Chương 14: Tức giận
Trong chùa không thể thuận tiện bằng với ở nhà, Lâm thị chỉ có thể tìm tăng nhân mượn một gian thiền đơn giản để tiếp đãi Lý Hạc Minh. Trong phòng không thấy Lâm Ngọc, chắc hẳn đã đi tắm rửa chỉnh trang.
Lâm mẫu đang đứng trước bàn ra trà, nhìn thấy Trạch Lan dẫn Lý Hạc Minh bước vào, đứng dậy cười nói: "Lý đại nhân, mời ngồi."
Chức vị của Lý Hạc Minh ở tại thành đô nơi mà một chiếc lá rơi cũng có thể nện chết một viên quan nhị phẩm cũng không thể coi là quá đáng, nhưng ít nhất so với Lâm Trịnh Thanh đã lên đến chức nhất phẩm mà nói thì cũng không tính là cái gì, nhưng Lâm mẫu vẫn tôn trọng mà gọi một tiếng: "Lý đại nhân."
Không bởi vì chức vị của hắn đặc thù, mà còn bởi hắn đã kịp thời mang theo Cẩm Y Vệ đến cứu Lâm Ngọc.
Lý Hạc Minh đưa mắt nhìn chiếc ghế sạch sẽ kia, lên tiếng tạ ơn, nhưng lại không ngồi xuống: "Xiêm y Lý mỗ ướt đẫm, cái ghế này chất liệu tựa như không thể chạm vào nước, không cần phải phiền toái như vậy."
Lâm mẫu tựa hồ không nghĩ tới hắn lại thận trọng như vậy, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, nhưng cũng không miễn cưởng.
Lâm gia từ hôn với Lý Hạc Minh, ngày giờ phút này Lâm mẫu cùng Lý Hạc Minh gặp nhau, tình cảnh có chút lúng túng không nói nên lời. Nhưng Lâm mẫu thân là mẫu thân, không thể không cân nhắc vì Lâm Ngọc mà lo lắng, tại đây có mấy lời nhất định phải nói rõ ràng.
Bà nâng ấm trà nóng hổi lên, rót trà nóng đang tỏa ra khói trắng vào ly nhỏ, bưng đến tự mình đưa cho Lý Hạc Minh: "Trà vừa châm còn nóng, trời lạnh trừ hàn, hẳn là Lý đại nhân không chê."
Lý Hạc Minh không vội vã nhận lấy, ánh mắt nhìn tóc mai bạc trắng trước mặt Lâm mẫu, lại nhìn chén trà nhỏ đổ đầy bảy phần trong tay bà.
Đây là loại trà thượng hạng, nhưng trong chùa thanh bần, dùng chén trà nhỏ đựng có chút không vừa mắt, một cái chén sứ men xanh nhỏ bình thường, loại dụng cụ uống trà thường thấy bán ờ hàng rong ven đường, đến quai chén cũng không có.
Nước trà sôi sùng sục, xuyên qua chén trà nhỏ làm nóng đỏ tay Lâm mẫu, nhưng bà lại không buông, cũng không tỏ vẻ đau đớn, chỉ kiên nhẫn chờ đợi Lý Hạc Minh tiếp nhận, tuy nói thân phận của hắn không cho phép bà khinh thường, nhưng cũng không tôn kính đến mức ấy. Lý Hạc Minh thấy vậy, mơ hồ phát giác vài phần dụng ý khi Lâm mẫu mời hắn đến.
Hắn nói câu "Đa tạ", nhận thấy trà từ trong tay bà. Tay buông lỏng ra, trong lòng Lâm mẫu cũng thở vào nhẹ nhõm.
Bà vịn bàn ngồi xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu nữ đã nói cho ta biết chuyện trên núi, nghe đến khiến lòng người run sợ, nếu Lý đại nhân không đến kịp lúc cứu tiểu nữ..."
Câu nói kế tiếp một người làm mẫu thân như bà thật sự khó có thể bình tĩnh nói ra, dừng trong chốc lát lại tiếp tục nói: "Tóm lại ơn cứu giúp của Lý đại nhân, phần tình này chưa có gì báo đáp, đợi xuống núi, nhất định sai người đến nhà gửi lời tạ ơn."
Lời nói bà chân thành tha thiết, nhưng Lý Hạc Minh cũng không chấp nhận: "Không cần, Lý mỗ cũng chỉ là phụng lệnh hoàng thượng, chưa cần nói đến ân tình. Lâm phu nhân tin Phật niệm kinh, lệnh ái có lẽ được thần Phật phù hộ, mới tránh thoát kiếp nạn này.
Ở vị trí của hắn, nhiều thêm một phần liên lụy với quan viên, lại nhiều thêm một phần nghi kỵ trước mặt thánh thượng, Lý Hạc Minh có thể làm nanh vuốt của đế vương, một trong những nguyên do chính là hắn cũng không cùng người khác có quan hệ cá nhân, chuyện hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lâm mẫu nghe hắn cự tuyệt, cũng hiểu được phần nào, liền không có kiên quyết. Bà chần chờ một lát nói: "Mời Lý đại nhân đến, ngoại trừ muốn trực tiếp cảm tạ, còn có một yêu cầu quá đáng."
"Mời Lâm phu nhân nói."
Lời nói kế tiếp của bà tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, bà xé rách mặt nạ, lời nói có chút bộc trực: "Tiểu nữ trong nhà còn chưa thành thân, nếu chuyện mất tích truyền ra ngoài tất nhiên sẽ tổn hại thanh danh tiểu nữ, mong rằng Lý đại nhân giữ bí mật, không tính chuyện này vào hiềm khích lúc trước, không nhắc đến với bất cứ kẻ nào."
Bà vừa nói Lâm Ngọc chưa thành thân, lại không hề nhắc đến chuyện Lâm Ngọc từng có hôn ước với Lý Hạc Minh, đối với Lâm mẫu mà nói, xem như đã hạ mình mà khẩn cầu hắn.
Nhưng đối với Lý Hạc Minh mà nói, lại chẳng khác gì một cách làm nhục khác.
Hắn nhíu chặt lông mày nhìn Lâm mẫu, hiển nhiên không dám tin bà lại dám nói thẳng như thế. Lâm mẫu thấy hắn thay đổi thần sắc, bất đắc dĩ lại lên tiếng muốn nhờ: "Lý đại nhân..."
"Đủ rồi!" Lý Hạc Minh sắc mặt lạnh lùng đánh gãy lời bà: "Lâm phu nhân coi Lý Hạc Minh ta là thú vui để cho người trêu chọc cười nhạo sao?"
Hắn dứt lời cũng không nói thêm gì nữa, ném chén trà chưa uống trên bàn xuống, sắc mặt trầm tĩnh lập tức quay người rời đi.
Chùa miếu là nơi thanh tu, ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều không thích hợp cho Lâm Ngọc dưỡng thương, ngày đó nàng liền cùng Cẩm Y Vệ xuống núi. Nhưng đường núi ẩm ướt nhão nhoẹt, xe ngựa khó đi, Lâm mẫu tuổi tác đã cao, đành phải ở lại trong chùa, chờ thêm mấy ngày lại tính tiếp.
Chuyện Lâm mẫu cùng với Lý Hạc Minh trò chuyện với nhau Lâm Ngọc cũng không biết rõ tình hình, nàng thấy Lý Hạc Minh, vì vậy cung kính gọi một tiếng: "Lý đại nhân", lại nói một câu "Làm phiền rồi."
Lúc nàng xuống núi vẫn cưỡi ngựa như trước, nhưng lần này trở về lại không cùng cưỡi với Lý Hạc Minh, mà do Trạch Lan dắt ngựa.
Thân thể Lâm Ngọc yếu ớt, là tỳ nữ theo bên người nàng, không thế thiếu thời điểm cần dùng sức lực, vì vậy Trạch Lan cũng không giống với các tỳ nữ bình thường, nàng ta là người từng luyện võ.
Quyền cước công phu học được cũng thông thạo phân nửa, miễn cưỡng cũng có thể nhìn vào mắt, hơn nữa thân thể rắn chắc, đến cả nam nhân bình thường chân tay đều không tráng kiện như nàng ta.
Lúc xuống núi, Hà Tam phía trước dẫn theo Cẩm Y Vệ mở đường, ở đằng sau Trạch Lan một tay bung dù, một tay dắt ngựa đi song song với Lâm Ngọc, Lý Hạc Minh cưỡi ngựa đi cuối cùng, đúng lúc thu vào đáy mắt đôi chủ tớ ở phía trước bí mật nói chuyện.
Lâm Ngọc khoác áo nhung mỏng trắng như tuyết, một đôi giày thêu xanh nhạt lộ ra đầu mũi từ dưới váy, cả người được che kín cực kỳ cẩn thận, trong lồng ngực còn đặt một cái lò sưởi tay.
Tiếng mưa rơi vang, thanh âm chủ tớ 2 người hạ xuống rất thấp, cho dù Lý Hạc Minh thính tai cũng không nghe rõ 2 người đang nói cái gì.
Hai người nói trong chốc lát, tiếng mưa rơi bỗng nhiên yếu xuống. Lý Hạc Minh nghe thấy Lâm Ngọc nhỏ giọng hỏi một câu: "Không phải là nghe nhầm đấy chứ?"
Trạch Lan mải mê nói, căn bản không chú ý tới tiếng mưa rơi đã yếu dần, chắc chắn nói: "Văn Trúc còn nói em sinh ra đã có đôi lỗ tai chó, làm sao nghe nhầm được, lúc ấy vị Cẩm Y Vệ kia dĩ nhiên đang cùng Lý đại nhân trò chuyện về cô nương ở giáo phường ty! Còn nói lúc trước đã từng gặp mặt!"
Sau khi Lâm Ngọc nghe xong, lông mày nhíu lại, nửa tin nửa ngờ giơ cao cây dù, nghiêng đầu về phía sau liếc nhìn Lý Hạc Minh sau lưng, đây hoàn toàn là hành động theo bản năng, cũng không ngờ đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lý Hạc Minh đang nhìn về phía tầm mắt của nàng.
Trạch Lan thấy vậy, vội vã đem tay kéo nàng trở về, vội la lên: "Tiểu thư người đừng có nhìn lại! Người nhìn như vậy Lý đại nhân đều biết chúng ta đang nói đến hắn!"
Thân thể Lâm Ngọc được lò sưởi ủ nóng lên, nhưng đầu óc lại mơ hồ lợi hại, nhất thời không phản ứng mới phạm phải sai lầm, nàng nhấp môi dưới, hơi hơi cúi người nhỏ giọng hỏi Trạch Lan: "Vậy làm thế nào bây giờ?"
Trạch Lan ngơ ngác lắc đầu: "Nô tì không biết."
Nàng ta nghĩ có chút sợ hãi mà nói: "Nếu Lý đại nhân đoán được chúng ta đang nói bậy về hắn, liệu có tìm tiểu thư gây phiền phức không?"
Lâm Ngọc nghe thấy lời này một chút cũng không vui, nàng ngồi thẳng người kéo giãn khoảng cách với Trạch Lan, một bộ dáng nước sông không phạm nước giếng, còn thực sự nói: "Rõ ràng là người lôi kéo ta nói bậy về hắn, vì sao lại tìm ta gây phiền toái?"
Trạch Lan bị Lâm Ngọc chặn học đến mức nói không nên lời, trơ mắt nhìn nàng: "Tiểu thư, là người nói muốn nghe bí mật nhỏ mà!!"
Lâm Ngọc không chịu nhận, nàng đưa mu bàn tay dán lên lò sưởi, khẽ nói: "Nếu em nói ra đó là bí mật nhỏ của hắn, ta đã không nghe rồi."
Lý Hạc Minh ở phía sau nghe thấy lời này, vung mí mắt lên lành lạnh nhìn bóng lưng Lâm Ngọc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top