Chương 17: Liền vì điều này?


"Vương gia đại giá quang lâm, lão thân sợ hãi."

Hắn bình tĩnh, mặt lạnh mở miệng, "Cậu ấy đâu?"

"Nga." Vội vàng hướng tới lầu hai chỉ vào một phòng, "Tiểu Long ở nơi đó."

Lông mày của Thắng Huyễn nhíu lại, cánh môi mê người mím nhẹ, như có như không hừ một tiếng, "Em ấy thế mà tiêu dao ghê."

Do dự một chút, Hạ đại nương quyết định vẫn là trước tiên thẳng thắn một chút có vẻ tốt, "Vương gia dừng bước."

Người đã muốn bước lên hai bậc thang dừng lại cước bộ (bước chân), nhưng không quay lại.

"Tiểu Long cùng Diễm Nương đang nghỉ trưa, Vương gia có muốn đợi họ tỉnh lại hay không... "

Nghe vậy, da mặt Thắng Huyễn hơi hơi nhăn lại, một nam một nữ ngủ chung một phòng, cậu đây là không đem trượng phu hắn để vào trong mắt?!

Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Hạ đại nương cố gắng trấn định nói tiếp: "Tiểu Long nói, nếu Vương gia đến tìm cậu, mời Vương gia thanh toán một chút chi phí của cậu." Tiểu quỷ chết tiệt kia! Cậu là Thôi vương phi, lại ỷ vào thân phận con gái bảo bối của tướng gia đương triều cùng trượng phu của cậu sẵng giọng, lại hại mình khổ.

"Bao nhiêu?"

"Năm trăm lượng." Phí điểm tâm cùng phí chịu kinh sợ.

Thắng Huyễn vung tay lên, lập tức có người đưa ngân lượng lên, hắn tiếp tục hướng lên trên đi.

"Vương gia dừng bước." Tú bà lại ra tiếng.

"Nói." Thanh âm lộ ra một cỗ xơ xác tiêu điều.

Hạ đại nương tuyệt đối tin tưởng mình nếu dám có hành động giữ người lần thứ ba nữa, chỉ sợ kết cục sẽ thật thê thảm, nhưng bà đáp ứng tiểu quỷ chết tiệt kia rồi, nhất định phải đem lời nói ra.

"Tiểu Long nói, nếu Vương gia ỷ thế hiếp người, cậu liền lấy cái chết bức bách." Vù vù, cuối cùng nói xong, chiếc khăn trong tay đã bị mồ hôi thấm ướt sũng.

Khuôn mặt nguyên bản đen như mực của Thắng Huyễn sau khi nghe xong những lời này, thì sắc mặt lại như mây xé trời trước nay chưa thấy, vạn dặm không mây, thậm chí còn gợi lên một chút cười, "Cậu nói như vậy sao?"

"Đúng vậy."

"Bổn vương cũng không tin cậu sẽ tìm chết."

"Cậu ấy nói, trên đời này nếu mọi chuyện đều ở trong dự đoán, còn có kinh hỉ gì đáng nói, mà cậu hướng đến đó là người độc thân độc hành, vốn là mọi chuyện ở ngoài dự đoán, bình thường đến cực điểm."

"Quả thật là lời cậu sẽ nói ra."

"Đại nương, ta muốn uống nước ô mai ướp lạnh --" Đột nhiên thanh âm vừa sát nhập đó lại ngưng bặt.

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung đến một chỗ trên lầu hai.

Chỉ thấy một cẩm y thư sinh mặt mày thanh tú, tay phải khẽ che ở bên miệng, lười biếng đánh nửa cái ngáp liền cứng đờ, ánh mắt rất nhanh chớp chớp.

"Long nhi." Thắng Huyễn nở nụ cười.

Sau khi có chút giật mình, Chí Long quay nhanh thân mình một cái, hướng phía sau phòng hô to, "Diễm Nương, có khách tới, nhanh chóng đi ra tiếp khách."

"Chí Long!"

"Vương gia... " Cậu chậm chạp xoay người qua, ngoan ngoãn như thường, giống như người vừa vô cùng kích động đi dẫn mối là mọi người nhất thời nhìn sai.

"Vương phi của bổn vương chạy đến thanh lâu này để miên hoa túc liễu (ngủ với hoa, ở với liễu), em nói xem bổn vương nên có cảm tưởng gì?" Lời nói của hắn thật chậm, vừa nói vừa đi về phía cậu.

"Ta không dám tùy ý phỏng đoán tâm tư của Vương gia."

"Em không dám phỏng đoán, lại dám cùng bổn vương đối nghịch." Hắn bất đắc dĩ xoa trán.

Đứng ở trước mặt hắn, cậu lại dịu ngoan hiếm thấy, tư thế cũng cúi thật sự thấp, "Nô tài không dám."

"Ngươi cũng có lúc không dám sao?" Hắn cười nhạo.

"Tự nhiên có."

"Nha, là cái gì?"

"Hưu phu." Cậu rõ ràng nói ra hai chữ này, thanh âm thanh thanh thúy thúy, âm lượng vừa vặn đủ để người chung quanh nghe được, hiểu được rõ ràng.

Hắn lại nở nụ cười, "Sao lại không dám, chỉ là không biết viết hưu thư như thế nào thôi."

Cậu một chút cũng không nhăn nhó, "Ừ, vốn tưởng rằng Thôi vương điện hạ học phú ngũ xe không thể có chuyện không biết, nhưng không nghĩ tới một phong hưu thư nho nhỏ liền làm cho Vương gia đau đầu, cho nên nô tài không biết cũng không phải chuyện dọa người gì."

Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của cậu, Thắng Huyễn không cho là đúng cười khẽ ra tiếng, tiến lên đem cậu ôm vào lòng, vỗ về tóc dài mềm mại của cậu, có chút đăm chiêu hỏi, "Ở nơi này so với vương phủ thoải mái hơn sao?"

"Vương gia thử xem liền biết." Đây là đáp án của cậu.

"Tốt."

"... " Không nghĩ tới hắn biết nghe lời như vậy, vốn là muốn làm khó hắn một chút, kết quả là chính cậu bị dọa đến.

Không cần xem cũng biết biểu tình của cậu là gì, hắn trầm thấp cười nói: "Không chào đón sao?"

"Nơi này cũng không phải ta làm chủ, không thể nói hoan nghênh hay không hoan nghênh." Cậu nhíu mày, lập tức lại giống một đại gia nói với Hạ đại nương, cùng lời vừa nói xong hoàn toàn không hợp, "Đại nương, ta muốn uống nước ô mai ướp lạnh."

Thắng Huyễn lập tức rút ra khăn tay giúp cậu lau mồ hôi, "Trời đã vào thu, em vẫn sợ nóng như vậy sao?"

"Nắng gắt cuối thu cũng thật đáng sợ." Cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống, "Vậy em còn cùng người khác đồng giường cộng chẩm, không sợ nóng chết sao?"

"Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh."

Hay cho câu "lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh", cứng rắn đem miệng Thôi vương điện hạ đương triều ngăn chặn lại.

"... Em cứ tiếp tục tĩnh." Sau một lúc lâu, hắn mới cứng ngắc nói ra những lời này.

Cậu giương mắt quét hắn một cái, tiếp tục thản nhiên nói: "Ừ, so với Vương gia nô tài từ trước đến nay cũng đều là thực tĩnh ."

Lời này trong hay ngoài đều là bất mãn đối với hắn, Thắng Huyễn cười nhưng không cười nhìn cậu, bám vào bên tai cậu cố ý lỗ mãng nói: "Có mĩ nam ở bên, muốn bổn vương tĩnh tâm thật sự là quá khó, nương tử làm gì khó xử vi phu như thế?"

Không dấu vết dùng chân đạp xuống chân phải hắn, Chí Long làm ra mặt cười thản nhiên nói: "Ai nha, sao có thể để Vương gia thiên tuế đứng ở hành lang nói chuyện với ta đây, chúng ta vẫn là vào nhà nói đi, Diễm Nương tỷ tỷ chắc cũng tỉnh rồi, sẽ không làm cho Vương gia mất hứng."

Thắng Huyễn vì lời của cậu mà đen mặt, cậu rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không? Nào có người nào lôi kéo trượng phu của mình đi tìm phương khách (tìm hoa =]])?

Vừa bước vào phòng, một cỗ mùi thơm ngát liền nghênh diện đánh tới (đánh vào mặt), hắn hơi hơi kinh ngạc.

"Diễm Nương tỷ tỷ, ta dẫn người đến đây."

Hắn nghiêng mắt qua thấy thê tử đối cô gái kia cười duyên đầy mặt rất là bất mãn.

Xuyên qua bức rèm che, một bóng hình xinh đẹp ánh vào trong mắt, đó là một nữ tử khí chất như hoa sen, tựa như mùi thơm ngát trong phòng này, khiến cho người ta thoải mái.

"Diễm Nương tỷ tỷ." Chí Long ôn nhu gọi nhẹ, như sợ quấy nhiễu nàng.

Thắng Huyễn ghen tỵ nhìn thê tử, khi nào thì cậu mới có thể dùng loại tâm tính này đối đãi hắn đây?

Cô gái kia đứng cạnh cửa sổ, tựa hồ cũng không có tính quay đầu, "Tiểu Long, ta muốn một mình như thế này." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như bóng dáng của chủ nhân.

"Nga." Chí Long mím môi, có chút không cam lòng lên tiếng trả lời.

Xem bộ dáng đáng thương như bị vứt bỏ của cậu, Thắng Huyễn có chút dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa đầu của cậu, kéo cậu lui ra ngoài.

Vừa lúc, hắn cũng không muốn có người thứ ba phá hư không gian ở chung của hai vợ chồng bọn họ.

"Diễm Nương tỷ tỷ không vui đâu." Chí Long cẩn thận mỗi bước đi, lưu luyến bị người túm đi ra ngoài.

Hắn tức giận cãi lại, "Bổn vương cũng không vui." Thê tử của hắn lại vì một nữ nhân thương tâm, điều này bảo hắn nên dùng tâm tình gì cho kham?

"Ngươi không vui chỗ nào?"

"Từ đầu đến chân cũng không vui vẻ!"

"Hứ."

Hai người nắm tay đi xuống lâu, Hạ đại nương giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt sớm ở dưới lầu an bài tố trà bánh hầu hạ.

Uống nửa ly nước ô mai ướp lạnh, Chí Long nhịn không được thở dài.

Thôi vương đang đẩy đi lá trà trong ly giương mắt xem cậu, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Từ xưa tuyệt đại giai nhân cùng anh hùng cái thế đều là cô đơn." Diễm Nương tỷ tỷ rất cô đơn, quả thật cô đơn đến tận xương tủy, từ trong ra ngoài tản ra một cỗ độc lập lành lạnh cách xa thế giới.

"Bổn vương không cô đơn."

Lạnh lạnh quét nam nhân bên cạnh một cái, cậu lại uống một ngụm nước, thế này mới mở miệng. "Ta chưa bao giờ cho rằng Vương gia là anh hùng cái thế, cho nên Vương gia cũng không tất tự thêm mình vào như thế."

"Cũng tốt, bổn vương không phải anh hùng cái thế, en cũng không phải tuyệt đại giai nhân, cũng xứng." Mặt hắn không đổi sắc nói tiếp.

"Phốc." Thôi vương phi bình tĩnh nhất thời văng nước ô mai ra khỏi miệng.

"Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Mấy ngày sau, Thắng Huyễn rốt cục hỏi ra miệng, hắn cũng không hoàn toàn tin thê tử chỉ là tìm bạn tốt để nói chuyện.

Nguyên lai, Diễm Nương kia chính là thủ phạm từng làm cho "tiểu Long công tử" lưu luyến thanh lâu, không tâm tiến tới.

Mà sau khi nhìn qua dung mạo của Diễm Nương, Thắng Huyễn rốt cục hiểu được vì sao thê tử của mình đối khuôn mặt này của hắn không hề phản ứng, nếu một người đối với khuôn mặt tuyệt diễm lành lạnh này vài năm còn có thể bảo trì tâm tình bình tĩnh, trên cơ bản liền đủ để chứng minh người này đối với mỹ mạo là cỡ nào không nhiều lòng.

Nhưng hắn chân chính để ý là, lúc này cậu rời nhà cũng không cố ý che dấu hành tung, thậm chí bị hắn tìm được cũng không chột dạ, nội tình hiển nhiên không đơn thuần.

Chí Long cũng không muốn giấu giếm hắn, chỉ là mấy ngày hôm trước lười nói mà thôi, hôm nay liền toàn bộ nói ra, "Hàn quốc cữu nhìn trúng Diễm Nương tỷ tỷ, muốn mạnh mẽ giữ lấy."

"Chuộc thân không được sao?"

Cậu dùng một loại ánh mắt rất quái lạ nhìn hắn một cái, "Kỳ thật, nếu có thể chuộc thân, tiền riêng của Diễm Nương tỷ tỷ liền có thể làm được."

"Vậy vì sao không thể làm?"

"Tỷ tỷ là quan kĩ (kỹ nữ dc quan phủ quản lý), cả đời không thể chuộc bán." Hoàng quyền vạn ác, cho dù phụ thân của Diễm Nương tỷ tỷ đại nghịch bất đạo, con gái nhu nhược lại có trêu ai chọc ai?

Nghe ra trong lời nói của cậu có oán hận, Thắng Huyễn không nói chuyện, chuyện trên đời này cũng không chỉ có màu sang.

"Thật sự không có biện pháp, ta cũng chỉ có thể mượn danh hiệu Thôi vương của ngươi lấy quyền áp người." Biểu tình cậu bất đắc dĩ.

Hắn cười cười, rốt cục hiểu được dụng ý cậu để cho hắn đuổi tới, cũng đúng, Hàn quý phi là sủng phi của phụ hoàng, nếu hậu trường không đủ cứng rắn, muốn cùng người Hàn gia chống lại quả thật là tự tìm mất mặt.

"Nhưng nghe nói, Diễm Nương đã bị tiểu Long công tử bao mấy năm?" Miệng hắn tận lực vân đạm phong khinh, vẫn không thể che lấp cỗ vị chua kia.

Chí Long được xưng là tiểu Long công tử đang vội vàng ăn, điểm tâm trong cái dĩa trước mắt bay nhanh biến mất.

"Long nhi --" Lần này rõ ràng chua rất nhiều.

"Hử?"     

"Không nghĩ tới em còn bao dưỡng hoa khôi?!"

Cậu không hề xấu hổ gật đầu, "Bằng không ngươi cho là vì sao Hạ đại nương ngoài miệng vẫn khinh thường ta đến thanh lâu ăn điểm tâm, nhưng còn chưa đem ta cự ngoài cửa?"

"Tiểu Long, ngươi làm ta thương tâm." Tú bà đứng ở một bên nhất thời che ngực, như là cực độ bi thương.

Chí Long cười tủm tỉm nhìn qua, vẻ mặt hiền lành trả lại một câu, "Khi đại nương hướng ta muốn bạc, cũng làm ta thương tâm." Sau đó nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.

Thắng Huyễn cố ý hỏi ra nguyên nhân, "Bổn vương vẫn cho rằng Quyền thừa tướng là thanh liêm?"

"Đây là sự thật."

"Vậy em sao có thể có tiền bao dưỡng hoa khôi?" Hắn khí thế bức người.

Tú bà cũng là vẻ mặt chờ mong, vấn đề này bà cũng tò mò đã lâu.

"Nói cho các ngươi ta còn có gì thần bí đáng nói." Thôi Vương phi thật tự đắc giơ cằm lên.

Thắng Huyễn vuốt cằm mình trầm ngâm, "Có lẽ bổn vương hẳn là tự mình đi hỏi Quyền thừa tướng?"

"Xin cứ tự nhiên." Chí Long hào phóng vẫy tay.

Xem ra nhạc phụ không biết nội tình, điều này làm cho hắn càng thêm hiếu kì, cậu rốt cuộc từ nơi nào làm ra ngân lượng?

"Vì sao em muốn bao dưỡng Diễm Nương?" Hắn quyết định hỏi để cậu trả lời .

"Bởi vì ta cao hứng."

"Bởi vì nếu cậu không bao ta, từ nay về sau ta liền không làm điểm tâm." Một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên từ trên lầu bay xuống dưới.

Thắng Huyễn không có ngẩng đầu, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm thê tử của mình, "Liền vì nguyên nhân này?"

"Đúng rồi." Bị người ta nói trúng cậu cũng không phủ nhận .

Hắn thở dài, "Em... có suy nghĩ hay không?"

"Ngươi nói xem?"

"Quả thật không thể tưởng tượng." 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top