Chương 87


Khí lạnh điều hòa trong xe khiến Tiểu Long cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng an tĩnh hơn nhiều, như con chim nhỏ nép vào hắn, không nhúc nhích, hai mắt khẽ nhắm lại.

Thắng Huyễn trào phúng cười, lên xe của hắn rồi mà còn biểu lộ không muốn hắn sao ?

Vậy hắn sẽ không khách sáo với cậu, tay hắn dọc theo phía eo mềm mại của cậu khiêu khích, ngón tay chạm rãi di chuyển lướt trên người cậu, đến mức có thể nghe được cả những tiếng va chạm.

“Ừm…” Vừa mới dịu đi được một lúc, lại bị hắn khơi mào dễ dàng đến vậy, dục vọng một lần nữa lại bùng lên.

Cánh tay tựa trên hắn bắt đầu lại không an phận, thanh âm hơi thở cũng bắt đầu dồn dập,run rẩy.

Cậu thật quá nhạy cảm, phản ứng nhiệt liệt với sự kích thích của hắn, bàn tay to lớn lại ôm lấy cậu.

Tay hắn đang cảm nhận một khoái cảm phong phú, đồng thời cũng khiến hắn nhịn được thêm một hồi lâu. Hắn như vừa mới nhặt được báu vật, cũng lại vừa giống như một cậu học trò phát hiện được một món đồ chơi mới, ngón tay vuốt ve qua lại trên ngực cậu, đùa đùa nghịch nghịch.

“A…” Tiểu Long dường như rất khổ sở, hét lớn lên như mong muốn thêm cảm giác khoái hoạt.

Thắng Huyễn ngay lập tức cúi xuống, chuẩn xác dừng lại trên môi cậu, đem cậu, người đang đỏ bừng mặt ngay nhịp tim đang đập thình thịch cũng nuốt hết vào.

Môi cậu thật mềm, thật thơm, làm cho hắn không thể kiềm chế nổi mà tiếp tục hôn, tham lam đưa đầu lưỡi bá đạo tiến sâu vào bên trong.

Hắn như ban ân cho cậu một loại hương vị ngọt ngào để nhấm nháp, đầu lưỡi linh hoạt ngạo mạn khiêu khích lùng sục từng ngõ ngách trong miệng cậu.

Cậu tựa dài trên ghế, ngẩng khuôn mặt khéo léo phối hợp với nụ hôn của hắn, thậm chí còn vòng tay ôm lấy cổ hắn, muốn hắn càng nhiều hơn.

Cậu thích hắn cướp đoạt, cũng đã quen thuộc với phương cách mà hắn thể hiện, Thắng Huyễn cũng vậy, cứ thế mà tiếp tục hôn cậu. Càng hưởng thụ càng mang đến cho hắn một cảm giác tươi mát, giống như người đã đi lâu trên sa mạc lại nhìn thấy một nguồn nước, từng ngụm từng ngụm uống xong, tươi mắt ngọt ngào.

Cậu cong người lên dính sát vào người hắn.

“A…” Tuy đã cực lực khắc chế, nhưng nước miếng trong miệng hắn vẫn tràn ra ngoài. Hắn thoáng rời khỏi môi cậu, hôn những nụ hôn nho nhỏ lên gò má, trên cổ, cuối cùng không nhịn được thì thầm bên tai của cậu : “Thật là một tiểu yêu tinh, cậu có muốn làm ngay tại đây luôn không ?”

“Không có, không phải!” Tiểu Long bối rối lắc đầu, cậu cũng không hiểu tai sao mình lại như vậy, thân thể rõ ràng như có gì đó không chế, không thể tự chủ muốn hắn, muốn thật nhiều.

Hắn không quan tâm đến lời nói của cậu, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi phía trên, lộ ra một vùng phong doanh.

Hai nụ hoa ửng hồng làm hắn mê muội đến mức muốn phá hủy, làm hắn khó mà khống chế nổi cúi xuống muốn đem khí tức của bản thân phun lên đó.

Ừ, cậu thật tinh tế.

“Đừng… như vậy!” Cậu nói bằng những thanh âm đứt quãng, không rõ là cự tuyệt hay muốn được hắn tiếp tục.

Tinh Tinh…

Xe bỗng rú lên một hồi còi, lí trí yếu ớt của Tiểu Long như được vực lại. Cúi xuống lại nhìn thấy một cái đầu tóc đen nhánh đang gậm nhấm nơi mềm mại đó của cậu, hoảng sợ khóc thút thít.

“Không được…” Hai tay cậu đẩy hắn ra, đem cái đầu đen nhánh của hắn đẩy sang một bên.

“Ha ha,cậu lại bắt đầu chơi trò làm bộ làm tịch thục nữ cổ điển ư?”

Tay nắm cằm cậu, buộc cậu phải hướng khuôn mặt mình về phái hắn.

Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc áp sát vào khuôn mặt cậu, khiến cậu kinh ngạc mà kêu lên : ‘‘Thắng Huyễn’’

Suy nghĩ của hắn bây giờ chỉ có quanh quẩn trên cơ thể của cậu, đâu có để ý đến sự kinh ngạc trong lời nói của cậu: ‘‘ Gọi tôi Thôi tổng, không được phép gọi thẳng tên tôi như vậy!’’

Tên của hắn làm sao có thể để cho loại người này gọi thẳng như vậy !

Không cho cậu có thời gian phản kháng lại, tay thăm dò vào trong nơi sâu thẳm của cô, chạm đến nơi tận cùng hậu huyệt ôn nhu kia.

Khi tay hắn chạm nhẹ đến nụ hoa bí mật kia, trong nháy mắt cái kia của cậu dần dần bành trướng, biến hóa nhô lên.

“Đừng đụng vào tôi như vậy, xin anh!” Tiểu Long cắn chặt môi dưới, kháng cự hắn đang khơi mào dục vọng trong cô.

“Đừng? Tôi đây là đang muốn cho cậu nhận thấy rõ bản thân mình đó!”

Ngón tay tà ác như đang lục lọi, va chạm trêu đùa sâu bên trong cậu.

Tiểu Long khép chặt hai chân, khi hắn ngừng sự trêu đùa buông tay ra, trước đó còn kịp quét qua một đường rồi mời rút tay ra ngoài.

Quả nhiên…..

‘‘Cậu sớm đã ẩm ướt lan tràn!’’ Thắng Huyễn tựa trên vành tai cậu, mập mờ nói. Vừa nói vừa còn cố ý đặt ngón tay còn dính đầy chất lỏng đặt trên đùi cậu.

Một cảm giác lạnh toát lướt qua cậu, khiến cậu thấy thật khó xử, che hai gò má lại khóc ồ lên.

Không, cậu không phải như vậy, không phải là cậu, thât sự không phải cậu. Tại sao cậu lại có khát vọng đến như vậy? Vì sao cậu lại có khát vọng muốn hắn tà ác mà đụng chạm vào cậu? Hơn nữa hắn càng đụng chạm vào cậu như vậy, cậu lại càng thấy hưng phấn thích thú?

Cậu nhất định là bị ai đó phục thuốc rồi! Là ai ? Cố gắng suy nghĩ lại, phải rồi, lúc trước mama Tăng kia có đưa cho cậu một lon nước ngọt, cậu đã uống gần nửa mà không chút nghi kị gì!

Chẳng lẽ mama Tăng đó hạ thuốc cậu, đúng, nhất định là vậy.

Thuốc này tựa hồ vừa lắng dịu trong cơ thể cậu một lát lại bắt đầu rục rịch gào thét gây sóng gió trong cơ thể cậu, hơn nữa còn hung hãn hơn, làm cho cậu khó lòng mà chịu đựng nổi.

Chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa khách sạn, ngay lập tức nhân viên chạy ra nghênh đón, cánh cửa xe được mở ra.

Thắng Huyễn chậm rãi bước xuống xe, hai tay cài lại cúc áo trên cho cậu, sau đó mới ôm cậu ra xe.

****************************

Hết thảy không biết do ai bắt đầu, tóm lại là đang có một sự tra tấn sâu hai người, không kịp nằm lên lớp chăn ga tinh khiết sang trọng mềm mại kia mà tựa ngay vào cánh cửa ôm hôn nhau cuồng nhiệt.

“Ừm…” Cậu sớm đã sớm hóa thành vũng nước chỉ có thể thuận theo từng động tác của hắn. Cậu không biết hắn là ai, nhưng nguyện cùng hắn dây dưa chung một chỗ.

Trực tiếp mở khóa quần cậu, nâng đôi chân cậu lên, kéo tuột ra. Hắn nhanh tay kéo khóa quần âu đắt tiền, kéo xuống chiếc quần con, lộ ra phần thân nam tính đầy kiêu ngạo của mình, hướng tới vùng cấm địa đã hơn sáu năm chưa có người chạm qua của cậu.

‘‘ Thắng Huyễn! Thắng Huyễn!’’ Thanh âm cậu bây giờ nguyên bản khàn khàn, bởi vì tình cảm trong cậu bây giờ mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào chỉ khàn khàn hô hoán gọi tên hắn. Sáu năm qua không ít đêm cậu một mình thao thức gọi tên hắn, trong lòng luôn thầm tự nhắc không được quên tên hắn, và hiện tại trong lúc này đây cậu đã có thể hét to gọi tên của hắn, cậu đã được gặp hắn rồi đây.

“Nói cho cậu biết, kêu tôi Thôi tổng, đừng gọi tên tôi tùy tiện như vây!” Thắng Huyễn cảnh cáo cậu, thoáng cái đã dính vào con đường u cốc âm ướt.

“Đau!” Sớm đã biết cậu không còn , lại còn là ba của một đứa trẻ sáu tuổi nữa, thế nhưng tại sao cậu khiến hắn cảm giác cậu đang cực kì đau đớn như hoàn toàn tê liệt. Trái tim hắn nhất thời nhói đau theo, vì sao lại không cho cậu gọi tên của mình ?

Trời, Thắng Huyễn cũng không ngờ cậu lại chặt như thế, mẫn cảm đến vậy bao vây lấy hắn làm cho hắn không sao di chuyển được.

Hắn cúi đầu xuống, hôn hít lấy nước mắt đang lăn dài trên gò má của cậu, nhẹ giọng bá đạo nói: ‘‘ Thả lỏng ra! Chớ căng thẳng !’’

Thân hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động, làm cho cơ thể của cậu dần dần tiếp nhận sự hiện hữu của hắn, đến khi cảm nhận được cậu không còn căng thẳng nữa, hắn mới bắt đầu biến đổi động tác đẩy nhanh nhịp độ.

*(mama là cách gọi những bà chủ quán bar)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top