Tử Khí Đông Lai

          Huyện Cam Tuyền, khách điếm “Tử Khí Đông Lai”

Đêm qua một hồi mưa to, sáng nay mái ngói rủ xuống bọt nước, đường đá xanh
sạch sẽ, một cây đậu giá tế tiểu thảo chui ra khe đá, nộn xanh non lục.

Tiểu nha hoàn vội vàng thu thập phòng, sợ là không chú ý tới nó

Một bàn tay thon dài trắng như tuyết vươn ra, nhổ cỏ dại rồi ném sang một bên .

Đôi giày thêu sa tanh màu đỏ thẫm nhẹ nhàng di chuyền, chiếc váy màu xanh khẽ đung đưa, giống như gió thổi gợn sóng trên mặt hồ.

Liễu Ngọc Châu che mặt và ngáp dài, sau đó đi qua cổng Trăng Môn trong khi đang vẫy vẫy chiếc quạt tròn của mình.

Phía trước khách điếm truyền đến một giọng nói lớn quen thuộc: "Ta bữa sáng đều xong rồi, sao tiểu Ngọc Châu còn chưa tới? Có phải hay không tối hôm qua lại cầm đèn đánh bài?”.

Khóe môi giơ lên, Liễu Ngọc Châu vẫn là bước đi chậm rãi và nhàn nhã, chỉ lười
nhác trả lời: "Nào có thời gian rảnh để chơi bài, vừa ngủ quên vì mưa lớn."

Lời nói nhẹ nhàng truyền đến tiền sảnh, thực khách ở một số bàn đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về cửa nhỏ phía sau quầy thông ra hậu trạch.

Tấm màn xanh được vén lên, một tiểu mỹ nhân xinh đẹp mặc váy hồng y bích bước vào. Nữ tử ấy khoảng mười bảy, mười tám tuổi, lông mày đen và đôi mắt trong veo, làn da trắng như tuyết.

Trời vào thu, sớm muộn gì vẫn là mát mẻ nhưng nàng vẫn cầm một chiếc quạt tròn với mặt dây chuyền bằng ngọc trên tay.

Chiếc quạt thêu hình Hằng Nga dưới ánh trăng bay lên hạ xuống theo chuyển động của cổ tay nàng, khuôn mặt trắng trẻo biến mất rồi xuất hiện chỉ còn một đôi mắt sáng ngời, thản nhiên nhìn những thực khách trong đại sảnh.

Cuối cùng, nàng đi đến ngồi ở bàn trước mặt Lôi bộ đầu.

Lôi bộ đầu là bổn huyện uy danh lan xa bộ khoái.

Hắn lớn lên lưng hùm vai gấu và đứng giống một ngọn núi, mỗi lần triều đình phái hắn bắt giữ phạm nhân, hắn áp giải phạm nhân khí thế hung dữ đến nỗi tiểu hài nhi chơi đùa trên đường đều sợ hắn thấy người liền trốn.

Lôi bộ đầu từng có một nương tử nhưng hồng nhan bạc mệnh, lưu lại cho hắn một nhi tử.

Lôi bộ đầu từng muốn đi thêm bước nữa, nhưng sau vài lần xem mắt đều không hài lòng, đi theo Liễu Ngọc Châu từ kinh thành trở về huyện Cam Tuyền mở khách điếm.

Lôi bộ đầu chỉ thấy Liễu Ngọc Châu một lần liền tuyên bố sẽ không cưới Liễu Ngọc Châu, mỗi ngày sớm muộn gì đều phải tới khách điếm ăn cơm, thấy Liễu Ngọc Châu mới có thể an tâm về nhà đi vào giấc ngủ.

Trên phố đồn đãi, Liễu Ngọc Châu cùng Lôi bộ đầu sớm đã có qua lại. Mỗi khi hai người ở bên nhau, họ luôn thu hút những ánh mắt tò mò.

Thanh giả tự thanh, Liễu Ngọc Châu cũng không để ý, cúi đầu ngồi xuống.

Lôi bộ đầu nhìn khuôn mặt như hoa của nàng, hít một hơi thật sâu:"Thơm quá!".

Liễu Ngọc Châu cười chỉ lên đỉnh đầu của chính mình.

Lôi bộ đầu mắt ngước mắt lên, nhìn thấy một nhánh hoa quế có mùi thơm ngọt ngào cắm trên mái tóc đen, những cánh hoa nhỏ màu vàng toả ra mùi thơm thoang thoảng.“Tiểu Ngọc Châu cài hoa gì đều đẹp.” Lôi bộ đầu si ngốc nói.

Liễu Ngọc Châu lắc lắc cây quạt, cùng hắn hỏi thăm: “Tân tri huyện lão gia có phải hay không hôm nay đến nhận chức? Ngươi đi tiếp không?".

Lôi bộ đầu: “Ân, nói là buổi trưa sơ khắc tả hữu đến, huyện thừa, chủ bộ bọn họ đến trước nữa canh giờ, chúng ta chỉ là tiểu tốt không cần đi theo đi, ở nha môn chờ bái kiến là được.”

Liễu Ngọc Châu khen tặng nói: “Ngươi còn tính là tiểu tốt sao? Huyện chúng ta thái bình như vậy, tất cả đều dựa vào bộ đầu như ngươi.”

Lôi bộ đầu cao giọng cười to, cười đủ rồi xua xua tay: “Đảm đương không nổi đảm đương không nổi, ta chỉ biết phụng mệnh bắt người, nháo ra án tử còn phải dựa chư vị các đại nhân.”

Liễu Ngọc Châu nghĩ tới điều gì đó, nhẹ nhàng thở dài: “Quan huyện chỉ là một quan chức nhỏ ở kinh thành, nhưng khi đến địa phương, hắn là người nắm giữ sự sống chết của người dân trong huyện, quan Tống trước mặt chính trực, lại yêu thương và bảo vệ những người như chúng ta, không biết tính tình của người mới này thế nào.”

Nàng vừa lắc quạt vừa nói. Nhìn Lôi bộ đầu, lông mày hắn hơi nhíu lại buồn bã, như lo lắng tan tri huyện sẽ gây phiền phức cho dân chúng.

Lôi bộ đầu lập tức nói:“Tính tình ta thì không biết, chỉ nghe huyện thừa bọn họ nhắc tới, tân nhiệm tri huyện họ Lục hắn là con trai của phủ Vĩnh An Hầu ở kinh thành. Ở kinh thành mấy năm, ngươi có nghe nói đến Lục gia ở phủ Vĩnh An Hầu không?".

Liễu Ngọc Trúc tim đập thình thịch.

Cô không chỉ nghe nói đến phủ Vĩnh An Hầu, mà còn ở đó ba đêm và ngủ chung
giường với người đàn ông đó.

Với nụ cười trên môi, cô giải thích với Lôi bộ đầu:”Có nghe thấy, chỉ là Vĩnh An hầu phủ có ba vị tuổi trẻ công tử, không biết tri huyện của chúng ta là vị nào”.

Cái này Lôi bộ đầu cũng không biết. "Được rồi, ta phải đi nha môn, hôm nay nhất định phải đi gặp huyện lệnh, buổi tối sẽ cùng ngươi nói chuyện chi tiết”.

Lôi bộ đầu buông một phen tiền đồng, lưu luyến nhìn Liễu Ngọc Châu, nhanh rời đi. Liễu Ngọc Châu nhìn theo bóng lưng của hắn, người ngoài nhìn vào tưởng rằng nàng đang nhin hắn nhưng thực ra, đôi mắt nàng đã mờ đi, suy nghĩ đã lang thang đi đâu đó.

Hầu phủ hai phòng tổng cộng ba vị công tử, hai đích một thứ, với tư cách là trưởng tử, người đó nhất định không phải là hắn.

          Bên ngoài huyện Cam Tuyền.

Gần giữa trưa, Triệu huyện lệnh và Tiềm đại nhân dẫn quan viên trong huyện sớm đến đây chờ tân quan.

Dù đang là tháng 8 nhưng huyện Cam Tuyền, nằm ở phía nam sông Dương Tử, vào buổi trưa vẫn rất nóng nực một đám người đói bụng mồ hôi đầy đầu ngẩng đầu chờ đợi.

Cuối cùng, ở phía xa của con đường chính, một chiếc xe ngựa màu đen xuất hiện.

Theo quy định, chủ xe thân phận tất nhiên không phải tầm thường "Đây là xe của Lục đại nhân đúng không?"

“Hẳn là, mau mau chuẩn bị tốt, đừng ở trước mặt đại nhân mất đi lễ nghĩa.”

Lục Tuân cũng không phải là tri huyện bình thường, hắn xuất thân là công tử hầu phủ, so với tri huyện tầm thường còn đáng giá hơn quan viên địa phương nịnh bợ xu nịnh.

Triệu huyện thừa xem qua điều nhiệm công văn, biết được nhiều hơn một chút, tân tri huyện Lục Tuân chẳng những là thế gia công tử, năm trước còn là tân khoa Trạng Nguyên, chỉ là đường đường Trạng Nguyên vì sao không tiếp tục ở Hàn Lâm Viện nhậm chức ngược lại tới cái nơi nho nhỏ này của bọn họ huyện Cam Tuyền, trong đó nội tình ra sao thì Triệu huyện thừa không được biết rồi.

Để cẩn thận, Triệu huyện thừa đã viết thư cho một người bạn học cũ là quan chức ở kinh đô để tìm hiểu càng nhiều càng tốt, để tránh trong lúc vô tình nói sai lời nói mạo phạm Lục Tuân.

Vó ngựa vang lên, chẳng mấy chốc cỗ xe đã dừng lại trước mặt mọi người.
Ga sai vặt ngồi ở hai bên trái và phải của cỗ xe. Người đánh xe cao gầy, khỏe mạnh như một võ sĩ.

Triệu Tiên Thành bước tới, chắp tay nói: "Xin hỏi Lục tiên sinh có trong xe không?"

Nói xong, cúi đầu, ngước mắt nhìn về phía rèm xe.

Rèm xe được vén lên, lộ ra thân ảnh mặc áo bào trắng, nhìn theo chiếc áo choàng
lụa mịn màng, nhìn rõ khuôn mặt đối phương, Triệu Tiên Thành rơi vào mộng cảnh, mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Chỉ còn lại Cửu Thiên Tiên từ trên trời rơi xuống.

Nghe nói Giang Nam toàn người ưu tú, nhưng Triệu Tiên Thành đã sống hơn bốn mươi năm, chưa từng thấy qua một nam nhan nào tuấn tú hơn người trước mặt.

Hắn ngơ ngác nhìn đối phương.

Các quan chức phía sau thậm chí còn sốc kinh ngạc hơn hắn ta, chứ không kém.
Lục Tuân tập mãi thành thói quen, điềm đạm cười nói: “Đúng là bản quan, mặt trời chói chang, đa tạ ngươi đã đợi lâu”.

Triệu huyện thừa phục hồi tinh thần lại, liền nói một it lời khách sao hoan nghênh.

Lục Tuân kiên nhẫn mà nghe, chờ Triệu huyện thừa dong dài xong rồi, hắn mới nói: “Thật không dám giấu giếm, bản quan sáng sớm xuất phát, trên đường vẫn chưa ăn cơm, hiện giờ bụng đói kêu vang, đa tạ lòng tốt của các ngươi tổ chức tiệc mừng cho ta. Ta tới đó thôi”.

Những lời này chạm vào suy nghĩ của mọi người, liền dẫn đường đến nơi tổ chức tiệc chiêu đãi - nơi ở của Triệu Tiên Thành.

                Mặt trời đỏ lặn ở phía tây, Liễu Ngọc Châu đợi ở khách điếm cả ngày, cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống, Lôi bộ đầu đã đến.

Liễu Ngọc Châu tự mình rót cho Lôi bộ đầu một chén rượu, đồ nhắm rượu cung đã chuẩn bị, liền chờ Lôi bộ đầu mở miệng, tiết lộ tin tức về tri huyện tân nhiệm.

Lôi bộ đầu hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, nói đến Lục đại nhân, hắn quả thực đem toàn bộ từ ngữ đều đem ra nói đem đối phương hình dung giống như Phan An thần tiên hạ phàm.

Sợ Liễu Ngọc Châu vô pháp tưởng tượng, Lôi bộ đầu tâm tư trẻ con, nói câu đầy lời nói thật: “Nói như thế, nếu Lục đại nhân là nữ nhi, hơn nữa nguyện ý gả cho ta, ta khẳng định không theo ngươi tới nơi này, toàn tâm toàn ý cùng hắn sinh hoạt đi.”

Liễu Ngọc Châu.....Nàng tựa hồ đã đoán được tân tri huyện là Lục gia vị nào công tử.

Nhưng Liễu Ngọc Châu vẫn là ôm cuối cùng một tia hy vọng hỏi: “Ngươi có biết tên Lục đại nhân không?”.

Lôi bộ đầu: “Không biết, huyện thừa bọn họ đều kêu hắn Lục đại nhân, ai dám goi thẳng tên úy của đại nhân”.

Liễu Ngọc Châu tâm niệm vừa chuyển, lại hỏi: “ Vậy gã sai vặt bên người đại nhân là ai ngươi có biết không?".

Lôi bộ đầu nghĩ nghĩ, nhớ ra rồi: “Đại nhân mang theo hai cái gã sai vặt, một người có khuôn mặt xinh đẹp hình như được gọi là Thanh Phong!”

Thanh Phong……

Liễu Ngọc Châu đột nhiên tâm loạn như ma, ỏn định tinh thần bồi Lôi bộ đầu trong chốc lát, đem khách điếm giao cho  tiểu nhị xử lý, nàng đi vào hậu trạch.

Nàng đi rồi, Lôi bộ đầu nhìn không thấy mỹ nhân, uống rượu đều không dễ chịu, nghiêng đầu nhin ra phố, ánh mắt sáng lên, đứng dậy chạy ra ngoài.

Lục Tuân ở huyện nha nghỉ ngơi một buổi trưa, dùng quá giờ cơm chiều liền muốn ra ngoài đi dạo một chút, ẩn danh trải nghiệm phong tục dân gian của quận Cam Tuyền, ai ngờ đi không bao lâu liền bị chặn lại bỏi Lôi bộ đầu đã gặp ban ngày.

Không muốn gây sự chú ý, Lục Tầm kịp thời cắt đứt lời chào của Lôi bộ đầu, thấp giọng nói: "Ban quan tùy tiện đi dạo một chút, không thích hợp gây ra sự chú ý”.

Lỗi bộ đầu đột nhiên hiểu ra, nhiệt tình nói:"Đại nhân mới đến, không bằng tiểu nhân vì ngài dẫn đường? Địa phương khác không nói, toàn bộ huyện Cam Tuyền, không có nơi nào ta không quen thuộc địa bàn!

Lục Tuân chần chờ một lát, gật đầu, tầm mắt chuyển về phía tấm bảng quán trọ nơi mà Lục bộ đầu vừa chạy ra ngoài
Lôi bộ đầu cười nói: “Đây là quán trọ tốt nhất trong huyện của chúng ta. Quán tuy hơi nhỏ, không ngon bằng - những quán trọ lớn ở kinh thành nhưng đồ ăn rất ngon, tiểu bản nương xinh đẹp hơn Hằng Nga. Đại nhân nếu chưa dùng qua cơm chiều, không bằng đi vào ngồi? Ta kêu tiểu lão bản nương ra tới cho ngài kính rượu!”.

Lôi bộ đầu thích Liễu Ngoc Châu muốn trong đó làm trung gian cho nàng kết giao tân tri huyện đại nhân, tương lai có việc để dễ dàng bàn bạc chuyện sau này.
Lục Tuân không có hứng thú với mỹ nhân giống như Hằng Nga nên tiếp tục tiến về phía trước.

Trần Võ trong lòng không chút phân tâm đi theo công tử, Thanh Phong tò mò nhìn về hướng khách điếm trước mặt liếc mắt, không thấy được lão bản nương, chỉ nhìn thấy nữ nhân cúi đầu tính sổ sách ở phòng thu chi.

Ba người đi rồi, nha hoàn thu chi Thu Nhạn hướng ra ngoài nhìn với ánh mắt đầy phức tạp, ngay sau đó vội vàng đi vào hậu trạch.

Có hai cây quế thơm được trồng ở sân sau viện, Liễu Ngọc Châu đang ngồi dưới một gốc cây quế thơm, đung đưa chiếc ghế bập bênh và lắc quạt một cách lơ đãng.

Thu Nhạn đi đến bên cạnh nàng, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Cô nương, vừa rồi
hình như ta nhìn thấy đại công tử Lục gia".

Liễu Ngọc Châu đột nhiên ngồi dậy, hỏi nàng: “Thật sự?”

Thu Nhạn gật đầu: “Đại công tử phong thái dung mạo, muốn nhận sai cũng khó, bất quá cô nương không cần lo lắng, đại công tử tựa hồ cũng không biết này gian khách điếm là người mở”.

Liễu Ngọc Châu nhéo nhéo cái trán, đem chuyện Lục Tuân tới đây làm tri huyện nói cho Thu Nhạn.

Năm trước trung thu, nàng cùng Thu Nhạn cùng đến hầu phủ Vĩnh An, nàng phụ trách kiểm tra thực hư thân thể Lục Tuân, Thu Nhạn phụ trách bảo hộ nàng, sau khi thành công nàng lui thân, Thu Nhạn cũng đi theo nàng cùng nhau tới huyện Cam Tuyền .

Tóm lại, nàng cùng Lục Tuân có ân oán, Thu Nhạn biết rõ. “Này, này nên làm thế nào cho phải?”.

Thu Nhạn lo lắng mà nhìn về phía Liễu Ngọc Châu.

Lúc trước nàng cùng Liễu Ngọc Châu chỉ là nha hoan, làm cái gì nói cái gì hoàn
toàn là phụng mệnh hành sự, Lục Tuân thật muốn hận, nên hận quý nhân trong kinh thành, nhưng mưu hại thân thể Lục Tuân có tật, trở thành trò cười ở kinh thành là do Liễu Ngọc Châu nói ra, có nam nhân nào có thể độ lượng bao dung Liễu Ngọc Châu?

Liễu Ngọc Châu cũng lo lắng không biết phải giải quyết thế nào.

Nếu Lục Tuân chính là vì nàng mà tới, nàng trốn cũng vô dụng, chỉ có thể chờ đối phó.

Nếu Lục Tuân không biết nàng ở đây, vậy nàng sẽ không bao giờ lộ mặt nữa, chỉ
tránh mặt chàng mà thôi.

“ Đừng hoảng sợ, cứ chờ xem”.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top