Chương 83
Long Châu bị hôn đến mức không thở nổi, nhưng chóng mặt không đẩy ra được nam nhân đang ôm chặt mình. Nhiệt độ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc từ lồng ngực chứng minh đây không phải trong mơ, Vệ Lãnh Hầu thật sự trở về từ chiến trường rồi.
Sau nụ hôn sâu, nam nhân thắp sáng đèn bên giường, tham lam nhìn giai nhân trên đầu quả tim đã lâu không thấy, ngọn đèn lay động làm cho da thịt như ngọc của mỹ nhân mông lung mềm mại, gương mặt tinh xảo đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, thiếu nữ đôi tám đã trở nên hoàn toàn khác, Trứng gà của hắn thật sự là càng thêm xinh đẹp, mái tóc dày đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn làm người ta thương yêu, ngay cả vành tai nhỏ trốn trong mái tóc mượt cũng giống như trân châu vừa mới lấy, để cho người muốn ngậm mãi không muốn nhả ra.
Thái phó nghĩ sao làm vậy. Kéo giáp trên người xuống ném trên mặt đất: "Thần đi gấp ngày đêm để sớm nhìn thấy công chúa, kính xin công chúa cởi quần áo, an ủi nỗi khổ tương tư của thần."
Niếp Thanh Lân bị ánh mắt nóng rực của hắn chiếu đến, cả người không được tự nhiên, mà lời nói và hành động kế tiếp của Thái phó thật là làm cho nàng xấu hổ, tai nóng rực, nhưng vẫn mở đôi môi anh đào sợ hãi nói: "Sao Thái phó vẫn không đứng đắn như vậy, vụng trộm chạy vào cung để đòi Bản cung chúc mừng chiến thắng sao?"
Thái phó một lần nữa leo lên giường, bàn tay hướng về phía quần áo của công chúa: "Không phải là đòi hỏi, mà là thần đang nhận tội, chinh chiến không thuận lợi, đã làm chậm trễ thời gian lâu, làm giường của công chúa vắng lạnh, hôm nay phải làm cho nó nóng lên..."
Đây người ta gọi là "tiểu biệt thắng tân hôn", bị nghẹn lâu như vậy, Thái phó như lại trở về thời thiếu niên đầy nhiệt huyết, trên chiến trường mọi việc thuận lợi sẽ khiến cho người cảm thấy thoải mái, nhưng không thể so với lúc này ở trên giường hoa sen màn ấm.
Trứng gà một chút tiến bộ cũng không có, chia cách mấy tháng lại quay về nét ngây ngô lo sợ như mới lần đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đôi mắt chớp liên tục, bất lực, lúng túng trước những ngón tay của hắn, mặc cho hắn thuận lợi làm xằng làm bậy.
Thế nhưng phần ngây ngô thế này này lại mạnh mẽ hơn cả tình dược mạnh mẽ nhất, làm cho Thái phó đại nhân muốn nhịn cũng không thể nhịn được!
Trứng gà cũng đã lâu chưa được mưa móc, nên vô cùng nhạy cảm. Sau trận tình ái nóng bỏng kia qua đi, thì chiếc giường đã không thể ngủ được nữa rồi. Lúc Đan ma ma đang đợi được gọi vào thu giường, công chúa đã được Thái phó ôm đến giường êm trong thư phòng.
Trên chiếc giường lớn như vừa trải qua trận chiến kinh hoàng nơi sa trường, giường lộn xộn, ngay cả mành bên giường cũng bị dùng sức kéo bị rách như lưới đánh cá, lại nhìn trên tấm trải giường, ẩm ướt đến mức không thể hình dung.
Đan ma ma thấy nhưng không thể trách, không giống hai tiểu cung nữ sau lưng lại xấu hổ, bà chỉ cau mày nghĩ: Mai phải dặn dò ngự thiện phòng làm cho công chúa chút đồ bổ dưỡng, Thái phó giày vò như vậy, thân thể mảnh mai sao có thể chịu được?
Trong thư phòng Thái phó căn bản không biết tâm tư nữ tướng đang đào ngũ (ý nói Đan ma ma về phe Niếp Thanh Lân), hắn đang vui vẻ nhìn bàn tay nhỏ bé cong cong gây họa trên gương mặt tuấn tú của hắn.
Móng tay trắng muốt được chăm sóc rất đẹp, mặc dù không quét sơn móng tay, lại dán ngọc bích rất mới lạ, tính mê cái đẹp của công chúa đúng là chưa từng thay đổi! Vừa nãy hắn soi gương, vết cào trên mặt đã bắt đầu sưng đỏ, cũng không biết lúc đại điển mừng quân có tan đi không. Nếu đổi ngược lại là người bên ngoài gây ra đại họa ngập trời như thế này, thì bàn tay lỗ mãng ngang tàng kia đã bị đao băm thành thịt viên từ lâu! Nhưng lúc thấy ngón tay trắng như ngọc lại chỉ muốn đặt vào lòng để cưng chiều nựng nịu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
"Dưỡng dài như vậy, gần đây công chúa không lên triều sao?" Thái phó xem đủ rồi, đột nhiên hỏi.
Lúc này Niếp Thanh Lân đã sớm bủn rủn không có sức, Thái phó liên tiếp sai người chuẩn bị khăn mỏng, lau thân thể cho nàng rồi mới có thể ngủ, nghe Thái phó vừa hỏi như vậy, cố gắng mơ hồ nói: "Tướng quốc rất giỏi, không cần trẫm phí công..." Nói xong, hơi chuyển người, đúng là ngủ rồi.
Vệ Lãnh Hầu nhíu mày, đợi đến lúc khăn trải giường đã đổi cũng không đành lòng đánh thức nàng, dịu dàng lau dưới thân cho nàng liền ôm nàng trở về trên giường, thay áo ngủ bằng gấm, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, gọi Đan ma ma tới thư phòng.
Đan ma ma đem tờ giấy mới nhận được hôm qua đưa cho Thái phó: "Nô tài có tội, chỉ cho rằng bồ cầu đưa tin tới nhất định là thư Thái phó tự tay viết, không kiểm tra đã đem tới cho công chúa, công chúa xem xong hình như trong lòng không yên, hẳn là có hơi hoảng sợ."
Thái phó vốn vì đã no say mà buông lỏng lập tức căng thẳng. Thảo nào vừa rồi Trứng gà lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy trong bóng tối, kêu to cũng hơi phát run, đúng là bị Cát tặc kia dọa rồi!
Hắn đương nhiên biết rõ Trứng gà của hắn tốt bao nhiêu, nhưng gã Cát Thanh Viễn kia xứng với nàng sao?! Nếu như không nhanh chóng bắt được Cát Thanh Viễn phanh thây xé xác, hắn khó mà tiêu mối hận trong lòng!
Sau khi nghiền tờ giấy kia thành mảnh nhỏ, Thái phó lại hỏi Đan ma ma những việc lớn nhỏ trong cung lúc mình không ở đây, sau đó phất tay cho bà lui ra, còn hắn chậm rãi thong thả trở về tẩm cung, tới bên giường.
Bởi vì biết nàng bị dọa sợ, động tác cũng càng dịu dàng, sợ nàng đang ngủ bị mình dọa gặp ác mộng, không ngờ, lúc mình vừa mới nằm xuống, bé con không tự chủ được nhích lại gần, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, lại ngủ.
Vệ Lãnh Hầu cảm thấy trong lòng mình mềm nhũn như nước, dù Trứng gà không hiểu tình yêu nam nữ, nhưng trong lòng của nàng, thời gian dần qua mình trở thành chỗ an toàn, dù bị thành huynh trưởng... cũng không sao, ít nhất trong lòng Trứng gà hiện nay, không ai có thể vượt qua "huynh trưởng" hắn thay nàng che gió che mưa rồi. Không biết gió tanh mưa máu của trận cung biến lúc trước có lưu lại chút gì trong lòng nàng không, nhưng trong cuộc sống sau này hắn tuyệt đối không để cho bảo bối đang ở trên ngực hắn bị tổn thương một chút nào.
Chạy mấy ngày cũng mệt mỏi, ngày hôm sau Thái phó thức hơi muộn, nhưng mắt còn chưa mở ra, đã cảm thấy có chút không đúng. Khóe mắt hướng lên, hắn thấy Vĩnh An công chúa đã dậy rồi, áo mỏng trên người xộc xệch, lộ ra một nửa vai, nửa quỳ giữa hai chân hắn, tóc dài khẽ rũ xuống khỏi bờ vai, khuôn mặt nhỏ nhắn vươn vào giữa hai chân, một lọn tóc vô ý quét vào chân hắn, nhột nhạt như có như không đó đã làm nhiệt huyết sáng sớm của nam nhân sôi trào.
Sáng nay, lúc Niếp Thanh Lân vừa thức dậy, thì đột nhiên nhớ tới việc Thái phó bị thương ở chân, xuất phát từ hiếu kì, muốn nhìn thử con rắn kia đã cắn ở những nơi nào, mới thừa dịp Thái phó chưa tỉnh để xem xét. Thái phó không biết xấu hổ, ngủ không mặc quần, nhưng nhờ vậy mới thấy được rõ miệng vết thương. Dấu răng rắn cắn rất sâu, đến bây giờ vẫn chưa khép miệng lại, không phải nước bọt của công chúa Nam Cương có khả năng chữa thương rất thần kì sao? Vì sao trên mặt thì có hiệu quả, đến bắp đùi thì lại mất tác dụng? Thái phó đúng thật là, đi ngủ còn có phản ứng, lúc Khất Kha công chúa chữa thương có phải cũng từ từ ngẩng cao đầu thế này không?
"Hôm qua trong đêm Trứng gà chưa kịp nhìn kĩ, nên hôm nay muốn bổ sung lễ chào hỏi cho nó sao?" Thái phó đột nhiên lười biếng hỏi thăm.
Niếp Thanh Lân vội vàng không kịp chuẩn bị, hơi bối rối thẳng người, nhớ lại hình ảnh hơi có vẻ thô bỉ mới vừa rồi, bỗng nhiên xấu hổ: "Nghe nói Thái phó bị thương, nghĩ là nhìn một chút. Nếu Thái phó bị Bản cung đánh thức thì cứ ngủ một lát."
"Hơi thở công chúa như lan, đã trêu chọc trái tim của thần xôn xao không yên, hôm qua không thể thỏa mãn, kính xin công chúa nhận thêm sự bồi tội của thần thêm một hai lần nữa..." Nói xong khuôn mặt tuấn tú của Thái phó nở nụ cười xấu xa, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp kéo công chúa vào ngực, màn trướng cuộn xuống, tiếng thở gấp tán loạn của nữ tử bị giữ lại...
Sau hai ngày vuốt ve an ủi trong cung Phượng Sồ, cuối cùng trước khi đại quân đến, Thái phó cũng bí mật ra khỏi thành, cùng nhận đại điển mừng quân.
Khâu Minh Nghiên và Hoàng đế đứng trên thành, chờ đại quân vào thành. Trộm nhìn Hoàng đế đã lâu không thấy, lại phát hiện hình như hắn thật sự có bệnh, đáy mắt có màu xanh nhạt, giống như chưa nghỉ ngơi đủ, lúc mới lên cầu thang, chân rõ ràng lảo đảo, suýt nữa ngã xuống. Lúc ấy mình đứng ngay bên cạnh Hoàng đế nên đỡ hoàng thượng trước Nguyễn công công, khi đỡ lấy eo hoàng thượng, một làn hương bay tới, cảm giác mềm mại làm cho lòng Khâu Minh Nghiên lay chuyển: Cho dù Hoàng thượng không chú trọng võ, nhưng vòng eo sao có thể mềm mại như vậy, nếu ôm vào trong ngực... không kịp nghĩ nhiều, Hoàng thượng đã lặng lẽ muốn giãy thoát khỏi cánh tay hắn.
"Làm phiền Khâu ái khanh rồi, hãy buông tay!" Cảm giác lực trên cánh tay sắt đang đỡ eo mình càng tăng thêm, Niếp Thanh Lân khẽ nhíu mày nói. Vẻ mặt Khâu Minh Nghiên nhất thời cứng lại, biết mình vượt quá lễ nghi, vội vàng thu tay, tự nhiên trong lòng bực mình liền lạnh lùng nói: "Hôm nay mừng quân, hôm trước thần đã nhờ Nguyễn công công nói với Hoàng thượng, sao hôm nay Hoàng thượng vẫn ham ngủ không dậy nổi, hiện giờ đã chậm trễ, đại quân vì chờ Hoàng thượng đã chờ bên ngoài một canh giờ rồi! Thờ ơ với Thái phó như vậy, liệu có ổn không?
Niếp Thanh Lân đau thắt lưng, đau xương sống, đau chân, vất vả lắm mới bò lên thành cao, đã lập tức ngồi bệt trên ghế mà Nguyễn công công vừa mang đến, sau khi nghe xong lời trách móc nặng nề của Khâu Tướng quốc, thở dốc nói: "Gần đây trẫm ốm đau, thân thể yếu, chắc Thái phó cũng sẽ thông cảm, Tướng quốc, vẫn nên bắt đầu đi, lưng trẫm đau, không kiên trì được lâu đâu!"
Khâu Minh Nghiên không biết từng câu từng chữ của Niếp Thanh Lân đều là lời tâm huyết đúng thực tế, hắn cảm thấy sự lạnh lùng cao ngạo của "ông" tiểu Hoàng đế này lại leo lên một bậc thang mới, chẳng thèm ngó tới Thái phó lập công lớn, tức giận đến mức nốt ruồi son giữa lông mày trở nên đỏ chói.
Đúng lúc này, đại quân chiến thắng trở về cuối cùng cũng vào cửa thành, dân chúng đã chen chúc hai bên đường từ sớm đã sôi nổi hoan hô, tiếng hô tên Định Quốc Hầu và Hắc Kỳ Quân vang lên liên tiếp.
Đến lúc Vệ Thái phó một thân quân trang cưỡi con ngựa cao lớn xuất hiện, tiếng hoan hô lập tức nổ tung trời.
Bởi vì bình định Nam Cương mang ý nghĩa trọng đại, mà mình rời kinh thành đã lâu, cũng nên dẹp loạn những người có tâm rục rịch, Thái phó mặc bộ giáp vàng hiếm khi mặc. Bộ giáp này là lễ vật thái tử chuẩn bị tỉ mỉ ngày sinh nhật thứ bốn mươi của tiên đế, gọi những người có tay nghề giỏi và họa sĩ nổi tiếng Đại Ngụy, sau ba năm mới hoàn thành. Nhưng chưa làm xong, cao tổ Đại Ngụy đời thứ hai đã băng hà rồi, mà chiến giáp Thái phó đang mặc bây giờ không có người nào dám đứng ra chỉ trích, bởi vì ngày hôm qua Hoàng đế tự mình ban thánh chỉ, đem bộ giáp kim long trong quốc khố ban cho Định Quốc Hầu đại nhân, vinh sủng như thế, dù là lão thần cũng không dám chỉ trích.
Lúc Thái phó đại nhân leo lên lầu, Khâu Minh Nghiên vội vàng quỳ xuống: "Cung nghênh Thái phó về triều, Khâu Minh Nghiên vui mừng vì đã khônglàm nhục sứ mệnh, cuối cùng chờ đến lúc Thái phó chiến thắng trở về."
Nhưng sau khi nói, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức ngây người: Là tên man binh nào lớn mật, có vũ khí xảo quyệt độc địa làm tổn thương khuôn mặt của Thái phó đại nhân, nhưng mấy vết cào kia nhìn qua... Sao thấy giống như bị mèo cào!
Thái phó nhìn vị ái tướng tâm phúc của mình gật đầu cười, gần đây mình không ở trên triều, nhưng có chút gió đều vào tai của hắn. Khâu Minh Nghiên này có tài hoa, trong khoảng thời gian này, cho dù là chuyện lũ lụt kênh đào hay là chuyện kiếm lương thảo đều chuẩn bị chu đáo, vốn còn lo lắng người này ở trong quân doanh quá lâu, sự tàn bạo quá nhiều, nhưng ngoài việc giam giữ Ngô các lão nhiều chuyện vài ngày rồi thả ra ngoài, làm việc chung với các quan viên khác cũng coi như hòa hợp, coi như đây là một lần Khâu Minh Nghiên lịch lãm rèn luyện, đợi một thời gian nữa nhất định có thể trọng dụng.
Nghĩ vậy, Thái phó quay người liền thấy người kia ngồi trên ghế bành, tuy tiểu Hoàng đế đang mặc lễ phục long trọng nhưng lại đang ngủ gật, đầu gật gù như gà mổ thóc, hoàn toàn không biết quyền thần Đại Ngụy Vệ hầu đã lên thành.
Khâu Minh Nghiên xoay người nhìn theo ánh mắt của Thái phó, tiểu Hoàng đế trong lúc cả nước vui mừng thì lại ngủ đến mức không còn biết trời trăng gì nữa. Đứa trẻ không biết điều này! Cuồng vọng tự cao tự đại đến mức này! Mình còn có thể miễn cưỡng tha thứ một hai cho tiểu Hoàng đế, nhưng tính tình Thái phó không giống mình, ở chỗ này không cho Thái phó thể diện, quả đúng là không biết trời cao đất rộng rồi!
Quả nhiên, Thái phó thấy thế, lông mày nhíu chặt, đi tới trước mặt tiểu Hoàng đế, giọng trầm thấp khiển trách: "Nguyễn công công, ngươi làm việc càng ngày càng không khéo léo, không thấy gió trên thành rất lớn à! Lại để cho thánh thượng ngồi trong gió như vậy, còn không mau cầm áo choàng đến!"
Mặt già của Nguyễn công công đau khổ: "Thái phó đại nhân, sáng sớm nô tài đã lấy áo choàng để Hoàng thượng mặc thêm, nhưng Hoàng thượng không chịu, nói long bào trên người hôm nay là được thêu thủ công từ kim vàng, chỉ bạc hòa nhau, dưới ánh mặt trời rồng có thể chuyển màu, sợ bị áo choàng che mất vẻ rực rỡ... Việc này, nô tài cũng không có cách nào!"
Thái phó nghe xong, đúng là giọng nói yêu cái đẹp của thánh thượng liền không trách móc nặng nề Nguyễn công công nữa, chỉ nói một câu: "Đúng là hồ đồ!"
Vốn Niếp Thanh Lân ngủ gật không sâu, nghe thấy giọng Thái phó, mở đôi mắt buồn ngủ đầy mờ mịt nói: "Thái phó lên đây lúc nào, đến lúc trẫm phải xuống dưới mời rượu các tướng sĩ rồi ư?"
Ánh mắt Thái phó mềm lại, trong lòng biết hai ngày nay mình yêu thương làm cửu ngũ chí tôn mệt chết rồi. Lúc sáng sớm nay, Trứng gà vốn không tỉnh táo lắm, mấy ngày nay toàn ở trên giường, sáng nay lúc rời giường oán giận không ngừng. Hắn lại cắt móng tay nàng vất vả chăm sóc, miệng nàng chu lên như một đứa trẻ ba tuổi khóc nức nở trong lồng ngực mình. Tiểu Trứng gà hiếm khi tức giận, đúng là làm Thái phó mở rộng tầm mắt.
Sau một trận mưa hôn và dỗ dành, vẻ kia thật làm cho người ta yêu thương, nếu không phải hôm nay phải xuất hiện trước mặt quần thần, hắn thật không nỡ để cho nàng cắt bộ móng tay xinh đẹp đó, cuối cùng ôm con mèo nhỏ nửa tỉnh nửa mê nằm trong ngực, tự tay dùng kéo bạc cắt mười móng tay trắng như hoa của nàng.
Nhưng lăn qua lăn lại như vậy, làm lỡ giờ rời giường, nhìn trời cũng không còn sớm, tiểu Hoàng đế cũng mệt mỏi, nên hắn nói: "Các vị tướng sĩ cũng rời nhà đã lâu, hiện giờ phần lớn vợ và con đều ở trong thành đợi trượng phu về đoàn tụ, nghi thức mừng quân cũng không cần dài dòng, làm sớm rồi cho họ đoàn tụ với cha mẹ, vợ con mới đúng! Thân thể Hoàng thượng không tốt, không cần đi xuống, lát nữa thần sẽ tiễn Hoàng thượng hồi cung, ngày mai trong bữa cung yến cùng mời rượu đám tướng soái lập công là được."
Nói xong, vươn tay nâng thánh thượng dậy, dặn Nguyễn công công chuẩn bị tốt loan giá hộ tống Hoàng thượng hồi cung. Các lão thần trên thành nhìn thấy cảnh này, Thái phó rõ ràng còn giả bộ quan tâm Hoàng thượng nóng lạnh, hẳn là vẫn chưa có ý phế đế ngay, trong lòng nhẹ nhàng thở phào.
Thế nhưng Tướng quốc Khâu Minh Nghiên lại như bị sét đánh, ngây người ngay tại chỗ: Người vừa mới nói lời dịu dàng hỏi nhỏ thật sự là Thái phó đại nhân mà hắn sùng bái kính ngưỡng sao? Tiểu Hoàng đế rốt cuộc đã dùng yêu thuật gì? Có thể làm cho Định Quốc hầu coi trời bằng vung hiện ra vẻ mặt ôn hòa với hắn?
Đêm hôm đó, cả triều văn võ ôm thê thiếp trong nhà ngủ yên tâm khác thường, chỉ có Khâu đại nhân nằm trên giường trằn trọc, chợt nhớ tới sự mềm mại nắm trong tay, lại nghĩ tới Thái phó nói chuyện dịu dàng với tiểu Hoàng đế, không biết trong lòng đang có những ý nghĩ giằng có dày xéo thế nào, lại là trắng đêm không ngủ.
Đến ngày hôm sau, mắt tiểu Hoàng đế lại cũng hiện ra chút xanh.
Cung yến mừng quân được cử hành ngày thứ hai sau khi đại quân quay về thành đô.
Mùa thu, hoa cúc nở vàng ươm rực rỡ, Lục gia Trầm phủ biết chậu mẫu đơn "Xanh" của mình được Hoàng thượng yêu thích, cũng được cổ vũ, dĩ nhiên là tinh thần hăng hái, thừa dịp hoa khoe sắc đem mấy chậu hoa cúc quý báu của mình vào trong cung. Những chậu cây này có những đóa hoa dài rộng, màu sắc giao thoa, cánh lá mập mạp, chân lá xanh xanh, trên nhánh chi chít những nụ hoa chưa nở làm cho người ngưỡng mộ không ngớt, thậtsự quên đây là mùa vạn vật tiêu điều rồi.
Vì vậy cung yến được sắp đặt trong ngự hoa viên, cử hành yến hội ở giữa những cây hoa cúc nở rộ rất lịch sự tao nhã. Bắt chước quân doanh dựng lều vải, sử dụng vải tơ thêu với ngân tuyến, dưới ánh mặt trời sáng loáng, đã chiếu lên những tia sáng đủ những sắc màu rực rỡ.
Đây là ý của Niếp Thanh Lân, trước kia khi cử hành cung yến đều xúm lại một chỗ trên đại điện, thật ra quân thần đều gò bó, mất đi ý nghĩ ban đầu quân thần cùng vui. Mà giờ từng lều vải đều có biển hoa ngăn cách, thật ra không khiến mọi người mất tự nhiên, có thể chè chén thoải mái với đồng liêu quen biết rồi.
Vừa từ chiến trường đầy máu, thây chất đầy đồng trở về, hôm nay đắm chìm trong biển hoa khó gặp, tâm tình các tướng sĩ cũng rất sung sướng, trong thoáng chốc tiếng hoan hô vang lên không ngừng trong ngự hoa viên.
Khâu Minh Nghiên đi theo Lỗ Dự Đạt đến doanh trướng của các đồng liêu ngày xưa chè chén thoải mái, đột nhiên hỏi: "Có một khoảng thời gian ta ở bên ngoài tiêu diệt thổ phỉ, tình huống trong kinh thành không rõ lắm, nhưng sao Đan Thiết Hoa lại vào cung làm ma ma? Là vi phạm quân quy nên bị Thái phó xử phạt sao?"
Lỗ Dự Đạt uống hơi nhiều, cái lưỡi thẳng đuột nói ra: "Phạt? nói là vào cung hưởng phúc thì đúng hơn! Lão tú bà mẫu dạ xoa gần đây lại học đòi thoa son phấn, mang trâm hoa, lão tử tốt tính khen nàng ta hai câu, nói nàng ta ngửi rất thơm, lại cho lão tử hai bạt tai! Phi! Mắt chó mới có thể vừa ý quả phụ ôn thần này!"
Khâu Minh Nghiên kiên nhẫn nghe kẻ say đầu lưỡi cứng nói cả buổi, một câu có ích cũng không nghe được. Lỗ Dự Đạt nhỏ hơn Đan Thiết Hoa chừng mười tuổi, nhưng khẩu vị rất nặng, trong một lần cùng Đan Thiết Hoa trải qua chiến trường sống sót trở về, lại đột nhiên sinh lòng ái mộ với lão quả phụ tuổi gần bốn mươi. Đáng tiếc Đan Thiết Hoa một lòng thủ tiết vì vong phu (chồng đã chết), không có khả năng sẽ tái giá với tiểu trượng phu nhỏ hơn mình, không cho Lỗ tướng quần chút xíu mặt mũi nào, Lỗ Dự Đạt liên tục bị nhục, còn ầm ĩ trong quân doanh ai ai cũng biết, cuối cùng thì cũng là muốn thể diện đàn ông, trong thoáng chốc thẹn quá hóa giận, càng ngày càng không vừa mắt với Đan Thiết Hoa, mỗi lần gặp nhau ầm ĩ dữ dội là chuyện bình thường.
Khâu Minh Nghiên hơi cảm thấy thất vọng, cũng lười để lời Lỗ tướng quân nói ra đầy ghen tuông, bưng chén rượu đứng dậy, đi thưởng thức hoa cỏ trong ngự hoa viên.
Nhớ tới lúc gia đình mình chưa có biến, mỗi lần đến trung thu sẽ bày đầy cúc đặc biệt, toàn bộ già trẻ Khâu phủ tập trung lại, vui vẻ hòa thuận biết bao. Hôn quân đáng hận kia ham mê sắc đẹp, bị yêu cơ Ninh phi mê hoặc, trọng dụng gian thần Vinh thượng thư, hại mình cửa nát nhà tan! Bởi vậy có thể thấy được, "nữ sắc cùng với quyền lực, sẽ là một tai họa còn hơn cả hùm beo lang sói"!
Nghĩ vậy, Khâu Minh Nghiên không khỏi đưa mắt nhìn về phía ngự doanh của Hoàng đế, lại phát hiện long tọa đã trống trơn, có lẽ tiểu Hoàng đế chỉ uống một chén rượu liền tuyên bố cáo lui vì cảm giác không khỏe.
Khâu Minh Nghiên thu ánh mắt, bước thong thả vài bước, dần rời xa yến hội ầm ĩ, lúc hắn leo lên một hòn giả sơn, chuẩn bị nhìn ra xa toàn bộ ngự hoa viên đột nhiên thấy một đôi người ngọc đứng ở đình nghỉ mát bên cạnh ngự hoa viên.
Nam đang mặc một chiếc trường bào có thêu một con mãng xà đang giương oai trước biển cả, mặt trời chiếu sáng kim quan trên đầu rực rỡ, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc làm cho người khó có thể bỏ qua, rõ ràng là Thái phó đại nhân. Còn nữ thì yểu điệu nhỏ nhắn xinh xắn, mặc váy lụa mềm dài màu sữa ngà, nhan sắc thanh lịch giữa cúc trắng đang vây quanh lại nổi bật một cách lạ thường, là Đế cơ Vĩnh An công chúa.
Vì là ở trong góc ngự hoa viên, có tường hoa ngăn cách tầm mắt của mọi người, lại có ma ma thái giám trông coi cửa vào duy nhất cho nên hai người rất vui vẻ.
Chỉ thấy Thái phó nhẹ nhàng nâng cằm của công chúa lên, chậm rãi dựa vào, hôn thật lâu giai nhân xinh đẹp không khác Hoàng đế trong ngực.
Trong nháy mắt, Khâu Minh Nghiên cảm thấy tai của mình ù lên rồi nổ vang. hắn luôn có ảo giác, người Thái phó ôm trong ngực kia không phải là công chúa, mà là thiếu niên thiên tử luôn mỉm cười cao ngạo
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top