem nữa, đem sách ném cho thuộc hạ.
Ngày trước tội thần cấu kết, từng có bản án chúng dùng sách trên phố để đưa chuyển tin tức, hiện giờ Cẩm Y Vệ dưới tay hắn đều lầm tưởng trong những câu chuyện tình yêu này đều có cất giấu tin tức không muốn người ta biết đến, càng đọc càng nghiêm túc, sau khi đọc xong còn viết tờ trình đưa tới trên tay hắn.
Có vài người muốn nịnh bợ hắn thậm chí còn bỏ thời gian thu thập lại những cuốn sách đang lưu hành trên phố đưa đến trước bàn hắn.
Trong thoại bản, thân phận nam nữ thiên biến vạn hóa, người, quỷ, yêu quái, mọi thứ đều đủ, nhưng những thứ Lâm Ngọc đọc chưa bao giờ thay đổi, chính là nam nhân trong sách đều đã qua độ tuổi đang trong lúc hôn phối, phần lớn là thế hệ thành thục trọng ổn, không có bao nhiêu nhân vật là thiếu niên 17, 18 tuổi.
Hiếm lắm mới có lúc Lý Hạc Minh trầm mặc suy nghĩ, dùng mưu kế suy tư một hồi, lại vẫn không suy ra được đầu mối của việc từ hôn, chỉ tra được mấy điểm vô dụng đó, tra án thành ra như vậy, thực sự là làm khó hắn, người ngồi ở vị trí Trấn Bắc Phủ sứ.
Về sau công việc lại bận rộn, hắn cũng cho rút những người đang theo dõi Lâm phủ, chỉ là những quyển sách kia bây giờ vẫn được xếp trong rương đặt ở thư phòng của hắn, ước chừng lấp đầy hơn phân nửa rương.
Mỗi lần liếc mắt nhìn một cái, đều giống như đang châm biếm sự bất lực của hắn.
Cáo biệt với huynh muội Lâm gia, Lý Hạc Minh, tiến cung tấu chuyện phản tặc, sau đó lại nhanh chóng vội vàng đi đến Chiếu Ngục, đến giờ Hợi mới hồi phủ.
Lúc huynh trưởng của Lý Hạc Minh tử trận trên chiến trường, hai huynh đệ còn chưa ở riêng, bây giờ Từ Thanh Dẫn vẫn ở trong Lý phủ, Từ Thanh Dẫn thuận theo tự nhiên tiếp nhận chuyện quản gia.
Chỉ là nàng ta quản nhà này có chút bó tay bó chân, bởi vì Lý Hạc Minh cũng không giao quyền sở hữu tài sản cho nàng ta, nếu nàng ta cần dùng nhiều tiền, vẫn phải chi từ trong tay hắn.
Nhưng chỉ cần nàng ta hỏi tiền, Lý Hạc Minh cũng chưa bao giờ cự tuyệt, thậm chí cũng không hỏi qua, xưa nay đều trực tiếp kêu Trần lão dẫn nàng ta đến phòng thu chi lấy ngân phiếu. Cả khi đệ đệ nhà mẹ đẻ nàng ta muốn mượt 3000 lượng để làm tiền vốn kinh doanh, Lý Hạc Minh cũng thoải mái đáp ứng.
Qua một thời gian dài, nội tâm Từ Thanh Dẫn liền tự coi bản thân là chủ nhân của Lý phủ to như vậy, nhưng nàng ta cũng hiểu rõ, một khi Lý Hạc Minh thành thân, thì nàng ta sẽ phải ủy quyền mà nhường chỗ cho thê tử hắn cưới vào cửa. Cho nên nàng ta mới sử dụng thủ đoạn mềm dẻo sau lưng, quấy nhiễu hôn sự của Lý Hạc Minh.
Bóng đêm mờ mờ, trước cửa Lý phủ treo hai cái đèn lồng lớn màu đỏ để soi đường. Lý Hạc Minh đi qua đình viện, gặp Từ Thanh Dẫn đang dẫn đầu cầm đèn lồng đứng ở trước cổng tròn chờ hẳn.
Ánh nến vàng được rực rỡ chiếu rọi con đường đá xanh trước mặt, nàng ta thấy thân ảnh Lý Hạc Minh, cười chào đón: "Nhị lang đã trở về."
Năm nay Từ Thanh Dẫn hai mươi chín, dung mạo quyến rũ, tư thái đẩy đà, trong thành đô này có không ít người có ý với nàng ta, nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng khuyên nàng ta thừa dịp trẻ tuổi sớm ngày tại giá, không biết vì sao Từ Thanh Dẫn lòng dạ cao ngạo, nàng ta tình nguyện ở trong Lý phủ làm góa phụ, cũng không muốn đến nhà khác làm thê thiếp phải xem sắc mặt người khác.
Từ Thanh Dẫn nói xong, liền thấy Lý Hạc Minh không giống lúc trước hỏi nàng ta một câu: "Tẩu tìm ta có việc?", mà là tay nắm chuôi đao biểu tình lãnh đạm nhìn nàng ta: "Tẩu tới vừa đúng lúc, ta có chuyện muốn hỏi."
Lời của Lâm Ngọc ở trên chân núi Lý Hạc Minh hắn nhớ rõ ràng, Lý Hạc Minh vốn định chờ ngày mai lại hỏi Từ Thanh Dẫn, nhưng cũng không ngờ tới đêm khuya nàng ta đã tìm đến tận cửa.
Hai người đi tới đại đường, Lý Hạc Minh đặt đao lên trên bàn, vén áo bào ngồi xuống ghế, cũng không đợi Từ Thanh Dẫn ngồi xuống, liền trực tiếp nói: "Hôm trước ta gặp được Lâm gia nhị tiểu thư ở Linh Vân tự, nàng bảo ta hỏi tẩu một tiếng, lúc trước tẩu đã từng lén nói gì với nàng ấy?"
Từ Thanh Dẫn không nghĩ tới Lý Hạc Minh lại đột nhiên nói đến việc này, trong chốc lát liền sửng sốt, rất nhanh lại nhớ tới những lời nói với Lâm Ngọc trong bữa tiệc. Lời này nếu như bị Lý Hạc Minh nghe được, với tính cách của hắn, chỉ sợ không có trái cây ngon mà ăn.
Nhưng xem điệu bộ của hắn lúc này, có lẽ hắn không rõ ràng lắm nội dung trò chuyện. Từ Thanh Dẫn bối rối trong lòng, trên mặt cũng không lộ ra, cười nói: "Ta với Lâm gia nhị tiểu thư ít gặp mặt, vì sao bỗng nhiên nhị lang lại hỏi như vậy?"
Nàng ta đưa mắt ra hiệu cho tỳ nữ pha trà, tỳ nữ thức thời lui ra. Từ Thanh Dẫn tiếp nhận đồ trong tay tỳ nữ, ngược lại đặt chén trà nóng vào trong tay Lý Hạc Minh, Lý Hạc Minh không nhúc nhích, mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt Từ Thanh Dẫn nói: "Trước khi Lâm gia từ hôn cùng ta, tẩu đã gặp mặt Lâm gia nhị tiểu thư trong bữa tiệc của Dương gia, ngày ấy các người đã nói gì?"
Hắn hỏi tựa như đang tra xét tội phạm trong Chiếu Ngục, Từ Thanh Dẫn cũng phát giác được thái độ của hắn lạnh nhạt, nhíu mày nói: "Nhị lang đang xem ta là phạm nhân mà tra xét sao?"
Lý Hạc Minh nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ngữ khí lãnh đạm: "Nếu ta coi tẩu là phạm nhân, lúc này đã dùng đòn roi tra tấn."
Lý Hạc Minh mới từ Chiếu Ngục trở về, trên người vẫn còn quanh quẩn một mùi máu tanh chưa tiêu tan, Từ Thanh Dẫn nghe được lời này lông tơ dựng đứng lên, vội quay lưng đi, nàng ta nói: "Chuyện đã xảy ra quá lâu, ta nào nhớ rõ. Trái phải chẳng qua là nói chút chuyện riêng tư không thú vị của nữ nhân sao, các loại son phấn, bột nước của nhà này, trà bánh xốp giòn của nhà kia."
Lý Hạc Minh đã nghe được quá nhiều lời nói dối trong ngục, sự bối rối lẫn trốn trong giọng nói của Từ Thanh Dẫn chạy không thoát khỏi lỗ tai hắn. Hắn biết nàng ta đang nói dối, nhưng nàng ta cũng không phải tội thần, mà là thê tử của huynh trưởng hắn đã cưới hỏi đàng hoàng nghênh đón về nhà chồng, Lý Hạc Minh không có cách nào khác ngoài ép hỏi.
Hắn đứng lên: "Nếu đã như vậy, cũng không có gì hay ho để nói."
Từ Thanh Dẫn trong lòng vui vẻ, nghĩ đến việc đã lật ngược tình thế, sau đó lại nghe Lý Hạc Minh nói: "Huynh trưởng đã vì tẩu mà đặt mua một dinh thự ở phố đông, tháng này tẩu cũng nên chuyển ra ngoài đi."
Đầu óc Từ Thanh Dẫn không còn, mờ mịt nói: "Nhị lang đây là có ý gì?"
Lý Hạc Minh không phải loại người dễ lừa gạt, hắn lạnh lùng nhìn về phía nàng ta: "Bên người của Lý Hạc Minh ta không thể nào lưu lại loại người đâm sau lưng."
Từ Thanh Dẫn khó tin mà nói: "Ngươi không tin ta? Mà lại tin Lâm gia nhị tiểu thư sao? Nàng ta còn từ hôn với ngươi đấy nhị lang!"
Lý Hạc Minh sắc mặt không thay đổi nhìn về phía nàng ta: "Nếu đã nhắc đến việc này, vậy ngươi dám nói đến chuyện Lâm gia từ hôn không có quan hệ gì với ngươi sao?"
"Có cái gì mà không dám! Việc này chính là không có liên quan gì đến ta!" Từ Thanh Dẫn cất giọng, dứt lời lại hạ giọng: "Nhị lang, ngươi thực sự nhẫn tâm mặc kệ ta sao?"
Lời nói này mập mờ, Lý Hạc Minh nhíu chặt lông mày: "Ngươi biết mình đang nói gì không?"
Từ Thanh Dẫn nhìn khuôn mặt có ba phần giống nhau của hắn với trượng phu đã chết của mình: "Ngươi giao chuyện trong phủ cho ta quản, tiền tài cũng không keo kiệt, ta không tin ngươi thực sự vô tình vô nghĩa như vậy."
Lý Hạc Minh tựa như cảm thấy lời này của nàng ta vô cùng hoang đường buồn cười, trầm giognj: "Ta đối đãi tốt với tẩu là vì huynh trưởng, mà những số tiền kia cũng đều là lúc huynh trưởng còn sống giữ lại cùng với số bạc mà triều đình cấp phát, ngoại trừ những thứ đó ra, không có những tình nghĩa như tẩu vừa nói."
Từ Thanh Dẫn nghe được lời này, liền sửng sốt một lúc: "Lúc ngươi chi tiền cho ta sao lại không nói?"
Lý Hạc Minh không hiểu nhìn nàng ta: "Nếu không phải vì như thế, ngươi cảm thấy vì sao ta lại đưa tiền bạc cho cho ngươi? Thoải mái để cho huynh đệ chưa gặp mặt của ngươi cầm đi kinh doanh?"
Từ Thanh Dẫn nghe được lời nói máu lạnh vô tình này lắc đầu nói: "Ta không tin! Ta cũng sẽ không chuyển ra! Ta sinh là người của Lý gia, chết cũng làm quỷ của Lý gia. Ta không thể tiếp tục hầu hạ ca ca ngươi thì cũng nguyện...cũng nguyện..."
Nàng ta như bỗng nhiên tìm được lý do lưu lại, ánh mắt sáng ngời, bước hai bước tới gần Lý Hạc Minh, vội vàng nói: "Cũng nguyện làm vợ của nhị lang, chịu người quản thúc mọi thứ đều nghe theo người."
Ở biên cương hoạn nạn, có rất nhiều rất nhiều nữ nhân trượng phu đã chết không có chỗ tựa, chuyện em trai lấy tẩu tử dân chúng nhìn mãi cũng quen, Lý gia có gì không thể noi theo.
Lý Hạc Minh giơ đao lên mãnh liệt chống trước ngực nàng ta, nghe được lời này, nhìn nàng ta tựa như kẻ điên.
Từ Thanh Dẫn đưa tay xoa vào vỏ đao: "Nhị lang, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chàng còn không nhận ra ta đối với chàng..."
"Câm miệng!!" Lý Hạc Minh đánh gãy lời nói của nàng ta, vừa chuyển thân đao, võ đao liền chống lên ngực nàng ta, dùng sức đẩy, trong nháy mắt đã khiến sắc mặt của Từ Thanh Dẫn thống khổ lùi về sau.
Thần sắc hắn chán ghét nhìn Từ Thanh Dẫn chật vật té ngã trên mặt đất, ngữ khí lạnh như băng: "Trước giờ ta không ngờ tâm tư của ngươi lại xấu xa đến vậy, vì lẽ gì phụ lòng huynh ta!"
Từ Thanh Dẫn vỗ phần ngực đau đớn, sắc mặt tái nhợt không nói nên lời.
Tỳ nữ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh liền chạy vào, trông thấy tình cảnh trong phòng, sợ tới mức lập tức quỳ xuống.
Lý Hạc Minh đè lại lửa giận: "Niệm tình huynh trưởng, lời ngày hôm nay ta coi như chưa từng nghe thấy, ta cho ngươi một ngày để chuyển ra khỏi Lý phủ, nếu không đừng trách ta vô tình!"
Dứt lời liền không nhiều lời nữa, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn xoay người rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top