Chương 16: Ngươi không viết, ta liền đi

Hai chap r nha :)))

---------------------------------------

Nhưng sau khi viết tốt hai chữ "hưu thư", cậu liền giật mình.

Hưu thê, cậu biết là căn cứ thất xuất chi điều [1], nhưng hưu phu, cậu phải căn cứ cái gì?

[1]Thất xuất chi điều: nghe cái này hoài, nhưng tớ ko biết các bạn rõ là 7 điều nào ko, theo tớ nhớ trong 1 bộ phim xem dc, 7 điều để hưu vợ là: ko có con nối dõi nếu vào nhà sau 5 năm, bất kính với cha mẹ, gian díu với người khác, bị bệnh tật ốm đau, hung dữ ác độc, xử sự tệ với chồng, ngôn từ không tốt.

Nhưng bù lại cũng có 3 điều khiến người chồng không thể bỏ vợ là: cha mẹ chồng không khoẻ cần vợ chăm sóc, nhà vợ quá nghèo không có nơi nương tựa và cuối cùng là người chồng nhận lợi ích, tiền bạc từ nhà vợ.

Từ trong sách ngẩng đầu, Thắng Huyễn nhướng nhướng mày lên, nhìn thê tử buồn rầu, không tự giác nở nụ cười.

"Thắng Huyễn... " Cậu thật chần chờ, cực kỳ không xác định, "Hưu thư viết như thế nào?"

Hắn nghiêm trang tỏ thái độ, "Hưu thư này là đưa cho ta, cho nên ta không phát biểu ý kiến."

Cậu đưa tay phủ trán, phát ra rên rỉ thống khổ, "Nam nhân như vậy vì sao cố tình còn có nhiều nữ nhân tranh nhau gả cho như vậy?"

"Em không thấy sự vĩ đại của ta, không có nghĩa là người khác cũng nhìn không thấy." Hắn cười tủm tỉm nhìn cậu, "Cho nên em nên mở to hai mắt hảo hảo xem, miễn cho tương lai hối hận."

"Ngươi có ưu điểm gì?"
Cậu dùng sức chụp mặt bàn, hai tròng mắt phun lửa trừng hắn,"Ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là bôi đen thê tử của mình không chừa lại gì, phá hư danh dự thê tử, làm cho hắn trở thành người thê tử ghen tỵ thêm đanh đá cùng với độc ác nhất triều đại này!"

"Nga." Vẻ mặt hắn dường như không có việc gì, không có bao nhiêu biểu tình dư thừa.

Vừa thấy thái độ vân đạm phong khinh của hắn, Chí Long cũng rất tức giận, nhìn chằm chằm theo dõi hắn, ý đồ tìm được một chút sám hối trong con ngươi sâu như biển của hắn, đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất vọng rồi.

"Vì sao một chút chột dạ ngươi cũng không có?"

Hắn không đáp hỏi lại: "Vì sao ta phải có?"

"Bởi vì tất cả điều này đều là nói hươu nói vượn!"

"Cũng không phải ta nói."


Chí Long nhất thời á khẩu không trả lời được, đúng vậy, những lời này cũng không phải hắn nói, tuy rằng hắn là người khởi xướng.

"Khát không?" Rống hắn lâu như vậy, hẳn là khát, hắn săn sóc đưa tay rót trà đưa qua.

Đúng, đều là một mình cậu rống, hắn vừa nói như vậy thật là có chút miệng khô lưỡi khô, cho nên cậu không hề nghĩ ngợi liền tiếp nhận ly trà, uống một hơi cạn sạch.

Cổ họng được dễ chịu, cậu khôi phục một chút khí lực, lại có tâm tình tiếp tục.

"Giúp ta viết hưu thư."

Thắng Huyễn kinh ngạc trợn to mắt, "Ta giúp em?" Có lầm hay không, cậu muốn viết hưu thư hưu hắn, lại còn muốn hắn giúp cậu viết? Trên đời này còn có thiên lý hay không?


"Ta không biết viết như thế nào, ngươi đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ cũng không biết sao?" Cậu đúng lý hợp tình nói.

Không biết mình nên dùng biểu tình gì đối mặt sự chỉ trích của thê tử, yên lặng một lát, hắn mới một lần nữa tìm về thanh âm của mình, "Nói thật ra, bổn vương chưa có xem qua hưu thư để hưu phu, đương nhiên cũng sẽ không biết viết."

"Vậy hưu thê."

"Vì sao?"


Cậu ủy khuất gầm nhẹ, "Nếu ta là kẻ ghen tỵ, đanh đá, ác độc, ngươi còn có lý do gì không bỏ ta?"

"Đây không phải ta nói. Hơn nữa đừng quên, em cũng không phải nữ nhi! Điều luật hưu thế kia, với ta không có tác dụng."
  Hắn lại trịnh trọng thanh minh một lần nữa.

"Nhưng hiện tại người khắp thiên hạ chỉ sợ đều cho rằng như vậy."

"Nếu đã như thế, tại sao còn phải truy cứu?"


Chí Long chán nản, "Chính là bởi vì như vậy ta mới muốn cách ngươi thật xa, ai biết lại ở bên cạnh ngươi nữa còn có thể có ác danh gì muốn mang cho ta?!" Đây là phòng hoạn chưa xảy ra.

"Thành thói quen thì tốt rồi."

"Đổi thành ngươi, ngươi cũng vân đạm phong khinh được sao?" Cậu lại hung dữ vỗ xuống cái bàn, sau đó đau đến tự mình kêu ai ai.

Thắng Huyễn lập tức túm lấy tay cậu, vẻ mặt đau lòng, "Tay của mình cũng dùng sức vỗ như vậy, đều đỏ, đây không phải làm cho lòng ta đau sao?"

Cậu dùng sức muốn rút tay mình về, bất đắc dĩ hắn giữ quá chặt.

"Buông tay!"

Hắn thật đứng đắn lắc đầu, "Không buông, ta sợ em tiếp tục tự ngược đãi."

"Ngươi mới tự ngược đãi!"


"Em rõ ràng luôn luôn tự ngược đãi, cái bàn này làm từ gỗ tử đàn." Cậu lại một lần so với một lần dùng sức vỗ như vậy, cậu cũng không phải võ lâm cao thủ gì, nội công cũng không thâm hậu, trừ bỏ đem một đôi tay ngọc của cậu vỗ sưng đỏ, không hề có thành tích khác.

"Đó là bởi vì ngươi luôn luôn chọc ta giận." Chí Long cơ hồ lại muốn nhảy về phía hắn.

"Ừ, ta không đúng, ta sai lầm rồi, nương tử đại nhân, xin ngài bớt giận được không?" Thắng Huyễn tính tình tốt ôn nhu trấn an.

"Vậy vì sao ngươi vẫn chọc ta tức giận?"

Hắn dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu. "Nếu em không thể vui vẻ đối ta, ta cũng không muốn cậu xem ta như người lạ, không nhìn đến sự tồn tại của ta, đành phải cho em tức giận."  Sau đó thành thói quen tự nhiên, hắn cũng lười sửa.

"... " Đây là cái đáp án quỷ gì! "Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh chóng viết!"

Sao cậu còn có thể nhớ rõ việc này? Đầu Thắng Huyễn có chút đau, nhìn giấy viết thư ở trước mặt mình, khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút, "Bổn vương không viết."

"Ta đây liền rời nhà trốn đi!"


Hắn lạnh lạnh nhìn cậu một cái, chậm rãi ngồi trở lại trước bàn, một lần nữa cầm lấy binh thư, không thèm nhắc lại.

"Ngươi có ý tứ gì?" Chí Long bị thái độ của hắn chọc giận.

"Không có ý tứ gì." Hắn lạnh nhạt trả lời.

"Ngươi rõ ràng chính là khinh thường ta!"

Cậu muốn đi không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu có thể thành công, hiện tại cậu cũng không còn đứng ở trước mặt hắn rít gào thế này, cho nên Chí Long chỉ đang tự lên án mình.

Cái gọi là cãi nhau, một người không có cách nào làm được, cho nên sau khi Thắng Huyễn áp dụng trầm mặc là hành vi tiêu chuẩn cao nhất, Chí Long chỉ có thể bí mật mang theo oán khí lao ra thư phòng.

Sau đó, trên không Thôi vương phủ lại xoay quanh tiếng rống quen thuộc của sư tử Hà Đông.

"Thắng Huyễn, ngươi tên hỗn đản này --"

Trong tay nắm bắt một phong thơ, Chí Long đã ngồi ở bên hồ nửa ngày.

Lần trước đến Lạc Phượng các chưa kịp đi tìm bạn tốt Diễm Nương của cậu, hôm nay cậu thu được thư của Diễm Nương, lại do dự đến tột cùng nên xem hay không.

Bởi vì hiện tại, cậu càng thấy cùng Thắng Huyễn tranh cãi ầm ĩ, sống như vậy cũng rất thú vị, cho nên rời đi... Cậu còn phải nghĩ.

Thôi, có lẽ là Diễm Nương có việc, vừa nghĩ đến khả năng này, cậu không hề do dự, trực tiếp mở phong thư ra.

Xem thư xong, cậu nhíu mày, tình hữu nghị nhiều năm như vậy, nhất định cậu không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

"Người tới, chuẩn bị ngựa."

Ra sau vườn, cậu nhịn không được nhìn thoáng qua thư phòng, cũng được, coi như đi giải sầu, vừa lúc gần đây Thắng Huyễn càng ngày càng quá đáng, cậu cũng nên đánh trả một lần, lần này liền mượn danh nghĩa của hắn giúp Diễm Nương tỷ tỷ, vừa lúc nhất cử lưỡng tiện.

Thị vệ theo hầu ở bên cạnh vừa thấy vẻ mặt của Vương phi, lập tức cảm thấy Vương gia nhà mình sắp có phiền toái.

Nhưng mà Vương gia cùng Vương phi giống như Chu Du đánh Hoàng Cái[2], một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, bởi vậy bọn họ liền yên tâm thoải mái ở một bên xem diễn, một chút cũng không muốn nhắc nhở chủ tử.

[2]Hoàng Cái và Chu Du là tướng lĩnh của Ngô quốc (Tôn Sách - Tôn Quyền) trong Tam quốc diễn nghĩa. Trong trận Xích Bích đánh Tào Tháo, vì quân Chu Du ít hơn nên Hoàng Cái đã tình nguyện cho Chu Du đánh 50 roi, máu thịt đầm đìa, rồi đi đầu hàng Tào Tháo để làm gián điệp, thành công đốt cháy trại của quân Hán.

Cho nên đợi cho bị cáo Thôi vương điện hạ biết thê tử đã ra cửa, đã là thật lâu về sau, điều này làm cho hắn thập phần phát điên, lại không làm sao được.

"Vương phi đi đâu?" Hắn cố gắng áp lực lửa giận, bảo trì tâm bình khí hòa đặt câu hỏi.

Tổng quản vương phủ càng thêm bình thản trả lời, "Sau khi Vương phi thu được một phong thư liền xuất môn."

"Thư?"

"Là một tiểu nha đầu đưa tới."

"Ồ?"

"Hình như là nha đầu trong Lạc Phượng các."
Vừa nghe thanh âm chủ tử cất cao, tổng quản lập tức thức thời cung cấp thêm tin tức.

Lông mày của Thắng Huyễn nhất thời nhíu lại.

Lại nhìn đến Thắng Huyễn, biết được thân phận của hắn, sắc mặt Hạ đại nương mặc dù không thể đen như mặt hắn, nhưng cũng không kém xa. Bà chỉ biết, tiểu tử kia trừ bỏ phiền toái liền chọc không đến thứ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top