Chương 70
Tin tức Thiệu Dương công chúa một mình trở về kinh thành, nhất thời trở thành đề tài nói chyện của các thiên kim quý phủ trong kinh thành.
Nếu như trước đây chuyện của con gái của tiên hoàng vốn không phải là chuyện mà các gia đình trong kinh thành có thể mang ra bàn tán, nhưng hiện tại hoàng gia suy thoái, những hành động lắm điều như vậy cũng không hề kiêng nể gì nữa. Những truyền kỳ phong phú như vậy thật ra nhai đi nhai lại cũng không chán! Mỗi lần đều có thể nói ra một tình huống khác nhau.
Thật ra, cũng có một vị công chúa hoàng thất khác trở thành đề tài để bàn tán, nhưng... nói đến vị kia, mọi người đều vô cùng lo ngại.
Lúc trước không biết vị Vĩnh An công chúa này ở trong sơn miếu đã niệm bộ kinh thư nào, mà mị lực thật sự rất lớn. Đầu tiên là mê hoặc Cát Thanh Viễn tráo trở, đáng tiếc số mệnh cứng rắn khắc phu, trời đất phù hộ, Vệ Thái phó vốn đã chết đuối lại đột nhiên sống lại, khiến cả nhà Cát đại nhân mất cả chì lẫn chài.
Sau đó lại nghe nói công chúa kia bị tống vào thiên lao, là do Thái phó tự hạ lệnh, làm hại bọn họ nghĩ Thái phó nhân cơ hội này ra oai phủ đầu, trục xuất hoàng tộc Niếp thị, tự mình xưng đế.
không ngờ rằng trước khi thiên lao bị cháy Thái phó lại tự mình đến đón người trở về cung. Về phần chữ Cát Thanh Viễn kia đã khắc trong thiên lao đã bị Thái phó hạ lệnh không được truyền ra ngoài nhưng rốt cuộc tin tức vẫn được truyền ra. Khiến cho các đại thần trong triều thổn thức không dứt!
Nhưng ngay ngày hôm sau, khi tin tức chữ khắc trên tường bị truyền ra ngoài đến tai Thái phó, Vệ hầu giận tím mặt, lấy cớ chấn chỉnh thiên lao, tra rõ việc trong thiên lao có trường hợp buôn bán xác thịt nữ tử tù, chính vì vậy hôm sau liền bắt giam hết các cai tù lại, sau khi thẩm vấn, không giữ lại bất kỳ một người nào, tất cả đều bị chém đầu. Từ đó chặt đứt con đường buôn bán đặc sắc, khiến cho những thương nhân muốn nếm thịt tươi sống bóp cổ tay tiếc nuối không dứt.
Mà những phu nhân nữ quyến chuyên buôn chuyện kia, ngay trong đêm đó đã nhận được một tờ hưu thư còn chưa ráo mực của trượng phu, trong đêm tối như mực liền bị đưa lên xe ngựa đưa trở về nhà mẹ đẻ.
Nếu vẫn còn không nhận ra tình thế, vậy thì các thần tử này đúng là đã uổng công làm trong quan trường chìm nổi nhiều năm. Bọn họ rối rít trở về trong coi mồm miệng những người trong gia đình, ân cần dạy bảo: Nếu như nói bừa, thì liền giống như đám phụ nhân nhiều chuyện kia cầm hưu thư đi ra khỏi phủ đi! Chứ đừng mang đến tai bay vạ gió cho người khác!
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng các vị phu nhân trọng thần này đều biết, hai vị công chúa này cũng không phải là đèn dầu đã cạn!
Niếp Thanh Lân ở trong cung, không hề biết đến những mưa gió bên ngoài.
Từ khi tỷ tỷ bị Vương gia Hung Nô kia đón đi, đã qua mấy ngày. Từ sau khi Cát thị mưu phản, Thái phó hạ lệnh cấm công chúa không được ra khỏi cung du ngoạn. Trước kia, mặc dù cũng từng bị cấm chân, nhưng Thái phó cũng thường tự mình đưa nàng đi ra ngoài giải sầu. Nhưng lần này Thái phó giận dỗi đã hơn mười ngày. Thái bộc điều khiển xe ngựa mấy ngày nay cũng không nhận được lệnh đón Hoàng thượng lâm triều, Niếp Thanh Lân chỉ biết bức bối khó chịu ở trong tẩm cung của mình, nàng muốn đi gặp tỷ tỷ một chút cũng không có cơ hội.
Có lúc ban đêm bị đè nén, không tự chủ được nhớ tới lời nói của Thái phó ngày ấy. Cũng chỉ biết âm thầm cười khổ...
Chưa tới một ngày nữa chính là "Lễ Nữ nhi" của Đại Ngụy. Lễ Nữ nhi này là ngày mà các nữ tử khuê các cử hành khánh điển. Đến Lễ Nữ nhi, ban ngày, giá hoa tươi trong chợ tăng rất cao, nữ nhi các nhà đều phải gài hoa lên tóc đi đến miếu Nguyệt lão để cầu xin một mối nhân duyên tốt đẹp. Các công tử cũng tranh thủ vào ngày đó sẽ đứng ở cửa miếu nhìn lén nhan sắc của các tiểu thư khuê các đã đủ tuổi.
Nếu đã được định hôn rồi, thì sẽ nhân cơ hội này ngắm nhìn lẫn nhau một cái, nhìn lén nhan sắc người sẽ sống với mình cả đời.
Nàng nhớ rõ một năm kia, lúc đó mẫu phi còn sống, tinh thần rất tốt, liền sai Xảo Nhi hái một chút hoa tươi, khi đêm đến không có người, ở trong thâm cung cài lên đầu cho mình, rồi đứng dưới ánh nến thở dài rất lâu.
Vốn cuộc đời này nàng không được bước vào miếu Nguyệt lão một lần, chắc hẳn là Nguyệt lão đã lãng quên mình, khó trách tại sao mẫu phi lại thở dài. Bản thân mình cải trang thành hoàng tử, không thể để lộ ra thân phận nữ nhi, nhưng nay ngược lại, đã được khôi phục bộ dạng nữ nhi. Dù sao cũng đã được gả đi một lần, chuyện cầu nhân duyên này giống như vớt trăng đáy nước mà thôi.
Cho nên khi thấy nội thị giám đưa hoa tươi tới, Niếp Thanh Lân cũng chỉ khẽ cười, mặc dù hoa rất đẹp, nhưng cài lên tóc của nàng đáng tiếc sẽ không phô bày được vẻ đẹp của nó, ở trong thâm cung tù túng này, cho dù khô héo thành một cái xác khô cũng không có người nào thưởng thức. Nghĩ vậy, Niếp Thanh Lân chỉ nhìn rổ hoa tươi được vẩy nước sương kia một lần, sau đó cầm quyển tiểu thuyết sắc tình đi lên trên nhuyễn tháp đọc giải sầu.
Nhưng Đan ma ma lại nói: "Sao công chúa còn chưa chịu dậy trang điểm? Một lúc nữa sẽ có xe ngựa tới đón, đưa người tới miếu Nguyệt lão."
Niếp Thanh Lân nghe vậy hai mắt trợn to, thầm nghĩ: Thái phó cho phép sao? Bằng không Đan ma ma tuyệt đối không dám tự chủ trương làm việc như vậy. Uể oải hồi lâu, khi nghe thấy có thể ra ngoài chơi liền muốn nhảy cẫng lên. Mặc dù không có hy vọng xa vời gì vào chuyện cầu nhân duyên, nhưng được ra ngoài giải sầu dù sao cũng rất vui sướng, lập tức hăng hái bừng bừng quăng quyển tiểu thuyết đi, sai đám thị nữ mở mười mấy rương y phục ra để lựa chọn xiêm y đẹp mắt nhất.
Sau khi hào hứng mặc thử rất nhiều y phục, cuối cùng công chúa quyết định mặc chiếc váy dài hình hoa thủy tiên bằng sa mỏng màu hồng hải đường. Bởi vì một lúc nữa trên đầu sẽ cài hoa tươi, nên hai bên tóc đều được búi lên gọn gàng, búi tóc kiểu vểnh cao như thế nào làm nàng trông cao gầy hơn nhiều. Vì không có bấm lỗ tai, mấy ngày trước lại dùng kẹp khuyên nên vành tai có chút sưng đau. Hôm nay chỉ dùng bút vẽ một đóa hoa mai trên vành tai để giả làm trang sức.
Về phần trâm cài hoa tươi, khi ma ma cầm tới, lúc này Niếp Thanh Lân mới cẩn thận nhìn, nàng mới phát hiện hơn một nửa chỗ hoa trong rổ nàng đều không biết tên, dường như không phải là hoa của Trung thổ.
"Loại hoa này sáng sớm nay mới dùng thuyền chuyển tới, lúc đưa đến vẫn còn dính bùn đất, nô tỳ đã chọn những bông đẹp nhất, nếu công chúa không thích, thì gọi tiểu thái giám bưng những chậu hoa kia tới, để công chúa lựa chọn có được không?" Đan ma ma thấy vẻ mặt sửng sốt của Niếp Thanh Lân, liền thấp giọng hỏi.
Thì ra là hoa hải ngoại, khó trách... Có thể điều động hải thuyền đưa hoa tươi tới ngoại trừ người kia ra thì có thể là ai được chứ? Chẳng lẽ đã hết giận rồi? Nghĩ tới đây tâm tình bức bối tích tụ mấy ngày nay đột nhiên trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Chọn tới chọn lui, Niếp Thanh Lân nhìn trúng một đóa hoa xinh đẹp màu vàng, trong nhụy có điểm chút màu đỏ và màu trắng sữa. Đóa hoa xinh đẹp mềm mại thật làm cho người ta thích, cài lên búi tóc trông thật là cao nhã, mùi thơm dìu dịu cũng khiến người ta mê say.
Bởi vì phục sức đều là màu tươi sáng nên Niếp Thanh Lân không muốn trang điểm quá đậm, chỉ thoa lên một lớp phấn mỏng, trên môi bôi chút son là được. Đợi sau khi trang điểm xong, liền nhìn thấy một mỹ nhân thanh tú xinh xắn đứng trước gương.
Khi nhấc làn váy đi ra đến cửa cung, vừa giương mắt lên liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đỗ bên cạnh xe ngựa của mình, chẳng lẽ là hắn....
Nhưng lúc rèm được vén lên, thì lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Thiệu Dương công chúa: "Muội muội, mấy ngày không gặp, muội vẫn khỏe chứ?"
Nàng chỉ thấy hoàng muội kia dường như sửng sốt một lát mới lộ ra vẻ vui mừng nở nụ cười nói: "Vì là quá nhớ tỷ tỷ nên ngủ không được an giấc!"
Thì ra là Thiệu Dương cũng buồn bực khá lâu, mấy ngày nay cái thai đã an ổn hơn, có thể đi ra ngoài giải sầu, hoạt động thư giãn gân cốt, vì vậy đã xin phép Vương gia, đưa muội muội chưa có phu quân đi đến miếu Nguyệt lão cầu nhân duyên. Sau khi gửi yêu cầu vào trong cung, Hoàng đế vô cùng thoải mái ân chuẩn, lúc này nàng mới đi đến trước Phượng Sồ cung chờ muội muội.
Vì hai người đã lâu không gặp, nên bỏ bớt một chiếc xe ngựa, dứt khoát ngồi chung trên một chiếc, sau đó xuất phát.
"Chẳng lẽ hoàng huynh không có phái người báo cho muội biết là tỷ sẽ tới sao? Sao thấy muội muội dường như vẫn còn kinh ngạc thế?" Thiệu Dương lôi kéo tay Niếp Thanh Lân hỏi.
Niếp Thanh Lân cười nói: "Muội kinh ngạc là vì mấy ngày không gặp tỷ tỷ, tỷ đẹp lên rất nhiều, thế nào, trở về với Vương gia kia, hắn có gây khó dễ cho tỷ không?"
Đề cập đến chuyện này, Thiệu Dương lộ ra vẻ mặt khó nói, đôi môi chỉ hơi mấp máy: "Chỉ là bộ dáng kia.... không giống làm khó dễ..."
Nghe được lời này trong lòng Niếp Thanh Lân trầm xuống, sau đó lại hỏi: "Sao tỷ tỷ không nói thật, sao ngay cả muội muội mà cũng muốn che giấu vậy?" Da mặt Thiệu Dương công chúa vốn mỏng, những chuyện thầm kín như vậy sao có thể nói với muội muội khuê các, vì vậy dù nghẹn đến mức mặt đỏ hồng cũng không nói ra.
Từ trước đến nay Niếp Thanh Lân là người dám nói dám làm, chỉ nhìn tỷ tỷ như vậy cũng đoán được mấy phần, đột nhiên nhớ tới trước kia khi Cát Thanh Viễn ép mình thành thân, trên bàn cũng có một khay "Dụng cụ tra tấn", trong lòng trầm xuống: "Tỷ tỷ đừng có xấu hổ, Hưu Đồ Hoành có chuẩn bị những công cụ đáng sợ để giày vò tỷ tỷ không?"
Thiệu Dương bị muội muội một câu nói trúng tim đen không có biện pháp, nàng là người thành thật liền thốt ra một câu: "Thực ra là trên người hắn tự có, cũng không cần chuẩn bị..." Lời này vừa nói ra, Long Châu công chúa nghe xong cũng có chút sững sờ, trong miệng lẩm bẩm: "Nhưng mà tỷ tỷ đang có thai... Vương gia kia cũng không thương tiếc sao?"
Thiệu Dương ấm ức nói: "Thật ra không bị ép buộc giống như lúc trước, nhưng vẫn dây dưa quấn quýt đến lúc ta mệt mỏi mà vẫn chưa xong..." Niếp Thanh Lân nghe thế xong không còn gì để hỏi nữa. Nàng và Thái phó kia cũng đã từng trải qua chuyện đó, nên đương nhiên biết những 'hình thức' dây dưa quấn quýt có rất nhiều, lại nhìn bộ dáng tỷ tỷ cũng không hề tiều tụy mà ngược lại đẫy đà hơn không ít, nên cũng có chút yên lòng không hỏi nữa.
Miếu Nguyệt Lão nằm ở con phố phồn hoa nhất kinh thành, những cửa hàng phấn, đồ trang sức đeo tay san sát nối tiếp nhau. Khu phố sầm uất chỉ kinh doanh những vật phẩm, trang sức dành riêng cho nữ nhi này, cho dù có trút cạn hầu bao cũng vẫn còn chưa thỏa mãn.
Xe ngựa của công chúa không có đi vào trong phố mà đi vòng ra đằng sau miếu.
Miếu Nguyệt Lão có hai cửa, cửa trước là cửa để đón tiếp những dân chúng bình thường, cửa sau để đón tiếp các vương hầu quyền quý.
Từ xa xưa, những người đi vào bằng cửa sau đều muốn Nguyệt lão chỉ dẫn cho con đường tìm được một mối nhân duyên tốt đẹp, những người bày ra quy định này đúng là cũng suy tính cẩn thận. Sau khi bước vào cửa sau của miếu, từng cọng cây, từng ngọn cỏ không có loại nào không tinh tế đặc biệt, trong viện có hai gốc cây muồng cao lớn đều đã trăm tuổi, quấn quanh thân cây to lớn là vô số những tấm vải đỏ dùng để cầu nguyện, giống như treo đầy những quả ớt vậy. Xuyên qua hai gốc cây cổ thụ to già cỗi quấn quýt lấy nhau như vợ chồng keo sơn, là nội đường nguy nga lộng lẫy, ngay cả chỗ thờ cúng Nguyệt lão cũng như được dát vàng khảm ngọc, ám chỉ lương duyên bền như vàng kim sáng trong như ngọc.
Lúc hai vị công chúa xuống xe, thì nhìn thấy có mấy vị phu nhân vương hầu dẫn theo nữ nhi của mình đi về phía trước cửa miếu cung kính chờ đợi làm lễ. Khi các vị phu nhân đưa mắt nhìn qua, đầu tiên là nhìn thấy một vị thiếu nữ mặc hồng y bước xuống từ chiếc xe ngựa khói bay lượn lờ.
Vị này quý khí bức người, vừa xinh đẹp vừa sang trọng, đây chẳng phải là Vĩnh An công chúa đã từng bị Thái phó tống vào thiên lao trong truyền thuyết sao! Khuôn mặt nhỏ nhắn kia vừa nhìn thì biết là mới dậy thì không lâu, rất trơn bóng, nhưng cách ăn mặc lại giống như các tiểu thư khuê các bình thường khác, từ đầu đến chân cũng không thấy có điểm gì mới lạ đặc biệt.
Nghĩ đến bè cánh Cát thị bị đánh rơi đài, một nhà Cát Thanh Viễn làm liên lụy đến cửu tộc, người thì bị tịch thu tài sản người thì bị giết do phạm tội. Mà vô số các thế gia quan viên trong triều đều có liên quan, chỉ cần dính một chút cũng đều bị kết tội. Nhưng nương tử của Cát Thanh Viễn này, cũng thuộc bên trong cửu tộc nhưng lại có thể bình yên vô sự, coi như không có việc gì một lần nữa quay về cung.
Nếu nói là Hoàng đế ca ca của nàng nắm giữ thực quyền thì còn có thể hiểu được. Nhưng huynh trưởng vô dụng kia cũng chỉ là con rối mà thôi, đây rõ ràng là do Thái phó động tâm, mới có thể vượt qua trận hỗn loạn khiến lòng người bàng hoàng này. Thật không hiểu nữ tử kia là cái dạng gì mà có thể bình yên giao du qua lại giữa hai vị triều thần quyền thế của Đại Ngụy? Trong lòng các vị phu nhân cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng trên mặt cũng không dám để lộ ra nửa điểm coi thường.
Nhưng có người nhát gan, thì cũng có người gan lớn dám nói. Lâm Diệu Thanh của Ung Hòa Vương phủ kể từ sau khi công chúa tiến vào thì tức giận đến mức tròng mắt muốn rách.
Nàng ta vốn là quận chúa của Ung Hòa Vương phủ, mấy tháng trước uy phong lẫm liệt như thế nào? Nàng luôn tức giận về việc công chúa hoàng gia này ở trong phủ nhà nàng vụng trộm với tình lang họ Cát, làm chuyện bỏ nhà theo trai. Vĩnh An công chúa này bỏ chạy thì sung sướng rồi nhưng làm liên lụy đến trên dưới Ung Hòa Vương phủ không được bình yên.
Ung Hòa Vương gia bị "mời" một chỗ bí mật nào đó để thẩm vấn, mà nàng cũng bị "mời" vào Đại Lý Tự, khi nhìn thấy từng hàng từng hàng dụng cụ tra tấn được treo trên vách tường liền dọa nàng sợ đến mức hồn bay phách lạc. Sau khi nàng đưa vị công chúa say rượu kia vào trong nội thất, liền bị người ta dùng khăn tẩm thuốc bịt mũi dẫn đến hôn mê bất tỉnh sao biết được tình hình lúc đó như thế nào? Tự dưng bị kinh sợ một phen sau đó mới được thả về. Nhưng phụ thân của nàng nghe nói là bị dính vào một thứ tà vật, bị một công chúa Đại ngụy xinh đẹp lẳng lơ mê hoặc dẫn dến thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa dẫn đến thảm họa diệt môn.
Trước khi Cát tặc mưu phản, phụ thân trở về dường như nghe được điều gì đó, chỉ phân phó mẫu thân vội vàng dẫn theo nữ nhi chưa chồng bỏ chạy về nhà mẹ đẻ ở tỉnh khác, mới coi như tránh được việc bị Cát tặc diệt trừ. Nhưng Ung Hòa Vương ở lại trong phủ lại bị coi là hung thủ siết chết Nhạc Dao công chúa kia.
Công chúa lẳng lơ kia cũng không có được kết quả tốt đẹp, nghe nói là một thân dơ bẩn chết ở trong dịch quán của người Hung Nô, thật ra cũng coi như thù giết cha đã được trả.
Cũng may phụ vương là người trung thành, Vệ Lãnh Hầu cũng nể tình ân sư ngày xưa cũng có tình cảm, tha thứ cho ông tuổi già khó kiềm chế, bảo vệ danh tiếng Ung Hòa Vương, lại đồng ý cho mẫu thân nàng nhận một nam hài trong tộc làm con thừa tự, coi như là kế tục cố gắng chống đỡ Vương phủ.
Nhưng giấc mộng làm Hoàng hậu của nàng ta cũng hoàn toàn bị phá vỡ. Vệ lang nếu còn nhớ đến lời ước định với phụ thân trên bàn rượu thì sẽ không vì vị công chúa thô tục kia mà giam một thiên kim quý nữ vào Đại Lý tự.
Nay mộng đẹp đứng đầu lục cung của mình đã tan vỡ, nhưng cái người trời sinh lẳng lơ kia lại như cá gặp nước, rõ ràng là hàng đã dùng qua, lại ăn mặc giống như tiểu thư khuê các đến miếu Nguyệt lão cầu nhân duyên, chiếm danh ngạch, nàng ta sao có thể nuốt xuống cơn giận này?
Bất quá, cho dù dụ dỗ được người kia sủng ái lần nữa cũng vô dụng! Tất cả người trong kinh thành đều biết nàng ta từng gả cho phản tặc có mưu đồ đoạt ngôi Hoàng đế, nữ tử thành thân lần hai sao có thể gọi là nhân duyên tốt? Vệ Lãnh Hầu là loại nam tử đam mê quyền thế đến bậc nào? Vị trí chính thê vẫn để trống, nhất định là muốn tìm một nữ tử thế gia xuất chúng, cho dù là thiếp thất trong phủ Vương gia cũng đều xuất thân trong sạch, nữ nhi tài mạo xuất chúng, chứ đừng nói đến các đích nữ thế gia!
Vĩnh An công chúa khắc chết phu gia như vậy chỉ xứng làm đồ chơi trong cung thôi! Đợi đến lúc Thái phó chán ghét, muội muội của Nhạc Dao công chúa lẳng lơ cũng sẽ có kết quả như vậy mà thôi.
Lập tức cúi mặt xuống, giọng nói không nhỏ đi hỏi trụ trì miếu: "Từ trước đến nay miếu Nguyệt lão là nơi các nữ tử chưa lập gia đình đến cầu nhân duyên, hơn nữa đi vào từ cửa sau của miếu đều phải là những nữ tử còn trong sạch, lúc nào thì có loại hàng đã bị người ta dùng, phu quân còn chưa chết cũng xứng đi vào cầu nhân duyên? Một đứa con gái thờ hai chồng, cũng không sợ làm thối nát nhân duyên của các thiên kim quý nữ khác hay sao?"
Lời này vừa nói ra, liền hù dọa đến lão Vương phi đang đứng bên người nàng ta, khiến bà ta sợ đến kéo y phục của nàng ta một cái, thầm nghĩ: Nữ nhi đúng là bị lửa ghen đốt đến ngu muội luôn rồi ư? Vẫn còn đang tưởng lão Vương gia hiện giờ vẫn đang mạnh mẽ, quyền thế trong nhà vẫn vững chắc hay sao? Cho dù hai vị công chúa là người không có quyền thế, phong thái hoàng gia đã không còn như xưa, nhưng trước mặt đông ngươi mà làm mất thể diện của công chúa, chẳng phải là muốn đối đầu với Thái phó sao?
Nhưng lần này Lâm Diệu Thanh không thèm quan tâm đến thời thế, nói hết tất cả những điều trong lòng mọi người đang có mặt trong miếu, nhất thời mọi người tuy không có lên tiếng phụ họa, nhưng cũng chỉ cúi đầu xoay mặt đi, trên mặt cũng mang theo vẻ giễu cợt: Cũng đúng mà! Hai vị công chúa cùng nhau đến này đều đã qua tay hai nam nhân, đúng là rau nào sâu nấy mà!
Từ trước đến nay Niếp Thanh Lân cũng không quan tâm mấy đến chuyện danh dự nữ nhi, trong lòng nàng tự biết mình và Cát Thanh Viễn kia trong sạch. Hơn nữa lần đầu tiên trong đời được vào miếu Nguyệt lão, đang mở rộng tầm mắt tham quan nhìn ngắm. Hương khói trong miếu không có được tiếp tế giống trước kia, như vậy là thành tâm cầu nguyện? Nể tình Lâm Diệu Thanh vừa mới chịu tang phụ thân, thanh thế cũng không còn phô trương giống như lúc trước ở trong Hàn Hương, cao ngạo như sao trên trời, chắc là do trong lòng quá ghen tỵ nên hoàn toàn không thèm để tâm đến lời nói ấy, chỉ xem như mình không nghe thấy nàng ta đang nói gì.
Nhưng tỷ tỷ bên cạnh nàng thì lại không được rộng lượng như thế. Tính tình Thiệu Dương công chúa vốn yếu đuối gọi dạ bảo vâng, từ sau khi trở về, luôn được muội muội bảo vệ, nhưng kể từ khi phát hiện ra tư tình của nàng và Thái phó, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, chẳng qua là không muốn tăng thêm phiền loạn cho muội muội. Đáng hận là Thái phó kia cũng không nghiêm túc, không chịu cho muội muội một danh phận nào cả, nếu không người khác cũng không tự nhiên lấy đó ra làm cái cớ!
Nhưng hôm nay là ngày mà các thiên kim hậu duệ quý tộc tụ họp ở nơi này, lại có người có dũng khí làm mất thể diện của công chúa. Lúc trước mình đi đến phương Bắc xa xôi, chỉ có muội muội một mình ở trong hoàng cung, chỉ có thể dựa vào hoàng huynh không quyền không thế, danh dự khuê các nữ nhi này thật đúng là bị hủy hết!
Lúc trước nàng nghe nói trước đây Vĩnh An và phản tặc Cát Thanh Viễn có một đoạn nhân duyên, cũng cảm thấy thương xót muội muội. Trước kia phần lớn huynh muội trong hoàng cung đều e ngại lẫn nhau nên dẫn đến việc tình cảm ngăn cách, tình thân cũng rất lạnh nhạt. Nhưng hiện tại Họ Niếp trong hoàng cung đã suy tàn, phụ hoàng và mẫu phi đều đã mất, ngược lại lại có thể cùng với muội muội chung sống không nhiều lắm sinh ra không ít tình thân, nghĩ đến những phiền não của Vĩnh An trong tương lai, lại quên mất nhưng ưu phiền của mình khi ở phương Bắc, trong lòng nàng sinh ra loại cảm giác "Chị cả như mẹ".
Nghĩ đến đây, Thiệu Dương công chúa nhìn lướt qua các nữ quyến đang vui sướng khi người gặp họa đứng xung quanh, khí phách được lây nhiễm trong thời gian ở phương bắc bỗng trào ra, đứng thẳng người lên, giọng nói mềm mại cao vút: "Nếu Bản cung nhìn không lầm thì đây là thiên kim của Ung Hòa Vương gia, lão Vương phi, ngài trông coi gia đình thế nào vậy, sao lại nuôi dạy được một người không biết chừng mực như thế này. Nếu hôm nay không nghe thấy thì cũng thôi, nhưng nếu đã nghe được, bổn cũng đành phải dạy bảo đôi câu. Ta là nữ nhi của tiên hoàng Đại Ngụy, theo tâm ý của mình gả cho hai ba phò mã, những thế gia trạch viện như các ngươi không hâm mộ thì thôi, ở đâu ra loại lắm mồm như ngươi đến đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!"
Nói đến đây, cũng không cho Vương phi kia kịp quỳ xuống nhận sai, đã gọi tỳ nữ phương Bắc phía sau mình: "Đa Lạc Nhi, đi dạy cho vị thiên kim Vương phủ kia một ít phép tắc đi!"
Bộ dáng của Đa Lạc Nhi là bộ dáng điển hình của người Hung Nô, vai rộng eo tròn có thể chứa đủ hai nữ tử Trung Nguyên. Lúc ở Phương Bắc, đã am hiểu về quy củ, đi tới trước mặt Lâm Diệu Thanh vẫn còn đang tức giận, bàn tay vung lên, ngay lập tức nàng ta ngã đổ xuống mặt đất, phun ra một búng máu có lẫn hai cái răng.
Khi Đa Lạc Nhi khom lưng túm lấy còn muốn tiếp tục đánh Lâm Diệu Thanh kia, thì Thiệu Dương công chúa lên tiếng ngăn cản: "Được rồi, Bản cung thay Vương phi dạy cho thiên kim hiểu một chút phép tắc, còn lại thì phải phiền lão Vương phi tự mình dạy dỗ. Tránh cho những người không có mắt thấy được, lại đi khắp nơi hủy hoại danh dự hoàng gia!"
Nhất thời trong đại điện vô cùng yên tĩnh, ai cũng không dám nói chuyện. Giờ phút này, mọi người mới có kịp giác ngộ, có câu lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Cho dù hoàng gia thật sự đã suy tàn, nhưng cũng không thể coi thường hai vị công chúa này được. Nhất là Thiệu Dương, mặc dù là đi hòa thân ở Bắc Cương, nhưng phu quân bây giờ của nàng là Vương gia trẻ tuổi cường tráng tay nắm binh quyền của Hung Nô, ngay cả Thái phó đại nhân cũng phải lấy lễ tương đãi, thật sự là lấy được phu quân uy phong hơn bất kỳ một vị công chúa nào.
Cho dù là Vệ Thái phó thật sự lên ngôi Hoàng đế, thì hai vị này một người gả cho Vương gia ngoại tộc, một người hưởng vinh sủng của tân hoàng, gần như là có tất cả. Làm sao giống các lão gia công tử trong phủ các nàng, lúc nào cũng thấp thỏm lơ sợ, chỉ sợ dựa sai người, kết quả là đêm khuya bị tịch biên tài sản! Lúc ánh mắt Thiệu Dương công chúa quét một vòng, từng người đều bị dọa sợ đến mức lộ ra vẻ mặt tán thưởng, giống như cùng chung mối thù nhìn chằm chằm vào Lâm Diệu Thanh đang ngã dưới đất.
Sau khi hầu hạ hai vị công chúa dâng hương, trụ trì mời hai công chúa vào trong phòng nghỉ ngơi. Sau khi vào phòng, Thiệu Dương công chúa xụi lơ hiện nguyên hình: "Muội muội, phải làm sao bây giờ, theo ý của ta, chỉ là định trừng phạt nho nhỏ, ai ngờ Đa Lạc Nhi kia ra tay nặng như vậy, một tát đánh gãy hai cái răng của Lâm tiểu thư kia... Ta... ta...."
Nhìn bộ dáng hoàng tỷ giống như sắp khóc, Niếp Thanh Lân cười một tiếng, nói: "Muội muội còn tưởng rằng tỷ tỷ dịu dàng sợ tỷ bị người ta lấn áp, không ngờ rằng gan lại lớn như vậy. Bộ dáng uy phong lẫm liệt kia có mấy phần phong thái của Hưu Đồ Vương gia, sao vừa vào phòng lại xụi lơ như bùn nhão thế?"
"Muội còn cười! Đúng là đồ vô tâm vô phế!" Thiệu Dương có chút cáu giận, cùng Niếp Thanh Lân nháo thành một đoàn.
Đợi ra khỏi miếu Nguyệt lão, cây cầu cách cửa sau miếu không xa đã có không ít vương hầu đứng đó, chỉ đợi một lúc nữa có thể nhìn thấy thê tử tương lai của mình, hoặc là có thể trao đổi bát tự với giai nhân.
Nếu hai bên nguyện ý, thì sẽ xin phép trưởng bối, có thể đi lên kiệu trước, móc ra miếng gỗ khắc bàn đào mà mình tự tay khắc đưa cho cô nương đó, bày tỏ "hy vọng" tâm ý, nhanh chóng muốn rước giai nhân vào phủ.
Hàng năm những cô nương nhận được miếng gỗ khắc bàn đào đều khiến mọi người cực kỳ hâm mộ, trưởng bối phụ mẫu trong nhà cũng yên tâm hơn nhiều, thiên kim của mình còn chưa ra cửa thì đã được trượng phu tương lai yêu thương.
Vì muốn nhìn các cô nương rõ hơn một chút, thường ngày cây cầu kia luôn chật kín người, năm trước còn có người bị chen ngã xuống nước ướt sũng.
Nhưng lần này khi hai vị công chúa và các thiên kim quý nữ đi ra khỏi miếu thì vô cùng sửng sốt.
Chỉ thấy năm nay trên cầu trống trơn. Chỉ có một người cô đơn đứng thẳng - nam tử kia cao lớn trên người mặc trường sam màu trắng, trong tay cầm ngọc phiến, tóc đen dày đã được buộc lên, ngọc quan tinh xảo được minh châu bao quanh, mắt phượng mày rậm bên dưới càng làm tăng thêm vẻ anh tuấn.
Bị khí thế oai hùng của nam tử đứng đó bao quanh, làm các nam nhân đứng cạnh đó bỗng trở nên nhỏ bé không đáng kể, cái loại khí phách trầm ổn này được tôi luyện trên chiến trường và triều đình, nam nhi nắm đại quyền mới có thể tản mát ra khí chất như vậy. Những tiểu tử hầu môn thế gia vô danh kia sao có thể sánh được?
Tuy rằng trên cầu chỉ có một người, nhưng nhóm các thiên kim quý nữ vừa ra khỏi cửa miếu cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ si ngốc nhìn Hầu gia trên cầu, cảm thấy nam tử này đúng là tiên giáng trần, được hắn đón vào phủ làm thiếp thất cũng cam nguyện.
Niếp Thanh Lân thật không ngờ Thái phó đại nhân lại đứng chờ ở trên cầu, liền có chút lo sợ, chỉ vì lúc ở trong nhà trúc mình đã hiểu sai ý của Thái phó, tự mình đa tình một phen, nên cũng không dám suy đoán lung tung là Định quốc hầu đang chờ mình. Nói không chừng trong mười mấy ngày qua đã nhìn trúng một vị thiên kim nào đó, đứng trên cầu chuẩn bị liếc mắt đưa tình.
Thái phó bình thường lạnh như băng nếu có rảnh rỗi cưng chiều, thực ra cũng rất có tài trong việc lấy lòng các giai nhân, điểm này chính nàng cũng đã tự mình lĩnh giáo, những lời nói ngọt ngào như mật, thí dụ như từ "bảo bối tâm can" nhiều giống như hồng thủy nhấn chìm cả Lễ huyện... Nếu dùng một vài câu trong đó để đối phó với bất kì nữ nhân nào, thì sẽ muốn sao được vậy.
Thái phó cứ luôn mãi trách mình là một con ong nuôi trong tay áo, nhưng hắn làm sao biết được Đế cơ Vĩnh An công chúa của đại Ngụy này ngoại trừ trái tim trong lòng ngực mới thực sự thuộc về bản thân, những thứ còn lại bên ngoài đều không thuộc về thứ mà bản thân có thể quyết định. Ngay cả việc có thể sống sót đến tận hôm nay, cũng chẳng qua chỉ nhờ vào chút ân sủng nhỏ nhoi do mới mẻ của Thái phó mà thôi.
Nữ tử khắp thế gian đều có thể một lòng một dạ ái mộ Vệ Lãnh Hầu kinh quan lục cung này, nhưng Niếp Thanh Lân nàng thì lại không thể yêu, cũng không dám...yêu....
Nàng lập tức dừng lại không đi nữa, nhìn về phía người đứng trên cây cầu, biết điều cúi đầu đi lên xe ngựa.
Thái phó chậm rãi đi tới chỗ nàng, lúc tới gần, móc từ trong ngực ra miếng ngọc bội bằng phỉ thúy được khắc hình quả đào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top